Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 23:




Mới sáng sớm Vân Tường còn đang nằm ngủ thì bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức, cô cau có ngồi dậy đứng dậy đi tới cửa phòng, Vân Tường nghĩ trong đầu nhất định phải cho kẻ phá giấc ngủ của mình một trận ra trò mới được.
Vừa đưa tay vặn nắm đấm mở cửa phòng Vân Tường mắt nhắm mắt mở quát: “Là kẻ nào bộ không muốn sống nữa hay sao mà dám đi phá giấc ngủ của chị đây”.
“Mình tính rủ cậu đi chơi”.
Nghe giọng con trai quen thuộc vang lên Vân Tường tỉnh hẳn, cô mở to mắt ra nhìn thì thấy Đới Thiên Sơn đang đứng trước cửa rồi thất thỉu hét lên: “Á…”.
Anh chàng Đới Thiên Sơn hôm nay diện đồ thể thao màu trắng trông rất năng động, trên vai còn đeo một chiếc ba lô to sụ không biết chứa cái gì trong đó.
Vân Tường lùi vào trong đưa tay đóng cửa lại thì bị Đới Thiên Sơn cản: “Cậu làm gì vậy hả Vân Tường mình là Thiên Sơn nè có phải là ma đâu mà cậu hét lên to thế?”.
“Thiên Sơn mình xin lỗi…mình đang ngủ thì bị đánh thức nên nổi cáu mình chỉ có mỗi tật xấu đó thôi à…nhưng cậu ra ngoài đi mình thay đồ trước đã”.
Đới Thiên Sơn khẽ cười: “Thì cậu thay đồ đi mình chờ được mà…gần khu nghỉ dưỡng này có ngọn núi rất đẹp trên có một hồ nước người ta đồn rằng tiên nữ trên trời thường xuống đó tắm nên mình tính rủ cậu đi rình trộm đó có thấy hứng thú không hả???”.
Vân Tường cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Đới Thiên Sơn cậu đúng là rất quá đáng luôn đó, thì ra cậu là vì nhìn trộm tiên nữ nên mới sáng sớm đã qua đây làm phiền mình đó hả?”.
Đới Thiên Sơn biết Vân Tường đang rất tức giận nên tiếp tục trêu cô: “Mình tưởng cậu cũng thích nhìn thấy tiên nữ nên mới rủ cậu đi”.
Vân Tường tức đến khói bốc trên đầu: “Mình mới không thèm đó, nếu cậu thích thì đi một mình đi mình không có hứng thú, mình đi ngủ tiếp đây”.
Thấy Vân Tường ngoe ngoảy đi vào trong Đới Thiên Sơn liền nắm tay cô kéo lại: “Nói đùa thôi sao cậu dễ tin người vậy hả? Mình là muốn đi chơi cùng cậu sợ những người khác đi theo làm phiền nên mới đến tìm cậu sớm vậy đó”.
Nghe Đới Thiên Sơn nói xong Vân Tường cảm thấy rất vui cô liền gật đầu đáp: “Xem như cậu còn lương tâm, vậy đợi mình thay đồ cái đã”.
Vân Tường thay đồ xong rồi cùng Đới Thiên Sơn rời khỏi khu nghỉ dưỡng, cả hai bắt xe buýt đi tới Mộc Sơn* đây là ngọn núi có tuổi thọ hơn 2000 năm, phong cảnh hữu tình nên thường xuyên có khách du lịch đến tham quan.
* Mộc Sơn: tên một ngọn núi trong truyện.
Không khí ở Mộc Sơn rất trong lành vì buổi sớm nên hơi se lạnh, Đới Thiên Sơn và Vân Tường đứng trước con đường mòn dẫn lên núi, ngoài cả hai ra thì cũng có rất nhiều người đến đây chuẩn bị chinh phục ngọn núi lâu đời xinh đẹp này.
Vân Tường nhìn con đường mòn dài không thấy điểm đến liền lên tiếng hỏi Đới Thiên Sơn: “Nếu lát nữa mình đi không nổi cậu có cõng mình về được không vậy?”.
Đới Thiên Sơn lém lĩnh đáp: “Không đâu, mình sẽ để cậu lại làm mồi cho hổ luôn hahaha”.
Vân Tường liếc xéo Đới Thiên Sơn một cái rồi nói: “Cậu đúng là đồ nhẫn tâm mà”.
“Tâm phải nhẫn thì mới chịu nổi một cô bạn gái sáng nắng chiều mưa tối đong đưa triều cường như cậu được chứ”.
“Đúng là đáng ghét mà hôm nay phải xử cậu mới được”.
Vân Tường quay sang đánh vào vai của Đới Thiên Sơn một cái, anh chàng quay đầu bỏ chạy còn Vân Tường thì chạy theo phía sau.
Nam Nhất đang đi dọc hành lang để xuống nhà hàng ăn sáng thì thấy Mộ Tuyết Vi đang đứng trước của phòng của Vân Tường, cậu dừng lại: “Chào lớp trưởng, có chuyện gì mà cậu đứng ở đây vậy?”.
Mộ Tuyết Vi khẽ cười đáp: “Chào cậu Nam Nhất, mình đang đứng đợi Vân Tường”.
“Hai người có hẹn à?”.
Mộ Tuyết Vi khẽ lắc đầu: “Không có mình chờ Vân Tường để nói chuyện của Dĩnh Nhiên”.
Nam Nhất cau mày: “Lại chuyện gì nữa, bộ con nhỏ đó tính kiếm chuyện với Vân Tường nữa hả? Tôi thấy tối hôm qua Thiên Sơn cũng nhẫn nhịn lắm rồi đó, Dĩnh Nhiên mà còn kiếm chuyện vô cớ với Vân Tường và ăn nói linh tinh về tình cảm của Thiên Sơn nữa thì hậu quả khó lường nha”.
Mộ Tuyết Vi vội lắc đầu xua tay: “Không phải đâu, mình muốn nói chuyện với Vân Tường là để xin cậu ấy nói với cô Kiều Hân đừng đuổi học Dĩnh Nhiên”.
Tiêu Dĩnh Nhiên từ đằng xa đi tới nghe thấy Mộ Tuyết Vi nói như vậy liền lên tiếng: “Tuyết Vi cậu không cần phải van xin ai hết”.
Nam Nhất lắc đầu khẽ thở dài nói với Mộ Tuyết Vi: “Cậu ta đúng là không hề hối hận, dù chỉ là một chút cũng không có, sao xứng đáng được tha thứ chứ”.
Mộ Tuyết Vi cũng rủ mặt đáp: “Mình sẽ cố khuyên Dĩnh Nhiên đến xin lỗi Vân Tường trước khi chuyến đi chơi này kết thúc”.
“Cũng mong là như vậy”.
Nam Nhất đi thẳng xuống lầu luôn, Mộ Tuyết Vi bước qua nắm lấy tay của Tiêu Dĩnh Nhiên: “Cậu đừng có bướng bỉnh nữa, chuyện cậu đẩy Vân Tường xuống nước là cậu sai thật, cậu nên xin lỗi làm hòa với cậu ấy đi Dĩnh Nhiên à”.
Tiêu Dĩnh Nhiên gân cổ lên cãi: “Mình không có làm sai, con nhỏ đó cố tình hại cậu mình chỉ đòi lại công bằng cho cậu mà thôi”.
“Hôm đó do thành hồ bơi trơn quá mình không cẩn thận nên mới bị ngã xuống đó cũng may là Vân Tường kêu cứu nên Thiên Sơn mới chạy đến kịp lúc, cậu đổ tội cho Vân Tường hại mình như thế sau này mình biết nhìn mặt cậu ấy kiểu gì đây”.
Tiêu Dĩnh Nhiên cau mày: “Cậu nói là sự thật hay là cậu đang bao che cho tội lỗi của con nhỏ đó vậy?”.
Mộ Tuyết Vi kiên quyết khẳng định: “Mình nói thật mà, chúng ta cùng xin lỗi Vân Tường một tiếng cậu ấy chắc chắn sẽ bỏ qua, Dĩnh Nhiên chẳng lẽ cậu tính rời khỏi trường bỏ lại mình hay sao”.
Tiêu Dĩnh Nhiên đắn đo xoắn xít nửa ngày trời cuối cùng cũng hạ quyết tâm lên tiếng: “Tuyết Vi vì cậu mình sẽ xin lỗi Vân Tường”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cậu nha”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.