Editor: Endy.
Kiếp trước An Sênh là nữ chính, chẳng qua vận khí không tốt lắm, nam chính chồng cô là một con sói…không đúng, phải nói là người sói.
Nói chồng cô là sói có chút miễn cưỡng, khả năng cao là lai gen Husky nên không quá bình thường. Cô cố gắng duy trì cuộc hôn nhân sáu năm nhưng chỉ có thể xem nhau là người lạ.
Đến cuối cùng lại gặp tai nạn xe cộ mà chết, lúc quay lại không gian hệ thống, An Sênh mới biết được, thế giới mình hao tổn tâm trí muốn cùng chồng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp lại biến thành chó…được rồi là sói.
Dù thế nào đi nữa cô cũng không tiếp nhận được.
Bệnh thần kinh coi như xong, luôn hù doạ người khác cũng xem như rồi, thích ăn thịt sống cô cũng cắn răng nhẫn nhịn, ngay cả người cũng không phải thì thật không chấp nhận nổi.
Cô không có gì lạ, nhưng lại có người hiếm lạ. Nguyên bản giúp cô tạ ơn thay thế cô xuyên qua, cùng chồng cô yêu chết đi sống lại….
An Sênh không thể lý giải cùng kinh hãi, quyết đoán lựa chọn buông tay làm nữ chính, cô tình nguyện làm một một người qua đường Giáp Ất Bính Đinh ở thế giới khác còn hơn.
Bây giờ An Sênh đã xuyên qua thế giới mới, mang theo hệ thống, nhưng đồ vật trong hệ thống cô cũng không hiểu.
Chủ hệ thống không gian tỏ ra thân thiết với cô là có nguyên nhân, đơn giản vì người cùng ông chồng người sói của cô yêu đến chết đi sống lại là em gái của vợ chủ hệ thống.
Nghĩ đến mối quan hệ xấu hổ như vậy, An Sênh không muốn, nhưng cô vẫn phải dựa vào mối quan hệ xấu hổ này miễn cưỡng duy trì mạng sống.
Lúc này đây cô vẫn không thể thoát khỏi tình tiết trong kịch bản, vẫn là “vì nam chính mà chết”, may thay cô dựa vào mối quan hệ hổ thẹn đó mới có thể sống lại.
Sau khi sống lại, An Sênh quyết định tuyệt đối cách xa nam chính, không thể trêu liền tránh. Cô có thể chết đi sống lại, có người sửa kịch bản giúp cô, nhưng loại cảm giác bị đâm thủng ngực rất đau đớn, máu dần dần rút cạn, cơ thể trở nên lạnh giá, cảm giác thật sự rất đáng sợ.
Hiện tại đối mặt với Phí Hiên, tóc gáy cô theo bản năng dựng ngược lên.
Mắt thấy Phí Hiên đang tiến về phía mình, An Sênh giống như nhìn thấy thần chết lại gần. Cô thật sự không muốn chết!
“Anh đừng lại đây!” An Sênh rốt cuộc không nhịn được, bởi vì đang nằm nên cô chỉ có thể quay đầu quát lên. Thật sự quá kích động, trên người toàn vết thương nhất là lưng, nhất thời một trận đau đớn ập đến.
Phí Hiên không dễ dàng gạt người, uy hiếp Phí Sư dẫn anh tới đây. Anh mới hoạt động trở lại không lâu, đi đứng rất gian khổ, khó khăn mới tới được lại bị An Sênh rống một cái, anh lập tức dừng lại.
Bất quá An Sênh rống xong, đem mặt vùi trong chăn, cả người mang theo trận run rẩy. Cả người cô đau dữ dội nhưng trong mắt Phí Hiên chính là kích động.
Mấy ngày nay, Phí Hiên đem hành động của An Sênh dựa theo “An Sênh yêu anh đến không tiếc mạng sống” mà lý giải, ngay cả việc mắng người cũng biến thành yêu anh.
Ngay từ đầu là khiếp sợ, sau đó là vui vẻ, sau này là muốn gặp An Sênh, muốn nói cho cô biết, anh nguyện ý chấp nhận, muốn cùng cô ở một chỗ.
Bởi vậy giọng điệu kinh hoảng của An Sênh đến tai Phí Hiên liền biến thành kích động, bộ dáng thoáng run rẩy, chôn mặt trong chăn, cái tai hơi đỏ, rõ ràng chính là vui vẻ khi thấy anh đến!
Về phần tại sao kêu anh không được đến, Phí Hiên nhìn mặt đất, thấy Đồng Tứ đang nằm, An Sênh nhất định là sợ anh vấp phải Đồng Tứ ngã.
Phí Hiên cúi đầu cười một cái, cô gái này cũng thật là…
Vì thế vẻ mặt anh đầy sự ngây thơ đi đến bên giường, gian nan kéo cái ghế tựa, trực tiếp đem cái ghế đặt trên đầu Đồng Tứ, sau đó dịch ngồi ở bên giường.
An Sênh nghe được âm thanh Phí Hiên tới gần, quả thực muốn đem chính mình nghẹn đến chết, tốt xấu nghẹn chết cũng không thống khổ. Cùng Phí Hiên ở gần, ai biết ngay sau đó có thể hay không phát sinh cái gì, dụng cụ bỗng nhiên gặp trục trặc, đổ ngã, trực tiếp đem cô đập chết.
Cô khó chịu mặt mũi đỏ bừng, trong mắt Phí Hiên chính là ngượng ngùng đến cực điểm, chính là “yêu anh” đến tâm tư nhỏ cũng không giấu được, chỉ có thể làm đà điểu trốn tránh!
Việc này cũng có lý có cứ, chung quy con người đều mang theo bản năng tự vệ, tại thời điểm nguy hiểm đều theo bản năng né tránh, mà có thể làm trái bản năng, che chở người khác đến quên mình, còn có thể là vì cái gì?
Đương nhiên là bởi vì yêu!
Phí Hiên không khống chế được khoé miệng giương lên, đem vảy vết thương ở môi kéo toét, hai ngày nay không biết đã bị toét bao nhiêu lần.
Máu dần dần chảy ra nhưng anh lại không phát hiện, hơn nữa đau đớn trên môi nhắc nhở anh về nụ hôn huyết tinh kia.
Vì thế khoé miệng càng cười, máu chảy càng nhiều.
An Sênh không dễ dàng trở lại bình thường, lấy hết dũng khí quay đầu nhìn Phí Hiên, liền thấy miệng vết thương bị vỡ trên môi anh, lộ ra một cái mỉm cười kinh khủng.
Sợ đến “Má ơi!” một tiếng, nếu không phải trên người cô bây giờ đang bị một đống dây ống, tuyệt đối cô sẽ nhảy dựng lên bỏ chạy. Toàn thân một trận khẩn trương, động đến vết thương chỗ nào cũng đau, nhất thời lại không có khí lực.
“Là tôi đến.” cô không có mơ, không cần kích động như vậy!
Tay Phí Hiên chậm rãi đặt ở đỉnh đầu An Sênh sờ sờ.
An Sênh lạnh run.
Phí Hiên mặt mày như mùa xuân tới, dưới chân vẫn đem tay Đồng Tứ dậm lên, hưng phấn dùng chân xoa xoa lăn qua lăn lại, cũng thật là mềm!
Đồng Tứ thật sự là ngủ như chết, trong mơ có người đang mát xa chân cho hắn, không thoải mái, nhưng động một chút cũng không nhúc nhích, đơn giản liền không để ý tiếp, ngay cả mí mắt cũng không nhíu.
Phí Hiên một bên dẫm cánh tay Đồng Tứ, một bên ngón tay trượt đến mặt An Sênh, “Tôi biết bí mật nhỏ của em rồi.” Phí Hiên đắc ý nói.
Em yêu tôi!
An Sênh hoàn toàn không biết anh phát điên cái gì, đầu ngón tay Phí Hiên lạnh lẽo. Phí Hiên thật sự là bóng ma quá lớn đối với An Sênh, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh truyền đến khiến cô run run một chút.
Phí Hiên thấy phản ứng của An Sênh càng hưng phấn, máu trên môi muốn chảy đến cằm cũng hồn nhiên không biết, nhón tay càng thành thật lôi kéo cái đầu của An Sênh “ngượng ngùng” ra khỏi chăn.
An Sênh bị anh kéo làm đau, bất đắc dĩ quay đầu, liền nhìn thấy bộ dạng kia của Phí Hiên. Đừng nói nữa, tóc rối bù, mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt mặt trắng bệch, quan trọng là vết thương chảy máu ở khoé miệng, nhìn thế nào cũng giống bộ dạng của chồng cô ở kiếp trước, mỗi đêm khuya khoắt đều đứng ở cửa sổ.
Đều là yêu ma quỷ quái!
An Sênh hận không thể nâng chân đá anh một cước!
“Tôi có lời muốn nói, cô quay qua đây~” Phí Hiên nói chuyện không kìm chế được, An Sênh cả người lạnh run, quay đầu trợn mắt nhìn, “Tôi không có gì muốn nói với anh. Cút đi!”
Phí Hiên nghe vậy tuyệt đối không để ý, anh đã muốn đến bắt “tiểu yêu tinh” An Sênh uy hiếp, kỳ thật là cô yêu mình đến chết.
Cho nên An Sênh nói cút đi, chờ truyền đến bộ não đã bị chấn động của anh liền biến thành âm thanh nũng nịu “Chán ghét~”
“Sênh Sênh.” Phí Hiên nghiêng đầu, bày ra bộ dáng anh cho là đẹp trai nhất, hướng về phía An Sênh, “ Tôi nghĩ nếu em như vậy…” yêu tôi đến chết.
“Kỳ thật tôi đối với em cũng..” có cảm tình, cũng coi như đã suy nghĩ hơn hai tháng, mặc dù nghĩ đến là hận nghiến răng nghiến lợi.
“Chúng ta thử xem đi.” Phí Hiên hít sâu một hơi, bên tai lặng lẽ đỏ lên, trong mắt cảm động ứa nước mắt.
Nhưng An Sênh một câu cũng nghe không hiểu, bất luận anh nói cái gì gà chó, cô cũng chỉ xem Phí Hiên cố ý làm trò, cảm thấy thật đau đầu.
Khoé miệng vết máu đã muốn khô, kết hợp với vẻ mặt kia càng giống như đầu óc không quá bình thường, thêm một bàn tay bị bó bột treo trước ngực, tạo hình này thật sự… một lời khó nói hết.
An Sênh thở dài, “Anh trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi thôi, tôi van anh!” làm ơn bảo trì năm mét, cảm ơn ngài!
Phí Hiên lại cho rằng cô đau lòng cho anh, nhanh chóng cảm động muốn rơi nước mắt, quay đầu dùng ánh mắt khiến người khác sởn gai óc chống lại tầm mắt An Sênh.
“Không cần lo lắng cho tôi…” Phí Hiên rất nhanh vừa thẹn đỏ mặt đem ánh mắt chuyển đi, tay nắm chặt thành đấm, đặt trước miệng ho khan một chút.
“Muốn tôi hôn một cái sao?” Phí Hiên khoé miệng dính máu, lãnh khốc hỏi.
An Sênh:…
Mẹ nó! Đầu óc anh ta bị đụng hỏng?!
“Đầu óc anh có phải bị đụng hỏng rồi không? Nhanh đi chụp hình thử xem, tôi van anh.” An Sênh nói, “Anh…”
Phí Hiên lại không nghe cô nói chuyện, nhìn cô một cái, lòng nói cô còn cố nguỵ trang, rõ ràng muốn anh thân mật!
Vì thế anh tự mình hành động, nhưng lại phát hiện trước ngực đang treo cái tay không tiện, vì An Sênh nghiêng mặt, nằm lỳ trên giường. Phí Hiên nghĩ nghĩ, dưới chân lại đá văng tay Đồng Tứ, lấy ghế ra, trực tiếp ngồi trên người Đồng Tứ.
Ngay từ đầu còn chưa hiểu Phí Hiên ép buộc cái gì, lúc hiểu ra An Sênh thở dài thật sâu, hơn nữa còn đem đầu vùi vào gối.
Bây giờ, cô chạy cũng không được, động cũng không được, đầu óc Phí Hiên laị hỏng, khí không đến, mắng không đi…
Thật con mẹ nó rốt cuộc là làm cái gì nghiệt chứ? An Sênh nghĩ.
An Sênh đem mặt chôn vào gối, Phí Hiên càng không dễ dàng tìm được góc độ, ngón tay chọc chọc mặt An Sênh, “Quay qua đây, tôi hôn em.” Cô nhất định là vui đến chết a!
Ngón tay An Sênh nhéo chăn, rầu rĩ mắng, “Anh mau cút đi!” nhưng vào tai Phí Hiên tự động lược bỏ vì “cô đang ngượng ngùng”.
“Nhanh lên nha.” Phí Hiên chọc chọc mặt An Sênh, “Đừng thẹn thùng nha.”
An Sênh đem mặt chôn sâu hơn, hận không thể hoà làm một thể với cái giường, rầu rĩ nói, “Lăn!”
Phí Hiên thấy tai cô đỏ lên, càng xác định cô thẹn thùng, thấp giọng nói, “Em thật đáng yêu…”
Đáng yêu cái đầu anh!
Đem ngón tay đang chọc mặt mình bỏ ra, An Sênh đang muốn thả lỏng liền cảm giác được một trận hô hấp phả trên mặt, đầu tiên là gáy, sau đó rơi xuống một nụ hôn ướt át, sau đó là vành tai.
Cả người An Sênh một trận khó chịu, một hồi lâu hô hấp nóng bỏng đó mới rời đi. An Sênh nghe Phí Hiên cách cô không xa nói, “Tôi đi đây, tối quay lại thăm em.”
“Đi mau!” An Sênh nói thầm trong lòng.
Trong phòng yên tĩnh, An Sênh buồn bực trong chốc lát, nhưng không nghe thấy tiếng Phí Hiên rời đi, khó chịu không kìm được, quay đầu nhìn thoáng qua.
Vừa quay đầu xong muốn độc tử, Phí Hiên nín thở chờ cô, nắm cằm cô, không để quay lại sau đó dán đôi môi ấm nóng đến.
Đây là nụ hôn đầu tiên chân chính giữa hai người, tai nạn xe cộ kia An Sênh không biết nên không tính.
Phí Hiên suy nghĩ nhiều ngày như vậy, nhưng thật sự lúc dán lên đôi môi mềm mềm của An Sênh, không thể nói rõ chính mình là cảm giác gì. Tóm lại là ngay cả vết thương trên người cũng không cảm thấy đau, toàn thân như đang ngâm trong thuốc tê.
- Hết chương 17.1-
Anh Hiên bị ảo tưởng hơi nặng rồi:v