Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 73:




Mộ Tuyết Vi ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời mãi một lúc sau cô mới lắp bắp lên tiếng: “Sao…sao cậu lại biết?”.
Vân Tường bắt đầu giải thích: “Vân ca ca mà cậu quen biết có tên thật là Vân Kiệt và là... anh trai của mình”.
Vân ca ca tên là Vân Kiệt thì Mộ Tuyết Vi đã biết từ lâu nhưng chuyện Vân Tường là em gái của Vân Kiệt thì khá bất ngờ nên Mộ Tuyết Vi cả kinh thốt lên:“ Cái gì…sao có thể chứ?”.
Trước giờ mọi người trong trường đều thắc mắc về thân thế của Vân Tường nhưng thật không ngờ gia thế của cô lại thuộc bậc nhất Hoa Đô.
Ánh mắt của Vân Tường phức tạp cảm xúc: “Nói thật là mình cũng thấy rất khó xử về mối quan hệ giữa chúng ta…mình không biết nên xem cậu là bạn hay kẻ thù nữa”.
Mộ Tuyết Vi bắt đầu thấy hoang mang: “Vân Tường cậu nói vậy là có ý gì?”.
Xe đột nhiên thắng gấp làm cho Mộ Tuyết Vi giật cả mình, chiếc Maybach dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ kính bên sườn núi, từ vị trí này đúng thật là có thể nhìn thấy biển ở phía đằng xa, có thể cảm nhận được tiếng sóng biển rì rào và cả mùi mặn của biển trong gió.
Vân Tường mở cửa xe bước xuống trước rồi vòng qua mở cửa xe cho Mộ Tuyết Vi: “Chúng ta tới nơi rồi”.
Vân Tường đứng trước hai cánh cửa lớn được chạm khắc tinh tế theo các họa tiết Châu Âu thời kỳ phục hưng mà chần chừ và đấu tranh tư tưởng không ngừng, sau đó cô quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi rồi nói: “Bước qua cánh cửa này có thể cậu sẽ hối hận vì có rất nhiều chuyện ngày hôm nay mình sẽ nói với cậu…đi vào hoặc quay về mình cho phép cậu tự lựa chọn”.
Mộ Tuyết Vi nhìn Vân Tường rồi hỏi: “Có phải chuyện mà cậu sắp nói liên quan đến anh Vân Kiệt hay không?”.
“Phải”.
Mộ Tuyết Vi nắm chặt tay thành nắm đấm lấy hết can đảm rồi nói: “Mình sẽ không hối hận mình sẽ muốn vào trong”.
“Được”.
Vân Tường nhấn chuông, vài giây sau có một ông lão trung niên đi ra mở cửa, thấy Vân Tường đứng bên ngoài ông lão liền cúi đầu cung kính: “Chào nhị tiểu thư, sao tiểu thư về mà không báo để chúng tôi ra đón”.
Vân Tường nở nụ cười hiền lành trên môi lễ phép đáp: “À cháu về đột xuất nên không báo trước, lâu quá không gặp bác quản gia vẫn khỏe chứ?”.
“Dạ tôi vẫn khỏe cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, mời tiểu thư vào trong” ông lão kia nói rồi lách người qua nhường đường cho Vân Tường.
Vân Tường nói với Mộ Tuyết Vi: “Chúng ta vào thôi”.
Đi bộ chừng 5 phút vào khoảnh sân rộng thì thấy chiếc đài phun nước có hình những chú ngựa trắng trước sân xung quanh có trồng hoa cỏ rất nhiều màu sắc, tòa nhà màu trắng hiện ra dưới ánh nắng nhìn rất hùng vĩ.
Vài người gia nhân trong nhà thấy Vân Tường liền cúi đầu cung kính: “Nhị tiểu thư đã về”.
Vân Tường khẽ cười: “Chào mọi người”.
Bác quản gia lên tiếng: “Xin hỏi tiểu thư trưa nay muốn ăn gì để tôi cho người chuẩn bị”.
Vân Tường nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cứ làm mấy món giống thuở nhỏ cháu thích là được rồi…”.
Ngừng lại vài giây, Vân Tường đánh mắt nhìn qua Mộ Tuyết Vi rồi nói tiếp: “… à nhớ làm thêm bánh Tiramisu vị trà xanh bởi vì tiểu thư này rất thích món bánh đó”.
Quản gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Dạ tôi sẽ cho người chuẩn bị đầy đủ”.
Vân Tường phất tay: “Được rồi mọi người cứ làm việc của mình không cần để ý đến tôi đâu, hôm nay tôi có việc riêng với vị tiểu thư này”.
“Dạ tiểu thư”.
Vân Tường đi phía trước, Mộ Tuyết Vi nối bước theo sau cả hai đến một khoảng công viên rộng lớn, Vân Tường và Mộ Tuyết Vi bước chân đi lên chiếc cầu nhỏ bằng cẩm thạch trắng dẫn có một vọng đình giữa hồ trên lợp ngói lưu ly, cột đều chạm khắc bằng gỗ, sàn lát đá chạm khắc 3D là những đám mây bồng bềnh cảm giác như là bản thân mình đang đứng trên mây nhìn xuống hồ nước trong xanh.
Những đóa Bạch Liên nở rộ dưới hồ trong thật thanh khiết, những chú cá Koi nhởn nhơ bơi lội đùa giỡn với nhau trong không gian bình yên ấy làm cho lòng người ta cũng nhẹ đi cư như là vứt bỏ được hết tất cả những muộn phiền trong lòng mình vậy.
Mộ Tuyết Vi đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh rồi nói: “Nơi đây đẹp thật đó Vân Tường, mỗi lúc buồn chắc chỉ cần ra đây ngồi một tí là tâm trạng tốt lên ngay thôi”.
Vân Tường gật đầu: “Cậu nói đúng…hồi lúc nhỏ mình và anh trai thường hay ra đây ngồi chơi, sau này thì chỉ còn một mình anh ấy ra đây mỗi lúc thấy buồn mà thôi”.
Mộ Tuyết Vi nhíu mày: “Vì sao chỉ còn có một mình anh cậu thôi chứ?”.
Vân Tường nhìn xa xăm như đang hồi tưởng về những chuyện rất lâu từ nhiều năm về trước: “Thật ra ngày xưa ba với mẹ của mình đến với nhau nhưng có rất nhiều điều không hợp, chẳng hạn như mẹ mình là người nước ngoài lại rất thích nghiên cứu khoa học, còn ba mình thì xuất thân là đại thiếu gia của nhà họ Vân lừng lẫy đương thời, khi ba mình đi du học ở nước M thì vô tình gặp mẹ của mình họ yêu nhau nhưng ông nội một mực nghiêm cấm vì ông sợ ba sẽ vì mẹ mà bỏ dở tương lai sự nghiệp. Sau đó, mẹ mình về đây chấp nhận vì gia đình mà từ bỏ đam mê cá nhân nên ông nội mình mới chấp thuận. Tuy nhiên, khi anh hai lên 9 và mình lên bảy tuổi thì ba mẹ lại thấy một đề tài nghiên cứu khoa học rất hay nên quyết định di cư sang nước M bất chấp sự phản đối của ông nội. Lúc đó ông bảo muốn đi ông cũng không cản nhưng phải để lại một trong hai đứa cháu để kế thừa sự nghiệp của gia tộc và anh hai bị bắt ở lại. Từ đó tụi mình mỗi người một nơi, 10 năm xa cách chưa từng gặp mặt chỉ có thể thấy nhau qua webchat và liên lạc qua điện thoại mà thôi. Anh hai phải gánh vác gia tộc trên vai không giống như mình chỉ cần tập trung vào việc học là xong”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.