Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 62:




Cố gia.
Cố tướng quân đem chút cháo còn dư lại trong bát đổ hết vào miệng, nuốt xong mới hỏi: "Đêm qua Tử An không về?"
Cố phu nhân cười bất đắc dĩ, nói: "Lục gia phái người đến nói Tử An cùng uống rượu với vị Học Nhĩ Sâm tiên sinh của Y Quốc, sắc trời đã muộn liền lưu lại quý phủ bọn họ nghỉ ngơi."
Cố nhị thái thái ồ một tiếng, âm dương quái khí nói: "Người này còn chưa cưới vào cửa mà tiểu thúc lại để tâm như vậy. Chờ đến khi cưới về còn không phải đem người để vào tròng mắt đau tiếc sao."
Ánh mắt của nàng chuyển động, mỉm cười nhìn Cố Nhị lão phu nhân, nói: "Tục ngữ thường nói, cưới vợ quên mẹ. Mẫu thân, ta thấy Lục tiểu thư này đúng là người có bản lĩnh, sợ rằng nàng dụ dỗ tiểu thúc làm cho tiểu thúc cùng ngài xa cách."
Cố phu nhân ngữ khí thản nhiên nói: "Tử An là người trưởng thành, có chính kiến của bản thân, ai có thể sai khiến được hắn?"
Cố tướng quân vuốt cằm nói: "Đứa nhỏ này giống ta. Bà còn nhớ rõ lúc bà chưa gả cho ta, ta cũng phải mặt dày ở lì nhà bà, chỉ mong có thể nhìn bà thêm một tí."
Cố phu nhân tức giận liếc mắt nhìn ông. Sự tình này đã diễn ra từ bao giờ rồi, bây giờ nói ra trước mặt tiểu hải tử cũng không thấy thẹn.
Nghe vậy, thần sắc Cố Nhị thái thái cứng đờ, âm thầm cắn gãy một cây răng bạc.
Cố nhị gia cầm đũa xiên mấy cái bánh bao, vừa ăn vừa nói: "Nếu Tử An thích Lục tiểu thư, vậy thì sớm cưới người ta vào cửa, tránh cho hắn suốt ngày nhớ nhung. Hiếm khi thấy hắn thích một cô nương như vậy."
Cố Nhị thái thái lập tức trừng mắt nhìn Cố nhị gia, trong lòng có chút tức giận. Tục ngữ nói phu thê vốn là một thể, nhưng Cố nhị gia biết rất rõ tâm tư của bà lại cố tình phá đám, bà có thể không tức được hay sao?. Truyện Cổ Đại
Cố phu nhân suy tư, nói: "Mấy ngày trước ta đã sai bà mối đến Lục gia cầu hôn nhưng đều không thành. Kéo dài như vậy đúng là không pbảu chuyện tốt."
Cố tướng quân nói: "Việc này ta giao cho phu nhân."
Trong lúc các trưởng bối nói chuyện, bọn tiểu bối ngồi phía dưới không thể chen vào.
Cố Mỹ Chi ăn không vô nữa, vụng trộm đánh ánh mắt nhìn vào gương mặt không chút thay đổi của Cố Thành. Đối với việc Lục Nghiên sắp thành trưởng bối của mình, là thê tử của Tứ thúc, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút quái dị, không biết trong lòng Cố Thành cảm thấy thế nào. Lục Nghiên trước kia là vị hôn thê của hắn nha!
Đang nghĩ, Cố Mỹ Chi nghe tiếng người hầu ngoài cửa gọi: "Tứ Gia", nàng quay đầu nhìn lại liền thấy tiểu thúc thúc của mình đi vào.
Vai rộng eo thon chân dài, trên người Cố Tứ Gia còn mặc áo sơ mi ngày hôm qua. Vạt áo được cho vào quần ngay ngắn, vòng eo mạnh mẽ rắn chắc càng tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn. Khi Tứ Gia tiến vào, ánh mắt mọi người không thể không dừng trên người hắn, khí chất áp bức trên người quá mạnh mẽ, bất luận kẻ nào cũng sẽ không quên mất hắn.
Cố Mỹ Chi rụt đầu, nhanh chóng thu mắt về.
Nàng có chút sợ vị tiểu thúc này của mình. Không chỉ có nàng mà những người khác cũng sợ hãi chẳng kém.
Cố tướng quân nói: "Trở về rồi sao, ăn điểm tâm chưa?"
Cố Tứ Gia ngồi ở vị trí phía trên, đem đồ trong tay đưa qua, nói: "Ăn rồi... Đây là điểm tâm ta mang về."
Trương phó quan lập tức chen miệng vào nói: "Bữa sáng này là do Lục tiểu thư tự tay làm."
Cố tướng quân nhướn mày, nói: "Từ lâu đã nghe nói trù nghệ vị Đại tiểu thư Lục gia này rất được, muốn nếm thử tay nghề của nàng phải xếp hàng dài đến cửa thành."
"... Ta còn biết, Lục tiểu thư kia không dễ dàng xuống bếp. Thức ăn nàng làm, ở bên ngoài giá tuyệt đối trên trời." Nhị di nương ôn nhu nói, tự mình đưa tay mở gói, lấy thức ăn bên trong ra.
Đó là một cái lồng nhỏ, tổng cộng có năm tầng. Chiếc lồng nhỏ giống như dùng để bỏ túi, vừa ra khỏi lò không bao lâu nên vẫn còn nóng hổi. Vừa mở nắp, nhiệt khí liền bay ra, mang theo hương vị bột mì.
Một xửng bánh bao tổng cộng có năm cái, mỗi cái chỉ to bằng nắm tay em bé, lớp vỏ trắng tinh xinh đẹp, tròn trĩnh vô cùng, bên trong không biết là nhân gì.
Cố tướng quân vén tay áo lên, cầm đũa gắp một cái bỏ vào miệng.
Da bánh bao mềm mịn như nhung, nhẹ nhàng cắn một cái liền bể đôi, nước súp nóng bỏng bên trong lập tức chảy ra, nóng đến mức xua tan cái lạnh giá trong lòng người.
"Nóng quá!" Cố tướng quân không ngừng thổi, cảm giác đầu lưỡi mình đã bị nóng phỏng rồi.
Cố phu nhân vội vàng kêu người ta rót một ly trà lạnh đến, đưa cho ông uống.
Độ nóng trong miệng được hạ xuống, Cố tướng quân đập đập miệng mình, bình luận về món ăn kia: "Rất ngon!"
Ông da dày thịt béo, tuy bị bỏng cũng không có gì vấn đề gì, không ảnh hưởng việc ông tiếp tục ăn.
Cố phu nhân gắp một cái bao cho vào trong bát, lấy chiếc đũa xé lớp da mỏng manh ra, nước súp thịt bên trong tỏa ra nhiệt nóng, làm bừng lên mùi thịt thơm ngon.
"Đây là nước súp đó, thứ này không thể trực tiếp cho vào miệng, không thì bỏng chết người ta." Cố thái thái cũng từng nếm qua canh, rất có kinh nghiệm.
Ăn canh không thể sốt ruột, trước cắn một miếng bánh bao xong uống một ngụm canh, từ từ mà nuốt vào.
Thịt trong canh vừa đi vào miệng, Cố phu nhân liền sửng sốt.
Gia cảnh Cố phu nhân rất giàu có, từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, món ăn mỹ vị nếm qua vô số, vậy mà bánh bao súp nho nhỏ này lại gây cho nàng cảm giác kinh ngạc.
Nước dùng trong canh hương vị cực kỳ ngon miệng, dừng ở đầu lưỡi vừa đậm đà vừa thơm. Còn thịt băm mầm mại mà không ngấy mỡ, hết sức tuyệt vời.
Cố Nhị gia ăn một cái, nhịn không được tán dương: "Trách không được người bên ngoài tôn sùng tay nghề vị Lục tiểu thư này như thế. Đúng là có thể biến mục nát thành thần kì a."
Một ít canh cũng có thể được nàng làm thành tư vị tuyệt diệu như vậy.
"Ngon như vậy sao?" Cố Nhị thái thái trong lòng lại không cho là đúng, chỉ cảm thấy là lời bọn họ nói bất quá chỉ là lời khách sáo. Đến khi chính bà nếm thử mới im lặng.
Quả thật là mỹ vị!
Cố Thành nhìn hình dạng xinh đẹp của bánh bao trong bát cùng nước súp sóng sánh, trầm mặc một lát, lúc này cầm lấy đũa lên.
Cố Mỹ Chi bị phỏng le lưỡi, đôi mắt sáng ngời trong suốt. Nàng hoàn toàn không ngờ bánh bao lại ngon như vậy.
"Có tay nghề như vậy, trách không được việc làm ăn của Thực Mãn Lâu phát triển không ngừng. Có điều bánh bao này hơi nhỏ một chút." Cố tướng quân cảm thán, bánh bao này hắn nhai một cái là hết.
Ăn xong điểm tâm, Cố Tứ Gia về sân của mình. Nửa đường bị Cố Thành gọi lại.
"Tứ thúc."
Cố Tứ Gia xoay đầu lại thấy Cố Thành, híp mắt lại một chút, nói: "Là A Thành sao, có chuyện gì?"
Cố Thành gật đầu đi tới, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, do dự một lát mới mở miệng nói: "Tứ thúc, thúc thật sự thích Lục tiểu thư mới đồng ý thành thân với nàng hay bởi vì con từ hôn, thúc không nề hà..."
"Ngươi không cần tự mình đa tình." Cố Tứ Gia ngắt lời hắn, đối diện ánh mắt Cố Thành ngơ ngác, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta muốn cưới nàng là vì ta thích nàng, ta cảm thấy nàng là người tốt nhất thiên hạ. Ta muốn nhanh chóng cưới nàng làm thê tử vì rất nhiều lí do, trong đó không có một cái nào bởi vì ngươi."
Nghe vậy, mặt Cố Thành nhất thời đỏ như lửa, xấu hổ.
Cố Tứ Gia nhìn hắn một cái, biểu cảm nhẹ nhàng hơn, nói: "Về sau nàng sẽ là trường bối của ngươi, thẩm thẩm của ngươi. Cố Thành, ta hi vọng ngươi không có tâm tư không nên có. Bảo bối đã bỏ qua sẽ không có khả năng trở về."
Cố Thành bỗng cảm thấy thất hồn lạc phách.
Cố Tứ Gia rời đi, Cố Mỹ Chi chạy đến, nhìn biểu cảm kỳ quái của Cố Thành, nhịn không được hỏi: "Ca ca làm sao vậy?"
Cố Thành lấy lại tinh thần, cười khổ nói: "Thì ra trong lòng Tứ thúc nàng là bảo bối..."
"Cái gì là bảo bối?" Vẻ mặt Cố Mỹ Chi ngơ ngác. Nàng nhìn cảm xúc Cố Thành không đúng, nghĩ đến Diệp Tinh, nhịn không được vì nàng nói tốt: "Ca ca, dù sao hiện tại việc hôn nhân của ca cùng Lục gia đã cắt đứt. Về sau ca phải sống thật hạnh phúc cùng Diệp Tinh tỷ tỷ. Ta thấy Diệp Tinh tỷ tỷ là cô nương tốt, lại mang thai hài tử của ca, ca nên nói nhiều lời hay trước mặt gia gia nãi nãi. Bọn họ khẳng định sẽ thả lỏng tâm tình cho Diệp Tinh tỷ tỷ vào cửa."
Cố Thành cảm thấy mệt mỏi, bất kể là tâm hay thân thể đều cảm thấy từng đợt khó chịu.
*
Cố Tứ tiểu thư Cố Mỹ Nghi ba ngày sau sẽ xuất giá, Lục gia đương nhiên cũng nhận được thiệp mời.
"Nghe nói chồng của Cố Tứ tiểu thư là binh lính dưới trướng Cố tướng quân, hoàn toàn không sánh bằng ba tỷ tỷ của nàng."
Xuân Hạnh nhỏ giọng nói tin tức nghe được bên ngoài, tất cả đều là bát quái, nàng lại nói: "Bất quá mẹ đẻ vị Tứ tiểu thư này chỉ là một vị thị thiếp bên cạnh Cố đại gia, chồng của nàng lại là đích thứ tử nhà kia, có thể có mối hôn sự như thế này đã là rất tốt rồi."
Lục Nghiên cười nhẹ, nói: "Cố Tứ tiểu thư là người Cố gia, cho dù là thứ nữ cũng là thấp gả. Bất quá mối hôn sự này không hẳn là một cửa hôn nhân không tốt. Chồng tương lai của nàng là binh sĩ dưới trướng Cố tướng quân đại biểu cho việc nhà chồng tuyệt đối không dám khi nhục nàng. Chỉ cần nàng không tìm chết, mỗi ngày trôi qua nhất định sẽ thật sự vừa ý."
Chỉ bằng có mắt nhìn, Cố Tứ tiểu thư sẽ không cần phải lo lắng, đây chính là ngọn núi nàng có thể dựa vào. Mẹ đẻ của Cố Tứ tiểu thư chắc hẳn cũng muốn như vậy. Mối hôn sự này đối với Tứ tiểu thư mà nói thật ra rất thích hợp.
Xuân Hạnh đăm chiêu gật đầu: "Tiểu thư nói cũng phải."
Nàng vụng trộm nhìn thoáng qua biểu cảm Lục Nghiên, nhỏ giọng nói: "Không biết tương lai tiểu thư sẽ gả cho người chồng như thế nào. Ta thấy Cố Tứ Gia rất được."
Động tác Lục Nghiên ngừng lại, giương mắt nhìn nàng, nói: "Nha đầu ngươi lại bắt đầu trêu ghẹo ta rồi." Nàng cũng không phải kỳ quái vì Xuân Hạnh nói như vậy. Chuyện của nàng và Cố Tứ Gia không hề giấu diếm, Xuân Hạnh các nàng nhìn ra mờ ám cũng là chuyện đương nhiên.
Xuân Hạnh thè lưỡi, nói: "Càng nghĩ ta càng cảm thấy cũng chỉ có Cố Tứ Gia xứng đôi với tiểu thư."
"Tiểu thư, đến rồi." Mã thúc dừng xe lại ngay ngã tư đường náo nhiệt nhất Lục Thủy Thành —— Phố Huyền Vũ.
Lục Nghiên xuống xe, nói với Mã thúc thời gian quay lại đón, sau đó mang theo Xuân Hạnh đi vào trong.
Lần này nàng ra ngoài là do Lục phu nhân muốn đến cửa hàng quần áo may mấy bộ đồ, thuận tiện xem thử có gì thích hợp làm lễ vật tân hôn cho Cố Tứ tiểu thư hay không.
Chiều may sẽ có chương tiếp theo luôn nhá.<3
Bánh bao nước súp - Xiao Longbao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.