Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 17:




Tiêu Dĩnh Nhiên vẫn cố tình đổ tội lên đầu Vân Tường: “Kêu cứu sao??? Không biết bơi sao??? Vân Tường cậu diễn kịch hay quá rồi đấy sao không đi làm diễn viên luôn đi”.
Vân Tường lên tiếng giải thích: “Mình thật sự không có làm những chuyện mà cậu nói, lúc đó mình nói với Tuyết Vi là cùng nhau qua mấy băng ghế gỗ bên kia ngồi, mình vừa quay người đi thì cậu ấy đã ngã xuống hồ bơi rồi”.
“Thật không hay là cậu biết Tuyết Vi không biết bơi rồi cố tình đẩy cậu ấy xuống nước để hãm hại cậu ấy vậy hả?”.
Vân Tường liền lên tiếng: “Mình chẳng có lý do gì để làm như vậy cả”.
Tiêu Dĩnh Nhiên vẫn không buông tha mà tiếp tục nói: “Lần trước sinh nhật của cậu Thiên Sơn lại bỏ đi đến bên cạnh Tuyết Vi, cậu vẫn luôn ôm hận chuyện đó chứ gì con người của cậu đúng là hẹp hòi mà”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày nhìn Vân Tường bằng ánh mắt nghi hoặc, cậu mong những gì mà Tiêu Dĩnh Nhiên nói không phải là sự thật.
Chuyện mà Tiêu Dĩnh Nhiên vừa nói đã chạm tới giới hạn tự trọng của Vân Tường nên cô nổi cáu lên quát: “Cậu im đi, cậu biết gì mà nói chứ”.
Tiêu Dĩnh Nhiên cũng nổi khùng lên đẩy mạnh Vân Tường một cái làm cho cô chới với ngã xuống hồ bơi luôn: “Để xem cậu còn ngụy biện được bao lâu”.
Tất cả đều ngẩn người ra không ngờ Tiêu Dĩnh Nhiên lại dám làm như vậy.
Lúc ngã xuống dòng nước lạnh lẽo Vân Tường cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô cảm thấy khó thở, mặt bắt đầu trắng bệch, cô chỉ vùng vẫy được một chút cầu cứu mọi người nhưng tất cả đều trố mắt ra mà nhìn.
Vân Tường đưa tay về phía Đới Thiên Sơn cố gắng cầu cứu nhưng cậu lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng không thèm đoái hoài.
Thật ra Đới Thiên Sơn chỉ muốn đang chứng minh là Vân Tường có biết bơi hay không, ảnh hưởng đến tính mạng thì hiển nhiên không ai có thể giả vờ được hết.
Mắt Vân Tường dần khép lại cô chìm dần xuống đáy hồ…
Tiêu Dĩnh Nhiên vẫn còn lớn giọng nói: “Để xem cậu giả vờ được bao lâu đây”.
Vương An Chi thấy Vân Tường chìm dần xuống đáy hồ lên xông tới quát: “Các cậu vô tâm vừa thôi chứ Vân Tường cũng là thành viên của lớp mình mà”.
Tiêu Dĩnh Nhiên kéo Vương An Chi lại không cho cô xuống nước cứu Vân Tường: “Cậu cứ chờ mà xem cậu ta sẽ ngoi lên ngay thôi”.
Ngay lúc đó tiếng cô Kiều Hân từ đằng xa vang lên: “Các anh mau lên đi con bé sẽ chết ngộp mất, Vân Tường không biết bơi”.
Phía sau cô Kiều Hân là hai người cứu hộ đang chạy tới.
Khi Đới Thiên Sơn nghe cô Kiều Hân nói như vậy thì rất hối hận vì đã không tin tưởng Vân Tương, cậu liền lao xuống hồ bơi, Đới Thiên Sơn đưa tay nắm lấy bàn tay của Vân Tường, trong khoảnh khắc Đới Thiên Sơn cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc cái chạm tay đó đã gợi lại trong cậu ký ức của nhiều năm trước…Vân Tường nguy kịch nên Đới Thiên Sơn không có thời gian suy nghĩ vu vơ cậu nhanh chóng ôm ngang hông của Vân Tương, cậu thấy rõ là cô không còn thở nữa liền kề môi mình áp sát lên môi cô truyền không khí qua.
Qua vài giây Vân Tường khẽ mở mắt ra, hơi thở tuy đứt quãng nhưng vẫn còn sự sống lúc này Đới Thiên Sơn mới thở phào nhẹ nhõm ôm Vân Tường bơi vào trong rồi đưa cô lên bờ.
Cô Kiều Hân lo lắng ra mặt đỡ lấy Vân Tường rối rít lên tiếng hỏi han: “Vân Tường, em không sao chứ?”.
Vương An Chi cũng chạy qua vỗ vỗ lưng Vân Tường: “Vân Tường, cậu không sao chứ đừng có làm mình sợ mà”.
Sắc mặt của Vân Tường trắng bệch, nôn ra không biết bao nhiêu là nước mà mình bị ngộp lúc nãy, cả người cô run lên vì sợ hãi.
Tiêu Dĩnh Nhiên đứng một bên thấy thần sắc của Vân Tường kém như vậy thì liền hốt hoảng một phen, mặt cô thoáng cái cũng xanh như tàu lá chuối.
Đới Thiên Sơn ngồi xuống bên cạnh Vân Tường: “Để mình đưa cậu đi gặp cô bác sĩ nha”.
Vân Tường thẳng thừng gạt tay của Đới Thiên Sơn ra, giọng cô nghèn nghẹn: “Đừng chạm vào người mình”.
Đới Thiên Sơn biết chắc hẳn Vân Tường đang giận mình nên lên tiếng giải thích: “Mình chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của cậu với mọi người mà thôi”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn Đới Thiên Sơn rồi nở nụ cười chua chát: “Cậu…cũng giống như bọn họ, nghĩ mình đẩy Tuyết Vi xuống hồ chứ gì???”.
Đới Thiên Sơn im lặng không đáp.
“Ở đây camera nhiều như thế nếu cần cậu có thể lên phòng kỹ thuật xem lại mà…mình cũng sẽ không ngu ngốc ra tay hại người ở nơi như thế này đâu”.
Vân Tường chống tay đứng dậy rồi bỏ đi ra ngoài.
Đới Thiên Sơn đuổi theo: “Vân Tường đừng có bướng bỉnh nữa để mình đưa cậu đến gặp cô y tế kiểm tra lại xem có vấn đề gì không”.
Bên ngoài, chỉ có hai người, Vân Tường quay người lại nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt thất vọng: “Đới Thiên Sơn cậu thay đổi rồi”.
Đới Thiên Sơn vẫn điềm tĩnh vẻ mặt cậu có chút lạnh lùng: “Mình vẫn vậy chẳng có gì thay đổi hết”.
Vân Tường mếu máo gào lên: “Nếu không thay đổi thì tại sao lại không tin tưởng mình…bản thân cậu biết rõ là mình không biết bơi cơ mà…năm đó là cậu cứu mình cậu quên rồi sao??? Sự việc của năm đó đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng mình đến nỗi môn thể thao nào mình cũng có thể học ngoại trừ bơi lội… người khác nghĩ sao mình không quan tâm nhưng bản thân cậu rõ hơn ai hết vậy mà vẫn nghi ngờ mình…như vậy không thay đổi thì là gì?!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.