Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Bọn Ngươi!

Chương 18: Báo mộng




“Ta muốn gặp con.” Người phụ nữ vươn tay chạm vào khuôn mặt Thiên Vy. Cô không tránh né, cô cảm thấy người phụ nữ kia rất quen, muốn nhìn rõ nhưng như có lớp sương mù bao phủ, cô không nhìn rõ được mọi thứ, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Là mơ.” Thiên Vy bừng tỉnh, lẩm bẩm. Ngước nhìn đồng hồ chín giờ kém, cũng may hôm nay cô chỉ có tiết buổi chiều lăn một vòng trên giường với lấy điện thoại khởi động máy. Rất nhanh một loạt âm báo vang lên khi máy đã mở, dây dây thái dương. Thiên Vy hé mắt kiểm tra điện thoại, sáu cuộc gọi nhỡ tất cả đều từ anh trai cô. Nhíu mày không biết chuyện gì, Thiên Vy ngay tức khắc gọi lại.
“Em làm gì không nghe máy? Anh đang định đến nhà em đây.” An Thiên Nam thở phào khi nhận được điện thoại của em gái.
“Em vừa ngủ dậy mới mở điện thoại thấy cuộc gọi nhỡ liền gọi cho anh.” Nói xong còn ngáp một cái như thể chứng minh những gì mình nói là thật. Dù sao cũng là anh trai của mình cô đâu sợ mất mặt.
“Em biết hôm nay ngày gì không?”An Thiên Nam bất ngờ khi nghe giọng còn ngái ngủ của ai kia, hạ giọng hỏi.
“Dù không biết là ngày gì nhưng chắc chắn không phải sinh nhật của em.” Vò mớ tóc rối, cố nhớ xem hôm nay là ngày gì.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.” An Thiên Nam thở dài nói. Trước đây chỉ cần chuyện gì liên quan đến mẹ, Thiên Vy là người đầu tiên xung phong chuẩn bị, cứ tưởng hôm nay em gái sẽ đến công ty hối thúc mình, nhưng Thiên Nam thật không ngờ hôm nay người đó lại là mình.
“...” Thiên Vy lúc này đã chết đơ ở trên giường, vì đột nhiên cô nhớ ra người phụ nữ khi nãy mình mơ thấy là mẹ của nữ phụ, hơn nữa còn nằm mơ đúng ngay ngày giỗ nữa chứ. Mẹ ơi, đúng thật hù chết con mà!!!
“Alo?” Đợi mãi không thấy bên kia trả lời, Thiên Nam lên tiếng. Thiên Vy hôm nay thật lạ mà!
“Dạ?” Sống lưng bắt đầu lạnh, cô lấy chăn quấn quanh người, giọng hơi run. Tuy cô có tinh thần mạnh mẽ hơn mấy cô gái khác, nhưng không có nghĩa cô không sợ những chuyện ma quỷ.
“Không khoẻ thì nghỉ ngơi đi. Anh đi thăm mẹ rồi sẽ ghé thăm em.” Thấy Thiên Vy không được ổn cho lắm, Thiên Nam liền lo lắng nói.
“Không...em đi...anh qua đón em nha.” Thiên Vy ngập ngừng lên tiếng, thật ra cô vô cùng không muốn đi, nhưng cô bây giờ đang sống nhờ thân thể của người ta mà mẹ người ta lại muốn gặp cô. Nếu cô không đi thì thật không phải.
“Được rồi.”
***
“Lâu rồi không gặp em.” Đặt bó hoa hồng trắng xuống, An Khánh nhìn tấm hình người phụ nữ trên bia, tâm trạng phức tạp. Ông nhớ đến trước đây từng có người luôn ở nhà chờ ông tan làm trở về, luôn cười dịu dàng an ủi ông mỗi khi công ty có chuyện khiến ông tức giận, mỗi tối trước khi ngủ luôn kể những chuyện xảy ra trong nhà cho ông nghe dù đó là chuyện rất nhỏ... Người đó rất yêu ông, cho ông hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thế mà ông lại làm chuyện có lỗi, tổn thương người đó. Lạc Tuệ Mẫn liếc nhìn An Khánh liền biết ông nghĩ gì, quay sang nhìn Lý Minh Ngọc bên cạnh khẽ lắc đầu. Lý Minh Ngọc hiểu ý, bước đến ôm cánh tay ông an ủi:
“Ba đừng buồn, chuyện không phải lỗi của ba.””Là do ba.” Lời của Lý Minh Ngọc, kéo An Khánh ra khỏi suy nghĩ. Ông vỗ nhẹ bàn tay cô ta nói.
“Không, là do em. Tịch Đồng tốt với em như thế mà em còn quấn lấy anh, khiến em ấy đau lòng sinh bệnh.” Lạc Tuệ Mẫn bắt đầu rưng rưng nước mắt nhận lỗi về mình. Trong lòng không ngừng cười thầm, bà không nghĩ đây là lỗi của mình, tất cả là do người đàn bà kia không có bản lĩnh giữ chồng mà thôi.
“Mẹ.” Lý Minh Ngọc nghe mẹ mình nói xong có chút chột dạ. An phu nhân trước đây đối xử rất tốt với cô, tuy cô muốn cướp An Thịnh nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ hại chết bà ấy.
“Tuệ Mẫn đừng nói thế...” An Khánh nhìn Lạc Tuệ Mẫn áy náy, muốn nói gì đó nhưng lại bị cắt lời.
“Muốn thể hiện tình cảm thì về An gia đi. Đừng ở đây làm bẩn mắt mẹ tôi.” An Thiên Nam lạnh mặt nhìn ba người kia, lãnh đạm nói nhưng trong lòng đang giận đến sắp sắp giết người. Nếu hôm nay chỉ có một mình An Khánh ở đây anh sẽ không giận, ít nhất xem ông ta là không khí, nhưng ông ta lại dẫn theo mẹ con Lạc Tuệ Mẫn đến đây trước mộ mẹ anh thì quá đáng rồi. Thiên Vy bên cạnh cũng không có phản ứng gì, dù sao cô cũng không có quan hệ gì với họ.
“Thiên Nam, Thiên Vy hai đứa vừa đến à?” An Khánh bối rối nhìn hai đứa con mình đang bước về phía này, không biết phải nói gì. Chuyện ngày hôm đó ông thừa nhận mình cũng có lỗi, ông đã vài lần gọi đến văn phòng của Thiên Nam hẹn gặp nhưng lần nào thư ký cũng báo bận.
“Bọn tôi đến thăm mẹ mình. Còn mấy người đến đây làm gì? Cắm trại à? Nếu thật nhưng thế thì sở thích của ba người thật khiến tôi ớn lạnh!” Thiên Vy 'xấu tính' xuất hiện, bắt đầu mỉa mai ba người kia. Thật ra cô cũng không định xen vào dù sao Lạc Tuệ Mẫn và Lý Minh Ngọc cũng chưa chọc đến cô. Nhưng nhìn tới hai khuôn mặt đang tỏ ra yếu đuối đáng thương kia cô lại ngứa tay.
“Thiên Vy ba biết con còn giận ba, ba không trách nhưng con có thể đừng nói như thế với dì Tuệ Mẫn và Minh Ngọc được không?” An Khánh xuống giọng dỗ dành. Ông cảm thấy Thiên Vy như bây giờ là do ông đã quá nuông chiều con bé.
“Buồn cười, tất nhiên là ông không trách tôi rồi, vì ông có là gì đâu mà được quyền trách tôi. Mà nói cho ông biết luôn, ông đừng mơ tôi nói chuyện lễ phép với hai con hồ ly tinh đó, sau này ông nên đem sủng vật của ông về nhốt vào chuồng đi nếu để tôi gặp tôi sẽ lột da hai con hồ ly tinh này đó.” Thiên Vy không lễ phép nói toàn lời khó nghe, cô cảm thấy sau nhiều lần tiếp xúc với nam chính nữ chính ở thế giới này, tài ăn nói của mình đã đến một tầm cao mới! An Thiên Nam cầm hoa, nén cười, anh không biết em gái mình lại có thể chọc người đến mức này, nhìn Lạc Tuệ Mẫn và Lý Minh Ngọc giận đến đỏ mặt mà không dám lên tiếng mắng trả, cơn giận của anh cũng theo đó mà hạ nhiệt.
“Thiên Vy ba biết con là đưá con gái ngoan, chỉ là con đang giận ba nên mới như thế. Ba biết thời gian trước ba không tốt với con, bây giờ ba muốn bù đắp cho con, con quay về An gia với ba nhé!” An Khánh không giận trước lời châm chọc của con gái, mà còn gần như năn nỉ Thiên Vy. Mẹ con Lạc Tuệ Mẫn chết trân, họ không ngờ An Khánh lại nói những lời này. An Thiên Nam cũng bất ngờ không kém, An Khánh vốn là người sĩ diện lại nói ra những lời này, xem ra ông ta cùng đường rồi.”Được thôi.” Thiên Vy vui vẻ đồng ý với An Khánh, mỉm cười nhìn Lạc Tuệ Mẫn và Lý Minh Ngọc mặt đổi từ đỏ sang trắng. Thiên Nam bên cạnh lộ rõ thất vọng. Trái với con trai, An Khánh biết Thiên Vy sẽ đồng ý, chỉ cần con gái chịu quay về An gia ông tin mình cũng sẽ sớm được con trai tha thứ, nhưng có vẻ ông đã vui mừng quá sớm, vì câu nói tiếp tục của Thiên Vy:
“Nhưng ông phải đuổi mẹ con bà ta.”
Thiên Nam thở phào lúc đầu còn nghĩ em gái sẽ liêu siêu trước lời của An Khánh nhưng xem ra anh đã quá xem thường Thiên Vy. An Khánh cứng mặt khó xử nhìn Lạc Tuệ Mẫn và Lý Minh Ngọc. Lạc Tuệ Mẫn bắt đầu bình tĩnh lại, nhìn An Khánh nói:
“Anh đừng lo, trong hôm nay mẹ con em sẽ dọn đi. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
“Ba, con không muốn xa ba.” Lý Minh Ngọc thút thít giúp sức, âm thầm nguyền rủa An Thiên Vy.
“Đừng làm khó ba con.” Lạc Tuệ Mẫn đau khổ ôm lấy con gái, bà tin An Khánh sẽ trúng kế. An Khánh đau lòng nhìn mẹ con Lạc Tuệ Mẫn do dự, hai bên ông không muốn mất bên nào.
“Anh hai ơi, nhìn nè da gà em nổi hết rồi! Quá đáng sợ mà.” Thiên Vy đưa cánh tay đến trước mặt An Thiên Nam hoảng sợ nói. Thiên Nam mím môi, hắn giọng góp vui:
“Bà Lạc, Lý tiểu thư mẹ con hai người không muốn đi thì cứ nói thẳng, đừng diễn cái trò buồn nôn này được không?”
“Thiên Nam con...” An Khánh giận đến đỏ mặt, chỉ thẳng con trai mình, một mình Thiên Vy đã đủ khiến ông đau đầu rồi, bây giờ còn thêm cả Thiên Nam. Thấy An Khánh kích động muốn mắng anh trai mình, Thiên Vy liền cướp lời ông ta:
“Anh hai không biết gì hết, cái mà anh vừa gọi là 'buồn nôn' đó là tuyệt chiêu của hồ ly tinh đấy ạ!”
“Thiên Vy em đừng nghĩ là con gái của ba thì chị sẽ nhịn em. Em còn nói khó nghe như thế chị sẽ không bỏ qua.” Lần này Lý Minh Ngọc cũng đã tiến bộ hơn, dù đang tức điên nhưng còn giữ được chút lý trí. Lạc Tuệ Mẫn vô cùng hài lòng với biểu hiện của con gái, để Lý Minh Ngọc tự ứng phó còn mình ở bên khóc thảm thương.
“Cô phát bệnh à? Sau hôm nay nói chuyện dễ nghe quá vậy? Tôi thấy tương lai của cô ngày càng tươi sáng giống mẹ cô. Suốt ngày biết chỉ biết đem bám đàn ông, tiểu hồ ly cố gắng nha!” Sau màn cổ vũ của Thiên Vy, mẹ con Lạc Tuệ Mẫn tuy tức nhưng cũng vui mừng, An Khánh lúc này giận đến run người, quát:
“Con muốn chống với ba đến cùng phải không?”
“Đúng vậy, thế thì sao nào?” Thiên Nam khiêu khích.
“Thiên Nam con không cần An Thịnh sao? Con nghĩ Tịch Thiên của ông ngoại con để lại đủ lớn hay sao?” An Khánh rít lên, đe dọa.
“Nếu tôi thật sự cần nó thì đã không bỏ đi rồi.” Thiên Nam không dài dòng đáp gọn một câu.
“Hay lắm. Ba sẽ xem con còn chống đỡ được Tịch Thiên đến khi nào.” Bỏ lại một câu An Khánh quay lưng đi. Lạc Tuệ Mẫn vội vàng theo sau, Lý Minh Ngọc nhếch môi nhìn Thiên Vy. Thiên Vy liếc cô ta một cái không thèm để ý.
“Mẹ thấy không? Thiên Vy đã trưởng thành rồi, không dễ bị ức hiếp nữa đâu.” An Thiên Nam đặt bó lưu ly trắng trước mộ cười nói.
“À... ưm...mẹ không cần lo cho con đâu.” Thiên Vy nhìn tấm hình trên bia ấm úng, trước giờ cô không có thói quen nói dối hơn nữa còn nói dối trước mặt người đã mất...haiz!
An Thiên Nam không quá chú ý đến biểu hiện lạ của Thiên Vy, anh mải mê kể những chuyện đã xảy ra cho mẹ mình nghe, cho đến khi thư ký gọi điện đến, anh nhìn Thiên Vy nói:
“Công ty có việc, hôm khác chúng ta lại đến thăm mẹ được không?”
“Được. Nhưng em có chuyện muốn nói riêng với mẹ.” Thiên Vy quyết định cô phải nói rõ với 'mẹ' của mình.
“Anh chờ em ngồi xe.” Thiên Nam xoa đầu em gái bước đi.
Thấy anh trai đã đi xa, Thiên Vy vội vàng nhìn xung quanh khi chắc không có người liền đứng trước mộ, thành thật nói:
“Chào bác, thật ra cháu không phải con gái của bác. Bác đừng hiểu lầm nha! Cháu không có làm gì hết, cháu cũng biết sau thành thế này đâu, mới ngủ dậy thấy mình ở trong thân thể của con gái bác rồi. Tuy thế nhưng bác cứ yên tâm, cháu sẽ không làm gì để con gái bác mất mặt đâu. Cháu hứa đấy...À...bây giờ bác đã biết mọi chuyện rồi...nên sau này đừng hù cháu như sáng nay được không?”
Ngừng một lúc, thấy xung quanh không có gì khác lạ liền nói tiếp:
“Vậy là bác đồng ý rồi nha. Cháu vô cùng biết ơn bác, cháu sẽ thay bác chăm sóc An Thiên Nam, bác cứ an tâm. Có thời gian cháu sẽ đến thăm bác, tạm biệt!”
Độc thoại một mình, Thiên Vy cúi đầu chào, bước vội ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.