Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Bọn Ngươi!

Chương 27:




An gia.
Lạc Tuệ Mẫn đứng ngồi không yên đi lại quanh phòng, mấy ngày nay bà luôn thấp thỏm lo sợ chuyện mình thuê người dạy dỗ An Thiên Vy bị bại lộ. Bà thật không ngờ đám người kia lại trở mặt tống tiền bà, đây đã là lần thứ ba bọn chúng yêu cầu bà đưa tiền. Lạc Tuệ Mẫn lúc này đã đến đường cùng, bà không thể lấy tiền của An gia thêm được nữa.
“Minh Ngọc chúng lại đòi tiền!” Vừa nhìn thấy con gái vào phòng, Lạc Tuệ Mẫn gấp gáp nói.
“Mẹ không cần lo, con tìm được người giúp chúng ta rồi!” Lý Minh Ngọc uể oải ngã lưng xuống giường, nếu sớm biết chuyện sẽ thế này cô đã can ngăn mẹ mình, không những không cho An Thiên Vy một bài học mà mẹ con cô còn mất một khoảng tiền lớn.
“Thật sao? Là ai vậy con?” Lạc Tuệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay bà ăn không ngon ngủ không yên cũng chỉ vì chuyện này.
“Là Hoắc Chính, con trai của Hoắc tổng.” Lý Minh Ngọc đáp, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
“Nó muốn con làm gì?” Lạc Tuệ Mẫn vừa nghe tên ân nhân giúp mình, lại thêm biểu tình của con gái liền biết có chuyện không hay. Hoắc Chính là người thừa kế của công ty thời trang JK, mà JK lại là đối thủ của Florita Bridal. Lòng bà trỗi dậy một cảm giác lo lắng không yên.
“Hắn ta muốn con sao chép bản thiết kế sắp ra mắt của Florita Bridal!” Lý Minh Ngọc đưa tay vuốt mặt, nói tất cả. Biết mình không còn nắm được Cố Hạo Nhiên nên cô đã săn mục tiêu mới nhưng cô không ngờ lại câu trúng thái tử của JK. Thật không biết là phúc hay là họa!
“Làm thế là phạm pháp đấy!” Lạc Tuệ Mẫn kích động nói. Bà vốn đã nghe nói một vài chuyện đấu đá của JK và Florita Bridal, bọn họ đấu nhau gay gắt, nhưng đến giờ Florita Bridal có vẻ chiếm thế thượng phong hơn JK. Nếu Minh Ngọc bị Cố Hạo Nhiên phát hiện, e là sẽ có kết quả không tốt!
“Thế thuê người đột nhập nhà người khác không phạm pháp sao?” Lý Minh Ngọc bật dậy cãi lời, bây giờ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chuyện cô làm dạo gần đây luôn không được suông sẻ!
“Chuyện đám người kia chúng ta có thể tìm cách khác giải quyết, nhưng chuyện Hoắc Chính muốn con làm thì khác, nếu con bị phát hiện con nghĩ Cố Hạo Nhiên sẽ tha cho con sao? Con quen nó không phải mới vài ngày, con hiểu nó rất rõ mà!”
“Không ai có thể giúp chúng ta đâu mẹ, Hoắc Chính có tiền lại quen biết hắc đạo, chỉ có anh ta giúp được thôi!” Lý Minh Ngọc đáp, thật ra cô cũng không muốn trộm thiết kế, nhưng cô không có cách nào khác.
“Cố Hạo Nhiên sẽ hủy cả tương lai con, nếu nó biết con phản bội nó!” Lạc Tuệ Mẫn lay mạnh Lý Minh Ngọc, như muốn giúp cô tỉnh táo lại.
“Không làm con và mẹ chắc chắn sẽ đi tù, dù không lâu nhưng cũng đủ mất tất cả, An gia, An Thịnh... Nếu làm khả năng bị phát hiện tuy có nhưng không cao, vả lại cho dù Cố Hạo Nhiên có phát hiện ra thì đã sao? Chỉ cần An Khánh không biết chúng ta hại con gái ông ta là được!” “Nhưng...”
“Mẹ à, hiện giờ tuy Cố Hạo Nhiên lạnh nhạt với con, nhưng anh ta vẫn chưa chính thức vất bỏ con. Con vẫn có thể đường đường chính chính vào Florita Bridal, vào phòng làm việc của anh ta!” Thấy mẹ mình còn ý định khuyên ngăn, Lý Minh Ngọc liền cắt ngang lời bà.
“Được rồi, nhưng nhớ phải cẩn thận!” Lạc Tuệ Mẫn thấy con gái kiên quyết như thế đành đồng ý. Lý Minh Ngọc không đáp, nhắm chặt mắt suy nghĩ, không phải cô không sợ mà là cô không còn cách nào khác, đành đánh cược một phen thôi!
***
Hôm nay là ngày diễn ra trận bóng rổ, Thiên Vy từ sớm đã thức dậy, lại mất mấy tiếng đồng hồ để chải, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ăn mặc như mọi ngày, vì cô chẳng phải mặc gì cho đẹp chuốc. Trước khi đi cũng không quên liếc nhìn động tĩnh nhà bên cạnh, yên lặng... có lẽ sư huynh đã đến trường!
Đến trường không khí đã huyên náo, đa phần là khá giả nữ, cũng chả trách, cô nghe Mạn Hân nói thành viên trong đội bóng toàn những người ưu tú có tài lẫn sắc bảo sao không hút fan thế này. Cũng may cô đã có Mạn Hân, nếu không hôm nay chắc chắn phải lót dép ngồi xem rồi!
“Cậu thật biết chọn chỗ đấy!” Thiên Vy vừa ngồi xuống vô cùng hài lòng nói.
“Nói cho cậu biết, chỗ cậu đang ngồi là chỗ vip đấy nhé! Ngồi ở đây cậu có thể ngắm sư huynh của cậu thỏa thích.” Mạn Hân cười hì hì, khoát vai Thiên Vy nói.
“Thiên Vy.” Đúng lúc này một giọng nói vang lên cắt ngang câu chuyện của hai cô gái. Thiên Vy ngước mắt nhìn bên cạnh, nơi vừa có người gọi cô, khi thấy người kia, Thiên Vy ngẩng ra một chút rồi lên tiếng:
“Sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay trường tớ đấu với trường cậu, cậu không biết sao?” Triệu Băng Di ngồi xuống chiếc ghế cạnh Thiên Vy, từ ngày Thiên Vy thôi học đã cắt đứt liên lạc với cô, cô có đến Tịch gia vài lần nhưng đều không gặp được, hỏi ra mới biết Thiên Vy chuyển đến đại học F, hơn nữa còn dọn ra ngoài, vốn muốn tìm Thiên Vy mong được tha lỗi, nhưng Triệu Băng Di không có can đảm đó. Vừa hay hôm nay có trận bóng giao hữu với đại học F cô liền đến đây nhân tiện cổ vũ cho Thụ Nhân, khi thấy Thiên Vy ở đây cô còn tưởng cô bạn đến gặo Thụ Nhân. Triệu Băng Di nghĩ với mức tình cảm trước đây dành cho Thụ Nhân, chắc Thiên Vy đã tha thứ cho cậu. Nhưng thấy biểu cảm vừa rồi Triệu Băng Di không khỏi cảm thấy thất vọng, xem ra Thiên Vy vốn không biết họ sẽ đến.
“Trường mình đấu với đại học X sao?” Thiên Vy lười phải nhìn mặt Triệu Băng Di liền quay sang Mạn Hân xác định, trong lòng cảm thấy: ừm vẫn là mặt tròn trịa đáng yêu hơn!!!
“Đúng vậy! Cô ấy là bạn cậu sao?” Mạn Hân bóc một miếng khoai tây cho vào miệng khẽ hỏi Thiên Vy.
“Cũng không hẳn là bạn. Mình và cô ấy học chung tám năm!” Thiên Vy vẫn không thèm để ý đến Triệu Băng Di, nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Mạn Hân liền nhíu mày. Haiz xem ra mình cố gắng như thế mà con nhóc này vẫn còn sợ người lạ!!!”Tám năm??? Thế mà cậu nói không phải bạn... à phải là bạn thân!” Mạn Hân thiếu chút phun sạch khoai tây, Thiên Vy lúc nào cũng thế, luôn thích trêu cô.
“Mình và cô ấy chỉ đơn giản là học cùng lớp suốt tám năm. Không phải bạn càng không phải bạn thân, người bạn thân của mình là người luôn tin tưởng mình, suốt ngày cùng mình nói đủ chuyện bát quái. Người đó là cậu đấy Mạn Hân!” Thiên Vy vừa ăn bánh vừa nói. Cô là cố tình nói cho Triệu Băng Di nghe, cô là đang phủi sạch quan hệ với cô ta, Thiên Vy làm điều này đơn giản vì cô nhớ thù xưa. Cô nàng này cũng đã từng khiến 'An Thiên Vy' đau lòng, cô đây chỉ là ăn miếng trả miếng.
“Thiên Vy cậu lại nói quá rồi!” Mạn Hân vừa nghe liền biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì đó, lại nhìn vẻ mặt không vui của cô gái kia cô cũng không muốn hỏi rõ. Đáp một câu gưởng gạo rồi lại tiếp tục ăn khoai tây của mình.
“Hi!” Lại một giọng nói lạ mà quen, nhưng lần này là bên cạnh Mạn Hân. Cả ba cô gái đồng loạt ngẩng đầu nhìn người đến, mỗi người một vẻ. Triệu Băng Di thản nhiên, Thiên Vy khẽ cau mày rồi cười như kiểu xã giao, chỉ có Mạn Hân là hơi kỳ lạ đỏ mặt ngại ngùng. Thiên Vy tinh mắt phát hiện điều kỳ lạ ấy, sau đó vỡ lẽ nhìn người vừa đến đang rất tự nhiên ngồi xuống chỗ trống cạnh Mạn Hân. Triệu Băng Di đang buồn bực chuyện khi nãy nào phát hiện bầu không khí này, nói:
“Cố học trưởng đến lâu chưa?”
“Anh vừa đến cùng Thụ Nhân, Thiên Vy cũng đến cổ vũ cho Thụ Nhân sao?” Cố Khang Kiện đáp lời Triệu Băng Di, nhân tiện bắt chuyện với Thiên Vy. Có thể An Thiên Vy đã tha thứ cho Thụ Nhân, nhưng sao mình không nghe cậu ta nói nhỉ?
“Tôi còn không biết trường các người tham gia, chúng tôi đến chỉ vì Hứa sư huynh thôi! Mạn Hân sao mình không thấy sư huynh?” Thiên Vy nói, không quen kéo cô bạn đang đỏ mặt vào. Nhìn những biểu hiện của Mạn Hân cô đã chuẩn ra bệnh. Không đoán ra mới lạ, bởi vì cô mắc bệnh này mà, chỉ là nguyên nhân bệnh khác nhau thôi! Mạn Hân thích Cố Khang Kiện!!!
“Có lẽ đang chuẩn bị ra sân!” Mạn Hân lí nhí đáp, từ sau chuyện ở rạp phim, cô luôn mong được gặp lại người đó nhưng không hiểu sao, bây giờ khi đã gặp lại bối rối không biết nói gì!!!
“Nhìn tính cách của Mạn Hân như thế không hiểu sao lại chơi thân được vậy. Chắc Mạn Hân suốt ngày bị Thiên Vy ăn hiếp nhỉ?” Cố Khang Kiện lúc này mới trêu chọc Mạn Hân, trong ấn tượng của cậu, cô là cô gái tốt, tính cách khá yên tĩnh, rụt rè rất dễ bị lu mờ, nếu không phải An Thiên Vy vừa nhắc đến cô, cậu cũng không biết mình đang ngồi cạnh cô gái hôm đó.
“Không... không có. Thiên Vy rất tốt!” Vừa nghe giọng cậu, Mạn Hân liền mất bình tĩnh lắp bắp đáp, trong lòng rất vui nhưng lại không dám nhìn thẳng cậu.
“Cố Khang Kiện đừng có mà chọc tôi!” Thiên Vy thấy Mạn Hân như thế liền ra tay giúp đỡ, xem ra bạn cô là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi! Bất quá cô có chút đắn đo, Cố Khang Kiện là nam chính liệu có thể yêu Mạn Hân, người vốn không có trong câu chuyện? Nhưng cô lại không nỡ cắt một nụ hoa vừa chóm nở! Thôi thì để quan sát tình hình thêm đã, nếu thật không thể cô sẽ khuyên Mạn Hân.”Học trưởng lại trêu Thiên Vy rồi!” Người bị gạt sang một bên nãy giờ _Triệu Băng Di cũng lên tiếng góp vui. Cô không thích Thiên Vy như thế này, tuy cô thật sự có lỗi nhưng cũng không nên coi cô như không khí!
“Em còn không hiểu tính cách cô ta sao? Anh đây chỉ là đang nói sự thật!” Cố Khang Kiện khẽ cười tiếp tục trêu chọc.
“Tôi đi vệ sinh! Mạn Hân cậu ở đây chờ mình nhé! Mình sẽ nhanh quay lại.” Thiên Vy nói, thật ra cô đang tìm chút yên tĩnh, cô cần nghĩ kỹ chuyện của Mạn Hân.
“Nhanh nhé!” Mạn Hân vốn muốn đi cùng Thiên Vy, cô thực sự không dám ở đây một mình, nhưng xem ra Thiên Vy có việc, cô chỉ đành ngoan ngoãn ở đây.
“Mau đi đi. Không ai ăn thịt cô ấy đâu!” Cố Khang Kiện nhìn Thiên Vy như gà mẹ liền đuổi người. Cậu không biết cô đang nghĩ gì nữa?
Thiên Vy trừng mắt nhìn Cố Khang Kiện, quay đầu bước đi, không nói gì đến Triệu Băng Di. Triệu Băng Di đưa mắt nhìn theo Thiên Vy, rồi lại nhìn Mạn Hân, cô thấy ghen tỵ với tình bạn của họ, dù không muốn tin nhưng nhìn cách đối xử Thiên Vy dành cho mình, Triệu Băng Di liền biết mình đã mất người bạn thân này!
***
Thiên Vy dựa vào tường xoa cằm, suốt đoạn đường đến đây cô đã nghĩ kỹ. Tác hợp cho bọn họ, cô cũng có lợi nha! Cố Khang Kiện cũng không tệ, học giỏi, tài chính cao, có chút nhan sắc... chỉ có một khuyết điểm là có một tên anh trai độc miệng, nhưng khuyết điểm này bất quá có thể tha thứ. Thành đôi với cậu ta Mạn Hân chắc chắn không chịu khổ. Hơn nữa nếu cậu ta cùng Mạn Hân... vậy sẽ không có chuyện Cố Khang Kiện giúp Lý Minh Ngọc chiếm Tịch Thiên, điều này rất có lợi cho cô nha!!!
“Quyết định vậy đi!” Thiên Vy lẩm bẩm, đến bồn rửa mặt, khi ngẩng đầu để chỉnh tóc, Thiên Vy thiếu chút nữa thét lên khi thấy người trong gương. Vỗ vỗ ngực mình, cô bình tĩnh quay lại đối mặt với người kia:
“Không ngờ Lý tiểu thư lại có sở thích ở nhà vệ sinh hù người như thế!”
“Đó là do cô có tật giật mình thôi!” Lý Minh Ngọc không tiến cũng không lùi, đáp trả. Hôm nay đến đây, cô chỉ có một mục đ́ích đó là xác nhận chuyện cô nghi ngờ mấy ngày nay có liên quan đến An Thiên Vy không.
“Ồ! Tôi không biết mình có phải có tật giật mình không, nhưng tôi thấy sắc mặt nhợt nhạt cộng với quần thâm mắt dù đã che đi, tôi đoán chắc mấy ngày nay cô có 'chuyện vui' rồi!” Thiên Vy cũng không ngại gợi ý cho Lý Minh Ngọc. Tuy rằng cho đám người kia đòi tiền Lạc Tuệ Mẫn cô thấy rất vui, nhưng cô cũng không quên ba tên kia đã làm loạn cái 'ổ' của cô thế nào. Vì thế Thiên Vy quyết định cho bọn họ hưởng lợi đến đây thôi!
“Cô đã biết chuyện đó?” Lý Minh Ngọc dù đã phần nào biết trước nhưng vẫn không kiềm được kích động. Cô thật không ngờ An Thiên Vy lại có bản lĩnh thế này, nếu là trước kia cô ta chắc chắn sẽ làm ầm lên thay vì tính kế mẹ con cô.
“Đúng vậy đó! Không những thế tôi còn đột nhiên rủ lòng gợi ý vài chuyện cho họ.” Thiên Vy đáp, không quên nở nụ cười tươi, cô tin chắc Lý Minh Ngọc đang tức đến mức đánh cô.
“Thì ra là cô!” Lý Minh Ngọc hơi lớn tiếng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhếch môi cười lạnh.
“Nhưng tiếc quá! Chắc đại tiểu thư phải thất vọng rồi, vì tôi đã tìm được cách dọn dẹn ba tên kia rồi!”
“Ồ thế sao, nhưng Lý tiểu thư đừng lo, sắp tới đây tôi còn rất nhiều cơ hội chơi cùng mẹ con cô!” Ngắm mình trong gương, Thiên Vy nói, mấy ngày nay cô phát hiện có một số chuyện nhỏ xảy ra khiến cô thấy rất quen. Lúc đầu cô cứ tưởng mình có siêu năng lực, ai ngờ sau đó đau khổ phát hiện sở dĩ có cảm giác trên là do cô đã đọc cuốn tiểu thuyết. Thì ra mọi chuyện vẫn theo nguyên tác, chỉ có một số chuyện thay đổi. Cũng vì thế cô mới có quyết định trên, nữ chính thì sao? Không phải chỉ được cái bàn tay vàng thôi sao? Chị đây còn ghê gớm hơn, chị biết cả câu chuyện sợ gì nữ chính!!!
“Cô muốn chống đối?” Lý Minh Ngọc nhướng mày, đi đến trước mặt An Thiên Vy trừng mắt nhìn cô ta hỏi.
“Là do cô ngu ngốc thôi. Tôi từ sớm đã không muốn so đo với hai cô hồ ly mấy người, nhưng mấy người lại ấm đầu chạy đến gây chuyện cùng tôi.” Thiên Vy không bị khí thế của nữ chính dọa sợ, liếc nhìn kẻ thù lạnh lùng đáo.
“Được thôi. Tôi sẽ sớm cho cô bại trận, mất tất cả!” Lý Minh Ngọc lúc này không kiềm được nắm chặt hai tay, nói xong liền xoay người rời đi.
Thiên Vy bĩu môi, nhìn bóng lưng Lý Minh Ngọc lòng nghĩ ngợi: Rốt cuộc là ai? Tưởng Thụ Nhân vốn đã tuyệt giao với Lý Minh Ngọc, Hàn Triệt sớm sang nước ngoài giải quyết chuyện ở công ty hơn nữa anh ta sẽ không nhận lời làm việc gì mà không rõ nguyên nhân. Cố Hạo Nhiên thì càng khỏi nói, dù độc miệng nhưng sẽ không quăng tiền ra cửa sổ. Cố Khang Kiện lúc này theo trí nhớ của Thiên Vy cậu ta còn chưa bị thu phục. Lâm Vỹ Tường thì... ừm Thiên Vy có chút nghi ngờ anh ta. Nhưng bất quá một lúc sao cô đã phát hiện ra người khả nghi hơn!
“Hoắc Chính...” Lẩm bẩm hai từ, Thiên Vy bừng bừng tỉnh ngộ. Phải rồi! Sao cô có thể quên mất tên nam phụ này chứ!!!
chuyên là chuyên gia giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực! Thời gian này chính là lúc nam phụ lên sàn, hắn tiếo cận nữ chính vì muốn đấu với Cố Hạo Nhiên. Hắn muốn thông qua nữ chính trộm thiết kế của Cố Hạo Nhiên, nhưng hắn không ngờ Lý Minh Ngọc sớm đã báo với Cố Hạo Nhiên khiến hắn bị tính kế ngược lại kéo cả công ty một phen sụp đổ.
Thở dài một hơi, Thiên Vy tin mọi chuyện sẽ diễn ra như thế, cô cũng không có ý định chen vào, dù sao Cố cáo già rất nguy hiểm. Nhưng Thiên Vy lại không hay biết, vì sự thay đổi của mình đã khiến câu chuyện thay đổi!
***
Vừa viết xog đấy! Chưa đọc kỹ, nếu sai chíh tả mog mn thôg cảm nka!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.