Editor: Endy.
Đứng trước cửa, Phí Hiên bị An Sênh “tát” vào mặt, rốt cuộc cũng yên tĩnh, không dám lại gần cào cửa, nhưng vẫn như cũ tức tức không biết nhỏ giọng nói cái gì.
An Sênh đơn giản không để ý tới anh, rửa mặt nhanh chóng, mặc áo choàng tắm, mở cửa đi ra.
Hơi nước làm khuôn mặt cô hồng hồng, trắng mịn mềm mại, đôi môi như tô một lớp son, hồng hào thập phần diễm lệ.
“Anh cào cửa cái gì, anh là chó hả?” An Sênh nghiêng mắt trừng Phí Hiên, “Còn muốn chìa khoá, anh muốn chìa khoá làm gì?”
“Buổi trưa, tôi lại đây tắm rửa thay quần áo có được không…” Phí Hiên nói không có khí lực, thật không dám cùng An Sênh đối diện. Bởi vì anh muốn chìa khoá, là hy vọng có thể tuỳ lúc đến tìm cô, không cần ở dưới lầu khốn khổ chờ đợi.
Nhưng phải thừa nhận, bộ dạng hiện tại của An Sênh rất dễ nhìn, giống cái bánh bao mới ra nồi, lớp vỏ mỏng manh trắng bóc, lộ ra bên trong mê người. Chỉ nhìn một cái liền có thể tưởng tượng ra, nếu cắn một ngụm hương vị bên trong sẽ tuyệt vời cỡ nào.
“Mỗi ngày anh theo tôi làm ở chợ thuỷ sản, lúc nào muốn thay quần áo, trực tiếp đến chỗ tôi lấy chìa khoá là được. Vì cái gì còn muốn có chìa khoá riêng?” An Sênh đã sớm nhìn thấu mục đích của anh, “Không có sự đồng ý của tôi mà bước vào phòng của tôi, đây chính là phạm pháp. “
Phí Hiên cúi đầu xuống thấp, nhưng ánh mắt hướng lên trên. Người bình thường nếu làm biểu tình này sẽ lộ ra một cảm giác vô tội, nhưng Phí Hiên trời sinh mặt mày tuấn tú, làm cái biểu tình này, không giống như làm nũng, càng giống như đùa giỡn.
An Sênh cũng không sợ anh, sau khi hỏi xong ôm cánh tay, ung dung chờ Phí Hiên trả lời.
Bị An Sênh chất vấn một trận, Phí Hiên á khẩu không trả lời được, đơn giản không lên tiếng.
Môi giật giật, tựa hồ muốn biện giải hai câu, nhưng tâm tư anh quả thật nghĩ chuyện không đúng, liền không thể nào biện giải.
Hai người cứ như vậy giằng co, ánh mắt Phí Hiên nhìn nhìn, nhưng không nhìn An Sênh. Muốn làm bộ dáng đáng thương, đáng tiếc người cao ngựa lớn, nhìn qua nhìn lại căn bản không giống cái bộ dáng đáng thương luống cuống, mà càng như đang nổi lên ý nghĩ xấu…
May mà hai người mặc dù không phải tự nguyện, nhưng tốt xấu cũng đã dây dưa gần một năm, An Sênh xem như hiểu đức hạnh của Phí Hiên. Biết bộ dáng này của anh chính là nói không ra lý.
Cô có chút buồn cười, bộ dáng này của anh làm cô cảm thấy Phí Hiên giống như một chú chó bị kẹp tai, thậm chí trong cổ họng còn phát ra tiếng “ô..ô…ô..ô” cầu xin tha thứ.
Thực kỳ lạ, đây vốn là điều An Sênh ghét nhất (chị Sênh không thích chó), nhưng hiện tại cô lại không cảm thấy chán ghét, còn cảm thấy như…rất đáng yêu.
Đưa chìa khoá cho Phí Hiên là không có khả năng, sự tình hai người đến bây giờ như vậy cũng làm cho Phí Hiên tiến dần từng bước, đối với An Sênh mà nói như vậy đã muốn đến cực hạn.
Mấy tháng này gió êm sóng lặng, cũng không thể làm An Sênh an tâm, ngược lại giống yên tĩnh trước cơn bão, khiến cho tâm trạng cô càng thêm hoảngsợ.
Tâm tư cô như treo cành cây, cô cảm giác trên đầu mình luôn có một cây đao, tuỳ thời có thể rớt xuống. Mà sợi dây thừng giữ chặt cây đao kia đang bị một ánh nến đốt cháy, sợi dây đã bị hung đen vì ánh lửa.
Đợi đến khi dây thừng bị đốt đứt, chính là lúc cây đao kia rơi xuống. An Sênh hiện tại tham luyến ánh nến ấm áp, trơ mắt nhìn dây thừng bị hung nóng, mà Phí Hiên đối với cô mà nói, chính là loại ấm áp khiến cô luyến tiếc, lại chính là ánh nến nguy hiểm trí mạng.
Hết thảy tất cả tựa hồ gần như mất khống chế, An Sênh có thể kháng cự, nhưng hiện tại cô không nguyện ý kháng cự, làm tổn thương người trước mặt này.
Không nghĩ muốn nghe tiếng anh khóc nữa, không nghĩ lại nhìn anh lộ ra biểu tình bi thương.
Bất quá giờ phút này, nhìn biểu tình của Phí Hiên, hẳn là chơi xấu, làm nũng, từng bước một công kích điểm mấu chốt của cô, mở rộng địa bàn của anh trong lòng An Sênh.
Vẻ mặt của anh là chột dạ.
Phí Hiên đúng thật là chột dạ, nhất là An Sênh cứ nhìn chằm chằm anh, mặt đầy nghiêm túc, không nói một lời, làm cho anh ảo giác chính mình trở lại thời đi học.
Phí Hiên nhớ kỹ, khi đó trốn học nhảy tường, vừa lúc bị thầy giám thị bắt được, sau đó báo cho giáo viên chủ nhiệm, anh bị răn dạy đến hai giờ đồng hồ, trước mặt học sinh toàn trường.
Lúc ấy Phí Hiên mặt đỏ tai hồng, lúng túng hận không thể tìm cái hố chui xuống đất cho xong. Cái loại cảm giác này cùng với hiện tại có chút giống nhau, nhưng lại có sự khác biệt. So sánh, ánh mắt của An Sênh càng làm cho Phí Hiên đến cả tay chân không biết đặt ở đâu…
“Không cho thì không cho…” Phí Hiên dùng âm thanh cực nhỏ nói, “Không phải tôi chỉ muốn tiện hơn sao…” muốn gặp em cũng dễ dàng hơn.
An Sênh đổi tư thế tiếp tục nhìn anh. Hai người giằng co như vậy cũng không phải lần đầu, Phí Hiên cuối cùng cũng kiên trì nhìn An Sênh một chút, sau đó nói sang chuyện khác, “Tóc em vẫn còn ướt, tôi sấy tóc cho em…” Nói xong chạy đi lấy máy sấy tóc.
An Sênh than một tiếng, tạm thời đem những thứ suy nghĩ ngổn ngang kia ném ra sau đầu, tiếp nhận máy sấy tóc từ tay anh, đi đến trước gương trang điểm cắm điện.
“Anh đi tắm đi.” An Sênh mở máy sấy, tiếng ong ong vang lên. Phí Hiên thở dài một hơi, cầm khăn tắm cùng quần áo, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Đợi đến khi anh tắm xong đi ra, An Sênh đã thay quần áo xong, đang trang điểm trước gương.
Phí Hiên chỉ nhìn một cái liền biết cô không phải mặc quần áo anh đưa, đã rất nhiều lần, anh chọn những bộ quần áo kia rất phù hợp với cô, còn cố ý cắt bỏ nhãn hiệu, nhưng cô lại không chịu mặc.
Trên đầu anh còn trùm cái khăn, do dự một chút đi về phía An Sênh, đứng ở sau lưng, nhìn cô qua gương.
An Sênh cũng nhìn về phía anh, đang nhẹ nhàng vẽ mày.
Thấy anh đứng trong chốc lát, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, nghi hoặc quay đầu nhìn anh, “Anh làm cái gì? Không nhanh chóng thay quần áo?”
An Sênh nhìn thời gian, quay đầu tiếp tục trang điểm nói, “Anh nếu không nhanh một chút, qua 8h tôi liền không đi…”
Phí Hiên vừa nhìn thời gian, đã 7h30, vội vàng nói, “Em như thế nào lại không mặc quần áo tôi đưa?”
Mí mắt An Sênh cũng không nâng, “Trời đã vào thu, buổi tối mặc váy cái gì. Lạnh.”
Phí Hiên: “…Con gái mặc váy còn phân biệt mùa sao?”
An Sênh quay đầu liếc anh một cái, “Anh cho rằng nhiệt độ ở phòng chiếu phim giống như ở tiệc rượu sao?”
Phí Hiên ồ một tiếng, gục đầu chuẩn bị đi thay quần áo, đi hai bước bị cô gọi lại.
“Anh lại đây.” An Sênh nhíu mày nhìn vào gương, đem tay vươn đến sau đầu, ngoắc ngoắc ngón tay.
Phí Hiên phản ứng cực nhanh, hai bước thành một nhảy trở lại.
“Làm sao?”
An Sênh quay đầu, có chút buồn rầu chỉ vào lông mày cô, “Anh giúp tôi nhìn một chút, hai bên lông mày có phải chênh nhau không?”
Căn bản cũng không thể gọi là An Sênh trang điểm, bởi vì cô chỉ vẽ lông mày cùng tô chút son môi. Môi đã tô xong, giống như trái anh đào mê người khiến người khác muốn nhấm nháp.
Phí Hiên liếm liếm môi, đè nén ngứa ngáy khó chịu trong lòng. Hai ngày trước Phí Sư dẫn bạn gái về, sáng ngày thứ hai, Phí Hiên nhìn hắn tiễn bạn gái, ôm ôm ấp ấp.
Lúc ấy Phí Hiên tâm tình hết sức phức tạp…
Anh cũng không nhỏ, vừa vặn thanh niên đầy sức sống, mỗi sáng sớm “tiểu đệ đệ” đều dậy sớm hơn anh. Mỗi ngày vây quanh cô gái mình thích, nhiều lắm chỉ cầm tay, Phí Hiên làm sao có khả năng không khó chịu?
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu cô không nguyện ý, Phí Hiên cũng không cưỡng ép, anh nguyện ý chờ. Chờ một gốc cây mọc giữa cỏ dại, lớn lên trở thành một cây hoa nhỏ giữa vùng hoang du, chỉ toả hương đối với một mình anh.
“Có phải hai bên không đều không?” An Sênh gõ một cái trên trán Phí Hiên, “Anh nhìn tới sáng à..”
Phí Hiên lúc này mới đè nén cảm xúc dâng trào, cẩn thận quan sát một chút, gật gật đầu, “Quả thật hơi chênh…”
An Sênh tức giận nhăn mày, “Vẽ không được không đi!”
Bình thường môi An Sênh có chút giống chu môi, lúc này tức giận, thật sự quá mê người.
Phí Hiên chịu đựng cảm giác muốn ôm cô, hung hăn hôn lên đôi môi ấy. Theo đuổi An Sênh một thời gian, khả năng khống chế của anh có thể nói đạt tới mức siêu phàm.
“Bằng không…” Phí Hiên giữ chặt An Sênh, nói “Tôi vẽ cho em?”
An Sênh lau hàng mày, tỏ vẻ nghi hoặc, “Anh biết vẽ lông mày sao?”
Phí Hiên cười một cái, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía cổ An Sênh.
Cô sửng sốt một chút, cũng nhìn cổ mình.
Sau đó nhớ lại, Phí Hiên đã từng vẽ một dây leo uốn lượn ở cổ.
An Sênh đưa bút cho Phí Hiên, “Vậy anh vẽ đi. “ cô nhìn thoáng qua thời gian, nói với anh, “8h vẽ không xong, hôm nay xuống lầu ăn lẩu cay.”
Phí Hiên nhận bút, miệng dụ dỗ cô, “Đừng mà đừng mà, tôi đều đã mua vé xem phim. Vài trăm đồng đó, em không đau lòng a…”
Anh nói xong cầm bút để sát vào, một tay nhẹ nhàng nắm cằm An Sênh, một tay cầm bút, tô tô vẽ vẽ lông mày cho cô.
“Tôi đau lòng cái gì, cũng không phải tiền của tôi. “ An Sênh nói.
Phí Hiên cười khẽ một tiếng, bởi vì khoảng cách gần, thanh âm của anh trực tiếp chui vào tai, réo rắt mà dứt khoát.
Anh nói, “Sẽ là tiền của em.” ( ui…xĩu mấttt)
- Hết chương 30.1-