Editor: Endy.
Nếu Phí Hiên chỉ là đối với cô nhất thời có hứng thú, muốn trêu chọc cô, thậm chí muốn lên giường, cô sẽ tìm cách ứng phó. Nếu An Sênh thật sự ngại phiền, nói không chừng liền đáp ứng ngủ cùng anh một giấc, miễn cho anh không đạt được thứ gì liền nhớ thương.
Nhưng Phí Hiên không phải dạng người này, An Sênh cũng không phải người mù. Cô thấy rõ ràng, anh đối với cô không có loại tâm tư lệch lạc kia, tình cảm trong mắt thậm chí còn mang theo ngây ngô.
Ngốc, ngây ngô… không biết phải làm như thế nào để lấy lòng một người, loại cảm giác này An Sênh đã từng trải qua.
Lúc trước, cô muốn duy trì đoạn hôn nhân kia, cũng từng cẩn thận đến gần một người.
Tuy nhiên, giữa hai loại tình huống này lại có sự khác biệt lớn.
An Sênh đã từng nỗ lực, nhưng giờ phút này nhìn vào mắt Phí Hiên, có một loại ánh sáng khiến người khác không dám nhìn thẳng. Cô mới biết được, những cố gắng trước kia, cô tự cho là rất nghiêm túc lấy lòng, bây giờ thậm chí còn không bằng một ánh mắt của anh.
Loại ánh mắt chứa đầy sự chờ mong, ẩn chứa yêu thích, thật cẩn thận lấy lòng, mới là tràn ngập hào quang.
Không có hào quang, không có chân thành, kiếp trước lúc soi gương, cô chỉ thấy ánh mắt mình mờ mịt, cười rộ lên chỉ có chua xót cùng uỷ khuất. Như vậy, ai sẽ thích xem, có thể đả động đến tâm người nào chứ?
An Sênh cũng hy vọng có được một phần tình cảm như vậy, vô luận là cô đối với người khác hay người khác đối với cô. Nhưng cố tình, người đó lại là Phí Hiên, là nhân vật chính duy trì thế giới này.
Cô không muốn, căn bản cũng không dám muốn.
An Sênh rũ mắt, nhận cái cốc Phí Hiên đưa tới, cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt lan đến đầu lưỡi.
Cốc giấy rất nhỏ, hơn nữa Phí Hiên còn làm sánh ra ngoài một ít, An Sênh uống mấy ngụm liền thấy đáy. Càng uống càng thấy nhạt, thậm chí dưới đáy cốc còn có một lớp đường chưa tan.
An Sênh đều đổ vào miệng ăn, đem cốc giấy bóp lại, ném vào thùng rác bên cạnh. Nhìn về phía Phí Hiên, phát hiện anh bắt chước người đàn ông bên cạnh, cầm chổi, bê thùng cá.
Một thân quần áo trắng đã muốn chật vật không chịu nổi, thậm chí gò má còn có vẩy cá, nhưng anh vẫn làm rất nghiêm túc, ánh mắt vẫn chú ý đến động tác của người đàn ông gian bên cạnh. Một lúc sau thế nhưng lại thành thạo.
An Sênh đứng đối diện nhìn, cái này vốn là công việc của cô, nhưng An Sênh không có lên tiếng ngăn cản Phí Hiên. Đứng trong chốc lát, ngồi vào ghế nhỏ, lần nữa cầm lấy cái bánh tiếp tục ăn.
An Sênh xoay người, động tác Phí Hiên hơi dừng lại một chút, khoé miệng giơ lên độ cong rõ ràng, sau đó xoắn tay áo, càng ra sức làm việc.
Ánh mắt người đàn ông bên cạnh thường thường dừng trên người Phí Hiên. Trước mặt hai người là một thùng hàng lớn, Phí Hiên học lỏm của hắn, thế nhưng lúc sau, anh làm so với hắn còn nhanh hơn. Cảm giác câu nói “người này không thể kiếm sống” thật có chút mất mặt.
Một thoáng chốc sau, chị gái bán tôm cách vách cũng tới, bày hàng bên cạnh. Ánh mắt chuyển động trên người Phí Hiên, thật sự nơi này kiếm ra một người có ngoại hình ưa nhìn cũng không phải dễ dàng, nhất lại là người đẹp trai như vậy, quả thực lấy tiêu chuẩn của soái ca.
“A..An Sênh, đây là ai vậy?” Chị gái dọn chiếc hộp, cầm khăn tay lau, cả người cười có chút giống đoá hoa nở rộ, chỉ vào Phí Hiên hỏi.
An Sênh đã ăn bánh xong, đem bịch xốp ném vào thùng rác. Phí Hiên vẫn còn làm việc, hai người phối hợp hết sức ăn ý.
“Bạn tôi.” An Sênh hàm hồ trả lời.
Cô trả lời xong, động tác Phí Hiên dừng một lát, chị gái bên cạnh vẫn còn đang đánh giá anh.
An Sênh tay cầm một cái thùng lớn, chân xê dịch một cái thùng khác, vì tiết kiệm không gian, một ngày cô chuyển thùng rất nhiều lần, thập phần dễ như trở bàn tay, có thể ném rất chuẩn xác.
Nhưng lúc cô vừa kiễng chân, chưa đợi dùng lực, thùng trên tay cô đã bị cầm đi, sau đó cả người cô bị ôm vào lòng. Phí Hiên cứ như vậy ôm cô, lấy cái thùng đi.
Còn thập phần dối trá nói một câu, “Tôi bê là được, em cẩn thận…”
Thanh âm nhu tình như nước, An Sênh nghe xong tất cả tóc gáy đều dựng lên. Không biết Phí Hiên đang làm cái gì, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh không có lập tức rời đi, mà dùng một tư thế cực kì mập mờ cúi đầu, không có đụng mặt An Sênh, lại từ trên ống tay áo cô lấy xuống một vảy cá.
“Em nhìn xem…Em cứ việc theo bên cạnh tôi, mọi việc tôi sẽ làm…”
An Sênh:…Mẹ nó, tên này lại nổi điên rồi.
An Sênh bị Phí Hiên đẩy đến ngồi trên chiếc ghế nhỏ, sau đó mạc danh kỳ diệu nhìn Phí Hiên làm công việc của cô.
Cô có chút không hiểu rốt cuộc anh đây là đột nhiên muốn cái gì, nhưng nhìn đến vẻ mặt sáng tỏ của chị gái cách vách và sắc mặt khó coi của người đàn ông kế bên, An Sênh lúc này mới hiểu được, anh đây là đang diễn trò tình ái.
Giống một chó nhỏ đang biểu thị công khai chủ quyền…
An Sênh không nghĩ đến điểm này, làm cho anh thành công giương oai. Cô có thể tưởng tượng được, không đến ngày mai, cả chợ thuỷ sản này đều biết cô có một người bạn trai một thân quần áo trắng khuân thùng cá.
An Sênh ngồi trên ghế nhỏ nhìn bóng dáng anh, hai tay nâng cằm, cảm giác cô hẳn là nên tức giận.
Bởi vì nếu xảy ra hiểu lầm sẽ gây khó khăn cho cô trong việc tìm bạn trai, người khác biết cô có bạn trai, liền chắc chắn sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô.
Cô chỉ quanh quẩn trong chợ thuỷ sản, lại không quen biết bạn bè, nếu không thông qua giới thiệu, cô như thế nào mới có bạn trai được chứ?
Nhưng Phí Hiên thường thường quay đầu nhìn cô, cùng cô đối diện liền nở nụ cười ngây ngô, sau đó quay lại làm việc, thập phần hăng hái.
An Sênh có chút giận không nổi. Đêm qua nói những lời khó nghe như vậy, Phí Hiên đường đường là lão đại của một nhóm phú nhị đại lại nghẹn ngào bên đầu dây kia. Hôm nay những lời nói làm tổn thương người, đến bây giờ đều nghẹn trong cổ họng, một câu cũng không nên lời.
Người giao cá đến rất nhanh, bình thường đều có hai tiểu tử nói đùa cùng An Sênh, nhưng hôm nay lại thân thiết với Phí Hiên chỉ sau vài lần chuyển cá. Phí Hiên chưa từng làm qua việc này, nhưng anh rất thông minh, bắt chước động tác của người cách vách. Chị gái bên cạnh vẫn nhìn Phí Hiên lại xung phong trợ giúp.
Chờ làm xong hết thảy, trên người Phí Hiên triệt để bê bối. Nửa ống quần dưới đều bị ướt, giày thể thao màu trắng đã muốn biến thành màu xám.
Nhưng trên gương mặt anh vẫn mang theo ý cười, lớp gạc trên tay đã sớm bị thấm ướt, anh đơn giản kéo xuống. Ngâm nửa ngày nước, miệng vết thương chưa lành trên mu bàn tay bây giờ lại bị hở ra, trắng nhợt.
An Sênh an vị trên ghế nhỏ, nhìn anh bận rộn, nhìn anh quay đầu nhìn cô cười, nhìn anh mê hoặc khách hàng, sau đó ngốc nghếch cạo vảy cá.
An Sênh lúc này mới đứng lên, nhận lấy con cá còn đang nhảy nhót dưới dao Phí Hiên, cầm lấy dao, đập một cái trên đầu, con cá lập tức bất động.
An Sênh đẩy Phí Hiên sang một bên, thành thạo mổ bụng, không ngẩng đầu hỏi bác gái đứng đối diện, “Muốn cắt như thế nào ạ?”
“Lóc vảy, cắt khối lớn, đầu cá cắt làm hai.”
“Cô đợi chút.” An Sênh vừa nói vừa móc ruột cá, lấy trứng cá đem rửa sạch, kéo bong bóng cá. Lại đổi sang một cái dao nhỏ, cắt một đường trên lưng cá, lóc da.
Tốc độ rất nhanh, không có chỗ nào bị lệch, thậm chí vảy cá sau khi lóc còn nằm ngay ngắn chỉnh tề.
Chặt xong đầu cá, An Sênh chuẩn bị quay đầu nhìn Phí Hiên. Anh có chút cứng họng, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, lấy một cái túi nilon sạch sẽ lại.
Bỏ cá vào túi nilon, đưa cho bác gái, bác gái đưa tiền rồi xách đi, Phí Hiên vẫn còn đứng đó sững sờ.
An Sênh rửa tay, nhìn miệng vết thương trên tay anh, có tâm muốn nhắc nhở anh băng bó lại một chút, nhưng lại vẫn không nghĩ sẽ mở miệng nói.
Hiện tại, cô rất mâu thuẫn, thậm chí có chút mờ mịt.
- Hết chương 28.3-