Lớp học vắng tanh không bóng người. Bọn chúng lén lút đi vào trong lớp ngồi tụm lại một góc bàn tán. Bối lấy một từ giấy A4 trắng và cây bút chì vẽ đường lối y như thật. Hắn lên kế hoạch đại loại là như sau
“ Hắn và Hắc sẽ theo dõi ở khu Đường Liên, chờ thời cơ thích hợp thì sẽ vào căn nhà đó dò xét. Nhím sẽ đứng ở cửa sau khi có lệnh của hắn thì quật chết thằng canh gác, mà quật vừa vừa thôi không chết thật thì hỏng việc. Đậu Đậu thông minh sẽ kiêm phần liên lạc, đưa con chip và camera thăm dò căn nhà trước, đồng thời báo cảnh sát nếu có lệnh…”
- Thế em làm gì? – Bạch nhi mãi chưa được phân công
- Mày á?... mày lái xe đưa bọn tao về nhé! – Bối cười nhăn nhở… chả bù cho tên Bạch nhi tức điên
Mỡ ngồi nghe cũng hứng thú lắm, miệng cười luôn, háo hức…. như con chó. Tưởng tượng ra cái cảnh mình bắt cướp nó oai ra sao, rồi có khi còn được lên báo nữa chứ. Nó sẽ nổi tiếng, hahaha. Cứ tự nghĩ tự cười sảng khoái, nhưng chẳng mấy giây sau thì hắn nói với nó thế này.
- Mỡ ở nhà nhé, ở đó không có đồ ăn cho cậu đâu.
Hắn nói xong cười khà khà, nhìn nó trìu mến lắm. Hắn nghĩ gì vậy, làm nó như con lợn không bằng. Nó cũng thông minh, khỏe mạnh lắm chứ tưởng à. Lúc mới 7 tuổi, một tay đả chết 3 con gà chọi của ông ngoại, lên 10 tuổi, làm vỡ đầu con trâu nhà hàng xóm phải đền gần 15 triệu hồi đó, nó còn nhớ như in đây. Cho nó theo, ít nhiều nó cũng giúp được gì đó. Hay hắn sợ nó làm vướng chân. Không đâu, cho nó theo đi, nó hứa thật lòng đấy, đến đó nó sẵn sàng đứng canh bên cái tủ lạnh cho, không cần lo đâu.
- Thôi được rồi, nhưng mà đứng ở ngoài cửa thôi đấy, chẳng may vỡ kế hoạch lại chạy không kịp thì khốn. – Bối động lòng thương trước sự năn nỉ ỉ ôi của nó
- Rồi! – mỡ mặt mày ỉu xìu
Chúng bàn xong xuôi hết kế hoạch. Dặn đi dặn lại là không được kể cho ai nghe đâu đấy. Mà đứa nào nghe được lại nẫng tay trên của tụi nó thì phí. Chúng chồng tay lên nhau Yô một cái cho có khí thế. Chợt
- Mấy cô mấy cậu làm gì thế? Sao còn chưa về hả? Có thích lên uống trà trên phòng dám thị không? – Hy bà bà không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra làm chúng giật cả mình
- Về thôi! – Bọn chúng nhanh chóng chạy ra khỏi cửa
Ba thằng chắc vẫn ớn vụ lon bia lắm, răm rắp như cún con.
Dù chưa biết là xảy ra chuyện gì nhưng chúng biết cuộc đời cấp ba của chúng đã bắt đầu rồi đấy. Đến giờ nổi loạn rồi. Một mốc trưởng thành có thể đáng nhớ, cũng có thể không đáng để nhớ nhưng có sao, quan trọng là chúng được trải qua cùng nhau, có những hoài niệm mang tên nhau là được rồi.
Giờ thì mỗi người về hai kí túc xá khác nhau.
~ Kí túc xá Mộc Lan~
- Mày ơi tao háo hức quá! – Mỡ sung sướng nằm vật ra giường
- Phải, lâu lắm mới có vụ khuynh đảo giang hồ thế này, hehe. – Nhím góp lời
- Chúng ta đặt một cái tên cho nhóm bắt cướp đi để nhỡ sau này mà lên báo thì còn biết mà trả lời.
Công nhận chưa thấy ai lo xa bằng nó. Nó nghĩ chu đáo hết cả phần người khác. Công nhận, nếu lên báo mà lại không có cái tên thật oách thì chán chết, phải có tên thì mọi người trên đất nước này mới biết tới mà ca tụng chứ, cái tên phải ngang tầm như FBI chả hạn.
- Thế mày nghĩ ra tên gì chưa? – Nhím hỏi Mỡ
- Giờ thì chưa!... à, hay là “Ba nàng điệp viên và những con chó” – Mỡ nảy ra cái tên
- Ba nàng điệp điệp viên thì đúng rồi nhưng còn những con chó? – Nhím khó hiểu
- Haha…- Mỡ lấy quần áo để đi tắm, mồm cười mãi không thôi.
Chẳng ngờ có ngày Nhím lại ngu đột xuất thế. Còn những con chó nào nữa!
Lâu ghê, cả tuần rồi mới được tắm cái phòng thoải mái như thế này. Lại có lọ tinh dầu bạc hà ngay đây, nhỏ vài giọt vài bồn tắm, mùi hương man mát tỏa ra thật dễ chịu, thanh lọc cả cơ thể. Hít một hơi thật dài, bước vào nước mát lạnh, ngồi xuống, dòng nước như rửa trôi tất cả, sự mệt mỏi, khó chịu những ngày qua.
Nó ngả đầu ra phía sau tận hưởng, một giấc mơ lạ lùng lại đến
“ Đó là một đồi hoa Bỉ Ngạn đỏ. Đúng vậy, là Bỉ Ngạn. Chỉ một màu đỏ thẫm, đỏ … như máu. Một ngọn đồi bát ngát mênh mông ấy, chỉ hai màu, đỏ của Bỉ Ngạn, xanh của trời. Nó đang lạc lòng, chới với giữa đồi Bỉ Ngạn mệnh mông, nó cố với tay một ai đó, nhưng người ấy ngày càng xa, thấp thoáng chỉ còn chiếc bóng. Âm thanh thê lương, bi sầu ai oán, một sự chia ly đau đớn. Hoa Bỉ Ngạn, như hai người, hoa và lá của Bỉ Ngạn mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không nở chung.”
Nó lại sợ hãi bừng dậy, thở dốc, dường như vẫn chưa tỉnh hắn, màu đỏ thẫm ấy vẫn đang mông lung trước mắt. Nó sợ hãi, một giấc mơ kì quặc. Bỉ Ngạn… Phải chăng như một lời cảnh báo, sự chia lìa lại sắp xảy ra?
Bên ngoài phòng Đậu Đậu đang dò thêm tung tích của nhóm cướp đá quý.
- Biết thêm được gì rồi mày? – Nhím cầm cốc cà phê nóng tiến lại gần Đậu
- Ừm…. Mạn Châu Sa! – Đậu mấp máy môi
- Hả? – Nhím chưa hiểu hết câu nói của Đậu
- Tên cầm đầu là Mạn Châu Sa, người Trung Quốc. – Đậu giải thích
Mạn Châu Sa… Mỡ nghe thấy tên này liền rùng mình không biết tại sao, cái tên như một luồng gió mạnh phả sau gáy khiến nó lạnh người. Tên nghe quen quen, phải chăng nó đã nghe thấy ở đâu đó. Tim bỗng đập mạnh liên hồi, đầu óc choáng váng, quay cuồng. Nó chậm chạp lê từng bước lên giường, cơ thể vô cùng khó chịu. Hai con bạn thấy vậy rất lo lắng, không lẽ ngâm nước lâu quá nên cảm. Chúng lại gần xoa bóp, bôi dầu, rồi đánh gió đủ kiểu. Nó dễ chịu hơn nhưng cơn buồn ngủ lại đến. Nó ngủ một mạch, chẳng biết bao lâu, chỉ biết là rất lâu… lâu thôi.
Khi tỉnh dậy, đã 8 giờ 30 tối, mọi người đã không còn trong phòng. Nó chắc mẩm mọi người đi bắt cướp rồi. Nó ngồi dậy, xây xẩm mặt mày, đầu óc lại quay như chong chóng, trong người khó chịu nôn nao. Chắc nó cảm thật. Thân thể nặng trĩu, thở cũng khó nhọc, chắc nó từ bỏ phi vụ này vậy.
Nằm xuống, cố nhắm mắt để ngủ, nhưng vừa thiu thiu thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
- A… lô! – Mỡ khó nhọc trả lời.
- Mày đến khu Đường Liên, số 24 quận X mà dọn xác bọn bạn mày về đi! – Một người đầu dây bên kia nói một giọng ghê rợn, đầy khoái trá
Dọn xác… Xác nào? Không lẽ….! Nó thoáng nghĩ đến bọn nó mà rùng mình. Không thể nào…! Một cảm giác sợ sệt nổi lên, nó run run chưa tin vào những gì mà mình nghe thấy, cố gắng đưa điện thoại lên tai
- Alo… Ngươi là ai… alo! – Mỡ hỏi nhiều nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút dài đến vô tận.
Nó bắt đầu rối… Làm gì bây giờ? Nó phải làm gì?
Mỡ mở tủ lấy bội cái áo khoác rồi phóng ra ngoài. Vừa chạy trên đường, nó vừa lo lắng, vừa sợ vừa khóc nức nở.
Nó thấy mệt quá, nó không thở được.
Nó dừng lại, thở dốc, ôm lấy bụng, nước mắt lã chã rơi. Vội bắt một chiếc tắc xi trên đường, réo bác tài chạy nhanh hết mức có thể. Thời gian 40 phút trên xe mà dài tựa 4 thế kỉ.
Xuống đến nơi, nó ném vội cho bác tài 100 nghìn rồi lại tiếp tục chạy vào trong con đường đầy hoa ti gôn hồng. Không, hoa đẹp nhưng lòng nó đau quá, cảm giác mất đi những người quan trọng, thực sự nó không muốn cảm nhận thêm. Đau đớn! Dù quen nhau một thời gian ngắn nhưng cũng đủ dài để sợi dây tình bạn gắn chúng với nhau. Họ bỏ đi, nó sống trên đời này còn ai? Nó cảm giác tội lỗi là ở mình, nó là một đứa đen đủi, hễ thân thiết yêu quý ai, người đó nhất định gặp nguy hiểm. Trò này của ông trời ác quá! Vừa chạy vừa nhìn ngó số nhà, gương mặt sợ sệt, nó lấy tay quệt nước mắt, rồi lại tiếp tục hớt hải tìm kiếm.
Rồi!
Đây rồi!
Nó đứng trước của nhà số 24…. Chân khựng lại, thở gấp. Nó đứng thất thần. Nó không dám vào.
Sợ lắm, sợ cái cảm giác nhìn từng đứa nằm la liệt trên vũng máu.
Sợ phải gáo thét mà không có tiếng trả lời.
Sợ chúng đều nhắm mắt, thậm chí có thể không nhắm được mắt.
Sợ những xe cứu thương mang chúng đi.
Sợ sẽ phải khóc ngất đi.
Sợ phải đối mặt với bố mẹ chúng.
Sợ chúng hận nó.
Bao nhiêu cái sợ cứ bủa vây lấy hình hài cô đơn run rẩy. Nó đưa tay khẽ mở cửa, trước sau đều phải đối mặt, chi bằng sớm hơn một chút, để đỡ bị đeo đẳng. Cánh cửa két lên một tiếng rợn người, căn nhà tối om, im lặng, nó tiến đến căn phòng ngay trước mặt. Những bước chân nặng trĩu như lê trên sàn, nó không dám thở mạnh. Tim nó đập tình thịch.
Hai bóng người nấp ngoài cửa đang theo dõi tất cả cử động của nó.
~~~ 2 tiếng trước~~~
“Ba nữ điệp viên và những con chó” hẹn gặp nhau ở đầu đường Lâm Liên cách trường Tân Lập khoảng 500m. Chiếc BMW 760Li màu bạc và Một môtô BMW K1300 xám đen đang đứng chờ sẵn.
Mọe! Có thật là chúng 16 tuổi không vậy? Có tin tưởng được không đấy? Toàn dòng xe đua chứ, đi liệu có chết không?
Trên chiếc xe ô tô, Bạch nhi đang ngồi ghế lái, bên cạnh là Bối ca. Vậy người trên moto hẳn là Nhị Hắc rồi. Nhím, Đậu nhanh chóng đến gần. Lên xe, Đậu ngồi vào băng ghế sau ô tô còn Nhím thích moto hơn nên nhẩy lên xe Hắc. Hắc ngại ngùng ném cho Nhím cái mũ bảo hiểm, tim lại run run.
- Bối huynh, lái giúp đệ nhé, đệ hơi chóng mặt. – Bạch nhi vội nhìn bối cười hiền sau đó nhảy tót xuống ghế sau ngồi với Đậu
- Hừ…. Hẳn là chóng mặt. – Bối hiểu anh ta quá mà
- Hì hì – Bạch nhi cười gian xảo
Hai chiếc xe bắt đầu khởi hành, từ đây đến khu đó chắc đi ô tô mất tầm 40 phút, nếu nhanh vẫn có thể về kí túc xá kịp giờ đóng cửa. Đi được tầm 5 phút Bối chợt nhớ ra là bọn họ quên mất Mỡ rồi.
- Đậu, Mỡ đâu sao không đi cùng? – Bối hỏi
- Mỡ bị cảm nên ở lại ngủ mê mệt rồi. – Đậu trả lời
- Vậy thôi để nó ở nhà vậy! – Nói rồi Bối phóng chiếc xe đi, gương mặt thoáng chút thất vọng, hụt hẫng.
Hắn mong nó đi cùng vì đây là kỉ niệm đầu tiên hành động cùng nhau.
Nhưng hắn nào biết. Lần này, nó vẫn đến đấy!
Vào phút cuối cùng…
Hai chiếc xe đỗ trước Đường Liên. Chúng xuống xe một cách ngầu nhất có thể. Như FBI.
- Ai cha… Mày giẫm chân tao! – Bối kêu lên khi bị anh Bạch mải vuốt tóc đeo kính râm đạp phải
Bạch nhi vội rút chân ra, miệng cười cười biết lỗi. Bối ca lấy lại phong độ của mình, chỉnh cổ áo, đeo mắt kính đen mặc dù trời tối đen như mực. Đấy người ta gọi là thời trang phang thời tiết. Chúng bước vào khu nhà và tìm nhà 24. Căn nhà trông nhỏ nhắn, tường trắng mái ngói đỏ khá cổ điển, thiết kế không có gì mới lạ nhưng hai bên trước cửa có trồng mào gà đỏ…
Mọi việc diễn ra hoàn toàn theo dự định. Khi đã hạ toàn bộ mấy thằng gác cửa. Tiến lại căn phòng đối diện trước cửa chính, tên cầm đầu bị uy hiếp, hắn lùi lại sau cửa, trên tay vân cầm một khẩu súng còn lại duy nhất một viên đạn.
- Đầu hàng đi… ông thua rồi! – Bối nói
Hắn không dám bắn, đang lùi dần về phía cửa nghĩ cánh trốn thoát mà chưa biết làm thế nào thì cửa mở ra. Đó là nó, đang đứng nhìn một cách ngạc nhiên, mắt còn đẫm lệ.
Thấy bọn chúng, nó vừa mừng vừa tủi, bọn chúng còn đang đứng sờ sờ, đẹp trai xinh gái mà ai chơi kì, hù dọa làm nó đau tim muốn chết. Nhưng còn người đàn ông nào đây. Đang suy nghĩ thì Nhím hét lên
- Chạy mau!!
Bọn chúng nó đứng chết chân, sao Mỡ lại xuất hiện lúc lúc này. Sự hiện diện của nó ở đây hẳn là vị cứu tinh của tên trùm, hắn ta lôi tay nó, dí súng vào đầu. Tình thế bị đảo lộn. Nó bị bắt lại mà không kịp phản ứng gì cả.
- Bỏ mọi vũ khí xuống, đứng cách xa ra không ta sẽ dùng viên đạn cuối cùng tiễn con bé này xuống địa ngục
Chúng đành bỏ côn, gậy xuống, tên đó có hàng nóng, không thể đùa được, nó có làm sao, chúng hội hận cả đời. Hắn vừa tức vừa lo sợ, chỉ một chút nữa thôi. Thực sự kế hoạch không lường trước điều này.
Mặt Bối đỏ gay, mắt nhìn tên trùm rất tức giận. Nó sợ hãi cứ nhắm tịt mắt lại. Ngay lúc đó, mấy thằng em của hắn từ đâu không biết tới và nói thầm vào tai thằng trùm. Sau khi nghe xong, tên đó quay lại hỏi
- Trong số chúng mày ai là Vương Hạo Bối?
Bối ngẩng mặt lên nhìn tên trùm. Tên đó thật quả đáng ghét, vệt sẹo dài kéo xuống từ mắt đến xương hàm, lông râu lở chởm, mặt to như cái đĩa, vuông chằn chặn. cái đầu hói sáng loáng tưởng như có thể soi gương. Đôi mắt một bên lồi một bên híp trông gớm chết. hắn là Sa Sẹo. Bọn đàn em của Sa Sẹo, thằng thì tóc rũ rượi như ma lem, thằng thì vết sẹo dài trên đầu, thằng lại săm trổ rồng phượng xấu như bị thui. Đặc biệt có một tên mặt nhọn như rắn mà bày đặt để râu quai nón nhưng tên đó hẳn là khôn nhất bọn vì đôi mắt trông cực kì tinh nhanh.
- Là tôi. - Bối lên tiếng
- Đưa thằng đó và con nhỏ này đi! – Sa Sẹo nói với mấy tên đàn em
- Bối… mày! – Nhị Hắc gọi với
Lúc này, cậu không biết phải làm gì, cậu rất rối, chúng đang uy hiếp cậu và mọi người để đưa nó và hắn đi. Cậu nên làm gì bây giờ. Đáng lẽ ra cậu không nên đồng ý với cái kế hoạch này ngay từ đầu. Hối hận bây giờ quá muộn màng rồi. Vô cùng uất hận, cậu nắm thật chặt bàn tay đấm xuống nền nhà.
Mọi người cả Bạch nhi, cả Nhím, cả Đậu tâm trạng không khác gì nhau,lo lắng, sợ, tiêu cưc vô cùng. Giờ phải làm gì?
Báo cho nhà trường?
Báo cho Vương Hạo Long?
Chưa biết được, nhưng chiếc xe đen chở nó và hắn đang dần mất hút trong đêm đen.