Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 34.2:




Editor: Endy.
“Không có không có…” An Sênh nhanh chóng lắc lắc đầu, trấn an, “Em chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Phí Hiên còn muốn nói thêm cái gì, An Sênh liền vội vàng đem người đẩy ra, đóng cửa toilet, “Em thay quần áo.”
Có thể nói là lạnh nhạt vô tình.
Phí Hiên nghẹn khuất lau miệng, An Sênh thay quần áo, có chút chột dạ đi ra, liền thấy Phí Hiên đang thay ga trải giường.
An Sênh nhất thời lại khiển trách bản thân một trận. Xem đi xem đi, đây là “chàng tiên ốc” khả ái cỡ nào!
Cô cười tủm tỉm đi tới bên giường, muốn ôm Phí Hiên từ phía sau, nhưng không đợi cô cất bước, cả đêm nay không có chuyện gì làm An Sênh quên đi sự quấy rầy của hệ thống, lại đột nhiên xuất hiện.
An Sênh nhìn giường cùng cảnh vật trong phòng tất cả đều thay đổi. Phí Hiên như trước đứng bên giường sửa sang lại, một lát sau quay đầu, nhìn cô cười.
Nhưng hai gò má Phí Hiên gầy yếu, trên mặt vốn là ngũ quan sắc bén, bây giờ đã thay đổi, có một loại âm u, ngay cả tươi cười cũng không vui vẻ.
An Sênh động đậy, liền nghe được tiếng xiềng xích vang lên. Cô cúi đầu thấy trên cổ tay là một cái vòng lớn bằng ngón cái, không biết làm bằng vật liệu gì, hiện ra ánh kim loại chói mắt. Cô nâng tay lên, động một chút, chiếc vòng lại vang lên âm thanh trong trẻo.
“Đi thôi.” Lúc này Phí Hiên đi tới, nắm lấy tay cô, “Chúng ta ra ngoài tản bộ được không? Em không phải thích nhất là đi ra ngoài sao?”
An Sênh không biết vì cái gì, nhiều lần bị hệ thống cảnh cáo đủ loại, sợ hãi có, đau muốn chết cũng có, thân thể cảm giác rất chân thật, nhưng lý trí cô lại không bị ảnh hưởng.
Nhưng giờ khắc này, cô chân chính cảm giác được tóc gáy đang đựng đứng lên, bởi vì cô nhìn thấy, một đầu dây khác của xiềng xích, chính là trên tay Phí Hiên.
Phí Hiên kéo cô đi, vòng dây thật dài kéo lê trên mặt đất. An Sênh không chú ý đạp phải, cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn chân chạy tới xương, làm cả người cô phát lạnh…
“Sênh Sênh?” Phí Hiên vỗ vỗ An Sênh đang ngây người, hôn lên trán cô, “Lên giường đi ngủ, khuya lắm rồi.”
An Sênh hồi thần, cảm giác cả người từ trên xuống dưới đều là khí lạnh.
Nhưng cảnh vật trước mắt đã trở lại như cũ, cô bị Phí Hiên ôm vào lồng ngực ấm nóng, anh dán môi lên trán cô, giống một dòng nước ấm, từ từ rót vào tứ chi lạnh như băng, giúp cô nhanh chóng khôi phục tri giác.
An Sênh ôm lấy Phí Hiên, chơi xấu nói, “Anh ôm em đi, em mệt…”
Phí Hiên thích cô làm nũng, thích cô tỏ ra vẻ ỷ lại. Anh trực tiếp ngồi xuống, giống như ôm một đứa nhóc, ôm lấy đùi An Sênh.
An Sênh “Ai” một tiếng, bởi vì còn cảm xúc quỷ dị lúc nãy, nháy mắt hô lên, nắm lấy tóc anh, “Đây là cái tư thế gì chứ? Anh ôm trẻ nhỏ hả!”
Phí Hiên khiêng An Sênh, đặt ở trên giường, rồi sau đó cả người nhào tới.
An Sênh vừa mới thoát khỏi tình cảnh khiến người khác sởn tóc gáy, trong đó Phí Hiên quả thật quá doạ người, An Sênh đối mặt với Phí Hiên, lông tơ còn có chút dựng đứng.
Bất quá, lúc anh lại gần, nhiệt độ ấm áp lại lần nữa dán lên, cảm giác đôi môi mềm mại triền miên, rất nhanh lôi cô trở về hiện tại.
Bây giờ đã trễ, An Sênh vốn buồn ngủ mơ mơ màng màng, tâm tình vừa trầm tĩnh lại, ngay cả đáp lại nụ hôn của Phí Hiên cũng lười biếng.
Nhưng Phí Hiên rất dính người, càng hôn càng hưng phấn. An Sênh cũng đều dung túng anh, chẳng sợ cô cũng muốn buồn ngủ đến choáng váng.
Nhưng vào giây phút Phí Hiên ức chế không được động một chút, ngón tay An Sênh vuốt nhẹ đầu anh cũng chấn động, hô hấp cứng lại.
“Phí Tiểu Hiên?” An Sênh một phen kéo tóc anh, “Đùa giỡn lưu manh?”
Phí Hiên ngẩng đầu, giống như con mèo chưa ăn no, trong mắt đều lộ ra bất mãn, liếm liếm môi.
“Có chút khó chịu…” Phí Hiên kề sát nhìn An Sênh.
An Sênh chống lại tầm mắt của anh, Phí Hiên lại buông mắt xuống.
“Cho nên anh nghĩ?” An Sênh hỏi anh.
Phí Hiên lắc đầu, hôn cằm An Sênh, nói “Em không muốn, anh chờ.”
Nói xong liền đứng dậy, đem chăn bọc người An Sênh lại, vén sợi tóc rối cho cô, “Mau ngủ đi, anh đi vệ sinh.”
An Sênh hiện tại không còn sức để chú ý tới Phí Hiên. Anh cuối cùng cũng không quấn lấy cô, cả người cô liền thả lỏng rơi vào ổ chăn mềm mại, híp mắt nhìn bóng dáng anh đi tới nhà vệ sinh. Không đợi Phí Hiên mở của toilet, An Sênh đã lăn ra ngủ.
Phí Hiên đi đến nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, mở nước lạnh rửa mặt. Buối tối anh đã tắm qua, cho nên lúc này, chỉ là hai tay chống bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, chờ thân thể bình phục.
Phải chậm rãi, anh nhắc nhở chính mình.
Anh nhìn chằm chằm người trong gương, nhìn vào hai mắt, nơi đó không chút che dấu dục vọng.
Muốn đem cô đặt bên người, nắm trong tay, từ nay về sau chỉ có một mình anh nhìn thấy, ngày ngày đêm đêm, giấu cô ở nơi chỉ có mình anh biết, đây chính là khát vọng chân thật nhất của Phí Hiên.
Phí Hiên nhắm mắt lại, đem dục vọng tham lam này che dấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Loại thói quen này được dưỡng thành từ nhỏ. Trong nhà nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều chơi cùng một chỗ, trẻ con chơi trò chơi, cùng người lớn tranh đấu với nhau kỳ thật không có khác biệt. Ai lợi hại thì món đồ chơi của người đó không ai đoạt được.
Từ nhỏ, Phí Hiên chính là hoàng thái tử duy nhất của Phí gia, tất cả mọi người đều biết, tương lai Phí gia là của anh, anh có được thứ mà trẻ con không thể có được. Anh có tất cả mọi thứ.
Nhưng con nít căn bản không hiểu được “Phí gia” rốt cuộc là cái gì? Trước mắt bọn chúng chỉ có đồ chơi và đồ ăn ngon.
Khi còn nhỏ, Phí Hiên gầy teo suy nhược, ốm yếu nhiều bệnh. Mẹ anh qua đời không lâu, trong nhà liền xuất hiện thêm một người em trai, chính là Phí Sư.
Ban đầu Phí Hiên đối với Phí Sư không có ác ý, nhưng từ từ anh cũng hiểu được, Phí Sư không phải là người ba anh tìm đến cùng chơi với mình, mà là em trai anh, một người em trai cùng cha khác mẹ, là nguyên nhân khiến ba lạnh nhạt với mẹ.
Khi đó, Phí Hiên bắt đầu bài xích Phí Sư, nhưng trẻ nhỏ tâm tư còn đơn thuần, chưa đợi biến đổi, trong nhà dần dần liên tiếp, bắt đầu xuất hiện em trai em gái khác.
Tuy rằng, thái độ cảu ba anh đối với anh trước sau như một, cũng không thể hiện sự yêu thương với bất cứ người con nào, nhưng Phí Hiên càng trưởng thành, nhưng người em cùng cha khác mẹ này liền biến thành cái gai trong lòng anh.
Sự ngây thơ lúc nhỏ ngắn ngủi bất ngờ chấm dứt, tàn nhẫn bất ngờ ập tới.
Phí Hiên hận Phí La Minh, nhưng anh cũng không có khí lực đi hận ông, bởi vì anh chưa đủ lông đủ cánh, lực bất tòng tâm. Không có mẹ, anh chỉ còn ba, cho dù người ba này không làm cho anh cảm thấy được tình phụ tử, càng ngày càng mỏng manh, càng ngày càng không thể nhận ra.
Bình thường gia đình có một đứa nhỏ, mọi hành động của nó sẽ bị người lớn trong nhà quan sát.
Nhưng Phí gia có nhiều con như vậy, nếu Phí Hiên không phải đã định trước là hoàng thái tử, lẫn trong đám nhóc như vậy cũng không làm người khác chú ý.
Phí Hiên có ầm ĩ, có thương tâm, dù anh còn nhỏ, chưa trưởng thành, gầy yếu cơ hồ không có lực sát thương, nhưng không thể dùng phương thức kịch liệt để làm người khác chú ý.
Phí La Minh vẫn như trước bận rộn yêu đương với những người phụ nữ khác. Trong nhà, bọn trẻ con chỉ có tranh đoạt đồ chơi với nhau.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả các món đồ chơi đều là như vậy, đợi đến lúc đám nhóc đó không còn hứn thú, anh sẽ vụng trộm giấu đi, sẽ không có người tìm.
Sau đó, Phí Hiên đem sửa lại, đặt ở lãnh địa của mình, sau đó thứ này hoàn toàn thuộc về anh.
Bên trong phòng ngủ Phí Hiên có một gian phòng riêng, là nơi anh cất giấu các món đồ chơi, đại đa số đều là đích thân anh sửa lại cho tốt, còn một ít căn bản là không sửa được.
Phí Hiên không có vứt bỏ, những thứ kai là chiến lợi phẩm. Anh nhớ lần đầu tiên Phí La Minh phát hiện ra, chỉ là im lặng trong chốc lát, sau đó cũng không có biểu cảm gì.
Đối với trẻ nhỏ mà nói, nuông chiều chính là dung túng, là cam chịu, Trong nhà, không có gì nghi ngờ, anh là người có quyền uy cao nhất, từ từ liền biến thành thứ để anh muốn lấy một thứ gì đó.
Mà biện pháp như vậy giúp giải quyết mọi chuyện trở nên dễ dàng. Lúc nhỏ, món đồ chơi là như vậy, trên thương trường hợp tác là như vậy, ngay cả lúc đầu, Phí Hiên xác định muốn An Sênh, cùng là chuẩn bị dùng biện pháp như thế.
- Hết chương 34.2-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.