Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 127:




Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, William Author cũng vậy, ai cũng ngạc nhiên khi thấy hai cô gái giống y như nhau, kể cả đám thuộc hạ của William Author cũng phân biệt được ai là Nami thật ai là Nami giả.
Thật giả lẫn lộn làm cho tất cả mọi người đều rối não lên.
Nami đang đứng gần William Author liền lên tiếng nói với mấy tên thuộc hạ bảo vệ vòng ngoài của hôn lễ: “Còn không mau bắt cô ta lại, chắc chắn cô ta giả mạo đến đây quấy rồi hôn lễ của thiếu gia đó”.
Nami thật liền lên tiếng phản bác: “Cô nói gì cô mới là người giả mạo đó, lúc tôi không để ý cô đã đánh tôi ngất xỉu còn dùng mặt nạ da người để qua mặt thiếu gia nữa, cô rốt cuộc là ai muốn gì hả?”.
Nami giả liền đáp trả: “Cô đang nói nhảm gì thế, tôi nghe cứ như một câu chuyện cười ấy mặt nạ da người ở đâu mà có chứ, tôi là thuộc hạ thân tín của thiếu gia cô đừng hòng khẩu xuất cuồng ngôn ly gián tôi và thiếu gia hòng phá hủy hôn lễ này”.
Nami thật liền xé tay áo bên trái một cái, trên vai cô có xâm hình một con chim đại bàng rất to: “Đây là tộc hiệu của Phạm gia tôi là Nami thuộc hạ thân tín của thiếu gia cô có không?”.
Nami giả khẽ ai oán trong lòng “Con mẹ nó còn có cả tộc hiệu sao”.
William Author liền xoay người tính đưa tay bốp cổ của Nami giả, cô liền nhanh chóng lách người qua tung một cước vào tay của William Author đồng thời kéo Vân Tường qua một bên.
William Author và Nami giả đánh nhau một trận kịch liệt không ai nương tay ai hết, William Author bị đá một cước vào mặt thì Nami giả cũng bị đấm vào bụng một cái, là con gái nhưng Nami giả lại không hề tỏ vẻ yếu thế hơn William Author cả hai gần như là ngang tài ngang sức.
Chủ nhân đánh nhau thì thuộc hạ cũng không rãnh tay mà giúp bởi vì đột nhiên có rất nhiều người được trang bị vũ khí từ đâu ào ra như bầy ong vỡ tổ đánh úp người của William Author, người dẫn đầu đoàn người này không ai khác chính là Bạch Luân trông anh ta mặc đồ Ả Rập đánh nhau vô cùng thú vị.
Người thì đánh tay đôi, người thì bắn súng loạn xạ cả lên làm cho quang khách sợ xanh mặt bỏ chạy toán loạn để giữ mạng, cả không gian tiệc cưới được trang hoàng lộng lẫy trong phút chốc bị phá tan tành, bàn ghế thì lộn xộn, mục sư thì nắp dưới bục làm lễ, hoa hồng thì bị giẫm nát dưới chân một cách không thương tiếc.
Đới Thiên Sơn nhanh chóng đến giúp Nami giả một tay, tên này cũng rất cừ khôi sau một hồi đánh nhau thừa sống thiếu chết, cả hai mới thành công khống chế William Author cô lên tiếng ra lệnh: “Nếu các người không dừng tay thì hắn sẽ phải chết”.
Đám thuộc hạ của William Author tỏ vẻ do dự không biết nên làm thế nào cả, Bạch Luân thì tỏ vẻ đắc thắng hỏi Nami giả: “Người của anh thế nào cô bé???”.
Nami giả khẽ cười đáp: “Cũng được” rồi đưa tay lột tấm mặt nạ da người trên mặt mình xuống, cô chính là Vân Tường, còn Vân Tường đang mặc áo cô dâu trên người lại là Đoàn Nguyệt Sương giả dạng.
Đới Thiên Sơn, Bạch Luân, Vân Tường và Đoàn Nguyệt Sương đang vui vẻ của chiến thắng thì thấy từ xa có đoàn xe khác dẫn dầu là một chiếc Rolls-Royce Bespoke màu đen chạy tới rồi dừng lại, cửa xe mở ra người ngồi trên xe bước xuống với hai hàng vệ sĩ mặc vest đỏ đứng hầu hai bên.
Sau khi người đàn ông đó đi vào đứng đối diện với Vân Tường và Đới Thiên Sơn thì những người đi theo anh ta liền chĩa súng vào đám người của Bạch Luân đẩy mọi người vào thế bị động.
Khi nhìn thấy rõ gương mặt của người từ trên xe bước xuống, cả bốn người đều ai oán vô cùng thế nào mà người đó lại chính là William Author.
Vân Tường nhìn cái tên đang bị mình khống chế rồi đưa tay lần xuống cổ của hắn kéo lớp da kia lột mặt nạ của hắn ra, cô chưng hững người mà cô đánh nhau nãy giờ không phải là William Author mà là tên nào đó lạ hoắc.
William Author trong bộ vest trắng lịch lãm còn cài cả hoa cưới đưa tay vỗ tay bôm bốp: “Khá khen cho em đó Roise, không ngờ em lại dành cho anh nhiều bất ngờ trong ngày cưới như vậy nhưng như thế này mới giống em chứ cứ ngang nhiên ngoan ngoãn mà bước vào lễ đường thì chắc chắn không vui gì hết rồi”.
Vân Tường nhìn William Author bằng đôi mắt sắc lạnh: “Anh biết từ lúc nào?”.
“Lúc bước vào phòng em, hôm nay em ngoan ngoãn mặc trên người bộ váy cưới đó thật không bình thường chút nào, bây giờ lột mặt nạ hết rồi chúng ta làm lễ được chưa đây?”.
Bạch Luân hừ mũi lên tiếng: “Mẹ kiếp mày nghĩ sao mà bắt đệ nhất tiểu thư của Hoa Đô làm lễ cưới trong khung cảnh này chứ?!”.
William Author khẽ nhún vai: “Ai bảo cô ấy thích cái khung cảnh tồi tàn đổ nát này chứ tôi đã trang hoàng cho lễ cưới rất hành tráng chỉ là cô ấy không chịu thôi”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày lên tiếng: “Có tao ở đây thì mày đừng hòng ép buộc Vân Tường làm điều mà cô ấy không thích”.
William Author nhướng mày nhìn Đới Thiên Sơn rồi hỏi: “Có mày thì sao chứ? Đới Thiên Sơn năm đó là mày quên đi lời hẹn ước với Roise còn hết lần này đến lần khác làm cô ấy tổn thương vì Mộ Tuyết Vi, năm đó Roise quay lại thành phố C sống như một cái xác không hồn mày chẳng tốt đẹp gì hơn tao đâu, từ đầu đến cuối trái tim tao chỉ thuộc về Roise nhưng mày lại vì một Mộ Tuyết Vi làm Roise đau khổ, mày mới là người không có tư cách lên tiếng ở đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.