Nam Chính Khóc Lóc Thảm Thiết Vì Tôi

Chương 2: Đầu gấu và bé cưng của hắn (2)




Translator: Harn
Khối 12 lớp 7.
Tạ Văn Tuyên đang trêu chọc bạn cùng bàn nhỏ của hắn.
Bạn cùng bàn là học sinh chuyển trường, ngày đầu tiên đến đã không có mắt ngồi bên cạnh giáo bá đang ngủ, còn đọc sách tiếng Anh nữa. Ngay lúc cả lớp đều cho rằng học sinh chuyển đến sắp bị giáo bá gắt ngủ tẩn cho tới nơi, thì giáo bá tỉnh dậy xong chỉ lười biếng liếc nhìn cậu học sinh chuyển trường kia rồi tiếp tục ngủ.
Cả lớp ai nấy đều kinh ngạc, quanh co lòng vòng mãi mới nghe ngóng được lý do mà học sinh chuyển đến được giáo bá nhìn.
Làm gì có lý do nào, chẳng qua chỉ là giọng cậu bạn kia đọc tiếng Anh rất hay, dễ gây buồn ngủ mà thôi.
Tạ Văn Tuyên vốn dĩ cũng không để ý đến người bạn cùng bàn mới cho lắm, nhưng mà cậu bạn này đáng yêu quá đi thôi.
Cặp mắt to tròn, làn da nõn nà, véo một cái là để lại dấu ngay. Lúc tức giận sẽ hầm hừ nhìn người nọ, hai má phồng lên như cá nóc, còn có tiếng rầm rì ngọng nghịu, moe chết mất.
Đường Tiểu Đường sắp bị Tạ Văn Tuyên làm cho tức chết mất, cậu trừng Tạ Văn Tuyên, cho rằng như thế rất hung dữ, nhưng thực ra lại là hàm lượng đường vượt tiêu chuẩn: "Nhanh trả tờ đề lại cho tớ, tiết sau giáo viên còn giảng nữa!"
Tạ Văn Tuyên chân dài tay cũng dài, hắn cầm lấy tờ đề của Đường Tiểu Đường trong chớp nhoáng, với chiều cao của Đường Tiểu Đường dù có với thế nào cũng không thấu: "Cho tôi mượn xem một lát thôi." Giọng nói khàn khàn trầm đục của chàng trai, lướt qua khiến tai của cậu tê dại, hắn nghiêng đầu đi, "Chữ của Tiểu Đường Đường đẹp hơn chữ của tôi nhiều."
"Cậu....." Gương mặt Đường Tiểu Đường đỏ lựng, gần như là thẹn quá thành giận, "Cậu không được gọi tớ là Tiểu Đường Đường." Thật là, rõ ràng là tức giận, nhưng không thể khống chế được mà đỏ mặt. Cậu đúng là, vô dụng quá đi mất.
Nhưng mà, cậu nhìn trộm Tạ Văn Tuyên, chàng trai trẻ tuổi ngũ quan khôi ngô không tì vết, bạn cùng bàn dùng cái giọng như thế gọi tên cậu phạm quy quá đi mất.
Tạ Văn Tuyên nhìn thấy Đường Tiểu Đường đỏ mắt, tưởng rằng cậu sắp khóc, đành trả tờ đề lại cho Đường Tiểu Đường: "Phiền thật." Hắn chợt lại gần Đường Tiểu Đường, nhìn vành mắt của bạn cùng bàn nhỏ đỏ lên nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, "Tôi chưa từng gặp đứa con trai nào mà mong manh yếu ớt giống cậu vậy đâu."
Đột ngột đối diện với gương mặt cực kỳ khiến người khác mê muội của Tạ Văn Tuyên khiến cho sắc mặt của Đường Tiểu Đường đỏ chót, mơ màng nghĩ rằng, mặc dù tính tình Tạ Văn Tuyên rất xấu, nhưng cậu ấy đúng là đẹp thật đấy. Lông mi cũng thật là dài, đen nhánh nữa.
Chẳng trách nhiều bạn nữ thích Tạ Văn Tuyên đến vậy.
Hai người mặt đối mặt, bầu không khí dần trở nên ám muội, Tạ Văn Tuyên đang định chạm vào đuôi mắt xinh đẹp của bạn cùng bàn nhỏ, thì Đường Tiểu Đường bất chợt đẩy hắn ra.
Trong lòng Tạ Văn Tuyên xuất hiện cảm giác muốn nổi khùng, thì nghe thấy bạn cùng bàn nhỏ của hắn lắp ba lắp bắp gọi một tiếng Kiều đại ca.
Tạ Văn Tuyên nhíu mày nhìn sang, chàng trai mặt áo blouse trắng tinh khôi, tóc mái màu đen có chút rối, trên gương mặt tuấn tú của y mang chút u ám, hai tay đút ở trong túi, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Kiều Minh Lạc nhờ vào việc đưa ô, áo khoác vào những ngày mưa, quan tâm, săn sóc đưa Đường Tiểu Đường về nhà, để rồi từ một giáo y không quen thân nay trở thành Kiều đại ca dịu dàng lịch sự. Kiều Minh Lạc ý đồ dùng mưu kế nước ấm nấu ếch để chinh phục Đường Tiểu Đường.
Ai mà ngờ nửa đường tự nhiên nhảy ra một Tạ Văn Tuyên, tình cảm giữa hai người tiến nhanh thần tốc, khiến cho Kiều Minh Lạc trở tay không kịp, nhìn thấy cảnh hai người ngây thơ nhưng rõ ràng là song phương đều có tình cảm, ngay lúc đó Kiều Minh Lạc lập tức thay đổi sắc mặt.
Minh Lạc lúc này đang diễn thay đổi sắc mặt.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gọi Kiều đại ca rụt rè kia của Đường Tiểu Đường, khóe miệng chàng trai cong lên nở một nụ cười dịu dàng, gió xuân tháng hai mang theo sự ấm áp lướt qua mặt: "Tiểu Đường." Mới nãy Đường Tiểu Đường vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng thấy Minh Lạc quay về lại dáng vẻ dịu dàng như lúc trước, thì lại không tim không phổi cười với Minh Lạc, trên khuôn mặt mềm mại lún xuống hai lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt đến mức phát ngấy: "Kiều đại ca sao anh lại đến đây thế này?"
Minh Lạc bắt đầu chửi thề ụ á: "Huhuhu, cậu ta đáng yêu quá."
Y khóc lóc với hệ thống, "Sao tao có thể ra tay được, tao không muốn làm biến thái nữa!"
Hệ thống tàn nhẫn nói: "Không, mày muốn. Rất nhanh mày sẽ vì ghen ghét Tạ Văn Tuyên mà chuốc thuốc Đường Tiểu Đường lần đầu tiên, bày tỏ với tình yêu mày dành cho cậu ta."
Minh Lạc: "......." Hệ thống ép y làm biến thái.
Màu mắt của chàng trai khá nhạt, trông có vẻ nhã nhặn, khí chất nghiêm túc lạnh lùng: "Lớp 1 có người bị ngất, nên anh đi xử lý."
Đường Tiểu Đường kinh ngạc đến mức hai mắt tròn xoe, sau đó lo lắng nói: "Không sao chứ?" Cậu trai trắng trẻo nõn nà cắn môi, hai má phồng lên, càng trở nên đáng yêu hơn.
Thái độ Minh Lạc lạnh nhạt, làm giáo y ở đây chỉ vì Đường Tiểu Đường, thờ ơ giống như chuyện này không hề liên quan đến mình: "Thiếu máu mà thôi."
Đường Tiểu Đường và Minh Lạc gần như là hai thái cực.
Tạ Văn Tuyên nhíu mày, sao hai người này lại quen biết nhau, trông còn có vẻ khá thân nữa.
Hai người nói chuyện còn chưa được hai câu thì tiếng chuông vào học đã reo, Minh Lạc dịu dàng nói tạm biệt với Đường Tiểu Đường.
Đường Tiểu Đường vẫy tay, nụ cười ấm áp như mặt trời nhỏ: "Tạm biệt Kiều đại ca." Tạ Văn Tuyên cảm thấy nụ cười của Đường Tiểu Đường quá chói mắt, hắn kéo sau cổ áo của Đường Tiểu Đường ấn cậu ngồi trên ghế: "Cậu biết anh ta là người như thế nào không? Cười với anh ta tươi như thế không sợ bị bán à? Còn Kiều đại ca, tôi thấy anh ta chẳng phải là thứ gì tốt lành."
Thầy giáo vừa vào đã nhìn thấy cảnh Tạ Văn Tuyên bắt nạt học sinh mới chuyển đến, liếc nhìn một cái, rồi tiếng tục giảng bài.
Gia thế Tạ Văn Tuyên thần bí, kiêu ngạo hống hách với người khác, coi trời bằng vung.
Cũng không phải là chưa từng có giáo viên xen vào, buổi sáng thầy ấy bắt Tạ Văn Tuyên viết bản kiểm điểm rồi xin lỗi, buổi chiều học sinh bị bắt nạt đã ký bản tường trình, nói rằng đây chỉ là vui đùa giữa bạn bè với nhau, cậu ta trách thầy giáo lo chuyện bao đồng, còn dùng mối quan hệ để ép giáo viên từ chức.
Sau đó thì không còn giáo viên nào lo chuyện bao đồng nữa.
Đường Tiểu Đường vẫn chưa biết Tạ Văn Tuyên ăn giấm, cậu chỉ cảm thấy Tạ Văn Tuyên đúng là kỳ lạ, rõ ràng Kiều đại ca rất dịu dàng, đối xử với cậu rất tốt mà.
Cậu đẩy tay Tạ Văn Tuyên ra, tức giận trừng hắn: "Không cho cậu nói Kiều đại ca như vậy, anh ấy là người tốt."
Thấy Đường Tiểu Đường vì người khác mà tức giận với hắn, Tạ Văn Tuyên bực đến mức ngứa răng, ánh mắt của hắn trở nên hung tợn, mặt căng cứng: "Ngu ngốc."
Lông mày chàng trai chau nhẹ, trong mắt lóe lên lệ khí rét căm căm, gần như có thể giết được người khác.
Cơ thể Đường Tiểu Đường không tự giác được mà run rẩy, đây là lần đầu tiên Tạ Văn Tuyên bộc phát tính khí với cậu.
Cậu còn chưa kịp mở miệng mà nước mắt đã lã chã rơi: "Cậu không được mắng tớ, huhu, tớ không ngu." Cậu càng hận bản thân không có tiền đồ, rõ ràng cậu không yếu ớt đến vậy, thế nhưng trước mặt Tạ Văn Tuyên thì lại không thể kiềm được cảm xúc của mình.
Tạ Văn Tuyên thấy Đường Tiểu Đường khóc, thiếu niên mới lớn hung dữ như sói lại bất giác mềm xuống: "Được rồi được rồi cậu không ngu." Trong giọng điệu có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng có thể miễn cưỡng coi là đang dỗ người ta, "Đừng khóc nữa."
Tầm nhìn của Đường Tiểu Đường nhòe đi, cậu nghe thấy Tạ Văn Tuyên nói như vậy trong lòng vừa tức vừa thẹn, còn có chút lâng lâng.
Cậu xoa mắt, nức nở nói: "Còn nữa, huhu, Kiều đại ca là người tốt."
Tạ Văn Tuyên muốn đập chết cái tên lùn được voi đòi hai bà Trưng này.
Hắn lạnh mặt, ngoài cười nhưng trong không cười: "Được, được!" Chàng trai cao lớn cắn răng, "Anh ta là người tốt."
Mẹ nó, sao tên lùn này lại ngu vậy chứ.
Hai mắt mù rồi phỏng? Chỉ cần nhìn vào gương mặt u ám kia của Kiều Minh Lạc, là giáo y mà chẳng có chút mảy may quan tâm đến học sinh, mà cũng có thể là người tốt?
Tạ Văn Tuyên khịt mũi coi thường.
Chỉ có đồ ngu ngốc này mới cảm thấy Kiều Minh Lạc tốt thôi.
Tính cách Tạ Văn Tuyên vừa bá đạo lại thích phô trương, hắn thấy việc mình có dục vọng chiếm hữu không giống bình thường với Đường Tiểu Đường cũng chẳng có gì kỳ lạ, hắn chuyển lực chú ý lên Minh Lạc dám khiêu khích hắn, muốn xé rách lớp mặt nạ giáo y ngụy trang, vạch trần bộ mặt dơ bẩn, biến thái, giả vờ đứng đắn của y.
Cũng thật là khéo, không cần Tạ Văn Tuyên cố ý đến gây phiền phức cho Minh Lạc, thì những ngày hôm sau ba người đã chạm mặt liên tiếp.
Nhưng thế sự khó lường, Tạ Văn Tuyên còn chưa gây chuyện với Minh Lạc mà bản thân đã bực bội, nỗi tức tối này cứ nghẹn trong ngực xả không được mà nuốt cũng chẳng trôi.
Thi đấu bóng rổ nghỉ giữa hiệp, Tạ Văn Tuyên thấy môi Đường Tiểu Đường khô đến mức trắng bệch thì ném chai nước mình uống được một nửa cho cậu. Đường Tiểu Đường nhận lấy trong lúc hoảng loạn nên bị chai nước đập vào mũi, giống hệt một con chim cánh cụt ngốc.
Tạ Văn Tuyên cười nhạo Đường Tiểu Đường ngốc, lúc bảo cậu mau lượm lên mà uống, thì giáo y mặc áo blouse trắng xuất hiện, đầu tiên y dịu dàng kiểm tra mũi của Đường Tiểu Đường, sau đó mở một chai nước mới đưa cho Đường Tiểu Đường, còn dạy dỗ Tạ Văn Tuyên, ném đồ lung tung rất nguy hiểm, hai người uống chung một chai nước cũng rất mất vệ sinh.
Tạ Văn Tuyên xanh mặt ngay tại chỗ.
.......
Tiết thể dục, Tạ Văn Tuyên thấy Đường Tiểu Đường phơi nắng giống như một cây con bị héo khô thì cởi áo khoác ra núp cùng Đường Tiểu Đường, ngay khi Tạ Văn Tuyên cảm thấy có chút khát khi nhìn Đường Tiểu Đường mặt đỏ bừng bừng, thì giáo y mang nước mát đến, còn đề nghị giáo viên thể dục của bọn họ chuyển tiết sang buổi sáng hoặc chiều, học buổi trưa rất dễ khiến học sinh say nắng. Sau đó Đường Tiểu Đường lộ ra vẻ mặt vừa biết ơn vừa sùng bái với Kiều Minh Lạc.
Tạ Văn Tuyên còn nhớ rằng Kiều Minh Lạc hời hợt liếc nhìn áo khoác của hắn.
Mặc dù Kiều Minh Lạc không nói gì, thậm chí còn chưa từng nhìn hắn một lần, nhưng Tạ Văn Tuyên lại cảm giác bị nhục nhã, máu nóng dồn lên não suýt chút khiến hắn tức đến ngất.
Thiếu chút nữa Tạ Văn Tuyên đã xắn tay áo đấm sưng mặt cái tên khốn khiếp này.
Những chuyện như vậy nhiều đến mức đếm không xuể, cho dù hắn làm gì, Minh Lạc đều có thể dùng cách khác chín chắn ổn thỏa hơn khiến hắn trở thành một tên nhóc ấu trĩ não chưa phát triển.
Cho dù là mỗi lần Đường Tiểu Đường đều sẽ ngại ngùng dùng giọng nói ngọt ngào nói cảm ơn với hắn, nhưng Tạ Văn Tuyên vẫn nghẹn đến mức sắp nổ, thế là, từ sau khi Đường Tiểu Đường chuyển trường đến đây Tạ Văn Tuyên chưa từng bỏ tiết đã bỏ tiết.
Hắn không những trốn tiết mà còn đi đánh nhau nữa.
Mặc dù hắn có thể lực hơn người cũng có thể có thể coi là nhân vật lợi hại, thế nhưng hai quyền không địch lại bốn tay nên bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Tạ Văn Tuyên hung ác gảy bàn tính tìm cách báo thù, mới nghĩ được một lúc thì bực tức vò đầu, điện thoại ví tiền đều rơi sạch trong lúc đánh nhau, trong túi chỉ còn một cái bật lửa.
Hắn bực dọc không biết lát nữa đi đâu.
Với cái bộ dạng này cộng thêm về nhà giờ này chắc chắn sẽ ăn mắng.
Tạ Văn Tuyên chán ngán nghịch bật lửa, lúc vô ý thì thấy giáo y mặc đồ bình thường, hắn theo bản năng trốn đi.
Hắn không muốn bị Minh Lạc bắt gặp dáng vẻ chật vật này.
Minh Lạc đi dạo phố ăn vặt vui phơi phới: "Tôm hùm đất sốt cay ăn cùng với Coca đúng là quá phê! Mỳ lạnh nướng phô mai que đậu hũ thối mực cay áp chảo, huhuhu, được sinh ra là người, tao hạnh phúc quá."
Hệ thống chỉ được nhìn mà không được ăn, chỉ biết ghen tị: "Sớm muộn mày cũng no căng đến chết."
Minh Lạc liếc nhìn vào hẻm nhỏ, tiếp tục khoe khoang với hệ thống: "No đến chết tao cũng vui."
Tạ Văn Tuyên chắc chắn rằng Minh Lạc đã thấy hắn.
Hắn nghĩ rằng bị Kiều Minh Lạc phát hiện đã đủ khó chịu, không ngờ còn có thứ làm hắn khó chịu hơn.
Kiều Minh Lạc liếc nhìn hắn một cái, giống như nhìn không khí.
Tạ Văn Tuyên lúc ấy không còn suy nghĩ gì, hắn sờ vào khóe miệng vẫn đang còn rỉ máu, đi ra: "Ô, chẳng phải đây là giáo y?"
Hệ thống kinh ngạc: "Vì sao Tạ Văn Tuyên lại ở đây!"
Minh Lạc an ủi nó: "Không sao, chúng ta không để ý cậu ta."
Hệ thống không ngờ tới Minh Lạc luôn muốn chịt nam chính lại có thể nói ra lời như vậy, giọng điệu phức tạp: "Mày......"
Minh Lạc cười hì hì: "Cảm động hông!"
Hệ thống vừa định nói cảm động, rồi thấy khi Minh Lạc đi vượt qua coi như Tạ Văn Tuyên không tồn tại - thì Tạ Văn Tuyên bất chợt đỏ mắt, nắm chặt lấy cổ tay Minh Lạc không buông.
Công chính mới thành niên mang vẻ mặt hung ác, giọng nói tựa ác quỷ thì thầm: "Kiều Minh Lạc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.