Mưa mùa thu rất lạnh, từ nửa đêm đã bắt đầu đổ mưa tí tách, đến giờ tuy đã nhỏ hơn nhưng vẫn chưa hết. Tối qua lúc ngủ, Lục Nghiên không đóng cửa sổ. Cửa sổ bị gió thổi đập cạch cạch cả đêm, ngoài trời gió lớn thổi vào làm ướp một khoảng lớn.
Lục Nghiên rúc trong chăn, cảm thấy vô cùng lười biếng, không muốn rời giường nên dựa đầu vào thành giường mà lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đầu cũng không suy nghĩ gì, chỉ là một mảnh trống rỗng.
Hai cánh cửa sổ gần như trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Lục Nghiên tự dưng nghĩ đến việc, nếu có thể đổi thành cửa làm bằng thủy tinh, nhất định có thể nhìn rõ ràng hơn, chắc hẳn rất đẹp.
Trong phòng rơi vào im lặng nhưng bên ngoài lại truyền đến những tiếng khóc trầm thấp.
Hà Chi nạp không ít di nương. Hai vị di nương đang khóc sướt mướt mới được hắn nạp về, có người không lớn tuổi hơn Lục Nghiên bao nhiêu, vẫn là đóa hoa yêu kiều. Tuổi nhỏ như vậy lại có khả năng sẽ chết, không ai mà không muốn khóc.
Các nàng đã khóc từ hôm qua, sau một giấc ngủ dậy lại tiếp tục khóc, Lục Nghiên nhịn không được suy nghĩ các nàng lấy đâu ra nhiều nước mắt đến vậy. Quả là giống như làm ra từ nước.
Nằm ngây ngốc trên giường nửa ngày, bụng kêu vang, Lục Nghiên mới xốc lại tinh thần mà phát hiện bụng đang trống rỗng.
Hiện tại ở Hà gia sợ rằng không còn tinh lực tiếp đón vị khách như mình…
Trong lòng Lục Nghiên suy nghĩ rồi vén chăn đứng lên.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lạnh đến mức da gà trên người nàng phải nổi lên hết. Hai chân Lục Nghiên trống trơn đạp lên mặt đất, chạy đến bên cửa sổ đóng lại. Đôi chân trắng nõn nà như ngọc đi trên sàn lạnh đến thấy xương.
Lục Nghiên không đem theo quần áo nên chỉ có thể mặc lại đồ cũ -- một bộ sườn xám đen khoác bên ngoài là một chiếc áo choàng màu vàng, chân mang giày cao gót.
Bộ đồ này của nàng đẹp vô cùng, sườn xám được làm rất tinh xảo, phô ra được vóc dáng mê người của nàng cùng vẻ thướt tha quyến rũ. Có điều đôi giày cao gót làm nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Lục Nghiên ôm chân xoa nhẹ một lát, coi như không thoải mái cũng có thể chịu đựng đưỡ một chút.
Lúc nàng đi xuống, phòng khách căn bản không có ai, chỉ nghe thấy tiếng khóc bi thảm từ trên lầu truyền đến. Người hầu trong nhà chạy tới hỏi: “Lục tiểu thư có việc gì không?”
Lục Nghiên xoay vòng tay một chút, nói: “Có gì ăn hay không?”
Vòng tay bạch ngọc dùng dây tơ hồng kết lại với nhau, mỗi hạt ngọc đều được mài vô cùng mịn màng, đều tăm tắp. Chất ngọc nhẵn nhụi làm nổi bật cổ tay tinh tế và những ngón tay thon dài của nàng.
Vòng tay này vừa nhìn qua là biết giá trị rất xa xỉ.
Ánh mắt nô tì tên Tiểu Cúc chạm vào chiếc vòng rồi cũng không dám nhìn lại. Vị Lục tiểu thư này là người hợp tác với lãi gia, tuổi tác còn nhỏ hơn con gái út của ông mà lại mang một thân phú quý, khí thế vô cùng.
Tiểu Cúc đến phòng bếp, lấy cho nàng hai cái bánh mì, một phần ốp la và một cốc sữa. Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Tam thiếu gia của chúng ta là du học sinh cho nên có thói quen ăn cơm Tây. Không biết Lục tiểu thư có ăn được không?”
Lục Nghiên gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Lúc Lục Nghiên đang ăn sáng thì có một thanh niên mặc một bộ tây trang màu trắng đi từ trên lầu xuống, bộ dáng tác phong nhanh nhẹn.
“Tam thiếu gia.” Tiểu Cúc gọi một tiếng.
Tam thiếu gia nhìn thấy Lục Nghiên ngồi trong phòng khách, cước bộ hơi khựng lại, sau đó phân phó Tiểu Cúc: “Ngươi kêu vú Chu nấu cháo tổ yến rồi bưng lên cho Tam di nương đi.”
Nghe vậy, Tiểu Cúc lộ ra vẻ mặt khó xử.
Tam thiếu gia nhướng mày, hỏi: “Có chuyện gì không ổn sao?"
Tiểu Cúc đáp: “Tam thiếu gia, ngài cũng biết hiện tại xảy ra tình huống gì. Trong nhà bếp đều đã nghĩ việc gần hết. Vú Chu nấu cháo cũng phủi tay không chịu làm.”
Tam thiếu gia: “Vậy sao.”
Hiện tại ai nấy đều cảm thấy bất an. Tất cả mọi người đang bị khóa trong cái nhà này, không được đi ra bên ngoài, ai cũng lo sợ mình sẽ bị lây nhiễm cái thứ bệnh viêm loét kia mà nhốt mình trong phòng không dám bước ra. Người trong nhà bếp cũng là người, bọn họ cũng biết sẽ chết.
Lục Nghiên ăn sáng xong, nói một tiếng cảm ơn với Tiểu Cúc rồi bước lên lầu.
Tam thiếu gia nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, ánh mắt lóe lên.
Đến trưa, bọn Xuân Hạnh nhận được tin liền chạy đến. Xuân Hạnh và Hòa Hương hốc mắt đỏ lên, bộ dáng có vẻ khóc đã rất lâu.
“Tiểu thư…” Mới kêu một tiếng mà Hòa Hương đã bắt đầu khóc to, nàng hỏi: “Làm sao đây tiểu thư.”
Thần sắc Lục Nghiên có chút tái nhợt, cầm dù đứng dưới mưa, nhìn vẫn rất bình tĩnh.
"Chuyện này, các ngươi đừng nói cho ai biết. Ta không muốn mọi người lo lắng.” Thanh âm Lục Nghiên điềm đamh, dưới bàn tay cầm dù có thể nhìn thấy mạch máu nổi xanh.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị!" Lục Nghiên vén lọn tóc rớt bên tai, nói: “Nói cho mọi người biết, ngoại trừ lo lắng ra cũng không có tác dụng gì, các ngươi cứ nghe lời ta. Nếu ai truyền tin tức ra ngoài, vậy thì đừng tiếp tục theo ta nữa.”
Nghe vậy, bọn Xuân Hạnh cũng chỉ có thể đáp ứng. Liễu Ngu nhìn nàng, trong lòng cảm thấy run sợ.
Lục tiểu thư nhìn vẫn khuôn phép xinh đẹp, ưu nhã mê người, một chút cũng không thấy chật vật. Trong khung cảnh đen tối ảm đảm như ở đây, nàng giống một đóa hoa diễm lệ xuất hiện trong bóng đêm, đẹp đến mức khiến người ta kinh hoảng.
Giống như ánh trăng vậy, lúc tỏa ra vầng sáng đẹp nhất lại đột nhiên biến mất.
Xuân Hạnh đem va li đưa qua, nói: “Ta đã thu thập cho ngài ít đồ, quần áo giày dép, còn có tiền nữa. Không biết ngài cần thứ gì.”
“Tiểu thư…” Xuân Hạnh và Hòa Hương nước mắt như mưa nhìn nàng.
Lục Nghiên cười an ủi bọn họ: “Đừng quá lo lắng, ta cũng không phải chắc chắn sẽ bị lây. Với lại ta đã hỏi qua, bệnh này đang được bên trên nghiên cứu, nói không chừng rất nhanh sẽ có cách trị khỏi.”
Bọn Xuân Hạnh gật đầu, trong lòng cũng không cảm thấy được an ủi.
Quay vào nhà, Lục Nghiên đặt dù vào góc, những giọt mưa trên đó lập tức chảy ra, tạo một vũng nước.
Một nam nhân trung niên đứng ở cửa, ánh mắt đục ngầu nhìn Lục Nghiên, nói: “Không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, chúng ta không tiếp đón chu toàn. Lục tiểu thưu thông cảm.”
Lục Nghiên nhíu mày. Lúc người này nói chuyện cũng khiến người khác cảm thấy chán ghét nhưng ánh mắt mang theo vài phần thuyết phục. Nàng lễ phép gật đầu với đối phương, Lục Nghiên không nói gì, vòng qua hắn đi vào phòng.
Tiểu Cúc xách va li cho nàng, nhỏ giọng nói: “Lục tiểu thư, đó là Nhị gia của chúng ta. Nhị gia… có hơi háo sắc. Người nên cẩn thận một chút.”
Nhị gia Hà gia làm người chẳng những yếu đuối vô năng mà còn háo sức, thanh danh bên ngoài rất tệ.
Nghĩ ánh mắt ban nãy của hắn, Lục Nghiên lộ ra vẻ mặt chán ghét, cảm ơn Tiểu Cúc: “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.”
Tiểu Cúc không đi vào, đặt va li trước cửa rồi rời đi, Lục Nghiên cảm ơn nàng. Hiện tại trong Hà gia ai cũng thấy bất an, ngay cả người hầu cũng không muốn làm việc, cũng may còn có Tiểu Cúc.
Trong va li có mấy bộ quần áo với giày mềm thêu hoa văn tinh xảo, còn có mấy hũ nước sốt cà chua và thịt bằm nàng làm ở nhà. Khó trách Lục Nghiên cảm thấy va li rất nặng.
“A?” Ngón tay sờ thấy vật gì đó hơi cứng, Lục Nghiên thắc mắc trong lòng rồi bỏ hết quần áo ram quả nhiên nhìn thấy một cây súng nhỏ màu bạc lúc trước Cố Tứ Gia đưa cho nàng.
Lục Nghiên cầm súng, hít vào một hơi thật sâu.
*
Mưa liên tục mấy ngày, tình trạng của Hà Chi càng ngày càng nghiêm trọng, những chỗ thối rữa trên người hắn từ tay đã lan ra khắp người. Mọi người ở Hà gia đều sợ bị truyền nhiễm nên không ai nguyện ý chiếu cố hắn.
Lục Nghiên cảm thấy hắn rất đáng thương nhưng dù thương xót vẫn không đến mức lại chăm sóc hắn. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một người ích kỷ, không thể vì một người xa lạ mà không để ý đến an nguy của mình.
Ta là một nữ nhân xấu! Lục Nghiên nghĩ vậy.
Ngoại trừ Hà Chi, trong đại viện Hà gia xuất hiện vài người khác bị nhiễm, việc này làm cho mọi người trong nhà lại càng hoảng loạn hơn, ai cũng sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo. Bác sĩ lui tới hàng ngày chỉ là nhìn để chẩn đoán chứ không muốn dừng lại thêm giây phút nào.
Lục Nghiên rất bội phục những vị bác sĩ này. Vào lúc này mà bọn họ còn đồng ý ra vào nơi này, người bình thường ai có thể làm được?
Hôm nay đã là ngày thứ 15…
Lục Nghiên đếm từng ngày, tự chôn thân trong chăn đệm mềm mại, khẩu súng được đặt dưới gối đầu, chỉ cần đưa tay lên là có thể đụng đến.
"Ta rất sợ hãi, Cố Tử An..."
Nàng thì thào, trong mắt nổi lên từng gợn sóng, vùi đầu che đi những giọt nước mắt.
Cái chết khiến người ta điên cuồng, nhất là lại không biết khi nào mình sẽ tử vong càng làm cho người ra kinh hãi run sợ hơn, cho dù không có bệnh cũng sẽ bị cảm giác ấy biến thành người điên.
Đôi khi Lục Nghiên nghe được tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai truyền đến nhưng hầu hết là tiếng im lặng. Toàn bộ hậu trạch Hà gia giống như mất đi sinh mạng hết vậy.
Không chỉ Hà gia, Lục Nghiên nghe nói khắp khu Thạch Liên, rất nhiều người bị lây. Tình huống càng ngày càng ác liệt hơn, toàn bộ khu vực này đều bị phong tỏa.
Người ở đây giống như thú ngủ đông, ra không được mà vào cũng không xong.
Lần cuối bọn Xuân Hạnh đến đã là năm ngày trước, hiện tại khu Thạch Liên không còn cho người đi vào.
Người hầu trong nhà đã không chịu làm việc, cả đám núp trong phòng mình, nếu không quan trọng thì không ai muốn đi ra. Muốn ăn cơm, mỗi người phải tự mình đến nhà bếp nấu lấy.
Lục Nghiên giấu súng thật kỹ, mở cửa ra, mang hài mềm xuống bếp.
Nguyên liệu trong bếp không còn mới nữa. Lần trước bọn Xuân Hạnh mang cho Lục Nghiên rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đậu nành xanh, bắp luộc, cà rốt,...
Lục Nghiên quét mắt nhìn, sau đó cắt cà rốt, nhóm lửa, đổ dầu vào chảo. Chờ đến khi chảo nóng thì đem cà rốt đã cắt sợi và bắp cùng đậu nành cho vào xào, tiếp đó bỏ vào một thìa thịt bằm nấu chín rồi cho cơm đã nấu đêm qua vào.
Nàng nấu một nồi cơm chiên bình thường nhưng trong đó lại có màu sắc cùng hương thơm mê người. Đậu màu xanh, củ cải đỏ, bắp vàng, cơm trắng cho vào đĩa, mùi thơm bay vào mũi khiến bụng đói cồn cào, kêu ọt ọt liên hồi.
Cơm chiên ngoài cứng trong mềm, hương vị hòa quyện với nhau ăn rất ngon. Mỹ thực lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Ăn cơm chiên, Lục Nghiên cảm thấy mấy đầu ngón tay buốt lạnh cũng ấm áp hơn vài phần.
Ngửi được mùi hương, mấy người núp trong phòng nhịn không được ngó ra. Hương vị câu người kia làm tuyến nước bọt tuôn không ngừng, thèm muốn chết!
Rõ ràng trong lòng đang tuyệt vọng nhưng ngửi mùi thơm đồ ăn vẫn làm cho tâm trạng có chút thay đổi.
Thật sự thơm quá, rất muốn ăn a...