Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 114:




Buổi tối, Vân Tường trang điểm khá cầu kỳ, cô khoác lên người một bộ váy bằng voan màu hồng nhạt có tên “Nàng tiên hoa hồng” đây là bộ y phục thứ ba trong bộ sưu tập của thương hiệu RS.
Mặc dù biết là Vân Tường xinh đẹp hết phần thiên hạ nhưng Đới Thiên Sơn vẫn bị vẻ ngoài của cô hớp hồn, đứng ngẩn người hồi lâu.
“Anh bị sao vậy Thiên Sơn?”.
Đới Thiên Sơn khẽ cười: “Ai bảo em xinh đẹp như thế chứ?”.
Hẹn hò trên vòng đu quay quả là rất tuyệt vời, mọi thứ đều chuyển động chậm không giống với nhịp sống nhanh ngoài kia.
Đới Thiên Sơn chần chừ một lúc rồi nói: “Vân Tường ngày mai chúng ta về Hoa Đô đi được không?”.
Vân Tường ngẩn người ra hỏi: “Tại sao lại muốn về Hoa Đô?”.
“Anh muốn đưa em về gặp ba mẹ anh, anh muốn hôn lễ của chúng ta diễn ra ở mảnh đất đã vun vén ươm mầm cho tình yêu của chúng ta”.
Vân Tường tỏ vẻ xúc động: “Được vậy cùng nhau về Hoa Đô”.
Đi ăn tối bên ngoài xong, Vân Tường bảo Đới Thiên Sơn đi lấy xe trước, cô ghé vào tiệm café mua hai ly capuchino rồi bước ra ngoài.
Đới Thiên Sơn đang đứng tựa người vào chiếc Bugatti Veyron 16.4 grand sport vitesse chờ Vân Tường quay lại.
Vân Tường bước đến đứng bên cạnh của Đới Thiên Sơn rồi đưa cho anh một ly capuchino: “Là mặt cười đó, hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc cả đời”.
Ánh mắt của Đới Thiên Sơn trở nên ảm đạm: “Chỉ cần có em bên cạnh anh đương nhiên sẽ vui vẻ hạnh phúc”.
Vân Tường đi vòng qua ghế lái chính: “Để em lái xe cho”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày: “Sao không để anh lái cho”.
“Lúc nãy chúng ta ăn tối anh có uống chút rượu em không yên tâm”.
Đới Thiên Sơn khẽ cười: “Em quả nhiên chu đáo, được rồi để em lái xe vậy”.
Xe chạy đi được chừng 5 phút, Đới Thiên Sơn đã quay sang nói với Vân Tường: “Anh buồn ngủ quá”.
Vân Tường nghĩ gì đó rồi đáp: “Lại đây dựa đầu vào vai em mà ngủ đi”.
Ở thành phố X, trong một căn nhà gần bờ biển có một chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế mây nhìn những con thuyền lấp lánh ánh đèn đang đánh bắt ngoài khơi xa, trên tay anh là một sấp tài liệu về vụ đấu thầu dự án giữa Vân gia và Phạm gia ở Hoa Đô nhiều năm về trước và cả bài báo đặng vụ thảm sát tàn khốc tại Phạm gia năm đó.
Có tiếng gõ cửa phòng, chàng trai liền nói vọng ra: “Vào đi”.
Một chàng trai khác mặc vest đen mở cửa đi vào: “Thưa thiếu gia chủ mưu đã lộ diện rồi, bọn tàn dư của Phạm gia đang hoành hành ở Hoa Đô, William Author đang dùng con tin để uy hiếp Vân Tường tiểu thư kết hôn với hắn”.
Chàng trai kia lạnh lẽo lên tiếng: “Vương Trung, cậu cho một top người âm thầm đến biệt thự Vân gia canh gác 24/24 tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì hết, cử thêm một top người bí mật đến biệt thự cũ của Phạm gia giải cứu người”.
Vương Trung liền gật đầu: “Thưa thiếu gia tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.
Vương Trung ra ngoài, chàng trai kia đứng dậy ánh mắt sắc lạnh nhìn xa xăm: “Con mồi đã xuất hiện đến lúc đi săn rồi…William Author thù cũ nợ mới lần này giải quyết dứt điểm cho xong”.
Nụ cười lạnh cùng gương mặt điển trai phản chiếu trên tấm vách kính kia không ai mà chính là…
Đồng hồ điểm 9 giờ Đới Thiên Sơn chìm sâu vào giấc ngủ, xe của Vân Tường đi hướng ngược lại đường về nhà mà lao tới.
Vân Tường lái chiếc Bungati màu đỏ chở Đới Thiên Sơn ngồi bên cạnh đi đến chỗ phi cơ riêng của Bạch Luân đang đỗ ở một khu đất rộng lớn gần sân golf.
Đến nơi Vân Tường mở cửa xe bước xuống đi đến chỗ Bạch Luân đang đứng rồi lên tiếng: “Hi Bạch đại ca lâu rồi không gặp”.
Bạch Luân đi một vòng tròn đưa mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân của Vân Tường rồi nhướng mày ngạc nhiên lên tiếng: “Tóc thắt kiểu hoa hồng, váy voan màu hồng, đi giày búp bê…hắc hắc từ bao giờ cô nhóc trở nên bánh bèo vậy hả?”.
Vân Tường đánh mạnh vào vai của Bạch Luân một cái: “Anh im đi…giờ phút nào rồi mà còn nói đùa được vậy hả?”.
Bạch Luân vẫn ôm bụng cười hắc hắc: “Nói thật là anh đây không quen nhìn cô nhóc ra dáng con gái như vầy, anh vẫn cảm thấy quần jean rách, áo thun, áo khoác da, đi giày gắn đinh nhọn, phong cách bá đạo hợp với nhóc hơn đó”.
Vân Tường đưa tay đỡ trán: “Bạch Luân, vạn vật đều phải chuyển động thì mới tồn tại được…hơn nữa tôi giờ là phó giáo sư của một trường đại học danh tiếng sao có thể ăn mặc cái kiểu kia đến lớp chứ”.
Bạch Luân hất mặt lên đầy ngông cuồng: “Thế thì đừng làm phó giáo sư gì đó nữa về làm đàn em của tôi đi đảm bảo cô nhóc sẽ được sống tự do tự tại…chúng ta cùng nhau thống trị thế giới chịu không?”.
Vân Tường nhăn mày: “Anh bớt ATSM lại một chút được không Bạch đại ca?!”.
Bạch Luân tỏ vẻ hờn dỗi: “Con nhóc này…mở miệng cầu người ta giúp đỡ làm anh phải bỏ hết việc chạy từ Hoa Đô sang đây giờ bảo anh đây ẢO TƯỞNG SỨC MẠNH…cô muốn chết đúng không?”.
“Ai lại muốn chết đâu chứ…lần này gọi anh sang là thật sự cần anh giúp đỡ đó”.
Bạch Luân nhướng mày: “Chuyện mà cô nhóc cần tôi giúp chắc không đơn giản đâu nhỉ? Rốt cuộc là chuyện gì mà nghiêm trọng đến nỗi thiên tài như cô nhóc phải nhờ đến anh vậy”.
Vân Tường kéo tay của Bạch Luân qua chiếc Bungati cô đưa tay mở cửa xe ra rồi nói: “Đưa người này về Hoa Đô giúp tôi trong vòng 10 ngày tới không được để anh ấy rời khỏi tầm mắt của anh”.
Bạch Luân nhìn vào xe rồi ngạc nhiên thốt lên: “Là Đới Thiên Sơn sao?”.
Vân Tường gật đầu: “Phải, còn nữa cho tôi mượn người của anh”.
“Muốn mượn bao nhiêu người”.
“500 người…phải là tinh anh trong tổ chức của anh thiện xạ bách phát bách trúng, võ thuật phải từ đai đen cửu đẳng trở lên tôi mới nhận nha”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.