Nam Chính Khóc Lóc Thảm Thiết Vì Tôi

Chương 1: Đầu gấu và bé cưng của hắn (1)





*Giáo y: nhân viên y tế trường học
Translator: Harn
Minh Lạc đóng vai si tình quá đạt, dẫu bị công chính đè lên giường làm chuyện không thể miêu tả suốt mấy trăm năm vẫn sắt son tấm lòng si, trước khi bị ép rời khỏi thế giới còn không quên hôn một cái lên ngọc bội của thụ chính, sau đó ngay trước ánh mắt đỏ ngầu của công chính biểu diễn một màn hồn phi phách tán.
Sau khi rời khỏi hệ thống không nhịn được mà mắng hết mình: "* mẹ mày!" Thế giới cấp S đang yên đang lành bị Minh Lạc làm cho sụp đổ, sau khi công chính hắc hoá thì sức chiến đấu bùng nổ suýt chút nữa là tóm được đuôi của bọn họ, nguy hiểm đến mức khiến hệ thống đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình, "Rời đi thì cứ rời đi, mày còn kích thích công chính làm gì! Hôn mẹ mày ngọc bội!"
Minh Lạc nói đầy lý lẽ: "Do tao không đủ si tình hả? Tình yêu của tao dành cho thụ chính trời đất chứng giám. Cậu ta chết mấy trăm năm rồi tao vẫn nguyên vẹn tình si, đến công chính còn cảm động đến khóc kìa!"
Hệ thộng mắng một tràng tục tĩu: "*******!"
Minh Lạc ngoáy ngoáy lỗ tai: "Mày nói gì cơ?"
Hệ thống niệm Kim cương kinh* để giữ bình tĩnh: "Thụ chính tên gì?"
*Bộ kinh của Phật giáo
Minh Lạc: "......" Tên gì ấy nhỉ?
Hệ thống ha một tiếng, mỉa mai câu nói sến súa: "Chậc, nguyên vẹn tình si."
Minh Lạc tằng hắng: "Quá khứ đã đi qua rồi, chúng ta hãy ngắm nhìn thế giới tiếp theo nào."
*
Minh Lạc nhận được kịch bản《Đầu gấu và bé cưng của hắn》.
Cậu xem xong thì cảm khái rằng: "Vườn trường thanh xuân trong sáng à, đúng là hợp với tao chết đi được! Dù sao thì người ta cũng chỉ là một bé đáng yêu mười sáu mà thôi. Nói đi, tao là bé cưng mềm mại yếu đuối hay là đầu gấu đẹp trai lắm tiền đây!"
Hệ thống lạnh lùng nói: "Mày là giáo y biến thái đối với thụ chính yêu mà không được nên có ý đồ cưỡng hiếp cậu ta."
Minh Ngạc kinh hãi: "Hmuhmuhmu, tao không muốn làm công, tao không muốn đè người ta, tao không cứng được đâu mà....."
Hệ thống an ủi Minh Lạc: "Đừng lo, mày chưa đè được, thì đã bị công chính đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân dùng thuốc để thiến rồi, sau này chẳng còn cơ hội cứng đâu."
Minh Lạc khóc ầm lên: "Tao không muốn bị thiến, mày trả con ciu hai mươi xăng cho tao!"
Hệ thống không nói hai lời đã bịt miệng Minh Lạc lại, trước khi đi còn khịa Minh Lạc: "Hai mươi xăng? Mày chỉ có hai xăng!"
Trước mắt Minh Lạc hoa lên rồi sau đó cảnh vật xung quanh thay đổi.
Trên tủ thuốc trong suốt bày nhiều loại thuốc sặc sỡ, lẫn trong không khí là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, là phòng y tế trường học.
Chàng trai mặc áo blouse trắng không dính một hạt bụi, trên mũi đỡ cặp kính gọng vàng viền mảnh, nhã nhặn tuấn tú.
Động tác vốn dĩ đang rót nước của y chợt khựng lại, không nói năng gì cởi ngay quần xuống, còn bóp một cái, tốc độ nhanh đến mức khiến cho hệ thống trợn trừng mắt.
Minh Lạc đã yên tâm: "Hù chết tui, tao còn tưởng là hai xăng thật nữa, đây là kích cỡ bình thường của đàn ông mà!"
Hệ thống nuốt lại lời tục tĩu: "..... Đjt mày."
Minh Lạc cười hì hì: "Mày có ciu bự không?"
Hệ thống không nói hai lời mở điện giật cấp 2: "Quấy rối tình dục hệ thống, cảnh cáo một lần điện giật cấp 2."
Minh Lạc bị điện giật đến đỏ mắt, y dựa vào nóc tủ, khoé miệng run rẩy, đến nói mà chẳng nói được.
Hệ thống đã làm cộng sự với Minh Lạc mấy nghìn năm, từ một nhóc cute phô mai que mới vào sau khi được soi sáng đã trở thành một tay lưu manh già đời, hở tí là chạy đường cao tốc: "Có sướng không, sướng không nào?"
Minh Lạc nước mắt lưng tròng: "Hức, anh hổng yêu em nữa."
Hệ thống không cảm xúc.
Không dễ dàng gì Minh Lạc mới khôi phục bình thường, y vừa bị giật xong nên không dám trêu chọc hệ thống nữa, ngoan ngoãn kéo quần.
Tạ Văn Tuyên vừa vào đã thấy giáo y mới đến của bọn họ mới làm xong chuyện đang kéo khoá quần, hắn lia qua ba vòng của giáo y: "Xong chuyện rồi?"
Minh Lạc ngẩng đầu nhìn thử, vui quá xá.
Có một tên đẹp trai vãi loằn.
Cao to, chân dài, eo cong mông vểnh.
Đồng phục bóng rổ của chàng trai ướt đẫm, thấp thoáng hoạ ra đường nét của cơ bụng, cơ thể tiết ra hormone mạnh mẽ dào dạt tuổi xuân khiến người ta kinh ngạc.
Trong tay hắn ôm bóng chuyền, ánh mắt đen láy bướng bỉnh, tràn ngập sự tươi mới, giống như con sói hoang dã khó thuần giữa chốn thảo nguyên, gợi cảm chết đi được.
Minh Lạc huýt sáo trong lòng tận mấy bận: "Cậu ta là ai, tao muốn...."
Hệ thống: "Tạ Văn Tuyên, cái người dùng thuốc thiến mày." Nó không tin lần này Minh Lạc vẫn có thể lăn lộn với nam chính.
Hạ thể Minh Lạc chợt lạnh, không hé răng phát ra tiếng gì thắt dây lưng.
Cho dù thanh niên bị học sinh phát hiện thẩm du những động tác vẫn ung dung thong thả như cũ, vẻ mặt của y từ đầu chí cuối không có chút biến hoá nào, nghiêm túc lãnh đạm giống như đang làm nghiên cứu khoa học.
Giáo y nhã nhặn tuấn tú đẩy kính, y cầm bút và cuốn sổ ghi chép bệnh án lên: "Bệnh gì?"
Chậc, giả vờ đứng đắn.
Tạ Văn Tuyên nheo mắt, nhưng trước giờ hắn đã quen thói duy ngã độc tôn, lúc này cũng không nề hà gì mà đi vào trong, hùng hổ ngồi lên chiếc giường trong phòng y tế: "Lúc đánh bóng bị trẹo chân."
Giáo y không hề nhấc mắt, lạnh lùng nói: "Họ tên, tuổi."
Tạ Văn Tuyên trả lời: "Tạ Văn Tuyên, mười tám."
Tay cầm bút của Minh Lạc khựng lại, lúc nói chuyện với hệ thống thì bên ngoài khá ra vẻ ý vị thâm trường: "Mười tám kìa!"
Hệ thống cảnh giác: "Mày nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!"
Minh Lạc còn bi phẫn hơn cả hệ thống: "Sao mà tao có thể ấy ấy với người muốn thiến tao được chứ."
Hệ thống không khỏi thở phào, xem ra Minh Lạc vẫn còn liêm sỉ.
Một giây sau đó nó chứng kiến cảnh Minh Lạc quỳ xuống háng Tạ Văn Tuyên.
Hệ thống hét lên: "Minh Lạc!" Nó thực sự sợ lắm rồi, cho dù nó coi chừng Minh Lạc gắt gao đến mức nào đi nữa, chỉ cần Minh Lạc chạm phải vai chính đều sẽ lăn lộn với nhau, thế giới sụp đổ khiến cho nó rớt nước mắt.
May mà cảnh tượng nó lo lắng không xảy ra.
Tạ Văn Tuyên dịch chân đi, ghét bỏ nói: "Đừng dùng bàn tay mới sờ vào cái thứ kia của anh chạm vào tôi."
Cái người này không biết để ý gì cả!
Động tác muốn kiểm tra mắt cá chân cậu học sinh của giáo y ngưng lại, không nói năng gì đứng dậy đi vào phòng trong.
Hệ thống khịa Minh Lạc: "Hihihi, cậu ta chê mày bẩn."
Minh Lạc rửa tay bằng xà phòng: "Cái gì mà sờ vào cái thứ kia chứ, tao sờ cách quần lót mà! Ngày nào tao cũng thay quần lót đó nhé!" Từ lúc nhỏ gia đình nguyên chủ không may mắn, lão cha rượu chè bài bạc bà mẹ thì không thèm quan tâm, y lớn lên bằng việc nhặt rác, bị bạn bè xung quanh gọi là quỷ lôi thôi suốt mười mấy năm, sau khi lớn lên thì bị khiết phích khiến người ta giận sôi ruột.
Lúc Minh Lạc đi ra, trên tay còn đeo thêm găng tay cao su.
Tạ Văn Tuyên liếc nhìn rồi xuỳ một tiếng, giống như đang cười bộ dáng làm màu giả tạo của Minh Lạc.
Minh Lạc chẳng bị ảnh hưởng, y quỳ xuống kiểm tra mắt cá chân của Tạ Văn Tuyên.
Găng tay cao su mang đến cảm giác lành lạnh, mắt cá chân của Tạ Văn Tuyên có hơi nhạy cảm, hắn khó chịu nhìn qua. Phát hiện eo của giáo y vô cùng nhỏ..... nhỏ đến mức hai bàn tay là có thể ôm lại, hơn nữa trông có vẻ rất dẻo dai.
Vừa nhìn đã có chút thất thần, hắn không hiểu, vì sao eo của đàn ông lại có thể nhỏ đến vậy.
Minh Lạc kiểm tra xong thì đứng lên: "Không sao cả, hai ngày nay cố gắng đừng chạy nhảy."
Tạ Văn Tuyên chợt tỉnh táo lại: "Gì cơ?"
Lông mày hẹp dài của giáo y nhíu lại.
Tạ Văn Tuyên phát hiện ra môi của giáo y là màu hồng!
Mẹ nó, vì sao đàn ông con trai mà môi lại hồng như vậy.
Minh Lạc thấy Tạ Văn Tuyên thất thần, giữa hai đầu lông mày hiện ra chút không kiên nhẫn, tốc độ nói cũng tăng nhanh hơn: "Mắt cá chân của cậu không sao, hai ngày nay đừng chạy nhảy." Y xoay người đi về phía tủ thuốc, nhìn thấy quả bóng rổ của Tạ Văn Tuyên, nhấn mạnh lại, "Nhất là đừng có chơi bóng rổ."
Tạ Văn Tuyên không dám nhìn nữa, cúi đầu nói một câu biết rồi.
Minh Lạc lấy lọ dầu xoa bóp cho Tạ Văn Tuyên.
Lúc Tạ Văn Tuyên đi thì Minh Lạc đang cúi đầu viết gì đó trên cuốn sổ bệnh án, góc nghiêng tuấn tú nghiêm chỉnh, ma xui quỷ khiến hắn liếc nhìn vòng eo dưới lớp áo blouse trắng của giáo y..... Không phải ảo giác, là nhỏ thật.
Hệ thống nhìn thấy được Minh Lạc viết thứ gì: Tạ Văn Tuyên, 18, 183, 18.
Nó biết Minh Lạc là kiểu người gì, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Cách lớp quần mà mày vẫn đo được?"
Minh Lạc đẩy kính trên mũi: "Mày không hiểu, tao đây thiên phú dị bẩm."
Hệ thống: "Hah."
Minh Lạc đập bàn: "Mày không tin? Có dám cá không, nếu như tao nói đúng thì mày phải giặt quần lót một tháng cho tao."
Hệ thống: "Vì sao mà tao phải cá với mày?"
Minh Lạc đắc ý: "Vì mày sẽ thua mà thôi."
Hệ thống không thể nhìn được cái dáng bỉ ổi này của Minh Lạc: "Cá thì cá, mày thua thì sao."
Minh Lạc vừa mở miệng ra là: "Nếu vai chính cứ khăng khăng muốn hài hoà với tao, chắc chắn tao sẽ liều mạng giãy giụa, thà chết không phục!"
Hệ thống: "...." Đjt mày.
Nhưng nó vẫn cược, cược xong, "Làm sao mà chúng ta biết Tạ Văn Tuyên.... dài bao nhiêu?"
Minh Lạc trở nên phấn khích: "Tao lập tức đi đề nghị với hiệu trở tổ chức buổi kiểm tra sức khoẻ cho toàn bộ học sinh mười hai trong trường, tao sẽ đích thân kiểm tra."
Hệ thống không thể nhịn được nữa "*********!" Sau đó nó rít gào, "Tao không đồng ý, nếu mày dám gây hoạ, tao xử mày mất cái mạng luôn." Nó sẽ không để cho Minh Lạc chà đạp vai chính nữa đâu!
Minh Lạc cười hì hì: "Mày nói cái gì mà bị cấm vậy?"
Hệ thống: "***************!"
Minh Lạc nói to hơn: "Gì cơ?"
"....." Hệ thống, "* cha mày."
Minh Lạc bày ra vẻ mặt kinh hãi: "Không lẽ hệ thống có thể tự mình đẻ con ư!"
Lúc này hệ thống chợt nhớ ra Minh Lạc vì một gói mì ăn liền mà đã nhận nó làm ba.
Minh Lạc không mặt dày nữa, y bày ra dáng vẻ nghiêm túc: "Còn nhớ nhiệm vụ của chúng ta không? Chúng ta phải thay thế những phản diện vì quá oán hận mà biến mất này, thúc đẩy tuyến tình cảm của nhân vật chính để duy trì sự vận hành của thế giới đó. Chúng ta nhất định phải phản diện hơn cả phản diện, nghĩ những gì phản diện nghĩ, làm những gì phản diện muốn, làm chất xúc tác tốt nhất, để góp một phần nhỏ vào tình yêu của các nhân vật chính!"
"Kiều Minh Lạc là người như thế nào? Cậu ta là một tên biến thái bởi vì tuổi thơ ấu méo mó nên cực kỳ hướng về những sự vật trong sáng, nhất kiến chung tình với thụ chính lương thiện ngây thơ, trăm phương ngàn kế muốn có được thụ chính, không có được thì cưỡng hiếp!"
"Cậu ta có tính khiết phích, nhưng lại đặc biệt khát vọng tiếp xúc cơ thể với thụ chính, thậm chí không ngại chuốc thuốc mấy lần để sờ mó cậu ấy. Mày nói xem biến thái như thế có cơ hội được quang minh chính đại tiếp xúc với thụ chính mà còn không bị phản cảm, cậu ta sẽ bỏ qua sao? Mày nói xem có bỏ qua được không!"
Hệ thống cảm thấy Minh Lạc nói rất có lý, sự thực đúng là vậy, phản diện mà Minh Lạc đóng chưa từng OOC.
Y có thể làm sụp đổ nhiều thế giới như vậy nhưng vẫn chưa bị cấm, chính là vì vai diễn của y không thể nào mà soi mói cho được, hoàn toàn tận tâm cống hiến đi theo cốt truyện, thế là nó do dự: "Đúng là vậy....."
Minh Lạc rèn sắt ngay lúc còn nóng: "Vậy nên tao làm vậy là vì bản thân tao chắc? Tao đây là vì sự nghiệp vĩ đại hàng đầu của vai ác đó! Ngày mai tao sẽ báo lên hiệu trưởng, tranh thủ ngày mốt kiểm tra, ta đảm bảo sẽ dâm dê thụ chính, sớm ngày lộ ra bộ mặt thật mặt người dạ thú."
Hệ thống đã lung lay nhưng vẫn kiên quyết từ chối Minh Lạc: "Mày đừng hòng. Tao sẽ không để cho mày tự do tung lượn nữa đâu, mày phải nghiêm túc đi theo cốt truyện!"
Minh Lạc thất vọng chậc một tiếng: "Mày đúng là làm tao thật thất vọng, mày không có chí tiến thủ nào à? Chúng ta muốn trở thành cộng sự tuyệt vời nhất đạt tới đỉnh cao trên con đường phản diện mà!"
Thế nhưng mặc kệ Minh Lạc có ríu rít líu lo cỡ nào đi nữa, hệ thống cũng không chấp nhận, nó hạ quyết tâm trông coi Minh Lạc đi theo cốt truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.