Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 20:




Vân Tường không thèm suy nghĩ mà quay người bước vào trong rồi đưa tay tính đóng cửa lại thì Đới Thiên Sơn vội vàng bước tới ngăn cản: “Vân Tường…khoan đã mình có chuyện muốn nói”.
Vân Tường tỏ vẻ thờ ơ rồi làm mặt lạnh đáp: “Cậu có một phút vì mình đang rất đói không muốn phí thời gian đứng đây”.
Đới Thiên Sơn đặt tay lên vai của Vân Tường bắt cô đối mặt với mình rồi chân thành nói: “Mình thật lòng xin lỗi cậu mà…là mình sai sau này sẽ không như vậy nữa cho dù chuyện gì xảy ra mình cũng sẽ tin tưởng cậu tuyết đối mà”.
“Hết một phút rồi phiền cậu tránh ra giùm mình đi”.
Vừa lúc đó, Vương An Chi và Đăng Nguyên đi tới.
Vương An Chi liền lên tiếng hỏi: “Này Vân Tường cậu ổn chưa vậy?”. Tìm đọc 𝒕hêm 𝒕ại -- 𝒕rùm𝒕ru yện.𝑽N --
Vân Tường gật đầu đáp: “Mình ổn rồi, mình đói lắm hai cậu có thể kéo cái người này ra ngoài giúp mình được không?”.
Vương An Chi và Đăng Nguyên cùng nhìn vào phòng của Vân Tường thì thấy Đới Thiên Sơn đang đứng với vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.
Đăng Nguyên liền cười cười bảo: “Cái này khó quá thôi mình bỏ qua đi ha…hai cậu tự giải quyết đi tôi và An Chi xuống dưới giành bàn trước cho”.
Nói rồi Đăng Nguyên vội kéo tay Vương An Chi rời đi.
Vân Tường đứng mắng vọng theo: “Hai người các cậu được lắm”.
Đới Thiên Sơn níu lấy cánh tay của Vân Tường: “Tha lỗi cho mình đi mà”.
“Nếu cậu thích thì cứ việc ở đây đi mình đi trước đây” nói rồi Vân Tường liền bỏ chạy theo phía sau Vương An Chi và Đăng Nguyên.
Vân Tường vừa bước chân xuống nhà hàng của khu nghỉ dưỡng thì nghe mọi người nói chuyện loáng thoáng với nhau.
Người A: “Nghe tin gì chưa? Con nhỏ Tiêu Dĩnh Nhiên của lớp 11K1 hình như bị kỷ luật đuổi học thì phải”.
Người B: “Sao khi không lại bị đuổi học vậy?”.
Người C: “Làm gì có chuyện khi không lại bị đuổi học được, tại nó dám đẩy bạn học Vân Tường ngã xuống hồ bơi suýt chút nữa là xảy ra án mạng luôn rồi, trường mình không chấp nhận hành vi bạo lực như vậy nên mới ra quyết định đuổi học con nhỏ đó, mà theo ý kiến cá nhân của tôi thì hình như từ lúc Vân Tường chuyển đến con nhỏ không ưa bạn ấy rồi nên mới có hành động quá khích như vậy”.
Người A: “Bây giờ Mộ Tuyết Vi lo bản thân mình còn không xong làm sao mà lo cho con nhỏ đó được nữa”.
Cả đám đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên có người ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Tường đang mặc một chiếc váy màu đen và áo len màu da bò đứng gần đó nên liền lên tiếng hỏi thăm: “A là Vân Tường nè, nghe nói cậu bị rơi xuống hồ bơi, cậu không sao chứ?”.
Một người khác lại lên tiếng hỏi: “Cậu ổn chứ Vân Tường?”.
Vân Tường mỉm cười nhạt rồi đáp: “Cảm ơn các cậu mình không hết”.
Vương An Chi ngồi trong một góc đưa tay vẫy vẫy: “Ê Vân Tường bên này nè”.
“Mình qua liền”.
Vân Tường vừa ngồi vào bàn Đăng Nguyên liền nói: “Hôm nay cậu ăn mặc hơi lạ nha, mặc váy với áo len mà đi dép lê thì có hơi…”.
Đăng Nguyên không dám nói hết câu thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Vân Tường chặn họng lại: “Thì sao tôi thích thì mang thôi bộ có ai cấm à?!”.
“Làm gì có chỉ là mình thấy…à không…rất là đẹp biết đâu lại tạo được xu hướng mới thì sao” Đăng Nguyên nói trong nghẹn ngào miễn cưỡng.
Vân Tường cũng tự mắng mình mấy trăm lần trong lòng, lúc nãy cô tính bước ra cửa thì sẽ thay giày ai ngờ gặp Đới Thiên Sơn nên quên bén chuyện đó, cứ thế mang đôi dép lê hình con thỏ màu hồng đi một vòng trong khu nghỉ dưỡng mất mặt chết đi được.
Anh bồi bàn tới đưa thực đơn rồi chờ các bạn nhỏ gọi món, hôm nay Vân Tường gọi một loạt đồ ăn bằng tiếng anh cô phát âm vô cùng chuẩn làm cho Vương An Chi và Đăng Nguyên trố mắt ra nhìn vì quá kinh ngạc.
Chờ anh bồi bàn rời đi Vương An Chi liền lên tiếng hỏi: “Này Vân Tường hôm nay cậu ăn phải cái gì mà lại nói tiếng anh như gió vậy hả?”.
Vân Tường giật mình nhưng ngay sau đó cô lại giả lã đáp: “Cái gì mà nói tiếng anh như gió chứ, mình thấy trong đó viết cái gì thì đọc đại thôi ai biết là món gì đâu”.
Đang Nguyên hừ một tiếng: “Trời vậy mà tôi còn tưởng cậu là cao nhân bất lộ tướng chứ…tổn thương quá đê”.
Người phục vụ dọn thức ăn lên bàn rồi rời đi Vân Tường cầm muỗng nĩa lên tính ăn tối thì đột nhiên có một cái áo khoác bằng lông màu trắng khoác lên vai của mình, cô vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Đới Thiên Sơn đứng cau mày nhìn mình: “Ở đây trời tối nhiệt độ xuống thấp cậu nên giữ ấm cơ thể kẻo cảm lạnh”.
Vân Tường vừa tính mở miệng nói gì đó thì Đới Thiên Sơn đã nhanh hơn cướp lời của cô: “Còn nữa lần sau đừng có mang dép lê chạy loạn khắp nơi nữa”.
“Mình mang cái gì thì mặc kệ mình liên quan gì đến cậu mà cậu nói”.
Đới Thiên Sơn ngồi xuống dưới chân của Vân Tường rồi lấy ra một đôi giày sneaker màu trắng, cậu đưa tay bắt lấy cổ chân Vân Tường làm cho cô hoảng kêu lên: “Này Đới Thiên Sơn cậu làm gì vậy?”.
Đới Thiên Sơn ngẩng đầu lên nhìn Vân Tường rồi đáp: “Mình đi giày giúp cậu”.
Vân Tường vội xua tay: “Không…không cần đâu…mình tự làm cũng được mà”.
Vân Tường vốn muốn đứng dậy nhưng Đới Thiên Sơn đang giữ chặt cổ chân của cô nên cô không đứng lên được.
Giọng nói ấm áp của Đới Thiên Sơn vang lên: “Ngồi yên đi để mình giúp cậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.