Trường trung học phổ thông Cầu Vồng là ngôi trường sang trọng bậc nhất Hoa Đô* chỉ dành cho giới thượng lưu vào học, nhìn từ đằng xa ngôi trường chẳng khác gì một toàn lâu đài hiên ngang sừng sững đứng giữa lòng thành phố.
* Hoa Đô: tên một thành phố trong truyện.
Vị trí xây dựng trường rất đẹp hai cổng chính phụ giáp với hai mặt đường lớn xe cộ ra vào dễ dàng lại gần trạm tàu điện thuận tiện cho học sinh dễ dàng đến lớp. Không chỉ vị trí đắc địa mà bước chân vào trường Cầu Vồng bạn sẽ bị choáng ngợp bởi những con đường rợp bóng mát trồng đầy cây xanh, hoa cỏ thi nhau khoe sắc, những hành lang dài đều được lát đá hoa cương màu đen làm phông nền cho những chiếc cột to lớn chống đỡ khối kiến trúc đồ sộ được làm từ cẩm thạch trắng rất tinh tế, trang nhã, cửa sổ là những ô kính đủ màu sắc đậm chất Châu Âu cổ điển, những chiếc mái vòm làm ta liên tưởng đến lối kiến trúc La Mã cổ đại một thời.
Trường Cầu Vồng đạt chuẩn 5 sao nên hiển nhiên có các không gian chức năng vượt trội hơn những trường khác đó là có nhà thi đấu đa năng, hồ bơi trong nhà và ngoài trời sẵn sàng ứng phó với mọi thời tiết, thư viện với hơn 100.000 đầu sách viết bằng nhiều thư tiếng trên thế giới, đặc biệt trường có cả sân bóng đạt chuẩn thi đấu quốc tế và nhiều tiện ích con khác.
Chủ tịch hội đồng quản trị đồng thời cũng là hiệu trưởng đương nhiệm đã thành lập nên ngôi trường với các điều kiện học tập tốt nhất từ cơ sở vật chất cho đến đội ngũ giáo viên xuất sắc nhất đều tập hợp về đây với mục đích là tạo ra môi trường học tập lý tưởng nhất cho hai đứa cháu nhà mình.
Từ lúc trường bắt đầu đi vào hoạt động đến nay mọi người từ đội ngũ giáo viên cho đến toàn thể học sinh đều tò mò rất muốn biết cháu trai và cháu gái của ngài hiệu trưởng là ai cơ mà chuyện đó cứ mãi là bí ẩn.
Một ngày đẹp trời, cả trường trung học phổ thông Cầu Vồng nhận được một thông báo từ ban giám hiệu là sẽ có một học sinh mới sắp chuyển tới, thông tin của học sinh mới cũng khá đầy đủ chi tiết bao gồm có họ tên là Vân Tường, 17 tuổi, thành tích học tập loại trung bình, điều đáng lưu ý đó là cô học sinh mới này lại là một học sinh cá biệt đã quậy tung ở trường cũ nên bị bắt chuyển trường.
Từ thuở sơ khai đến nay trường Cầu Vồng chỉ nhận toàn học sinh có thành tích xuất sắc nhưng lần này lại cho phép một học sinh cá biệt vào trường lại còn xếp vào lớp chuyên nên các học sinh trong trường đều bàn luận về chuyện này.
Ngay từ khi cầm thông báo về chuyện học sinh mới sẽ chuyển đến lớp mình lớp trưởng Mộ Tuyết Vi của lớp 11K1 đã đứng ngồi không yên rồi, cô lớp trưởng này ngoan hiền dịu dàng nhất trường, đôi khi mấy đứa học sinh ngoan trong lớp còn kiếm chuyện chọc ghẹo cô thì một học sinh cá biệt làm sao cô quản cho nổi đây.
Đới Thiên Sơn nghe về chuyện của học sinh mới sắp nhập học ở trường Cầu Vồng
cũng cảm thấy rất hiếu kỳ bởi vì đây là trường dành cho học sinh giỏi có lẽ bạn học sắp chuyển đến là ngoại lệ duy nhất từ trước đến nay.
Lớp phó văn thể mỹ của lớp Vương An Chi thì cứ trông ngống xem mặt học sinh mới là người như thế nào, cô nàng Vương An Chi bản tính cũng rất nổi loạn chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy nên phải tự áp chế bản thân trở thành một học sinh ngoan ngoãn ra dáng tiểu thư nhà quyền quý.
Các học sinh của trường thường đến lớp bằng xe hơi của nhà mình có tài xế đưa rước, một phần thì thích trãi nghiệm thanh xuân lãng mạn nên thi thoảng đi xe đạp, xe buýt hoặc là tàu điện ngầm.
Tuy nhiên, cũng có một vài thành phần có máu mặt thích trãi nghiệm cảm giác mạnh nên cưỡi hẳn xe mô tô phân khối lớn đi vào trường rồi lại tiếp tục chơi trò rượt đổi với giám thị điển hình là nam sinh 7 nhất của trường - Đới Thiên Sơn.
Vì sao là 7 nhất ư???
Vì anh ấy nhà giàu nhất trường… học giỏi nhất trường…đẹp trai nhất trường…chơi thể thao giỏi nhất trường…lạnh lùng nhất trường…đánh nhau giỏi nhất trường…và QUẬY nhất trường luôn.
Bình thường Đới Thiên Sơn đi tới đâu đều trở thành tâm điểm ở đó…cơ mà hôm nay cậu lại bị bơ đẹp suốt đoạn đường từ nhà đến trường nên suýt nữa thì tức chết.
Chuyện là Đới Thiên Sơn vừa chạy chiếc mô tô màu bạc cool ngầu ra khỏi nhà được một đoạn thì vô tình gặp một tên tiểu tử cưỡi mô tô màu đỏ, thân xe vẽ hình nguyên con phượng hoàng cực kỳ hoành tráng và bắt mắt từ đâu không biết phóng xe ra chặn ngay đầu xe của cậu lại.
Cái tên thối tha kia chẳng biết vì đều gì mà cười nhạo Đới Thiên Sơn: “Không ngờ…trình của cậu cũng chỉ tới ngần này thôi…vậy mà tôi còn tưởng…chậc chậc thật là đáng thất vọng mà…”.
Mấy đứa con gái đi đường đang nhìn Thiên Sơn bằng cặp mắt ngưỡng mộ đều chuyển mục tiêu sang cái đứa đáng ghét mặc bộ đồ màu đen bó sát, áo khoác da cũng màu đen, chân mang giày thể thao màu trắng kết hợp đen cổ cao, đội mũ bảo hiểm che kín cả mặt chỉ chừa đôi mắt màu hổ phách, tỏa sáng như sao ra ngoài.
Hắn cưỡi con xe mô tô đắt tiền chói mắt cướp hết hào quang của Đới Thiên Sơn đã vậy cái tên khốn đó còn dám trêu ghẹo cậu trên đường như thế không tức sao được.
Thế là Đới Thiên Sơn nhíu mày lạnh giọng lên tiếng: “Cậu là ai??? Bây giờ muốn gì đây??? Bộ muốn ăn đòn hay sao mà sáng sớm dám tìm tôi kiếm chuyện vậy hả???”.
Cái người kia cũng không tức giận gì mà nhoẻn miệng cười đáp: “Dám đua xe với tôi không hả??”.
Đới Thiên Sơn thấy tội nghiệp cho cái tên không biết trời cao đất dày kia, bộ tên đó bị ngu hay sao mà dám thách đấu đua xe mô tô với cậu chứ: “Nếu thắng thì sao??? Mà nếu thua thì sao??? Muốn đua như thế nào đây?”.
Cái tên kia thờ ơ đáp: “Nếu cậu thắng tôi sẽ nói cho cậu biết tôi là ai, còn nếu thua thì tùy tôi xử cậu, thấy sao hả?”.
Đới Thiên Sơn khoanh hai tay trước ngực ra vẻ tự cao nói: “Này, ý tôi là hỏi trường hợp nếu tôi thắng cậu thì sao ấy???”.
Cái tên kia nhún vai phóng khoáng đáp: “Tùy cậu xử lý…chúng ta đua từ đây đến trường Cầu Vồng dám không?”.
Đới Thiên Sơn nhướng mày nhếch môi mỉm cười đầy tự tin: “Là cậu nói đấy nhé đừng có mà hối hận”.
Người ngồi trên chiếc mô tô màu đỏ tự động lùi xe ngang với xe với Đới Thiên Sơn rồi nháy mắt nói: “Chờ cậu thắng được tôi rồi nói ha”.
Đới Thiên Sơn nhếch môi cười đễu một cái:“Chỉ sợ lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp đấy”.
Mấy đứa học trường Cầu Vồng đều biết Đới Thiên Sơn là tay đua cừ nhất luôn giành giải quán quân trong các cuộc đua xe ở Hoa Đô này nên có chút lo lắng cho vị soái ca ngông cuồng vừa mới xuất hiện…
Cuộc đua xe giữa hai soái ca có vẻ sẽ rất kịch liệt thú vị đây nên những người có mặt ở đó biết về cuộc đua liền thông báo cho tất cả mọi người trong trường biết, thế là dù bất cứ ở đâu học sinh của trường Cầu Vồng đều như nhanh chóng đến trường để xem kết quả là ai thắng.
Đới Thiên Sơn và cả cái tên lạ mặt cùng vào vị trí sẵn sàng rồi rồ ga chạy đi trong sự reo hò của mấy đứa con gái ở phía sau.
Trên đường đi, Đới Thiên Sơn và cả cái tên kia đều bám sát đối phương, bất phân thắng bại, dường như cả hai ngang tài ngang sức, không ai sợ ai hết.
Đới Thiên Sơn thấy đối thủ của mình hôm nay quả thật không phải dạng tầm thường nhưng cậu cảm thấy vừa kích thích vừa thú vị bởi vì lâu lắm rồi không có một người nào đủ sức khiến cậu phải tập trung dùng hết tâm trí và sức lực như thế.
Chàng trai chạy xe mô tô màu đỏ thì quay sang khẽ cười nói với Đới Thiên Sơn: “Không ngờ cậu lái xe giỏi thật”.
Đới Thiên Sơn hừ nhẹ một tiếng giọng điệu lạnh lùng lên tiếng đáp lại: “Tập trung vào đi, tôi không muốn thắng do cậu bị phân tâm đâu”.
“Được thôi chờ phân thắng bại rồi nói chuyện cũng chưa muộn”
Cả hại tập trung vào việc lái xe, Hoa Đô mới sáng sớm đã bị hai thanh niên làm cho hỗn loạn cả ra vì cuộc đua tốc độ của mình.
Ở trường Cầu Vồng các học sinh cũng nhao nhao như đàn ong vỡ tổ, hai người kia đua xe với nhau căng thẳng thì thôi đi những người theo dõi cuộc đua cũng căng không kém, tự nhiên hình thành hai làn sóng dư luận đối đầu với nhau luôn một phe thì ủng hộ Đới Thiên Sơn, một phe thì ủng hộ cho người bạn kia.
Cổng trường Cầu Vồng đang yên bình thì đột nhiên có tiếng rú ga xé gió rồi xuất hiện hai chiếc mô tô từ đằng xa lao với tốc độ nhanh như chớp.
Học sinh trường Cầu Vồng lao ra cổ vũ: “Thiên Sơn cố lên…Thiên Sơn cố lên…”.
Vì không biết tên đối thủ của Đới Thiên Sơn nên các bạn cổ vũ cho người này lấy hình ảnh phượng hoàng trên xe đặt một biệt danh rồi hô lên thật to: “Phượng hoàng cố lên… Phượng hoàng cố lên…”.
Đoạn đường cuối cùng để kết thúc cuộc đua quyết định thắng bại chỉ còn có khoảng 200 mét nên cả Đới Thiên Sơn và cái tên ngông cuồng kia đều tập trung cao độ chạy nhanh hết tốc độ có thể để dành chiến thắng.
Thầy giám thị nhìn hai chiếc xe lao tới với tốc độ bàn thờ, còn đám học sinh thì đứng ngay cổng cổ vũ đông nghẹt… thầy giám thị toát luôn cả mồ hôi hột mặt mày thầy xanh hơn cả tàu lá chuối nữa.
Nếu hai cái đứa kia mà thắng không kịp thì…
Ôi không dám tưởng tượng nữa!!!
Mộ Tuyết Vi, Hứa Quang Anh, Vương An Chi đứng trên lầu nhìn xuống thì không khỏi kinh hoàng khi thấy hai chiếc xe vẫn cứ lao thẳng tới chỗ đám đông.
Hứa Quang Anh kinh ngạc mở to mắt ra nói: “Trời ơi, chuyến này Thiên Sơn chơi lớn dữ nếu không thắng e là… không kịp nha”.
Còn khoảng 50 mét nữa là hai chiếc xe lao tới cổng trường, người đứng dưới đó rất đông Mộ Tuyết Vi thấy vậy liền lấy tay che mặt lại sợ hãi thốt lên: “Ôi không… mấy người đó điên thật rồi”.
Vương An Chi thì vẫn bình tĩnh quan sát, hai chiếc xe vừa chạy tới cổng trường thì đồng loạt thắng lại ngay vạch sơn đỏ ở cổng, tốc độ ngang nhau, khoảng cách ngang nhau, cuộc đua này e là… bất phân thắng bại rồi…
Vương An Chi khẽ lắc lầu nghĩ “Hai cái nhân kia đúng là quái vật mà!”.
Đới Thiên Sơn không vui quay sang nhìn đối thủ của mình rồi hỏi: “Không phân định được thắng bại giờ tính sao đây hả?”.
Người kia giả vờ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Hay là làm một trận nữa đi…”.
Hai người còn chưa kịp nói xong vụ thi đấu thì nghe giọng nói đầy tức giận của thầy hiệu phó vang lên phía sau: “Hai cái đứa này đúng là gan to bằng trời rồi mà… đã lái xe mô tô thì thôi đi còn dám gây náo loạn cả trường như thế… hôm nay, tôi nhất định không tha cho hai em đâu, đặc biệt là em đó ĐỚI THIÊN SƠN”.
Đới Thiên Sơn và đối thủ của mình không hẹn mà cùng quẳn luôn cái xe ở đó rồi bỏ chạy vào trong để trốn thầy hiệu phó.
Thầy giám thị khẽ lắc đầu thấy thương cho số phận của hai đứa trẻ mà lẩm bẩm: "Hết chỗ chạy hay sao mà lại chạy vào trong trường… đây là ĐỊA BÀN CỦA THẦY HIỆU PHÓ cơ mà… các em quá thơ ngây rồi… chậc chậc thầy mà bắt được là chết chắc cho mà coi”.
Sau đó, thầy giám thị làm nhiệm vụ của mình lùa đám học sinh không phận sự đi về lớp của mình để giải tán đám đông.
Hai bạn nhỏ kia chạy đến ngã ba thì cái tên ngông cuồng tính chạy về hướng bên trái nhưng Đới Thiên Sơn biết rẽ về hướng đó chính là phòng của thầy hiệu phó, cậu cũng chơi rất đẹp chứ không hẹp hòi liền kéo tay cái tên kia một cái rồi nói: "Đi bên này mới có chỗ trốn”.
Cái tên kia còn đang phâng vâng thì nghe tiếng thầy hiệu phó vang lên từ phía đằng xa chưa thấy hình đã nghe tiếng: "Hai cái đứa kia mau đứng lại cho thầy”.
Đới Thiên Sơn nắm cổ tay người kia kéo đi theo mình: "Nhanh lên, không kịp bây giờ đó”.
Cái tên có đôi mắt màu hổ phách kia nhìn tay của Đới Thiên Sơn nắm tay mình cùng bỏ chạy thì bất chợt nâng khóe môi lên mỉm cười rất vui vẻ.
Cả hai nấp sau một góc cây to khi thấy đội sao đỏ đang đi tuần tra, toàn trường ai cũng biết đội sao đỏ chính là “chó săn” của thầy hiệu phó nên hiển nhiên bị tụi nó bắt cũng đồng nghĩa bị thầy bắt thôi.