Trở lại sân vận động của trường, không khí náo nhiệt nhờ tiếng reo hò của mọi người, làm người ta sôi trào nhiệt huyết. Nhưng Thiên Vy im lặng hơn, cô đắn đo không biết có nên nhắc nhở Cố Khang Kiện cẩn thận Lý Minh Ngọc hay không. Nửa muốn giúp nhưng nhớ tới tên độc miệng kia lòng tốt của cô liền chạy mất.
Haiz, muốn làm người tốt thật khó mà!!!
Đúng lúc đang đau khổ suy nghĩ, Mạn Hân kéo tay cô chỉ về hướng sân đấu. Thiên Vy khó hiểu nhìn theo một giây sau liền tươi tỉnh ném vấn đề kia sang một bên. Dưới sân đấu, sư huynh cô đang làm động tác khởi động, vừa giãn gân cốt vừa nói chuyện phiếm với những người trong đội. Mạn Hân nhìn Thiên Vy đang bày ra bộ dáng háo sắc nhìn chằm chằm ai kia, không khỏi xấu hổ giùm cô bạn, liền nhỏ giọng nhắc nhở:
“Cậu chảy cả nước dãi rồi kìa!”
“Kệ mình!” Thiên Vy không ngại ngùng đáp, da mặt cô chỉ mỏng khi ở cạnh sư huynh thôi!!!
Cố Khang Kiện thản nhiên như chẳng nghe gì, nhưng trên thực tế cậu chẳng bỏ sót một chữ nào. Đưa mắt nhìn theo hướng Thiên Vy đang nhìn, đó là anh chàng ngoại quốc điển trai, tóc vàng tôn lên làn da trắng của anh ta, anh ta có vẻ là người khá ôn nhu, khi nói chuyện luôn nở nụ cười. Cố Khang Kiện khẽ cười nhìn hướng khác, thì ra An đại tiểu thư đang thích anh chàng này!!!
***
Triệu Băng Di đang đứng ở khu dành cho đội phụ trợ nhìn Tưởng Thụ Nhân ở bên khởi động, trong lòng có chút nhói nhưng vẫn dịu dàng nói:
“Hôm nay Thiên Vy cũng đến đây!”
Tưởng Thụ Nhân không vội đáp, nhanh chóng nhìn xunh quanh với vẻ mong đợi, khi thấy Thiên Vy thì vui hẳn lên, nhưng sau lại phát hiện cô đang chăm chú nhìn người khác không phải mình, vẻ mặt cậu ảm đạm hẳn, ánh mắt không còn nhiệt tình dõi theo cô như trước nữa.
Băng Di cố nén khó chịu trong lòng, gượng cười an ủi:
“Mọi chuyện cần thời gian. Anh đừng lo lắng em tin sẽ có ngày Thiên Vy tha thứ cho anh!”
“Anh cũng mong như vậy!” Thụ Nhân đáp, ánh mắt đượm buồn thôi không nhìn người kia nữa. Đúng lúc này tiếng còi vang lên cậu nhanh chóng ra sân cùng đồng đội. Băng Di đứng ngơ ngác nơi đó nhìn theo, nụ cười trên môi mất hẳn, cô khẽ nói:
“Thế cần bao nhiêu thời gian để anh hiểu tình cảm của em?”
***
Trận đấu rất nhanh bắt đầu, thời gian chỉ mất hơn một tiếng, đến khi kết thúc trận đầu, đội Duật Thần dẫn trước đối phương ba điểm. Thắng trận đầu khiến cho cả đội và những người cổ vũ không hỏi phấn khích. Các thành viên trong đội hớn hở ôm chặt lấy nhau. Duật Thần cũng không ngại lệ anh vô thức nhìn về khán đài, anh nghe cô nói hôm nay sẽ đến xem, anh không hiểu sao lúc này lại muốn thấy cô. Quả nhiên không khiến Duật Thần thất vọng, anh thấy cô, cô cũng đang nhìn anh, nhất thời khuôn mặt anh ngập tràn vui vẻ.
Thiên Vy vốn đang buồn bực vì từ đầu đến giờ Duật Thần vẫn không nhìn về chỗ khán đài một lần. Cô mải mê ngắm anh đến không để ý thời gian, đến khi tiếng còi lại lần nữa vang lên, thấy những đồng đội chạy đến ôm anh, cô mới ý thức được họ thắng trận. Nhưng rồi lại bất ngờ xảy ra chuyện vui, đó là anh nhìn về hướng này, chính xác hơn là nhìn cô như đang muốn chia sẻ niềm vui với cô. Thiên Vy không khỏi kích động, giơ ngón cái về phía anh, môi mấp máy không thành tiếng:
“Anh giỏi quá!”Dù cách xa nhưng Duật Thần vẫn thấy được, hiểu được điều cô nói với mình, lông mày giãn ra, đôi mắt xanh lấp lánh như mang theo ánh mặt trời, anh gửi đáp cô một nụ cười khiến ai đó phải ngẩn ngơ.
Bên này thì ấm áp, bên kia sớm đã như ở nam cực, Tưởng Thụ Nhân thu hết màn kia vào mắt, tay nắm chặt đến các khớp trắng lên. Lúc này cậu mới phát hiện kẻ đang cười với Thiên Vy là người lần trước kéo cô đi khi cậu đến đây tìm Thiên Vy. Băng Di ở một bên đương nhiên cũng thấy rõ, cô biết tâm trạng cậu không tốt, cũng không nhiều lời vờ như không biết gì, đưa khăn sớm đã chuẩn bị cho cậu:
“Anh lau mặt đi.”
Tưởng Thụ Nhân không đáp, nhưng đã dứt mắt khỏi hai người kia, nhận khăn từ Băng Di, sau lại cùng các thành viên bàn bạc về trận đấu.
***
Trận thứ hai bắt đầu, lần này Tưởng Thụ Nhân tập trung hơn, cậu luôn bám theo kiềm Duật Thần lấy bóng. Về phần Duật Thần, anh nhận ra Tưởng Thụ Nhân, anh cũng biết là Tưởng Thụ Nhân cố tình nhưng cũng không bất mãn gì, dù sao người khác thích hay ghét mình anh sao quản được, nên tùy cậu ta thôi. Thiên Vy ngược lại không được bình tĩnh như anh, cô cau có luôn miệng không ngừng mắng cậu, đến mức Mạn Hân và Cố Khang Kiện không nhịn được lên tiếng:
“ Thiên Vy đừng lo, Hứa sư huynh sẽ không bị thương đâu!”
“Mạn Hân cậu cũng thấy là anh ta cố tình mà!” Thiên Vy không vui nói.
“An tiểu thư, đây là thi đấu, Thụ Nhân chặn cướp bóng là chuyện bình thường, nếu cô sợ người ta bị thương, sao không xuống đó bảo anh ta đừng dẫn bóng nữa!” Cố Khang Kiện lên tiếng bênh vực bạn thân, cậu không thích An Thiên Vy quá chú ý đến chàng ngoại quốc kia.
“Cố thiếu gia, cũng như anh nói đó, đây là trận đấu, sư huynh tôi không dẫn bóng chẳng lẽ ở đó hóng gió xem đối thủ ghi điểm! Anh có giỏi thì bảo Tưởng Thụ Nhân ra sân nghỉ ngơi đi!” Thiên Vy phản bác, cô cảm thấy Cố Khang Kiện và Tưởng Thụ Nhân chắc do không hợp phong thủy ở đại học F nên bị phát bệnh cả rồi!!!
“Cô...” Cố Khang Kiện đang muốn cãi tiếp thì bị một tràng la hét của những sinh viên khác cắt ngang. Mạn Hân và Thiên Vy lúc này mới chú ý đến mọi người ai cũng chăm chú nhìn phía sân đấu. Cả hai đưa mắt nhìn theo, Mạn Hân há hốc cả miệng, Cố Khang Kiện ngỡ ngàng sau đó nén cười, Thiên Vy kém chút nữa là quăng cả chai nước trong tay lòng gào thét:
Tưởng Thụ Nhân kia dám ngang nhiên thả dê trên người sư huynh cô!!!
***
Cả hai nhân vật chính cũng không khỏi bàng hoàng. Duật Thần vừa cướp được bóng của đối phương, anh nhanh chóng dẫn bóng đến khi chuẩn bị ghi điểm thì phát hiện đối phương phòng thủ quá chặt chẽ, vì thế anh quyết định tạm thời chuyền bóng cho đồng đội. Ai ngờ vừa mới xây người thì Tưởng Thụ Nhân ở đâu chạy đến ngã lên người anh.
Thật ra Thụ Nhân cũng, không muốn như thế, cậu vốn đuổi theo sau lưng Duật Thần muốn cướp bóng, không lường trước được anh bất ngờ đổi ý, xoay người. Khoảng cách quá gần cậu không phản ứng kịp ngã về trước. Cả sân vận động náo loạn hẳn, Duật Thần nhíu mày mặt không đổi sắc trước tình cảnh éo le này, vươn tay muốn đẩy cậu ra nhưng lại phát hiện tay mình đau nhói. Tưởng Thụ Nhân cũng không khá hơn, vì lúc ngã xuống đầu gối cậu va chạm mạnh xuống sàn khiến cậu đau đến toát mồ hôi, đồng đội cậu sau khi lấy lại tinh thần liền dìu cậu đứng lên.***
Sau khi đưa cả hai đến phòng y tế, vết thương của cả hai không nghiêm trọng, mọi người liền để họ nghỉ ngơi sau đó tiếp tục trận đấu. Trong phòng không khí im lặng đến đáng sợ, cả hai không ai nói với ai một câu nào. Thiên Vy lo lắng chạy đến giường nơi Duật Thần đang ngồi hỏi:
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là phải nghỉ phép vài ngày thôi.” Duật Thần giơ cánh tay quấn băng trắng cho cô xem.
“Để mai em xin phép giúp anh.” Thấy anh không còn vết thương nào khác, cô an tâm nói. Duật Thần cũng không từ chối dù sao bây giờ với tình trạng này anh cũng chẳng đi làm được. Tưởng Thụ Nhân với đầu gối quấn băng nhìn chằm chằm hai người đang xem mình là không khí hận không thể đến tách bọn họ ra. Duật Thần cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của ai kia, nói với Thiên Vy:
“Anh ra ngoài, hai người nói chuyện đi!”
Tưởng Thụ Nhân vô cùng hài lòng vì lời này của Duật Thần. Nhưng Thiên Vy lại khác, cô bất mãn nói:
“Em không quen biết anh ta!”
“Em...” Thụ Nhân trừng mắt nhìn cái người vô tình đang phủi sạch quan hệ với mình. Duật Thần không liếc nhìn cắt ngang lời Tưởng Thụ Nhân, vỗ vai Thiên Vy:
“Nói rõ mọi chuyện một lần sau này em sẽ không phải mất nhiều thời gian. Anh đợi em ở bên ngoài!”
“Vâng.” Cảm thấy anh nói quá có lý, Thiên Vy đồng ý, cô cần phải dẹp loạn trước đã!
Duật Thần thấy cô ngoan ngoãn như thế trong lòng vô cùng vui vẻ, ra ngoài không quên giúp đóng cửa, anh thở dài ngồi xuống hàng ghế ngoài phòng y tế. Đúng lúc này, một cô gái trẻ khuôn đầy lo lắng chạy hối hả đến, Duật Thần tốt bụng nhắc nhở:
“Họ đang nói chuyện riêng, cô không ngại thì cứ ở đây đợi!”
“Anh ấy không sao chứ?” Băng Di nhìn chàng trai trước mặt khẽ hỏi, một màn khi nảy cô chứng kiến rất rõ.
“Không sao, nhưng có lẽ cậu ta sẽ đi đứng khó khăn trong thời gian ngắn!” Duật Thần đáp, khi băng bó anh có thấy qua đầu gối cậu ta bầm một mảng to. Triệu Băng Di biết thế cũng không hiểu thêm gì, lẳng lặng ngồi xuống ghế chờ.
***
“Em thích anh ta?” Tưởng Thụ Nhân nhìn Thiên Vy hỏi, dù đã biết trước kết quả. Chỉ là cậu muốn được nói chuyện cùng cô.
“Đúng thế. Anh còn gì muốn hỏi chuyện gì? Nếu không còn tôi xin phép về trước.” Thiên Vy không tránh né cái nhìn của cậu, lạnh lùng đáp.
“Là thật lòng hay chỉ hứng thú nhất thời?” Cậu chăm chú nhìn cô, như muốn tìm chút hy vọng từ ánh mắt của cô. Nhưng đáng tiếc Thiên Vy không cho cậu cơ hội đó.
“Biết nói thế nào nhỉ? Anh ấy rất quan trọng đối với tôi, trừ mẹ và anh trai, anh ấy là người tôi muốn ở cạnh suốt cuộc đời!” Thật ra Thiên Vy đây là đang nói quá một chút, nhưng cô cũng không nói dối tính đến thời điểm hiện tại thì cô đúng là muốn ở cạnh anh, nhưng tương lai ai biết trước được. Cô nói thế chỉ muốn Tưởng Thụ Nhân từ bỏ, dù sao cậu ta cũng là một trong những người quan trọng nhất của 'An Thiên Vy' trước đây. Thiên Vy cảm thấy để cậu ta đau khổ như thế đã đủ, cũng đến lúc cô giúp cậu cắt đứt tình đơn phương này!
“Vậy còn anh? Không phải em cũng đã từng nói với anh như thế sao?” Tưởng Thụ Nhân cảm thấy có gì đó nghẹn ở trong lòng, vô cùng khó chịu, nhưng cậu vẫn kiên trì hỏi.
“Anh lúc trước từng là tất cả của 'An Thiên Vy', nhưng 'An Thiên Vy' khi đó lại chẳng là gì trong lòng anh. Bây giờ 'An Thiên Vy' đó đã đi rồi! Anh lúc này đối với tôi là một người lạ. Nếu anh còn muốn giữ chút ký ức đẹp của cả hai trước kia, tôi đồng ý, chỉ cần anh đừng cố chấp nữa. Tôi tin 'An Thiên Vy' sẽ tha thứ cho anh!” Thiên Vy cảm thấy mình điên rồi, những lời cô vừa nói làm sao Tưởng Thụ Nhân hiểu được chứ!!! Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng có gì đó thôi thúc cô, dù sao thì cũng đã nói rồi, chỉ cầu mong IQ của Tưởng thiếu gia đủ để hiểu lời cô!
“Haha... cô ấy vẫn sẽ xem anh là người quan trọng chứ?” Dù lời Thiên Vy khá kỳ lạ, nhưng cậu hiểu được ý của cô! Khoé mắt đau rát, ửng đỏ, nhưng cậu không khóc, xem ra quan hệ giữa họ đã không thể cứu chữa được nữa!
“Ít nhất trong ký ức của cô ấy, khi bị anh bỏ rơi cho đến khi cô ấy đi, cô ấy cũng chưa từng hận anh!” Thiên Vy cảm thấy mình vừa làm một chuyện ác độc nhất trên đời, sao cô lại không thương hoa tiếc ngọc bóp nát tim người ta chứ? Nhưng thà để cậu ta đau lòng một lần rồi thôi.
“An Thiên Vy em thật vô tâm. Anh không muốn thấy em!” Tưởng Thụ Nhân nhắm mắt không nhìn đôi mắt lạnh lùng của người kia, khẽ cười đáp.
“Tạm biệt!” Thiên Vy xoay người không do dự bước đi. Nhiều năm sau khi nhớ lại tình cảnh hôm đó Thiên Vy không khỏi cao ngạo nói với ai đó: nếu khi đó anh có mặt ở đó sẽ yêu em ngay, bà xã của anh khi đó rất oai nha!!!.
***
Đưa sư huynh về nhà, Thiên Vy liền nhận được điện thoại của An Thiên Nam, cũng không có gì đặc biệt anh muốn cô tham dự tiệc. Nhưng điều khiến cô hứng thú ở đây chính là chủ nhân buổi tiệc ấy là Tưởng phu nhân_ người có quan hệ khá tốt với Lạc Tuệ Mẫn, bà ta không thích An Thiên Vy.
Xem ra đã diễn biến đến buổi tiệc 'kinh điển' trong lịch sử rồi! Đây là tiệc mừng tuổi của Lục Hà Vân(là Tưởng mẹ đó) bà ta và Lạc Tuệ Mẫn bắt tay chơi xỏ 'An Thiên Vy' hại cô một trận xấu hổ trước mặt mọi người. Cũng chính tại đây An Khánh nhận Lý Minh Ngọc là con nuôi, tất nhiên chuyện này có một phần công sức của Lục Hà Vân.
Thiên Vy bật cười, cô đã sớm lên kế hoạch cho hai bà cô này, đặc biệt là Lục Hà Vân một buổi tiệc sinh nhật 'kinh điển' rồi nha!!!
***
Chươg sau là quà tặg các nàg anti_fan mẹ Lạc đấy nhé!!!