Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 76:




Nam nhân kia tên Mã Khắc, người của D Quốc, hắn là người ăn nhiều, lúc nào cũng truy tìm mỹ thực để hưởng thụ. Đến khi tới Z Quốc, thấy được văn hóa ẩm thực nơi này, hắn lại càng kinh hãi hơn.
Một quốc gia phương đông thần bí như nước Z lại có nhiều món ngon thế này ư?
Ngồi vào ghế, tâm tình của hắn thập phần khoái trá hưởng thụ đồ ăn ngon trước mặt. Beefsteak chín bảy phần quen thuộc, mềm mại mọng nước, ăn một miếng đúng là mỹ vị nhân gian. Lúc này, bỗng dưng có một đám người đông phương gây sự chú ý của hắn. Cô nương xinh đẹp kia đem beefsteak kẹp giữa bánh mì, còn phết một lớp nước sốt đỏ đỏ, thoạt nhìn coi bộ.... rất ngon?
Đối với người theo đuổi mỹ thực như Mã Khắc, hắn lập tức đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể nếm thử món bánh mì vàng ruộm kia, nhất định rất ngon. Những người ở nước Z đúng là gây tội nghiệt lớn mà.
“Tiểu thư xinh đẹp...” Mã Khắc vừa liếc nhìn nhận ra Lục Nghiên là người đứng đầu, thái độ hắn thập phần thân thiện nói: “Không biết thứ ngươi phết lên bánh mì là gì? Nhìn có vẻ rất ngon. Ta có thể mua lại một phần hay không?”
Nói một tràng tiếng nước Z một cách lưu loát, sau đó Mã Khắc tủm tỉm nở nụ cười.
Lục Nghiên nhìn bộ dáng trắng tròn béo tốt cùng thái độ ôn hòa của hắn thì đưa tay ra làm bộ dáng thỉnh, nói: “Không cần trả tiền. Đây là sốt cà chua ta tự làm, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không nữa.”
"Sốt cà chua sao?" Mã Khắc tò mò.
Sốt cà chua chế biến hoàn hảo cho vào bình thủy tinh trong suốt, nhìn vào liền thấy được một màu sắc mê người, diễm lệ. Dùng muỗng gỗ lấy một ít sốt phết lên bánh mì, sau đó lại gắp beefsteak cho vào giữa, kẹp thêm vài lá xà lách. Beefsteak nâu bên ngoài cùng màu vàng của bánh mì, màu xanh lục của rau xà lách với màu đỏ sốt cà, mấy loại nguyên liệu này đứng chung một chỗ, vừa nhìn đã khiến ngón tay người ta phải động đậy.
“Thật là thần kỳ. Chưa ăn mà ta đã cảm nhận được nó sẽ ngon đến mức nào rồi!” Mã Khắc cầm miếng bánh mì dày cộm trên tay, thần sắc có vẻ sợ hãi. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bánh mì còn có thể ăn như thế này, bỏ vào nhiều thức ăn như vậy.
Lục Nghiên cảm thấy nàng rất thích người ngoại quốc tên Mã Khắc này, bởi vì trên mặt hắn không hề che giấu khát vọng cùng với sự cuồng nhiệt cho thức ăn, khiến một đầu bếp như nàng có cảm giác thành tựu.
“Ngươi nếm thử đi.” Lục Nghiên cười nói.
Mã Khắc không hề khách khí, mở to miệng cắn một miếng lớn bánh mì. Món bánh mì này đúng là phong phú hương vị, lớp vỏ bánh mì làm từ bột lúa mì thượng hạng nên vị rất ngon, hương thơm tràn ngập, nhai trúng miếng thịt bên trong lại mềm mọng, hai miếng rau xà lách tươi mát giòn ngon, càng kinh ngạc hơn là thứ nước sốt làm từ cà chua.
Sốt chua chua ngọt ngọt, nếm một miếng thì hương vị như bùng nổ, kích thích khẩu vị người ăn. Hòa quyện với những nguyên liệu khác làm cho bánh mì trở thành một món ăn tuyệt phẩm không thể cưỡng lại.
“Ôi Chúa ơi, tuyệt vời!”
Mã Khắc không thể chống cự lại mùi vị này, mới ăn một miếng liền bị nó bắt làm tù binh.
“Ta chưa bao giờ ăn món nào có thể ngon hơn cái này.” Mã Khắc cảm thán.
Thật ra những thứ kia kết hợp lại với nhau cũng tạo ra hương vị bình thường thôi, chỉ khi có món sốt cà chua thêm vào mới khiến người khác trở nên kinh diễm.
Mã Khắc cực kì thích tư vị món sốt này, đất nước hắn cũng có làm sốt cà chua nhưng hương vị thua xa món hắn đang được nếm đây, ngon đến sửng sốt.
Mã Khắc khoa trương ồ một tiếng, giơ lên ngón cái với Lục Nghiên, nói: “Ngon tuyệt!”
“Ọt ọt.”
Những người khác trong nhà hàng nhịn không được nuốt nước miếng thèm thuồng.
Mã Khắc đối với những ánh mắt hâm mộ kia có chút đắc ý, may là hắn chủ động tiến đến hỏi thử, không thì hắn cũng trở thành một trong những người nuốt nước miếng hâm mộ này.
Thấy Mã Khắc không che giấu biểu cảm hưởng thụ, mọi người ai nấy đều chửi thầm trong lòng, hắn đang muốn làm bọn họ khó chịu sao? Có người đứng ngồi không yên tiến lại, tiếp tục có người thứ hai, sau đó thì tất cả mọi người đều vây quanh Lục Nghiên, khách khí hỏi có thể cho họ nếm thử hay không.
Lục Nghiên: "..."
Một lọ sốt cà chua, một lọ sốt thịt bằm. Có người thích vị sốt cà ngọt ngọt chua chua, có người lại thích hương vị sốt thịt, tóm lại dù là sốt cà chua hay sốt thịt đều rất hợp ăn với cơm hoặc phết vào bánh mì, ăn vào thực hao.
“Đúng là mỹ thực phương Đông thần kỳ!”
“Đây là món bánh mì ngon nhất ta từng nếm qua!”
“Chúa ơi, ta không biết phải miêu tả nó như thế nào nữa…”
...
Bất kể là người phương Đông hay người Tây, dù là sốt cà chua hay sốt thịt, không hề nghi ngờ, bọn họ đã bị mỹ vị trong miệng thuyết phục tuyệt đối. Vào lúc này, cho dù khác màu da, khác quốc tịch nhưng vì mỹ thực, mọi người trở nên thân thiết gần gũi hơn rất nhiều, thậm chí có người đã xưng huynh gọi đệ, trao đổi món bánh mì họ có.
Thức ăn ngon chính là như vậy, làm cho con người ta có thể quên đi phiền não mà cảm thấy hạnh phúc.
Những thứ được cho vào trong bánh mì quả là tuyệt phối, vừa khiến cho người ta cảm thấy không hề đơn điệu lại vừa không gây cảm giác chán ngấy, chỉ có thể thốt lên một câu “thần kỳ”!
“Tiểu thư phương đông xinh đẹp này, không biết ngươi có thể cho ta biết cao danh quý tánh của ngươi hay không? Ta tên Mã Khắc (Mark), là người nước D.” Mã Khắc nhiệt tình giời thiệu bản thân với Lục Nghiên, hắn rất hi vọng có thể biết danh tính vị tiểu thư xinh đẹp này.
Người nước D?
Lục Nghiên động đậy trong lòng, đưa tay ra nói: “Chào ngài, Mã Khắc tiên sinh. Ta tên Lục Nghiên.”
Mã Khắc bắt lại tay nàng, nói: “Ngươi gọi ta Mã Khắc là được.”
“Được, Mã Khắc, rất hân hạnh được biết ngươi.”
“Ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi. Lục, ngươi đúng là một người phương Đông thần kỳ.”
Lục nghiên mỉm cười, nàng cảm thấy vị Mã Khắc này giống như Kim vậy, nhiệt tình yêu quý thức ăn ngon. Người như vậy chắc chắn rất dễ kết giao.
Có điều, hai lọ sốt kia căn bản không thể chia cho nhiều người như vậy, mỗi người chỉ được nếm một ít. Thế nhưng không có được mới khiến người ta nhớ mãi không quên, những người này chính là như vậy, vì mới chỉ lướt qua rồi ngưng nên thật khiến họ nhớ nhung không dứt. Trong miệng họ vẫn còn tư vị tuyệt vời đó, có người nhịn không được hỏi Lục Nghiên rằng những lọ sốt cà và sốt thịt này bên ngoài có thể tìm ở đâu, bọn họ muốn mua.
Nhìn những gương mặt ca lạ nhiệt tình ấy, trong lòng Lục Nghiên cũng rục rịch. Nàng không nghĩ rằng sốt cà chua và sốt thịt băm của nàng lại được nhiều người đón nhận đến vậy.
Nghĩ một lát, nàng nói: “Mọi người đừng gấp. Ta tự giới thiệu một chút, ta là người của Lục gia ở Lục Thủy Thành tỉnh S. Sốt cà và sốt thịt này đều là sản phẩm chưa được thương lượng để bán ra thị trường của Thực Mãn Lâu Lục gia.”
“Thực Mãn Lâu? Chính là Thực Mãn Lâu được đăng trên báo sao?” Có người kinh ngạc nói.
Cho dù không hứng thú với Thực Mãn Lâu nhưng rất nhiều người ở đây đều có đọc báo, chỉ cần vừa đọc báo liền sẽ thấy phần quảng cáo đó đập vào mắt. Đọc nhiều lần thì cho dù vô tâm, trong lòng cũng ít nhiều có ấn tượng. Cho nên, khi Lục Nghiên vừa nhắc tới Thực Mãn Lâu, ai nấy đều cảm thấy có chút quen thuộc.
Lục Nghiên cười gật đầu, nói: "Chính là Thực Mãn Lâu trên báo. Chúng ta hiện tại có bán ra bên ngoài thịt hộp, trứng muối, chân gà ngâm cay, đậu rang này nọ, hương vị đều rất ngon.”
Có người lập tức hỏi: “Mấy thứ kia chúng ta phải đến đâu để mua? Chẳng lẽ phải chạy đến Lục Thủy Thành sao?”
Lục Nghiên nói: “Thực Mãn Lâu chúng ta sắp tới sẽ lập phân xưởng ở thành phố H. Đến lúc đó, mọi người ở đây đều có thể mua được, không cần chạy đến tỉnh S xa xôi.”
Cho dù hiện tại có xe lửa nhưng người ta cũng không thể chạy đến Lục Thủy Thành chỉ vì mua một ít thức ăn, thế nên Lục Nghiên đã sớm nghĩ đến việc mở phân xưởng của Thực Mãn Lâu.
Đương nhiên chỉ dựa vào một mình nàng thì không có khả năng làm được, cho dù là nhân lực hay tài lực, bởi thế nàng mới quyết định cùng thành H hợp tác với nhau.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, Thực Mãn Lâu bọn họ được toàn bộ người nước Z biết đến, thậm chí là người trên toàn thế giới đều biết.
*
Lục Nghiên chỉ ở lại khách sạn một ngày. Liễu Ngu rất nhanh chóng tìm được nhà. Đi xem mấy căn, cuối cùng bọn họ quyết định thuê một căn nhà kiểu Tây hai tầng lầu. Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, vì chỉ có hai người nên cảm thấy căn nhà quá lớn, quá trống trải mới đem cho thuê.
Sân sau nhà trồng vô số hoa tươi, không khí trong lành, bên ngoài thường xuyên có lính tuần tra, xung quanh đều là người nước ngoài cho nên trị an rất tốt, cũng rất yên tĩnh. Đương nhiên, chỗ như vậy, giá cho thuê cũng khá cao. Một tháng cần trả 200 đồng đại dương, người thường khó mà chịu nổi.
Sau khi Lục Nghiên xem xét xong liền ký hợp đồng hai tháng. Nếu thuận lợi, chỉ cần một tháng đã có thể bàn xong chuyện làm ăn, thuê hai tháng để đề phòng trường hợp xấu mà thôi.
Đến lúc dọn vào nhà ngày đầu tiên, Lục Nghiên ngay lập tức hầm một nồi cà chua cùng thịt bò thật lớn. Thức ăn ở khách sạn Bình An toàn là đồ Tây, miếng beefsteak nhỏ xíu kia ăn còn không ngon bằng bò nướng của Lục Nghiên và thịt bò hầm cà chua. Thế nên khi vừa có nồi có bếp, nàng liền hầm một nồi thịt bò để an ủi khao khát xuống bếp của mình.
Thịt bò sau khi hầm xong, vừa mở nắp, hương vị lập tức bay ra khỏi cửa sổ. Hàng xóm bên cạnh nghe thấy hương thơm mê người khó tả bỗng chốc kinh ngạc không thôi.
Thơm quá đi!
Trong đó có một hàng xóm là người quen của Lục Nghiên. Thật sự trùng hợp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.