Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 100:




Trong đầu của Vân Tường thầm nghĩ nếu đã làm phụ dâu và phụ rể thì chắc không lâu nữa họ cũng sẽ là nhân vật chính trong hôn lễ của họ mà thôi.
Đang nói chuyện vui vẻ Đới Thiên Sơn thấy vẻ mặt thất thần của Vân Tường liền lên tiếng hỏi: “Vân Tường em bị sao vậy?”.
Vân Tường lắc đầu đáp: “Không có gì, chỉ là phụ dâu và phụ rể cũng rất xứng đôi với nhau thôi”.
Đới Thiên Sơn liền lên tiếng giải thích: “Chuyện anh làm phụ rể là do anh Hàn Phong nhờ anh thật sự không biết phụ dâu lại là Tuyết Vi”.
Vân Tường gật đầu: “Vậy mới gọi là có duyên”.
“Nhưng anh chỉ…”.
Lúc điện thoại của Vân Tường đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem thì thấy chữ WA hiện lên trên màn hình nên không thèm bắt máy.
Đới Thiên Sơn nghi hoặc lên tiếng hỏi: “WA là ai? Tại sao có tên trong danh bạ điện thoại mà em lại không bắt máy vậy hả?”.
Vân Tường đưa mắt nhìn xa xăm rồi đáp: “Có tên trong danh bạ cũng đâu nhất thiết phải bắt máy…cũng giống như có một số người mình khắc sâu vào tận tâm can nhưng người ta vẫn không dành lấy một chút tình cảm nào cho mình hết”.
Giọng của Đới Thiên Sơn cũng chùn xuống hẳn: “Có những người mình giữ trong tim nhưng lại không thể nói ra được”.
Vân Tường nghĩ là Đới Thiên Sơn đang ám chỉ đến tình cảm của anh và Mộ Tuyết Vi nên liền quay người bỏ đi vào trong nhà: “Tôi vào ngủ trước đây”.
Đới Thiên Sơn đứng nhìn theo bóng dang Vân Tường khuất sau hai cánh cửa kính bằng ánh mắt ảm đạm, nhiều năm trôi qua rồi cô vẫn không tha thứ cho anh vì đã không nhận ra cô như lời đã hứa.
Trường đại học O tổ chức lễ chào đón tân sinh viên vô cùng long trọng và náo nhiệt vào buổi tối có cả vũ hội nữa nên cả giảng viên và sinh viên đều sắp xếp thời gian tham dự không những thế trường còn cho phép những người ngoài trường cùng tham gia nên mọi người vui vẻ rủ người thân và bạn bè đến chơi.
Đới Thiên Sơn nghĩ Vân Tường cũng tham gia vũ hội nên chuẩn bị thật tươm tất rồi mới đến đại học O cứ nghĩ có một buổi tối lãng mạn với Vân Tường nhưng ai ngờ cô lại không tham dự lễ chào đón tân sinh viên lần này.
Đới Thiên Sơn đứng một góc lẩm bẩm: “Rõ ràng lúc chiều mình thấy cô ấy lái xe ra ngoài từ rất sớm cơ mà”.
Không có Vân Tường thì lễ hội náo nhiệt đến mấy cũng không đủ sức giữ chân của Đới Thiên Sơn nên anh liền lái chiếc Hennessey Venom GT màu bạc của mình rời đi.
Đang lái xe một cách vô định trên đường thì Đới Thiên Sơn vô tình nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron 16.4 grand sport vitesse đang đậu trong bãi đổ xe của một quán bar cao cấp nên nhíu mày dừng xe ven đường, biển kiểm soát đó đúng là chiếc xe mà Vân Tường đã lái ra khỏi nhà lúc chiều nên Đới Thiên Sơn cũng tấp xe vào quán bar kia mà không hề do dự.
Bước chân vào quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng thẳng vào màn nhĩ làm cho Đới Thiên Sơn cảm thấy khó chịu, anh đưa mắt nhìn một vòng không gian bên trong thì thấy Vân Tường đang giả nam trang cô mặc quần jeans đen, áo phông trắng khoác thêm áo da màu đỏ chói lọi chân đi giày thể thao màu trắng tinh khôi đang ngồi một góc uống rượu không những thế xung quanh Vân Tường còn có rất nhiều mỹ nhân đang mời rượu cô nữa.
Đới Thiên Sơn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu thầm mắng trong lòng “Vân Tường em hay lắm dám bỏ anh một mình chạy tới đây ôm ấp người khác như thế”.
Mấy cô gái ngồi xung quanh Vân Tường ai cũng là cực phẩm mỹ nhân xuất thân cũng không phải dạng vừa ở thành phố C có biết bao người theo đuổi nhưng ngặt nỗi đều bị nét đẹp tiêu soái của Vân Tường thu hút.
Ai đưa rượu đến Vân Tường cũng đều đón nhận và uống cạn, đã uống nhiều như thế nhưng cô vẫn cảm thấy mình tỉnh đến lạ, muốn tìm chút men say cũng khó khăn vậy sao?!
Nhiều năm rồi Vân Tường mới gặp lại được Đới Thiên Sơn nhìn ngắm vẫn chưa thỏa lòng thì William Author sắp hoàn thành khóa nghiên cứu trở về, cô vốn là không muốn kết hôn với anh ta nhưng Vân Tứ Thiên lại đang bệnh nặng ông nói mong ước duy nhất và cuối cùng của cuộc đời mình là nhìn thấy Vân Tường kết hôn với William Author, vì để Vân Tứ Thiên yên tâm dưỡng bệnh Vân Tường đã đồng ý kết hôn với anh ta vào tháng tới.
Vân Tường cảm thấy áp lực vô cùng nên mới tìm đến rượu để tạm thời quên lãng những muộn phiền kia.
“Thì ra là ở đây có biết là anh tính đào sâu ba thước đất ở cái thành phố này lên để tìm em không hả?”.
Nghe giọng nói cáu giận quen thuộc Vân Tường ngẩng đầu lên thì thấy Đới Thiên Sơn đang đứng trước mặt mình với đôi mắt giận dữ.
Vân Tường để ly rượu vang đỏ trong tay xuống bàn rồi bối rối hỏi: “Anh…sao anh lại ở đây???”.
“Tìm em”.
Vân Tường tỏ vẻ bất cần cầm ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch: “Anh... tìm nhầm người rồi... đi về Hoa Đô mà tìm”.
Mấy cô gái xung quanh Vân Tường thấy Đới Thiên Sơn liền bị hút hồn, cô người đã ôm lấy cánh tay của anh làm nũng luôn rồi.
Thấy vẻ mặt không vui của Vân Tường cùng ánh mắt dán chặt vào bàn tay cô gái kia đang níu lấy cánh tay của mình Đới Thiên Sơn liền nhếch môi mỉm cười nhẹ rồi đáp: “Em đến đây chơi được thì anh cũng có thể đến vậy? Hôm nay chúng ta thi thử xem ai có sức hút hơn dám không?”.
“Thi kiểu gì?”.
Đới Thiên Sơn lơ đễnh đáp: “Những người ở đây ai thích tôi thì hôn môi tôi một cái, em cũng vậy thế nào dám không?”.
Mấy cô gái kia tỏ ra phấn khích liền tán đồng: “Được đó, hiếm có dịp gặp được hai cực phẩm mỹ nam như hôm nay”.
Vân Tường không đáp lại cô cứ ngồi Đới Thiên Sơn chằm chằm.
“Im lặng tức là đồng ý nhé, vậy tôi trước”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.