Tôn tiên sinh không hổ là giáo sư y khoa nổi danh. Nhờ vào sự giúp đỡ của ông mà tốc độ nghiên cứu bệnh viêm loét nhanh gấp mấy lần, trong khoảng thời gian ngắn đã có đột phá quan trọng. Tin tức này làm cho tất cả mọi người chấn động, khiến bệnh nhân viêm loét thấy được hi vọng.
Cố Tứ Gia nói tin này cho Lục Nghiên nghe: “Dựa vào tốc độ như vậy, rất nhanh sẽ nghiên cứu ra thuốc trị viêm loét. Đến lúc đó nàng sẽ được ra ngoài.”
Cố Tứ Gia cười, tâm trạng cămg thẳng rốt cuộc cũng có thể thoải mái thở ra một hơi. Hắn kéo kéo cổ áo, thấp giọng nói: “May là nàng không bị nhiễm bệnh. Có điều nàng một ngày không thể ra ngoài, bệnh này chưa giải quyết được, ta không thể yên tâm.”
“Hết thảy là nhờ Cố Tứ Gia của chúng ta nha…” Giọng nói Lục Nghiên mang theo ý trêu chọc. Lúc nhắc tới ba chữ Cố Tứ Gia, âm thanh kéo dài hơn một chút.
Cố Tứ Gia nhịn không được mỉm cười. Chân mày lạnh lùng liền giãn ra, anh tuấn đến mức không thể dời mắt, cười nói: “Cho nên, Tứ nãi nãi cần phải báo đáp cho tốt mới được.”
Sau cuộc gọi này không bao lâu, tính từ khi Cố Tứ Gia bọn họ đến thành phố H nửa tháng thì việc nghiên cứu bệnh viêm loét đã hoàn thành. Trải qua bhữb thử nghiệm lâm sàng, loại thuốc này có thể diệt trừ tận gốc căn nguyên của bệnh.
Một tháng tiếp theo, khu Thạch Liên đã bị phong tỏa bốn tháng rốt cuộc cũng được phóng thích. Người bị bệnh viêm loét được chữa trị, còn Lục Nghiên cũng có thể rời khỏi nơi này.
Đám người Cố Tứ Gia đi đến tận nơi đón nàng. Ttong điện thoại, Cố Tứ Gia không hề nhắc đến việc này. Lục Nghiên đứng ở cầu thang, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của hắn, cảm xúc dâng lên trong lòng như đã cách xa hết một đời người.
Bọn họ đã rất lâu không gặp mặt nhau.
“Nghiên Nghiên…” Cố Tứ Gia gọi nàng, giọng nói ôn nhu, mi mục dịu dàng như nước.
Lục Nghiên hốt hoảng bước xuống, còn cách nhau ba bậc thang, Cố Tứ Gia nhịn không được đi lên mấy bậc thang ôm nàng thật chặt vào lòng, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra. Hắn sợ cảm xúc kích động của mình làm bị thương Lục Nghiên.
“Nàng gầy.” Hắn thì thào.
Dáng người Lục Nghiên bình thường rất mảnh khảnh, trong khoảng thời gian này phải chịu tội, đúng là gầy đi không ít. Cố Tứ Gia nắm chặt hôbg nàng, trên mặt mang theo vẻ đau lòng.
"Cố Tử An?" Giọng nói của Lục Nghiên mang theo hoảng hốt và nghi ngờ, giống như chưa kịp phản ứng đang có chuyện gì xảy ra.
“Ta ở đây.” Cố Tứ Gia đáp lời nàng. Tiếng jói trầm thấp, vỗ về nàng, nháy mắt khiến Lục Nghiên hồi phục tinh thần.
Đây là sự thật…
Nàng ý thức được điều này, hốc mắt có chút nóng. Đôi tay rắn chắc hữu lực đang bao bọc lấy mình, làm cho nàng cảm thấy an ổn và tin cậy.
Lục Nghiên gục đầu vào bả vai Cố Tứ Gia. Lần đầu tiên nàng lộ ra biểu cảm yếu ớt cùng tâm trạng không muốn rời xa, đôi mi hơi lau động, nàng lại nhẹ giọng gọi tên hắn.
“Cố Tử An…”
“Ta ở đây.”
Cố Tứ Gia không hề cảm thấy chán ghét trả lời.
Đối với Lục Nghiên, đây là một trải nghiệm vô cùng thần kỳ. Kiếp trước nàng ở thâm cung, lúc nào cũng chỉ có một mình, người duy nhất nàng dựa vào chính là bản thân nàng. Hiện tại biết mình có người để dựa vào, không ngờ lại tốt như vậy.
*
Đám người Cố Tứ Gia nghĩ chân trong căn nhà tây do Lục Nghiên thuê lúc trước. Khi bệnh biêm loét bùng nổ, Xuân Hạnh bọn họ đã nghĩ mọi cách cứu Lục Nghiên nhưng không thể, cho đến khi Cố Tứ Gia đến.
“Trước tiên tiểu thư đi tắm rửa đi, coi như cũng xua đi xui xẻo. Tắm rửa xong thì nghỉ ngơi một lát, thời gian này ngài phải mệt mỏi rồi.”
Xuân Hạnh và Hòa Hương hầu hạ Lục Nghiên tắm rửa thay đồ. Trong thùng tắm khí nóng bốc lên, hai nàng còn cho vào thêm hai giọt tinh dầu hoa quế hòa vào nước, hương thơm bốc lên có thể khiến cho tâm trạng lo lắng của người ta trở nên thư giãn.
Lục Nghiên thoải mái thở ra một hơi, Hòa Hương ở một bên xoa bóp cho nàng, làm cho nàng thư thái đến mức ngủ quên.
“Lần này ngàu làm ta và Hòa Hương cảm thấy rất sợ hãi, nhất là Hòa Hương đã khóc hết mấy buổi tối…” Xuân Hạnh hầu hạ một bên, nói thầm.
“Ta đâu có!” Hòa Hương đỏ mặt mạnh miệng nói
“Ngươi có, đừng cho là ta không phát hiện. Thật ra ta cũng có khóc vài lần, sợ tiểu thư xảy ra chuyện. Mấy người chúng ta đúng là bị hù sắp chết.” Xuân Hạnh cũng không phải muốn giễu cợt Hòa Hương, bây giờ suy nghĩ lại, nàng còn cảm thấy sợ đến cùng cực.
Hòa Hương gật đầu, nói: "May mà Cố Tứ Gia đến..."
Tắm rửa xong, thay quần áo, Lục Nghiên mới có cảm giác mình sống lại.
Cố Tứ Gia bưng một ly trà sâm còn ấm đến, nói: “Dùng sâm núi ngâm, bồi bổ nguyên khí chi nàng. Lần này nàng phải chịu khổ nhiều rồi.”
Lục Nghiên nhận chén trà, nhấp uống từng ngụm nhỏ. Đôi môi hồng nhuận dính nước càng thêm xinh đpẹ ướt át động lòng.
Cố Tứ Gia quay mặt ra chỗ khác, nhìn thấy trên má nàng có hai lọn tóc rớt xuống, đưa tay vén lên. Làn tóc nằm trong khăn còn chút ẩm ướt, mang theo mùi hoa quế. Mùi hương kia lẩn quẩn bên người Lục Nghiên, không ngừng xông vào mũi hắn.
“Bên phía Lục Thủy Thành, cha mẹ nàng cũng đã biết tình trạng bên này, đợi nàng điện thoại báo bình an.” Cố Tứ Gia kể lại những chuyện phát sinh gần đây cho nàng. Thời đại bây giờ không giống ngày xưa, có điện thoại lại có xe lửa, tin tức được truyền đi rất nhanh. Chuyện bên này không thể giấu được người khác.
Tính tình Lục lão gia trước giờ rất tốt nhưng lần này cũng chửi mắng Lục Nghiên một trận, ngay cả Lục phu nhân cũng không nói giúp cho Lục Nghiên. Tiểu tử Lục Thực kia tận dụng cơ hội nói Lục Nghiên hai câu, mà Lục Xu lại ở bên cạnh la hét “Tỷ tỷ thật hư”.
“Lục lão gí bọn họ là vì lo lắng cho nàng mới như vậy…” Cố Tứ Gia giải thích.
Lục Nghiên vuốt tóc nói: “Ta biết, là ta khiến bọn họ lo lắng.”
Nàng rũ mắt, trong đôi mắt mang theo sự ấm áp. Sự quan tâm của bọn họ, nàng có thể cảm nhận được. Lần này bọn họ nhất định bị mình làm cho tức giận, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cố Tứ Gia đặt nàng lại trong chăn, nói: “Lần sau nàng đừng như vậy, có chuyện gì cũng khôbg được gạt ta, phải nói cho ta biết trước tiên.”
“Chỉ là ta…”
Lục Nghiên xoay đầu lại, không biết Cố Tứ Gia ở sát mình như vậy, gần như là mặt dán vào mặt. Nàng vừa quay đầu, cơ thể hắn liền xích lại gần hơn, quyết đoán hôn lên môi Lục Nghiên.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau...
Nụ hôn của Cố Tứ Gia bá đạo cường thế nhưng cũng mang theo sự dịu dàng trong đó.
Từ lúc nhìn thấy Lục Nghiên, hắn đã muốn làm như vậy, chặt chẽ ôm vào lòng, đặt dưới thân hôn nàng, hận không thể chôn chặt nàng vào lòng.
Hắn ngậm môi Lục Nghiên, ban đầu chỉ dịu dàng mút lấy, giống như hôn vào thứ gì đó quý báu, không dám dùng lực mạnh. Nhưng từ từ, nụ hôn càng ngày càng nóng hơn, nhiệt độ cơ thể hai người nóng đến mức muốn thiêu cháy bọn họ.
Cố Tứ Gia có thể nếm được mùi hương quế hoa trên người nàng. Mùi hương kia dính lên da thịt nàng, sau đó bị hắn nuốt vào, sau đó mùi hương này quấn lên người hắn, trên người bọn họ giống như đều tỏa ra mùi hoa quế.
Lục Nghiên hơi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn như ngọc trở nên đỏ ửng, bộ dáng dụ hoặc. Cô nương kiều diễm xinh đẹp như đóa hoa buổi sớm mai khiến người ta thương tiếc, hận không thể ăn nàng vào bụng.
Cố Tứ Gia lấy lại tinh thần, vuốt ve mặt nàng, âm thanh khàn khàn nói: “Nàng mới về, chắc là rất mệt mỏi, nghỉ ngơi chút đi.”
Hắn bứt ra muốn đi, cánh tay xinh đẹp tinh tế lại gắt gao nắm chặt tay hắn không buông.
Lục Nghiên giương mắt nhìn hắn, đuôi mắt hơi đỏ, đôi mắt ngập nước, mị nhãn như tơ càng tăng thêm vẻ mê người. Đáng tiếc, đương sự không biết mình đang mang bộ dáng thế nào, mở miệng hỏi: “Chàng không muốn lưu lại sao?”
Lục Nghiên nhìn chung quanh, nói: "... Trong khoảng thời gian này, hẳn là chàng lưu lại ở đây đúng không.”
Gian phòng này là của Lục Ngiên. Lần này quay lại, nàng phát hiện có gì đó khác lạ, tuy bài trí vẫn giống như trước nhưng lại xuất hiện những thứ linh tinh không thuộc về nàng.
Mà nơi này, ngoại trừ Cố Tứ Gia còn ai dám nghỉ ngơi ở đây?
“Chàng không ở đây thì muốn nghỉ ở đâu?” Lục Nghiên lại hỏi.
Thân thể Cố Tứ Gia cứng đờ, nhất thời không thể phục hồi tinh thần. Đến lục hiểu ý của Lục Nghiên thì đầu đã muốn ong lên.
Hắn nhìn bộ dáng “thiên chân vô tà” của Lục Nghiên, trong lòng thầm than.
Tiểu cô nương này sợ là không biết những lời mình nói đối với nam nhân có ý nghĩa thế nào. Đấy chính là mời gọi a, đừng nói đến tình trạng hai người bây giờ càng nguy hiểm hơn.
“Ta nghỉ ở phòng khách là được.” Cố Tứ Gia mở miệng, cự tuyệt gian nan lời mời của Lục Nghiên.
Ánh mắt Lục Nghiên khẽ động, đôi mắt hàm chứ ý cười hỏi: “Chàng thật sự không ở lại?”
Cố Tứ Gia bất đắc dĩ thở dài, nói: “Nàng có biết những lời này nghĩa là gì không? Đừng nói với ta như vậy, ta sợ mình không nhịn được.”
Lục Nghiên suy nghĩ một lúc, nói: “Chàng biết mấy tháng này ta suy nghĩ chuyện gì không?”
Cố Tứ Gia nhìn nàng.
Lục Nghiên mỉm cười, nói: “Ta nghĩ rất nhiều điều. Ta nghĩ về phụ mẫu, đệ đệ muội muội, còn ngjĩ về chàng…”
Kiếp này của nàng, quan trọng nhất chỉ có mấy người này.
Nàng nhìn về phía Cố Tứ Gia, xoa mặt hắn, ngừng một chút nói: “Ta nghĩ, nếu ta chết, phụ mẫu có lẽ sẽ thương tâm nhưng còn có Lục Thực và Lục Xu, bọn họ rất nhanh sẽ quên hết bi thương.”
“… Còn chàng, ban đầu chàng sẽ khổ sở nhưng sớm muộn cũng xuất hiện một nữ nhân khác. Chàng sẽ thích nàng, yêu nàng, sau đó quên mất ta. Khi đí ta thấy thật không đáng. Nam nhân tốt như Cố Tứ Gia, vị hôn phu tốt như vậy mà ta chưa từng ngủ qua, thật là rất rất rất lỗ vốn.”
Cố Tứ Gia: “… Sẽ không, ta sẽ không quên nàng.”
Hắn nắm lấy tay Lục Nghiên, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiên liền dịu dàng hơn, nhịn không được mà mím môi cười.
Cố Tứ Gia cúi đầu cắn vào đôi môi đỏ mọng căng tràn của nàng, luyến tiếc không nhẫn tâm cắn mạnh, cọ cọ một chút mới nói: “Sẽ không có ngày như vậy. Có ta ở đây, nàng sẽ sống thật tốt, tốt hơn bất kỳ người nào.” Hắn cam đoan.