Mẻ đồ hộp thứ hai sản xuất ra được Kim và Lục lão gia giúp đỡ nhanh chóng bán hết, sau đó còn nhận được lời khen. Trong nước hiện tại có rất ít xưởng gia công, đa phần những cái đó đều do người nước ngoài mở, không nói đến giá cả cao mà hương vị kia cũng không ngon. Còn đồ hộp của công ty Lục Nghiên sản xuất độ ngon tuyệt đối không thể bàn cãi, vị nào cũng được yêu thích. Dưới tình huống đó, Lục Nghiên lại càng phải đẩy nhanh tiến độ sản xuất.
Khi xưởng đóng hộp được đưa vào quỹ đạo, mọi thứ vận hành trơn tru thì Lục Nghiên có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau một tháng, nhân viên trong xưởng được nhận tháng lương đầu tiên của mình, không phải là một đồng đại dương mà còn được thưởng thêm 500 văn tiền vì hoàn thành xuất sắc. Tiền cầm trong tay, mọi người cũng không tin mà phải nắm thật chặt sợ biến mất, có người còn gào khóc. Một tháng trước đừng nói một đồng đại dương, ngay cả mười văn tiền bọn họ cũng không có, bây giờ nhớ lại giống như là chuyện đã rất lâu rồi.
Một đồng đại dương có thể may cho người nhà mấy bộ quần áo mới, cũng cói thể mua một ít thịt để họ ăn được chút đồ mặn.
Căn tin trong xưởng đồ hộp không bàn về hương vị, chỉ tính riêng chuyện no bụng là tuyệt đối chắc chắn, có mì, cháo còn có bánh bao vừa lớn vừa trắng. Có người trong bọn họ cả đời vẫn chưa biết được bánh bao lớn làm bằng bột mì là như thế nào, quả nhiên là ngon hơn loại làm từ cao lương mà lại không no bụng.
Đáng tiếc đồ ăn trong căn tin không thể mang ra ngoài, có muốn đem về cho cả nhà ăn cũng không được. Hiện tại có tiền rồi, bọn họ có thể cho người nhà ăn chút đồ ngon. Một đồng đại dương này, rất nhiều người đã nghĩ xong muốn dùng làm gì.
"Có thể may cho cha mẹ một bộ quần áo."
"Hài tử nhà ta đã lâu không được ăn đồ mặn, hôm nay trở về ta sẽ mua mấy cân thịt, lại mua chút bột mì làm cho bọn hắn vài chiếc hoành thánh nhỏ."
"Ta tính tích cóp để về sau mua một căn nhà nhỏ..."
Sau khi tan tầm mọi người nghị luận ầm ỉ, biểu cảm trên mặt không còn nét tuyệt vọng ngày trước mà tràn đầy hi vọng, chờ đợi vào tương lai tươi sáng.
Mỗi khi mở mắt bây giờ mới thật sự có hi vọng a!
Xưởng đồ hộp lúc này lại bị sóng to gió lớn kéo tới. Rất nhiều người đỏ mắt ghen tị, trong lòng hối hận không thôi —— lúc trước cảm thấy đãi ngộ của xưởng đóng hộp tốt như vậy khẳng định bên trong có mờ ám, cho nên do dự không làm. Bây giờ thấy công nhân xưởng mỗi người đều được nhận một đồng đại dương tiền lương mới tiếc nuối.
"Haizz—— "
Hiện tại hối hận cũng đã muộn, công nhận trong xưởng đã tuyển đủ, không cần nhận thêm người.
Phòng thu chi tính toán chi phí trong tháng, phát hiện có chút lợi nhuận, tuy rằng không nhiều nhưng tiến triển như vậy là rất tốt.
Xưởng đóng hộp có Hoài Thanh theo dõi, Lục Nghiên hoàn toàn giao phó nghỉ ngơi mấy ngày. Không có việc gì làm nàng liền chăm hoa uống trà, xuống bếp làm điểm tâm, mỗi ngày trôi qua thật sự thoải mái.
Thực Mãn Lâu bên kia có Lục Thực quan sát cũng không xảy ra vấn đề gì, Lục Nghiên nghỉ ngơi hai ngày sau đó đến Thực Mãn Lâu.
Trù nghệ của Triệu thúc bọn họ đã gần như là thượng đẳng, cho dù không có Lục Nghiên thì mọi người vẫn nguyện ý đến ăn cơm.
Hoa tửu ủ lúc đầu xuân đã có thể uống. Loại hoa khác nhau cho ra hương vị khác nhau nhưng tóm lại đều rất ngon, thanh tao thơm mát, đặc biệt được các nữ nhân hoan nghênh. Thưởng thức hoa tửu có thể dưỡng nhan đẹp da, hơn nữa độ cồn cũng không cao rất thích hợp cho nữ nhân, có nhiều người còn coi nó như sản phẩm dưỡng da mà dùng. Mỗi ngày trước khi đi ngủ uống một chén sẽ ngủ ngon hơn, sáng ngày tiếp theo thức dậy liền phát hiện khí sắc trên mặt rất tốt, trong trắng lộ hồng, xinh đẹp vô cùng.
Cũng vì vậy mà những bình rượu này đều rất nhang bị tranh đoạt điên cuồng, Lục Thực khônh còn cách nào, chỉ có thể đưa ra phương án Thực Mãn Lâu mỗi ngày một bàn chỉ được mua một bình rượu mới khống chế được tình hình. Nếu không làm ngư vậy thì rượu không tiệm sẽ nhanh chóng bị bán hết không còn một bình.
Lúc alục Nghiên đến, Thực Mãn Lâu thật sự rất náo nhiệt. Hiện tại ở Lục Thuỷ Thành, Thực Mãcn Lâu đang là nơi danh chấn vang dội, người nơi khác đến cũng phải ghé đây ăn bữa cơm mới thấy chuyến đi trở nên ý nghĩa.
Chu Sâm là một thương nhân bán trà, Lục Thủy Thành non xanh nước biếc, phẩm chất lá trà nơi này sản xuất tốt hơn những địa phương khác, hắn trước giờ đều mua lá trà ở đây. Lần này đến Lục Thuỷ Thành, Chu Sâm liền mẫn cảm nhận ra có chỗ nào đó khác lạ nhưng không biết cụ thể là khác ở điểm nào.
Người bên cạnh kéo kéo tây trang màu trắng trên người nói: "Được rồi, có chuyện gì sau này hãy nói. Ta đói bụng đến chịu không nổi, trước tìm một chỗ ăn cơm đi." Người nói chuyện là một thanh niên anh tuấn, gương mặt mang vài phần kiệt ngạo (cao ngạo tuấn kiệt), vừa nhìn cũng biết hắn là công tử con nhà giàu. Thực tế đúng là như vậy, đối phương tên Diệp Chu Lai, cháu trai của cửa hàng trà lớn nhất nước, có thể không giàu sao?
Nghe hắn oán giận, Chu Sâm vội hỏi: "Chúng ta đến chỗ nào ăn đi."
Diệp Chu Lai lấy tay quạt gió, nghe vậy nói thầm: "Chỗ như thế này, có chỗ nào tốt để ăn?" Nói đến đây hắn liền cảm thấy có chút phiền, nếu không phải ông nội hắn bảo hắn theo Chu Sâm ra ngoài nếm trải, hắn sẽ không bao giờ tới đây. Đồ ăn bên ngoài một chút cũng không hợp khẩu vị hắn, quả thực làm cho hắn ghét muốn chết.
Chu Sâm cũng có chút bất đắc dĩ, vị tiểu thiếu gia này từ nhỏ chính là cẩm y ngọc thực, miệng vô cùng kén chọn, món ăn nào cũng không thể làm hắn vừa lòng.
"Chúng ta đi Thực Mãn Lâu đi." Chu Sâm suy tư một chút, liền quyết định, giải thích với Diệp Chu Lai: "Chủ nhân của Thực Mãn Lâu này lúc còn trẻ đã từng tiến cung làm đồ ăn cho Hoàng đế, tay nghề rất tốt."
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Chu Lai miễn cưỡng có chút tinh thần, nói: "Hi vọng giống như ngươi nói."
Lúc đi trên đường, một vị trung niên đi cùng kinh ngạc nói: “Nơi này có vẻ an bình.”
Bọn họ đã từng đi qua rất nhiều tỉnh thành, chỗ nào cũng chướng khí mù mịt không có ngoại lệ, bên trong còn có người nước T hoành hành, dân chúng Z Quốc tức giận cũng không dám nói gì, nhiều nơi khác thì bị chiến tranh tàn phá, con người như xác chết.
Nhưng tất cả đều không giống Lục Thủy Thành. Gương mặt mỗi người nơi đây không giống bị chiến tranh gây rối, an bình yên ổn, cảm nhận được không khí tích cực.
Chu Sâm giải thích: "Lục Thủy Thành có Cố tướng quân tọa trấn, nơi này hoàn toàn không bị chiến tranh nhấn chìm. Hơn nữa Cố tướng quân đối với người nước T Quốc cực kỳ thống hận, cấm họ vào thành."
Nói chuyện một lúc đoàn người bọn họ đã đến Thực Mãn Lâu, nháy mắt ai nấy liền sửng sốt.
"Tại sao lại an tĩnh như vậy?" Tiến vào tửu lâu, một cỗ khí lạnh đập vào mặt khiến mọi người nhanh chóng trở nên mát mẻ. Bên trong lâu lại làm họ ngạc nhiên hơn, dưới tầm mắt họ ai nấy đang cúi đầu ăn comnw, ngẫu nhiên có vài tiếng trò chuyện nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nói chuyện không bằng ăn cơm!
Cảnh tượng trước mắt minh chứng những lời này, mỗi người ở đây đều vùi đầu ăn lia lịa, biểu cảm trên mặt vô cùng sung sướng.
"Các vị không phải người Lục Thủy Thành chúng ta?" Tiểu nhị đón bọn họ yên ổn ngồi vào bàn, sau đó rót một ly trà lạnh, thuận miệng nói.
Chu Sâm uống một ngụm trà, cười nói: "Ánh mắt tiểu nhị ca thật tốt."
Điểm tâm cùng trà lạnh được uống vào bụng, nháy mắt cảm thấy sảng khoái từ trong ra ngoài. Chu Sâm nhịn không được thở dài một hơi, nhìn lại những người khác đều giống như hắn, một bộ dạng rất thoải mái.
Chu Sâm cúi đầu nhìn trà lạnh trong tay, có chút kinh ngạc nói: "Hương vị trà này thật là ngon." Độ chua ngọt rất thích hợp, lại hơi mát, mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng.
Trà cụ ở tửu lâu là được đặc chế, đơn thuần một bộ đồ sứ trang trí Miêu hoa, nước trà bên trong ánh lên một màu hổ phách trong suốt sạch sẽ, thập phần mê người.
Diệp Chu Lai là người khá xoi mói, nhưng một chén trà này, lại khiến cho hắn nửa câu cũng không thể chê.
Tiểu nhị cười nói: "Trà này là do Đại tiểu thư chúng ta sai người làm, thanh mát giải nhiệt."
"Đại tiểu thư?" Chu Sâm theo bản năng hỏi.
Tiểu nhị gật đầu, mặt đầy tự hào nói: "Đại tiểu thư chúng ta rất giỏi, tay nghề tốt, còn mở một xưởng đóng hộp..."
Trong lòng Chu Sâm có chút kỳ quái, năm trước hắn đến cũng không nghe Thực Mãn Lâu có Đại tiểu thư.
Tiểu nhị vừa nói, cũng không quên công việc chính của mình, đem thực đơn và bút đưa cho bọn người Chu Sâm, ai muốn ăn gì cứ trực tiếp khoanh vào tên đồ ăn là được.
Mở thực đơn ra, đồ ăn bên trong rực rỡ muôn màu, giá cả cũng trong phạm vi bọn họ chấp nhận được, bất quá vẫn có người thấy quá cao.
"Một chén rượu nếp tận 200 văn tiền, giá này có chút đắt đi." Có người nói thầm, chỉ vào giá rượu nếp nói.
Tiểu nhị cũng không tức giận, cười híp mắt nói: "Khách quan, giá này tại tửu lâu chúng ta không hề đắt."
Nếu đem thực đơn khác tới cho ngươi xem, sợ là hù chết các ngươi, tiểu nhị suy nghĩ trong lòng.
Chu Sâm bọn họ cũng không phải người thiếu tiền, mấy người khoanh vài món ăn rồi đưa cho tiểu nhị, Diệp Chu Lai dựa vào ghế, nói: "Tiêu phí nơi này thật đúng là cao, hi vọng hương vị sẽ không quá kém."
Bọn họ chọn vài món ăn đã hết ba đồng đại dương.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng tiếng ồn ào.
"Này, tiểu nhị, Đại tiểu thư các ngươi đến rồi, thực đơn kia cũng nên lấy ra thôi!” Bàn bên cạnh đã bắt đầu kêu la, không chỉ bọn họ, những người khác cũng đều không chịu im lặng.
Đại tiểu thư?
Nghe được xưng hô này, Diệp Chu Lai nghĩ không biết Đại tiểu thư kia tại sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Trong lòng Diệp Chu Lai có chút tò mò, bỏ lại một câu: "Ta đi xem thử vị Đại tiểu thư này." Liền đi khỏi.
Chu Sâm ồ một tiếng, lắc lắc đầu, cảm thán nói: "Người trẻ tuổi a."
Bên cạnh đó cũng chú ý tới lời những người khác nói: "Cái kia thực đơn", thắc mắc hỏi tiểu nhị: "Tửu lâu các ngươi còn có thực đơn thứ hai?".
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Tiểu nhị cười tủm tỉm gật đầu, nói: "Tửu lâu chúng ta có hai cái thực đơn, một cái nằm trong tay các ngài, còn một cái bình thường sẽ không lấy ra, bởi vì món ăn trong thực đơn kia là do Đại tiểu thư chúng ta tự mình động thủ làm."
Bọn người Chu Sâm sửng sốt, nghĩ thầm vị Đại tiểu thư này hơi lớn tuổi, lại thấy tò mò, kêu tiểu nhị đem thực đơn đến cho bọn hắn xem thử. Tiểu nhị nhìn bọn họ, lắc lắc đầu, nghĩ rằng không nên đem giá cả kia ra dọa bọn họ, những vị khách này nhìn có vẻ quê mùa. Có điều khách nhân yêu cầu đương nhiên phải thoả mãn.
Tiểu nhị lấy thực đơn thứ hai ra cũng không có gì ly kỳ, cùng cái thứ nhất không khác nhau, hình thức lớn nhỏ đều như vậy. Nhưng đến khi mở thực đơn ra, Chu Sâm bọn họ liền biết có gì ly kỳ. Giá cả của thức ăn bên trên cao đến mức khiến người ta líu lưỡi. Đây đúng là công khai ăn cướp mà!
"Cũng không phải long can phượng tủy, ai sẽ tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để ăn một bữa cơm?" Những người đi cùng Chu Sâm lắc đầu nói, cảm thấy thực đơn này của Thực Mãn Lâu dùng để trêu đùa. Cho dù ở kinh đô thì giá cả cũng không đắt như vậy.
Tiểu nhị có chút không vui, nói: "Khách quan cảm thấy không hợp lý, tự nhiên nghĩ không đáng giá. Không phải ta thổi, đồ ăn Đại tiểu thư chúng ta làm nhân gian không có người sánh bằng."
Chu Sâm bật cười, cảm thấy lời nói này phải có chút khoa trương.
"Tiểu nhị, mau mau nhanh. Vịt sốt tương, mì xương hầm, canh bắp nấu sườn…mỗi món một phần loại do Đại tiểu thư các ngươi tự tay làm!"
Bọn người Chu Sâm: "..." Thật là có người đồng ý chọn a.
Cho dù giá như ăn cướp cũng có người cam tâm tình nguyện đưa. Ai bảo thức ăn Lục Nghiên làm thật sự quá ngon. Ăn món nàng làm rồi sẽ cảm thấy những thứ trước kia mình ăn đều là cám heo —— phi phi phi, bọn họ mới không phải đang nói chính mình là heo.
Chu Sâm liến nhìn những người khác, hỏi: "Có muốn chúng ta cũng chọn vài món nếm thử?"
*
Diệp Chu Lai đứng ở tầng hai tửu lâu nhìn xuống liền thấy một cô nương ở ngay sảnh. Ngũ quan nàng thập phần tinh xảo diễm lệ, sáng như ánh mặt trời, xinh đẹp động lòng người, lại vô cùng trầm tĩnh. Nàng mặc váy dài màu xanh nhạt thêu hoa sen, phía trên là tiểu sam màu trắng, tóc vén cao bằng trâm cài buông xuống hai viên trân châu, có vẻ rất hoạt bát.
Vị tiểu thư này chắc chắn là một tiểu cô nương mĩ lệ, khí chất trầm tĩnh vinh nhục không sợ hãi khó được, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy thoải mái.
Nhìn thấy nàng, Diệp Chu Lai có chút thất vọng.
Đương nhiên, vị Đại tiểu thư này thật sự xinh đẹp như đoá phù dung, mắt tựa xuân thủy, nhưng nhìn áo khoác váy dài cũng biết là người tư tưởng cũ kỹ. Cô nương như vậy bị các lão nhân ảnh hưởng, nhìn thì ngăn nắp xinh đẹp, khi cùng nàng nói chuyện ngươi sẽ phát hiện tính tình các nàng cứng nhắc chất phác, không hề thú vị.
Nữ nhân kiểu đó Diệp đại thiếu như hắn không ít!
Đột nhiên, giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, tiểu thư trong sảnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt căn bản không dừng trên người hắn, thoáng chút liền dời đi.
Diệp Chu Lai cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, hắn nghĩ đó chính là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết.
—— Đánh tới thật nhanh!