Ngày ấy, bọn người Trương Long đứng trước công chúng gọi Lục Nghiên một tiếng "Tứ nãi nãi", điều này thật sự chọc Lục Nghiên phát hỏa. Người toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết Lục Nghiên là người của Cố Tứ Gia, không nghe thấy ngay cả thủ hạ Cố Tứ Gia cũng gọi nàng là "Tứ nãi nãi" sao?
Vô tình đi trên đường cũng sẽ có người chạy tới kêu Lục Nghiên một tiếng Tứ nãi nãi, trong lòng nàng quả thực dở khóc dở cười.
Phụ mẫu Lục gia cũng vô cùng âu sầu, nói: "Nhìn đi, tốt rồi. Mọi người ai cũng nghĩ ngươi và Cố Tứ Gia có cái gì đó, vậy thì về sau còn vả được cho ai nữa a?"
Người của Cố Tứ Gia ai dám lấy?
Trước đó vài ngày Lục phu nhân sai bà mối lưu ý những nam nhân xuất sắc trong thành, ban đầu có mấy nhà khá tốt đã lộ ra ý muốn khiến Lục phu nhân vui mừng, nhưng bây giờ lời đồn lan nhanh như vậy, mấy nhà kia lập tức liền đổi ý.
Bà mối còn trêu chọc: "Lục gia các ngươi thật biết đừa giỡn nha. Hiện tại trong Lục Thuỷ Thành còn ai dám đối với nữ nhân của Cố Tứ Gia động tâm tư vậy mà ngài còn nói ta tìm nam nhân ưu tú cho Lục tiểu thư, đây không phải khiến ta đắc tội Cố Tứ Gia sao?" Bà mối có chút tức giận, bảng hiệu của nàng suýt nữa đã bị đập. Mấy nhà ban đầu đánh tiếng kia đối với bà còn oán giận mấy câu vì sợ chuyện này đắc tội Cố Tứ Gia.
Nghe vậy, Lục phu nhân hơi nóng nảy nói: "Đây thật sự là hiểu lầm, cô nương nhà ta cùng Cố Tứ Gia không có quan hệ."
"Không có quan hệ thì sao thủ hạ Cố Tứ Gia lại kêu Lục tiểu thư là Tứ nãi nãi?" Bà mối hỏi lại.
Lục phu nhân liền bị nghẹn, không biết nên giải thích thế nào. Bà làm sao biết những người đó phát điên cái gì?
Bà mối trước khi rời đi tỏ ra qua tâm khuyên giải một câu: "Lục phu nhân cũng nên khuyên nhủ Lục tiểu thư, cô nương gia ngẫu nhiên đùa giỡn đó là tình thú, nhưng quá mức sẽ khiến người ta cảm thấy chán ghét. Cố Tứ Gia kia là loại người nào, hắn cũng không thể nhân nhượng tiểu thư nhà ngươi mãi được đi..."
Lời này ý là Lục Nghiên cùng Cố Tứ Gia náo loạn, đang lên cơn.
Lục Thực nhìn bộ dáng cha mẹ mình buồn rầu, lại không lưu tâm, nói: "Nếu tỷ tỷ thật sự có thể gả cho Cố Tứ Gia, đó cũng là chuyện tốt. Thế gian này có bao nhiêu nam nhân có thể xuất sắc như Cố Tứ Gia?"
Lời này, người Lục gia lại tán đồng.
Lục Nghiên nhìn Lục Thực, nói: "Lần trước ngươi không hề nói như vậy. Ngươi nói Cố Tứ Gia mặt lạnh mà tâm cũng lạnh, gả cho hắn sẽ khiến ta chịu ủy khuất."
Lục Thực lại nói: "Ta không phải ngại tỷ tỷ ánh mắt quá cao thích phải Cố Tứ Gia, nếu không thể như ý sẽ thương tâm khổ sở sao."
Tựa như Cố Thành, làm cho nàng ủy khuất đến như vậy.
"Tỷ tỷ thích Cố Tứ Gia không?" Lục Thực hỏi.
Lục Nghiên sửng sốt, trước kia nàng chưa bao giờ tự hỏi mình vấn đề này, nàng đơn giản cảm thấy giữa bọn họ hoàn toàn là chuyện không thể nào, cần gì phải nghĩ nhiều?
" Thủ hạ Tứ Gia cũng đã gọi ngươi Tứ nãi nãi, vậy thì chứng minh Cố Tứ Gia thật lòng thích tỷ tỷ, không thì tại sao lại sinh ra hiểu lầm như vậy??" Lục Thực thuận miệng nói.
Mọi người ở Lục gia đang nói chuyện thì người hầu từ bên ngoài đột nhiên đi tới, nói: "Lão gia, Cố gia Tứ Gia đến."
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Bọn họ đang bàn luận về người này thì chính chủ liền đến, đúng là ‘Nhắc Tào Thái thì Thào Tháo đến".
Lục lão gia đi tiếp đón Cố Tứ Gia, Lục Nghiên hơi mím môi, quay về phòng mình.
Xuân Hạnh cầm lược chải đầu nàng, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư có tâm sự a?"
Lục Nghiên lấy lại tinh thần, ngập ngừng hỏi: "Xuân Hạnh, ngươi cảm thấy Tứ Gia rất tốt với ta sao?"
Xuân Hạnh không chút do dự gật đầu, nói: "Tốt a, Tứ Gia tặng tiểu thư rất nhiều quà, có thể thấy thật sự để ngài trong lòng, coi ngài như cháu gái ruột."
Cháu gái ruột sao?
Trong lòng Lục Nghiên đang suy nghĩ thì bên ngoài có một nha đầu gọi nàng đến tiền viện, Cố Tứ Gia cho mời.
Nghe vậy, Lục Nghiên hơi hoảng hốt, thế nhưng nàng cũng không biết mình hoảng sợ cái gì.
*
Trong hoa viên Lục gia có một cái hồ, bốn phía trồng rất nhiều liễu. Giữa hồ là một lương đình hóng mát nhìn thấy toàn cảnh hồ, bình thường lúc rãnh rỗi Lục Nghiên rất thích đến đây ngồi.
Từ xa, Lục Nghiên đã nhìn thấy bóng người cao lớn đứng trong đình. Nhìn ngang, sống mũi hắn vừa cao vừa thẳng, lộ ra phần xương gò má lạnh lùng, nhìn vô cùng uy nghiêm băng lãnh. Lục Nghiên đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ.
Đối với Lục Nghiên, Cố Tứ Gia tuy rằng bề ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng lại dịu dàng, bởi vì hắn đối với nàng thật sự rất tốt.
Lục Nghiên suy nghĩ, không tự chủ liền nhìn đối phương đến xuất thần. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cố Tứ Gia đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác, sắc bén như đao. Chỉ là đến khi nhìn thấy người đi tới, sự cảnh giác liền thay đổi thành mềm mại.
Lục Nghiên vẫn nhìn hắn cho nên nhìn rất rõ biến hóa của hắn. Chỉ trong phút chốc, lòng nàng cảm thấy như tan chảy, chợt nảy lên một cái.
"... Tứ Gia."
Bị người khác phát hiện Lục Nghiên cũng không cảm thấy xấu hổ, thoải mái đi qua thấp người thi lễ, sau đó ngẩng đầu không hiểu nhìn nam nhân nọ, hỏi: "Ngài tìm ta có việc?"
Cố Tứ Gia nhìn Lục Nghiên, ánh mắt mang theo một nhiệt độ nóng bỏng tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng. Đã hơn một tháng hắn không nhìn thấy tiểu cô nương này, hiện tại có lẽ nàng đã đẹp hơn vài phần, giống như một nụ hoa, mỗi ngày đều đẹp hơn.
Hôm nay Lục Nghiên không mặc váy bình thường mà mặc một bộ sườn xám hợp thời, vạt áo hồng nhạt viền hoa văn dọc theo tà, làm hiện rõ dáng người nhanh nhẹn mảnh khảnh cùng vòng eo tinh tế thướt tha như liễu của nàng. Ánh mắt hắn đảo qua cặp chân mày, sống mũi, đôi mắt của nàng sau đó dừng lại ở đôi môi căng mọng được tô son đỏ làm nổi bật gương mặt diễm lệ của nàng.
Cố Tứ Gia đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có chút khô, hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng đặt ánh mắt của bản thân vào gương mặt đối phương, nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi ăn mặc như vậy, rất xinh đẹp."
Ánh mắt của hắn giống như đang thưởng thức, nhưng kiểu thưởng thức này lại khiến Lục Nghiên cảm thấy xa lạ.
Không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, Lục Nghiên không biết vì sao lại không dám nhìn vào mắt hắn. Có lẽ vì con ngươi kia quá sáng, lại quá nóng làm cho nàng sinh ra ảo giác như bị dã thú nhìn chằm chằm.
Trương phó quan đứng nhìn vào đình, gọi Xuân Hạnh và Hoà Hương đi vào. Xuân Hạnh đứng bất động, nói: "Ta còn muốn hầu hạ tiểu thư, nếu ta đi tiểu thư cần gì ta làm sao xử lý?"
Trương phó quan giải thích: "Tứ Gia cùng Lục tiểu thư có chuyện quan trọng cần nói, chúng ta đứng đây ngược lại gây vướng bận họ."
"Tại sao lại vướng bận? Ta muốn bưng trà rót nước cho tiểu thư." Xuân Hạnh không chịu, nàng không thể để một mình tiểu thư bọn họ cùng nam nhân khác đứng chung chỗ.
Trương phó quan: "Tứ Gia chúng ta muốn nói chuyện quan trọng, chưa nghe qua phi lễ chớ nghe sao?"
Vẻ mặt Hòa Hương mờ mịt, nghĩ lại những gì vừa nghe có chút nghi hoặc —— khích lệ tiểu thư bọn họ hôm nay ăn mặc rất đẹp là chuyện quan trọng bọn họ không thể nghe?
Biết là không thể nghe, Xuân Hạnh lại có chút do dự. Trương phó quan không cho nàng cơ hội suy nghĩ, lập tức kéo người đi.
Hắc hắc, hắn đúng là phó quan tốt nhất trên thế giới!
Trong đình hóng mát.
Cố Tứ Gia hít một hơi thật sâu, nói: "Ta hôm nay tới giải thích cho ngươi, Trương Long bọn họ không hiểu chuyện, khiến cho ngươi bị mọi người hiểu lầm."
Lục Nghiên không thèm để ý cười, nói: "Không sao, ta cũng không ngại. Ta biết chỉ là Trương tiên sinh bọn họ hiểu lầm..."
"Bọn họ không có hiểu lầm!" Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.
Lục Nghiên sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cố Tứ Gia đi về phía trước một bước, đâu mũi chân với nàng sau đó cúi đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Bọn họ không có hiểu lầm, bọn họ chỉ nhìn thấu lòng ta, phát hiện ta thích ngươi, liền tự cho rằng giữa ngươi và ta có gì đó. Lại không nghĩ đến, giữa chúng ta chỉ là ta một mình đơn phương tình nguyện."
‘Thủ hạ Tứ Gia cũng đã gọi ngươi Tứ nãi nãi, vậy thì chứng minh Cố Tứ Gia thật lòng thích tỷ tỷ, không thì tại sao lại sinh ra hiểu lầm như vậy?’ - Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới lời nói của Lục Thực, trong lòng nhất thời rối loạn, không kiểm soát được cơ thể mà lui về sau một bước.
Nhưng khi nàng vừa lui, Cố Tứ Gia lại bước tới một bước theo nàng, từ từ ép sát, căn bản không cho nàng cơ hội thở, đến khi chân Lục Nghiên chạm vào lan can, thân mình lảo đảo, sau đó ngã quỵ xuống.
Một bàn tay giơ ra giữ chặt eo nàng, thân người nam nhân nóng rực truyền đến da thịt của nàng thượng, khác hoàn toàn với sự lạnh lẽo trên thân thể Lục Nghiên.
Lục Nghiên ngẩng đầu, cây trâm cài trên bộ tóc đen mượt trượt xuống, rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người nhau cũng là cảnh tượng này. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ khi ấy nàng cảm nhận được bàn tay của hắn thật sự rất nóng, nóng đến mức khiến nàng hoảng hốt.
"Cám ơn." Sau một lúc lâu sau lấy lại tinh thần, Lục Nghiên đỡ lấy tay hắn đứng vững lên liền muốn gỡ ra, nhưng trên thắt lưng tay lại giống như kìm sắt, chặt chẽ siết lấy eo nàng không buông. Trong lòng Lục Nghiên có chút hốt hoảng, không biết do chưa hoàn hồn hay vì lí do gì khác, theo phản xạ kêu một tiếng: "Tứ thúc."
Ánh mắt xinh đẹp sáng trong của nàng nhìn qua có điểm nghi hoặc, lại có chút sợ hãi nhưng nhiều nhất vẫn là tín nhiệm. Có lẽ chính Lục Nghiên cũng không nhận ra nàng đối với Cố Tứ Gia có một sự tin tưởng kì lạ, người đàn ông này mang đến cho nàng một cảm giác an toàn vô cùng, mỗi khi ở bên cạnh hắn nàng đều rất yên lòng.
Cố Tứ Gia nhìn chằm chằm nàng, hô hấp đột nhiên trở nên nặng hơn, giơ tay che mắt nàng.
Trước mắt Lục Nghiên là một mảnh tối đen, nàng theo bản năng nắm lấy áo hắn, chỉ nghe thấy tiếng gió réo rắt bên tai còn lưng dựa vào cột trụ trong đình. "Tứ thúc?" Lục Nghiên lại kêu một tiếng, ngón tay nắm thật chặt xiêm y ngay lồng ngực hắn.
Mặt nàng rất nhỏ, một bàn tay Cố Tứ Gia đã có thể che hơn phân nửa khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra đôi môi. Lúc nàng nói chuyện, môi mọng mở ra, hiện rõ đầu lưỡi xinh đẹp bên trong cùng hàm răng trắng tinh.
Ánh mắt Cố Tứ Gia như sâu hơn, chợt cúi đầu.