Bùi Lâm cứ như vậy mà để cho Hoắc Tu Tuần dựa vào.
Cầu thang tối tăm, tiếng mưa rơi không ngừng, hành lang phía sau cánh cửa thường thường truyền đến tiếng bước chân và tiếng người huyên náo.
Cũng không biết là vì cái gì, nơi đây giống như hình thành một không gian yên tĩnh ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.
Bùi Lâm ở trong không gian đó, hai mắt nhắm lại, cư nhiên sinh ra một loại ảo giác rằng y có thể ở lại đây mãi mãi.
Đúng thật là vớ vẩn. Người ngồi bên cạnh giống như chú chó nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ y là một phần tử tội phạm cực kì nguy hiểm. Còn là "phần tử tội phạm tiềm tàng khả năng hắc hóa trong tương lai".
Có thể bình tĩnh ngồi cùng với kiểu người như vậy, Bùi Lâm cũng cảm thấy tự khâm phục chính mình.
Trong bóng đêm, Hoắc Tu Tuần cọ cọ vai y một lúc rồi ngẩng đầu: "Bùi Lâm ca ca, tớ đói."
"......"
Hắn rũ mắt bắt lấy cánh tay Bùi Lâm, đặt lên vị trí dạ dày đang đau âm ỉ của mình.
Hắn không có kêu đau, nhưng dạ dày co rút như vậy chắc chắn là không thoải mái.
Bùi Lâm: "Biết rõ bản thân không thể nhịn đói, vì sao trước đó chú Trần mua bánh bao cho mà cậu không ăn? Đã đau dạ dày còn không chịu đi tìm y tá, bác sĩ để xin chút đồ lót dạ?"
Hoắc Tu Tuần không nói gì, cúi đầu âm thầm tủi thân. Nhưng sau đó hắn nghe thấy được âm thanh ngón tay Bùi Lâm mở túi nilon đựng trứng cuộn ra, rõ ràng trong mắt lại hiện lên chút chờ mong.
Bùi Lâm: "........"
Tình huống hiện tại rất rõ ràng....... Y biết là hắn đang diễn kịch, hắn cũng biết là y đã biết mình đang diễn kịch, nhưng dưới tình huống đã biết rõ là y đã biết tất cả mà người này vẫn diễn đến hăng say như vậy, vậy thì y cũng chẳng hơi đâu mà đi nói với tên kia là "cậu làm ơn đừng diễn nữa có được hay không".
Dù sao tên diễn viên kia cũng chẳng thèm nghe lời y.
Sau khi mở túi ra, hương trứng cuộn lập tức chui vào mũi, Bùi Lâm lấy một miếng đưa cho Hoắc Tu Tuần.
Nhưng Hoắc Tu Tuần không nhận lấy, mà ăn luôn từng miếng từng miếng ở trên tay Bùi Lâm.
Từ "đưa thức ăn cho hắn" biến thành "đút hắn ăn".
Nhưng điều đó lại thành công khiến Bùi Lâm hoảng hốt vài giây, bởi vì từ nhỏ đến lớn y vẫn luôn bị những con vật xung quanh làm lơ, không biết vì sao, mấy con vật nhỏ đó thường không thích đến gần y.
Y chưa bao giờ là kiểu người sẽ khiến người khác phải tỏ ra ngần ngại.
Mặc dù y thừa nhận nội tâm của y có không ít vấn đề, nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài của y, từ trước đến nay cũng không giống như kiểu người rất khó tiếp cận. Ngược lại, y trông rất dễ gần, luôn mỉm cười, rất nhiều người đều cho rằng y là một người ôn hòa, đáng để tin tưởng.
Nhưng mấy con vật nhỏ thì không. Mèo thì coi y như không tồn tại, chó hoang thì không bao giờ tìm đến y, thỉnh thoảng cho chim trong sân ăn, thì chúng cũng chỉ xuống ăn khi y đã đi xa, từ trước đến nay không có loài vật nào ăn thức ăn trong tay y.
Ở Nhất Xứ, y có một đồng nghiệp tên A Trác, người này hoàn toàn trái ngược với y.
Chó thì quấn quýt lấy cậu ta, mèo thì cọ cọ cậu ta, chim thì thường đậu trên đầu cậu ta, mấy con thỏ nhìn thấy thì cũng muốn thân cận.
Duy nhất có một lần là ngoại lệ, nhân viên nghiên cứu trong Nhất Xứ được một cơ sở chăn nuôi tiếp đãi, được tự mình cho hổ con uống sữa.
Những chú hổ con nhưng lại rất thích đến gần giáo sư Bùi. Từng con hổ nho nhỏ, lông xù, béo lùn, chắc nịch, tiếng kêu ngoeo ngoeo, vuốt thịt mềm mại không ngừng bám lấy y.
A Trác: "Giáo sư Bùi không thu hút được động vật nhỏ, nhưng không ngờ lại thu hút được mãnh thú."
Nhưng mãnh thú dù sao cũng là mãnh thú, thoạt nhìn thì giống mèo con, nhưng so với mèo con thì hung dữ hơn nhiều. Một giây trước còn ngoan ngoãn uống sữa, một giây sau đã "ngao ô" mà ngoạm lấy tay người ta.
Bùi Lâm bị đánh lén rất nhiều lần, cả bàn tay đều là nước dãi.
A Trác: "May mà chúng chưa có răng! Tuy nhiên có thể thấy rằng lập trường của giáo sư Bùi khi đối mặt với sự tấn công lén lút của những "viên đạn bọc đường" dễ thương này cũng không quá kiên định, bị cắn lén mấy lần rồi??"
"......"
Giáo sư Bùi tất nhiên là biết hổ con không có răng, thế nên mới để cho chúng cắn qua cắn lại như vậy.
Còn với Seth trước mắt y đây, răng nhòn nhọn cũng rất sắc bén.
Hoắc Tu Tuần ăn trứng cuộn cũng phải có quy trình tuần tự, lúc đầu hắn ăn rất từ tốn, cắn từng miếng từng miếng nhỏ.
Mỗi lần ăn hắn còn ngước mắt nhìn Bùi Lâm một chút, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
Nhưng càng ăn thì bản chất thật của hắn cũng dần lộ ra, có chút không màng hình tượng mà ăn ngấu ăn nghiến.
Lúc này mới hợp tình hợp lý.
Bùi Lâm biết, khi còn nhỏ, Hoắc Tu Tuần thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ăn ngấu ăn nghiến như vậy mới được coi là bình thường. Hắn rất nhanh đã ăn xong một miếng trứng cuộn, tuy vẫn chưa no nhưng hắn cũng không nói lời nào, thẳng đến khi Bùi Lâm lấy cho thêm cho hắn một miếng nữa hắn mới tiếp tục ngấu nghiến ăn hết.
Thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương lại rất hiểu phép tắc.
Bùi Lâm vừa đút hắn ăn vừa bất đắc dĩ mà lắc đầu, năm đó bản thân mình và A Trác cùng nhau thức trắng đêm tăng ca để truy bắt tên tội phạm công nghệ cao số một thế giới Seth này, nhưng làm sao lại có thể nghĩ được rằng, sẽ có một ngày, y sống lại, còn ngồi ở đây đút cho Seth khi còn bé ăn.
.......................
Buổi tối 11 giờ, Bùi Lâm kéo Hoắc Tu Tuần xuống lầu.
Hoắc Tu Tuần: "Không, tớ không muốn về nhà!"
Hai hốc mắt hắn đỏ ửng: "Tớ không về, không về! Cậu có đưa tớ về tớ cũng không về...."
Bùi Lâm: "Ừ, tôi biết, chúng ta về nhà tôi."
Ngọn đèn ở đại sảnh bệnh viện tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thắp sáng một chút bóng tối của đêm mưa. Hoắc Tu Tuần không nói gì cả.
Sau khi lên xe, ngoài cửa sổ là ánh sáng đèn neon hòa với làn mưa phùn. Bé trai vô cùng ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Bùi Lâm, vùi đầu vào bả vai y không nói lời nào.
Bùi Lâm tùy ý để hắn dựa vào.
Trước mắt, bởi vì thông tin bị hạn chế nên y chỉ đành phải "ngoan ngoãn đi theo cốt truyện", giống như lúc trước phải đi trên con đường cứu rỗi nam chính mà y đã tự mình lựa chọn.
Huống hồ đối phương cũng rất phối hợp, thời gian cũng vẫn còn dài.
Cứ tiếp tục như vậy cũng đủ để y tìm ra nguồn thông tin của Seth, sau đó y sẽ phân tích xem liệu nguồn thông tin đó có đủ để nghiền ép y hay không.
Đến lúc đó, dựa theo tình huống cụ thể y sẽ vạch ra hướng đi tiếp theo.
Cứ từ từ, cái gì cũng cần phải có sự kiên nhẫn.
Không nên sốt ruột.
Đèn đỏ, xe ô tô dừng lại ở ngã tư đường, Bùi Lâm: "Đúng rồi, nếu bị chú của cậu phát hiện cậu ngủ lại ở nhà tôi thì sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Hoắc Tu Tuần: "Sẽ không có chuyện gì đâu, ông ta còn ước gì tôi sớm ngày biến mất, chết ở bên ngoài nữa mà."
"......"
"Loại người đó coi rượu như mạng, lúc tỉnh táo kì thật còn có thể được coi là người bình thường, nhưng ông ta rất ít khi tỉnh táo, đêm nào cũng uống say rồi ngủ ở ngoài đường, thỉnh thoảng về nhà cũng chỉ đòi tiền hoặc là phát điên mà đánh tôi."
"Nếu có thể, tôi cũng chỉ mong vĩnh viễn không phải quay trở về ngôi nhà kia."
Xe chạy rất nhanh, không bao lâu đã về đến trước cửa biệt thự.
Dưới ánh đèn đường là mưa phùn lất phất, Hoắc Tu Tuần cắn răng không nói nữa, đôi mắt màu hổ phách chớp động, lộ rõ sự tăm tối và đau thương theo tháng năm.
Bùi Lâm vốn muốn lấy chìa khóa để mở cửa.
Nhưng y lại xoay người, giơ tay xoa xoa đầu Hoắc Tu Tuần, mắt xám ôn hòa: "Khổ cho cậu rồi."
"......"
Trong nháy mắt đó, cơn mưa như ngừng lại.
Sau đó lại tiếp tục rơi xuống, Hoắc Tu Tuần nhìn y.
"Tôi biết, cậu cảm thấy tôi lúc nào cũng là đang làm trò."
"Đúng, hiện tại tôi đương nhiên là đang diễn cho cậu xem!"
"Nhưng năm ấy, lúc tôi 6 tuổi, vào ngày thứ hai của năm mới, tuyết bay đầy trời, tôi bị ông ta nhốt ở ngoài cửa. Năm mới, hầu như các cửa hàng đều đã đóng cửa, tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lảo đảo đi trên nền tuyết suốt 7km mới đến được Cục cảnh sát."
"Tôi vốn cho rằng, tôi nhất định sẽ chết cóng ở trên đường."
"Còn có rất nhiều lần, ông ta không cho tôi ăn cơm, sau khi uống rượu thì đánh tôi, dùng chày cán bột, dùng chai bia đánh tôi gần chết mới thôi..."
"Rất nhiều lần tôi đều tự hỏi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì. Là, là do tôi sinh nhầm thế giới, sinh nhầm nhà, trừ cái này ra, tôi thật sự không biết bản thân mình đã làm sai cái gì!"
"Tôi không thấy được bất cứ một tia hi vọng nào, một chút cũng không."
"Nhưng thực ra, tôi đã từng hi vọng, tất cả những điều đó đều chỉ là một màn kịch, tất cả đều là giả, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi."
......................
Bùi Lâm cẩn thận lấy chìa khóa ra mở cửa, nhẹ tay nhẹ chân, trộm mang theo Hoắc Tu Tuần về phòng.
Biệt thự nhỏ rất an tĩnh, mọi người đều đang ngủ ở trong phòng của mình. Phòng của Bùi Lâm ở tầng hai, có phòng tắm riêng, y kéo áo khoác của Hoắc Tu Tuần, đẩy hắn vào phòng tắm một chút để làm ấm thân thể.
Còn mình thì mang theo đèn pin xuống lầu, lau hết dấu chân và vết bẩn "xử lý sạch sẽ hiện trường phạm tội", nếu không ngày mai sẽ bị lộ tẩy hết.
Y vừa dọn dẹp vừa nhớ tới khoảnh khắc trước cửa phòng tắm, Hoắc Tu Tuần quay đầu nhìn y.
Y cũng nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa: "Mau đi tắm đi."
Hoắc Tu Tuần: "......"
"Cậu cứ như thế mà mang tôi về nhà."
"Cậu thật sự một chút cũng không sợ tôi, tâm phòng bị của cậu đâu rồi? Không sợ tôi sẽ là cái gì đó với cậu hay sao? Cậu không giống như giáo sư Bùi mà tôi đã từng quen biết."
Bùi Lâm nhịn không được mà bật cười.
Mới qua mấy tiếng mà y đã quen với sự thay đổi chớp nhoáng giữa một Seth đáng thương và một Seth đang trên bờ vực sụp đổ.
"Sợ?" y khoanh tay, nhàn nhã, không thèm khách khí mà đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Cậu đi soi gương rồi nhìn lại bản thân mình đi, tôi lại sợ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu quá?"
Hoắc Tu Tuần lại không bị sự thả lỏng của y lây nhiễm, giọng nói lạnh nhạt: "Những lời tôi vừa nói với cậu, tất cả những bất hạnh thời thơ ấu, đều là lý do thoái thác mà bất kỳ tên tội phạm trí tuệ cao nào cũng sẽ nói khi bị bắt."
"Nhưng, thủ đoạn dụ dỗ người khác đồng tình với mình của mấy kẻ phản xã hội, ai mà tin thì người đó là kẻ ngốc..... giáo sư Bùi, mặc dù cậu đưa tôi về nhà, nhưng trong lòng kì thực vẫn nghĩ như vậy, đúng không?"
Ánh đèn phòng tắm ấm áp.
Vì ngược sáng nên Bùi Lâm không thấy rõ biểu tình trên mặt Hoắc Tu Tuần, nhưng y có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt trong mắt hắn.
Cảm xúc đó rốt cuộc là gì đây...?
"Làm sao có thể?"
Bùi Lâm vẻ mặt chân thành: "Tôi thật sự cảm thấy, cậu lúc nhỏ rất đáng thương."
Nói rồi y vươn tay, mỉm cười: "Nào tới đây, bé đáng thương, để Bùi Lâm ca ca ôm em một cái?"
Rầm......
Phần tử tội phạm tức đến mức đóng sầm cửa, còn khóa trái từ bên trong.