Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 28:




Vân Tường đứng dậy nhìn Đặng Dĩ Bân bằng ánh mắt sắc lạnh, cô rút ra một con dao găm bằng bạc, vỏ dao được trang trí bằng những chi tiết điêu khắc tuyệt đẹp, cán dao có đính một viên kim cương màu xanh nước biển lóe sáng: “Dám đụng vào người của Vân Kiệt này thì có một con đường chết mà thôi”.
Đặng Dĩ Sâm nghe nói vậy liền hốt hoảng quỳ xuống cầu xin: “Vân tổng là con trai tôi sai rồi nhưng nó vẫn còn trẻ người non dạ nên xin Vân tổng giơ cao đánh khẽ”.
Đặng Dĩ Bân thì lạnh hết cả sống lưng, hắn vẫn chưa hưởng thụ cuộc đời xong thì sao có thể chết được chứ?!
Vân Tường khẽ nhếch môi cười tà: “Nể tình chú Sâm, tôi có thể giữ lại cái mạng quèn của hắn nhưng tội của hắn không thể tha được”.
Đặng Dĩ Sâm lau mồ hôi trên trán rồi đáp: “Chỉ cần giữ lại mạng của nó Vân tổng muốn làm gì cũng được”.
Vân Tường rút dao ra khỏi vỏ rồi bước tới kéo bàn tay phải của Đặng Dĩ Bân đặt lên chiếc bàn kính.
Đặng Dĩ Bân run rẩy sợ hãi: “Vân tổng xin anh tha cho tôi một lần”.
Ánh mắt của Vân Tường sắt lạnh như băng: “Vừa nãy tao thấy mày dùng cái tay này quất dây nịt vào người của cô ấy, vậy thì…phế đi”.
Đặng Dĩ Bân như người mất hồn khi ánh sáng của kim loại lóe lên trong mắt mình sau đó hắn gào lên như bị cắt tiết khi mũi dao sắt nhọn đăm thẳng xuống mu bàn tay của hắn.
Đăng Dĩ Bân đau đớn gào lên thảm thiết lăn lộn dưới sàn nhà, máu me chảy bê bết từ trên bàn xuống đất.
Nét mặt của Vân Tường vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cô rút khăn tay ra lau vết máu trên lưỡi dao rồi hỏi: “Mày không biết xin lỗi người ta à?”.
Đặng Dĩ Bân đau đớn gắng gượng ngồi dậy nhìn Mộ Tuyết Vi bằng ánh mắt căm hận nhưng do có mặt của đại nhân vật ở đây nên hắn đành thu ánh mắt đó lại rồi lên tiếng: “Mộ tiểu thư tôi xin lỗi”.
Vân Tường khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa nếu không cái mạng của mày e là khó giữ được đó”.
Đặng Dĩ Sâm cau chặt mày nhưng vẫn phải ngượng cười: “Cảm ơn Vân tổng đã nhẹ tay…sau này tôi nhất định dạy dỗ nó đàng hoàng không để nó ra ngoài gây chuyện”.
Vân Tường bước qua dìu Mộ Tuyết Vi đứng dậy: “Chúng ta đi thôi”.
Về đến căn phòng sa hoa lộng lẫy của Vân Tường, Mộ Tuyết Vi cảm thấy mình đã an toàn rồi nên mới dám lên tiếng nói chuyện: “Vừa rồi cảm ơn anh nhiều lắm”.
Vân Tường khẽ cười, một nụ cười khiến người khác khắc vào tận tim: “Có gì đâu, tôi cảm thấy mình nên xin lỗi cô một tiếng mới đúng là tôi quản lý nhân viên không nghiêm nên mới đẩy cô vào tình huống vừa rồi, là người đứng đầu khách sạn N2T tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành tới tiểu thư đây”.
Mộ Tuyết Vi vội xua tay: “Xin anh đừng nói vậy, vừa rồi nếu không có anh e rằng tôi đã…”.
“Thôi cô đi tắm rửa đi, tôi sẽ cho người mang y phục đến cho cô” nói rồi Vân Tường liền rời đi.
Đặng Dĩ Sâm gọi người tới đưa Đặng Dĩ Bân rời khỏi khách sạn N2T rồi đến gặp Vân Kiệt.
“Vân tổng xin cậu cho tôi một cơ hội sửa sai”.
Vân Tường ngồi tựa vào ghế xoay chân tùy tiện gác trên bàn làm việc thái độ vô cùng lơ lễnh: “Chú Sâm, chú có biết vì sao vừa nãy tôi lại tha cho Đặng Dĩ Bân không?”.
“Mong Vân tổng chỉ dẫn”.
Vân Tường bỏ chân xuống khỏi bàn làm việc rồi ngồi ngay ngắn nghiêm túc lại, hai tay đan vào nhau để trên bàn: “Tôi vì nể tình chú Sâm làm việc có năng lực, quản lý khách sạn N2T cũng tốt nên mới không muốn phá vỡ mối quan hệ lâu năm của chúng ta, thời gian tới…”.
Đặng Dĩ Sâm sợ mình sẽ bị sa thải nên tinh thần cực kỳ căng thẳng, mồ hôi đổ ướt đẫm cả lưng áo.
Vân Tường nói tiếp: “mong chú Sâm tiếp tục tận lực vì khách sạn N2T và Vân Thị, tôi tuyệt đối không bạc đãi người có tài”.
Đặng Dĩ Sâm mừng như vừa trúng số: “Dạ cảm ơn Vân tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng không làm cậu thất vọng”.
Vân Tường gật đầu: “Tốt, về chuyện của Mộ tiểu thư, cô ấy vốn không đủ tuổi để làm việc ở đây ông cho cô ấy thôi việc đền bù một năm tiền lương phụ cấp cho cô ấy, còn nữa ông là quản lý mà để xảy ra chuyện như thế cũng nên có một phần trách nhiệm xin lỗi và đền bù về mặt tinh thần riêng cho cô ấy”.
Đặng Dĩ Sâm vội gật đầu: “Dạ Vân tổng, tôi sẽ đi làm ngay”.
Sau khi Mộ Tuyết Vi tắm rửa xong, cô mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra ngoài thì thấy một cô y tá đang ngồi trên sofa nên ngạc nhiên hỏi: “Chị đây là??”.
Cô y tá vội đứng dậy cúi đầu: “Chào Mộ tiểu thư, tôi là y tá mà Vân tổng cử đến chăm sóc vết thương cho cô”.
“À”.
Mộ Tuyết Vi cởi áo choàng tắm xuống để lộ vết thương trên lưng ra ngoài rồi ngồi yên trên giường để cô y tá kia bôi thuốc giúp mình.
Sau khi bôi thuốc xong, cô y tá kia liền đứng dậy lấy một chiếc túi giấy đưa cho Mộ Tuyết Vi: “Cái này là y phục mà Vân tổng chuẩn bị cho cô, Vân tổng nói cô cứ yên tâm ở lại nghỉ ngơi vài hôm xem như khách sạn của chúng tôi bồi thường sự cố vừa rồi cho cô, tôi xin phép ra ngoài trước”.
Mộ Tuyết Vi nở nụ cười cảm kích: “Cảm ơn chị nhiều”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.