Cửa hàng mới của Đường Thải Bình cách trường học không xa, không tới 10 phút sau khi nhận được điện thoại đã xông tới.
Một lúc sau, Bùi Lợi Dân cũng tới nơi. Doanh nhân mặt lạnh cùng với bà chủ mặt đỏ như ớt, lập tức khiến cho sức chiến đấu tràn đầy.
Bùi Lâm một mực cho rằng ba mẹ mình đều thuộc về loại hình "công kích quần thể".
Cho dù trước đây, khi hai người làm tổn thương lẫn nhau, họ vẫn luôn tấn công bừa bãi, ai tới ngăn cản thì người đó gặp xui xẻo. Đừng nói là bảo mẫu trong nhà, ngay cả ông bà nội tới ngăn cản cũng bị họ kéo vào vòng tấn công.
Kết quả, ngày hôm nay, rốt cuộc cũng nhìn thấy được "công kích tinh chuẩn" của hai người họ
Quý bà Đường Thải Bình mặt tươi như hoa, giây trước còn nói cười nhẹ nhàng với cô Chu và hiệu trưởng, giây sau đã lật mặt nhìn chằm chằm vào cô Cù, mồm miệng lanh lợi, được nước lấn tới. Toàn bộ quá trình từ ôn nhu cười nhẹ đến người đàn bà chanh chua được bà chuyển đổi vô cùng mượt mà, có thể nói là Xuyên kịch* đổi mặt cấp đại thần.
*Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.
Người mẹ này của y vốn nổi danh là một người khắc nghiệt, mấy năm nay còn được bổ sung thêm kĩ năng mới, làm bẽ mặt người khác.
Dù sao thì cha của con bà cũng là một người rất trâu bò, thành tích học tập của con bà cũng rất tốt. Cô Cù là người quen của hiệu trưởng, nhưng cha của đứa bé cũng chỉ là một viên chức nhỏ trong chính phủ, đứa con Từ Kiệt lại có chút ngốc nghếch, trực tiếp bị Đường Thải Bình châm chọc, chế giễu.
Thuận tiện phỏng đoán ác ý, mỉa mai, "Cô giáo này không phải là thấy đứa con nhà mình dốt nát, lại hâm mộ, ghen tịngười khác ưu tú hơn nên cố ý trả đũa đấy chứ?"
Cô Cù bị nói đến mức đỏ bừng cả mặt.
Đường Thải Bình bên này tiếp tục xuất ra ác chiêu, Bùi Lợi Bân ở bên kia lại bất động thanh sắc mà chống lưng cho bà.
Lúc này, Đường Thải Bình với Bùi Lợi Bân mới ly hôn được 1 năm, phải đợi thêm 3, 4 năm nữa địa vị của Đường Thải Bình ở trên thương trường mới có thể chân chính sánh ngang với chồng trước. Mà trước mắt, tất cả sự châm chọc, miệng lưỡi sắc bén của bà đều dựa vào sự chống lưng của "Doanh nhân nổi tiếng toàn thành phố" Bùi Lợi Bân.
Năm này, các quy định về việc tránh hiềm nghi giữa chính phủ và doanh nghiệp vẫn chưa được đưa ra.
Là một doanh nhân đãhoàn tất việc đóng các khoản thuế lớn, Bùi Lợi Bân sớm đã xưng huynh gọi đệ với các lãnh đạo trong thành phố. Chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại, ủy ban giáo dục đã tìm đến hiệu trưởng, khiến hiệu trưởng tức đến mức phải gọi cô cháu gái họ xa vào phòng làm việc dạy bảo.
"Sớm đã nói với cô rồi, ngày ngày tung hoành ngang ngược. Sớm muộn gì cũng có lúc chọc phải phiền toái!"
"Đấy cô xem đi, hiện giờ phải làm sao! Lãnh đạo ủy ban giáo dục tức giận như vậy, lãnh đạo thành ủy cũng biết! Cô không cần tiền đồ của bản thân nhưng tôi thì cần, chồng cô còn đang làm việc trong chính phủ đấy, cô làm như vậy thì chúng tôi phải ăn nói với cấp trên như thế nào?"
Cô Cù còn muốn cãi lại.
Hiệu trưởng: "Cô câm mồm lại!"
Cô Cù nhịn không được mà ủy khuất: "Cháu cũng đâu có muốn động đến nó, đều tại cái thằng cô nhi kia, đều là do nó bắt nạt Tiểu Kiệt nhà chúng ta trước..."
Hiệu trưởng: "Cô còn không thôi đi, thực sự không phải là cô chọc vào Bùi Lâm sao? Huống hồ tội phạm giết người dễ chọc lắm à? Có thể tùy tiện bắt nạt sao?"
"Thằng nhỏ Hoắc Tu Tuần kia! Trước đó có một tên lưu manh mười mấy tuổi thả một con chó săn ra cắn nó, nó không biết từ đâu lấy ra một con dao bổ củi bổ đôi con chó và cửa nhà kia ra! Khiến cho tên lưu manh bị dọa sợ đến mức phải đi gặp bác sĩ tâm lý, nó còn có một người chú là anh em ruột với kẻ giết người!"
......
Cô Cù công tác ở trường đã nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày phải cúi đầu nhận thua.
Mua hoa quả, mua đồ bồi bổ, không tình nguyện dắt theo đứa con trai đi xin lỗi.
Không ít đồng nghiệp bị bà ta chèn ép, nhìn thấy kết cục ngày hôm nay của bà ta, trong lòng không khỏi cảm thán trời đất xoay vần. Mà Từ Kiệt giống mẹ, bá đạo hoành hành nhiều năm, nhất thời không tiếp thu được sự xoay chuyển này, cả đường đều khóc lóc ỉ ôi.
Mẹ nó véo nó, quát nó.
Không dễ dàng gì mới đến được phòng bệnh, gương mặt tươi cười còn khó coi hơn cả lúc khóc, Bùi Lâm an tĩnh mà nhìn hai mẹ con: "Từ Kiệt không bắt nạt cháu nên không cần phải xin lỗi cháu."
Trong lòng cô Cù vô cùng bế tắc..... bà ta không động được vào cả nhà Bùi Lâm, nhưng bà ta cũng không tình nguyện đi xin lỗi thằng cô nhi kia!
Nhưng mà, Bùi Lợi Bân và Đường Thải Bình như hổ rình mồi.
Bà ta không có cách nào, mặt mũi cũng đã mất hết, nhưng suy xét đến tương lai, chỉ có thể cắn răn g nhéo nhéo đứa con nhà mình, buộc nó phải đi xin xin lỗi Hoắc Tu Tuần!
Tức chết rồi, nhưng bà ta có thể làm được gì đây?
Nói xong lời xin lỗi, bên này, sắc mặt Đường Thải Bình mới hơi hòa hoãn lại: "Ai ya, được rồi, về nhà thì dạy bảo lại con trai cho tốt, quản giáo nó nhiều hơn chút, ít đi bắt nạt người khác thôi, giống như tôi đây này, ai dám bắt nạt con tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!"
Bà cười lên vô cùng diễm lệ.
Trong một góc, Hoắc Tu Tuần nhỏ bé ngồi lặng im, đôi mắt màu hổ phách nhìn về hướng bà.
Không phải ai cũng có một người mẹ như vậy, cường thế bao che cho con cái, sẽ phất cờ gieo hò, toàn lực xông lên..... Từ trong đôi mắt ấy, Bùi Lâm nhận ra được sực hâm mộ cũng như sự cô đơn của hắn.
Sau đó, hiệu trưởng cũng bày tỏ sẽ đổi một giáo viên tiếng anh đáng tin cậy hơn, lại nịnh nọt nói không ít lời hay, lúc bấy giờ vợ chồng Bùi Lợi Bân mới tỏ ra vừa lòng.
Trọng điểm của cô giáo Chu lại ở trên người Bùi Lâm.
"Tuổi còn nhỏ nhưng thành tích lại rất tốt, tính cách cũng rộng rãi, thấy chuyện bất bình cũng dũng cảm ra tay giúp đỡ, đối với bạn học cũng rất tốt.... Tất cả đều là do phụ huynh giáo dục tốt!"
Cha mẹ liên tục cười khách khí: "Không không, đều là công lao của cô Chu."
Sau khi cô Chu đi rồi, hai vợ chồng bảo trì nụ cười, đóng cửa lại.
Đường Thải Bình nháy mắt trầm xuống, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: "Tiểu Lâm, con làm sao vậy, ngày nào mẹ cũng nói với con phải tránh xa đứa trẻ không bình thường kia cơ mà, ít tiếp xúc, ít tiếp xúc, con đều là gió thoảng qua tai à?"
"Còn "dũng cảm ra tay"? Con nhàn rỗi quá nhỉ? Cha mẹ cũng chỉ có thể bảo vệ con nhất thời chứ không thể bảo vệ con cả đời được."
Bùi Lợi Bân lập tức phát cáu: "Mày còn nói là không chơi với nó, có ngu mới tin lời mày! Trong lớp nhiều người như vậy, không đủ để cho mày kết bạn hay sao, mà mày còn dính vào mấy thứ không ra gì như vậy, tao thấy cô giáo tiếng anh kia nói không sai, mày chính là thiếu đánh! Đáng bị ăn đánh! Sao còn không đánh chết mày đi?"
Bùi Lâm: "........."
Quả nhiên lại bắt đầu rồi.
Từ khi còn nhỏ, nhà y giống như là có ma chú vậy.....
Mỗi lần, khi y cảm thấy "kì thực cha mẹ cũng rất tốt"thì hai người họ lại có thể đúng lúc mà đánh nát sự ảo tưởng của y.
Tuy rằng ở đời trước, sau khi y trưởng thành, y đã có thể hoàn toàn lý giải.
Cha mẹ y xác thực đều không phải là người xấu. Nhưng tính cách của bọn họ vốn đã là như vậy, không thể kiểm soát được mà một bên nỗ lực đem mọi thứ tốt nhất cho bạn, vì bạn mà đấu tranh, mà phất cờ cổ vũ, nhưng một bên lại nhân danh tình yêu mà hạ thấp bạn, làm tổn thương bạn.
Hai người họ khô ng chỉ đối xử như vậy với đứa con trai duy nhất của mình.
Mà bọn họ cũng đối xử với nhau như vậy, khiến hai người kết hôn rồi ly hôn, vòng đi vòng lại, hại người hại mình.
......
Sau khi Bùi Lợi Bân và Đường Thải Bình cùng nhau thao thao bất tuyệt quở trách con trai, thì nhìn nhau một cái, vô cùng ăn ý mà đi ra ngoài hành lang bắt đầu một trận trào phúng của riêng hai người họ.
Lưu lại một mình Bùi Lâm trong phòng bệnh, y yên lặng cầm lấy một quả quýt từ trong giỏ hoa quả.
Tiểu Q: "Chủ nhân......"
"Là Tiểu Q sinh ra ảo giác sao? Tại sao Tiểu Q lại cảm thấy chủ nhân có chút chán chường nhỉ?"
Tiểu Q không hiểu lắm, bởi theo như nó thấy, chủ nhân rõ ràng đã giành được chiến thắng! Thành công đuổi đi giáo viên xấu, còn khiến cho cô giáo kia phải xin lỗi nam chính, hơn nữa cha mẹ của chủ nhân còn cường thế như vậy, cô giáo kia cũng sẽ không dám trả thù.
Mọi thứ đều rất hoàn hảo rồi mà!
"Tao không sao." Bùi Lâm rũ mắt.
Y thật sự không sao cả, chỉ là có chút cảm khái....
Kì thực có rất nhiều việc sau khi lớn lên, quay đầu nhìn lại thì cũng chẳng có gì to tác. Nhưng năm đó y lại quá nhỏ, cứ như vậy mà bị tổn thương.
Lại bởi vì nghĩ không thông, miệng vết thương vẫn luôn không thể khép lại, khó khăn lắm mới buông xuống được, nhưng thời gian đã trôi qua mất rồi.
Y nhắm mắt, trên tay đột nhiên nhẹ đi, quả quýt vừa mới bóc xong đã bị người lấy mất.
Khuôn mặt đầy sức sống của một đứa bé ở ngay sát tay y, hai chiếc răng nanh lộ ra, tuổi còn nhỏ mà đã có nét đẹp trai: "Bùi Lâm, tớ tới thăm cậu đây!"
Cậu nhóc tươi cười xán lạn, rất không khách khí mà ngồi luôn lên giường, há miệng ăn luôn quả quýt vừa lấy được.
"Ừm, ngọt đấy!"
"Nói nhỏ cho cậu một chuyện, kì thực tớ biết là cậu giả vờ ngất xỉu, hihi. Tớ nhìn thấy cậu lén vịn vào mặt sau của cái bàn, nhưng yên tâm đi, tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu!"
Triệu Tinh Lộ.
Tiểu Q rất nhanh là nhận ra người này.
Cậu nhóc là bạn cùng lớp với nam chính từ tiểu học đến cấp 3, là tiểu đệ số 1 của đại boss Bùi Lâm trong tiểu thuyết gốc, vẫn luôn đặc biệt sùng bái Bùi Lâm.
Triệu Tinh Lộ trong sách cũng coi như là đẹp trai, gia cảnh giàu có, tiếc là trong đám phú nhị đại ăn chơi chác táng lại là một bé thỏ trắng. Gặp được kiểu người âm hiểm như Bùi Lâm, cậu ta suốt ngày đều bị lợi dụng, bị người ta bán còn vội vàng giúp người ta đếm tiền, Bùi Lâm có thể giả vờ văn nhã, ẩn giấu đến tận nửa sau của cốt truyện cũng có một phần là nhờ vào Triệu Tinh Lộ.
Cả quá trình, Triệu Tinh Lộ cũng không coi bản thân mình là người ngoài.
Chỉ ngồi trong phòng bệnh có 5 phút mà cậu nhóc đã ăn hết hai quả quýt và một quả đào, lúc rời đi còn cười hihi mà lấy thêm 1 quả táo và một quả đào nữa.
Một người vui vẻ hoạt bát như vậy, tại sao sau khi lượn một vòng trong phòng bệnh lại khiến chủ nhân của nó trông giống như thất hồn lạc phách.
Vì sao vậy nhỉ? Tiểu Q tràn đầy khó hiểu.
Khả năng đầu tiên mà nó nghĩ tới là người kia tuổi trẻ mất sớm? Nhưng mà không đúng nha, chiếu theo tình tiết trong "Cứu rỗi nam chính hắc hóa", sau khi Bùi Lâm chết thì Triệu Tinh Lộ vẫn tung tăng nhảy nhót sống tốt mà!
Hơn nữa đây chỉ là một công cụ hình người, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì.
"Chủ nhân, rốt cuộc thì ngài bị làm sao vậy, vì sao lại không vui."
"Chủ nhân, nếu không thì, Tiểu Q nói cho ngài về công năng của đạo cụ mới "Bút kí tình yêu"nhé? Cái công năng kia kì thật cũng khá là vui đó...."
"Tiểu Q."
"Tao muốn yên tĩnh một lát, mày tự mình đi chơi đi được không?"
"Dạ?"
"Hệ thống số QAQ sẽ bị buộc offline trong vòng 3 giờ kể từ lúc này." Ánh mắt Bùi Lâm mang theo ý xin lỗi, "Đi đi."
Tiểu Q: "Ơ!"
Sau đó nó đã bị cưỡng chế offline.
Quy tắc offline này thực sự là một "cài đặt bảo mật" đi kèm với mỗi hệ thống. Suy cho cùng thì kí chủ sẽ có lúc không tránh khỏi một số cốt truyện mang tính riêng tư hoặc không phud hợp với trẻ em, hệ thống online vây xem thì cũng không quá thích hợp.
Mặc dù có tồn tại loại cài đặt này, nhưng rất nhiều hệ thống sẽ không nói khẩu lệnh cho kí chủ. Cũng chỉ có mình Tiểu Q là ngốc nghếch, dễ dàng nói ra "khẩu lệnh" cho chủ nhân của nó.
Q_Q
......
Sau khi Tiểu Q offline, Bùi Lâm lại bóc thêm một quả quýt.
Y phát ngốc một lúc rồi nằm vật ra giường, đầu óc vô cùng đau nhức.
Y thật cmn làm ra vẻ..... đời trước của bản thân, rốt cuộc y đã sống như thế nào vậy?
Không cảm tình, không bạn bè.
Thật sao? Nghĩ kĩ lại thì thực sự là như vậy sao?
Vậy Triệu Tinh Lộ thì tính là gì?
Đời trước, từ lúc còn học tiểu học, Triệu Tinh Lộ vẫn luôn ngốc nghếch tin rằng bọn họ là anh em tốt, kể cả là sau khi cả hai đã đi làm, tên kia lâu lâu lại tổ chức tiệc, một tháng trước khi Bùi Lâm chết, cậu ấy còn kéo y đến bữa tiệc nướng BBQ cùng ăn uống với các bạn học trước kia.
Người ta vẫn luôn coi y là bạn tốt, chỉ có y là đơn phương coi người ta là "người quen".
Đồng dạng, khi còn ở trong Nhất Xứ, nhóm người A Trác cũng đều xem y là bạn bè, kì nghỉ thì kêu y cùng đi leo núi, ra ngoài du lịch cũng mang quà lưu niệm về cho y, là y tự mình đơn phương coi bọn họ là "đồng nghiệp".
Là bản thân y có vấn đề, toàn bộ đều bắt nguồn từ bản thân y.
Là y khi còn nhỏ bị người nhà tổn thương, nhưng như vậy thì sao chứ? Kết quả vẫn là ý thức tự bảo vệ chính mình.
Trốn tránh, lạnh nhạt, không dám bỏ ra tình cảm chân thật, tự biến bản thân mình thành cỗ máy lạnh băng.
Giống như một thằng ngốc vậy.
................
Một lát sau, y lại nghĩ, nếu đời trước bản thân có thể dũng cảm hơn một chút, không mang theo mặt nạ mà sống, cái gì cũng tự mình cảm nhận.
Có thể hay không sẽ có khả năng.... Ở đời trước, y sẽ chú ý đến Hoắc Tu Tuần.
Nếu có một bản thân như vậy, có thể hay không y sẽ dũng cảm đứng ra che chở cho hắn một chút.
......
Hoắc Tu Tuần vẫn luôn cự tuyệt những người làm nhiệm vụ phiền phức kia.
Ở mấy lần luân hồi trước, hắn thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi những người này mà rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, sau cùng hắn giống như phát điên mà đi chém người và hủy diệt thế giới.
Sau đó nữa, trái tim của hắn giống như chết lặng, chẳng thèm giãy giụa mà luân hồi đến thế giới này.
Thế giới này ôn nhu ngoài ý muốn, đối đãi với hắn vô cùng tốt.
Đem người hắn thích trả lại nguyên vẹn cho hắn, khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc, thế cho nên có đôi khi hắn sẽ thất thần, ngay cả sự quấy rầy đến từ những người làm nhiệm vụ kia cũng không thể khiến hắn phát hỏa.
Giờ phút này, trong tay hắn là một quả quýt nhỏ.
Là Ngải Đường Đường vừa mới đưa, hắn ma xui quỷ khiến mà nhận lấy, khi đi đến cửa phòng bệnh, hắn mới phản ứng lại, loại quýt chua này cũng chỉ có hắn thích ăn, còn Bùi Lâm thì không!
Còn muốn giống như hiến vật quý mà tặng cho y, trí thông minh của hắn bị ăn mất rồi à?
Cửa phòng bệnh có hai chướng nagji vật như hổ rình mồi.
Hoắc Tu Tuần ánh mắt u ám, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng giống như một chú chó nhỏ đáng thương.
"Cháu chào chú chào dì ạ, cháu muốn vào thăm Bùi Lâm, chỉ một lúc thôi ạ...."
Bùi Lợi Bân và Đường Thải Bình đều bĩu môi không chấp nhận!
Đường Thải Bình: "Không cần đâu, Tiểu Lâm ngủ rồi."
Bùi Lợi Bân: "Cháu về đi học đi, không cần phải nghĩ nhiều, những chuyện mà Tiểu Lâm làm cũng không phải là vì cháu."
Hoắc Tu Tuần cứ như vậy mà bị đuổi xuống lầu, đứng ở cầu thang, Hoắc Tu Tuần lén mở ra màn hình trong trong không trung, gõ xuống một dòng chữ....
[Cha mẹ vợ không dễ ở chung.]
Gõ xong, môi hắn nhếch lên, mắt hơi híp lại, hắn cảm thấy câu nói này mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng rất vui vẻ.
Thất vọng là thật, trong mắt cha mẹ của Bùi Lâm không chút nào che giấu sự chán ghét đối với hắn. Con trai của kẻ sát nhân đâu chỉ không có tư cách mơ đến ngày có thể ôm giáo sư Bùi về nhà giấu đi? Mà trong mắt của cha mẹ y, hắn thậm chí cũng không có tư cách nói nhiều hơn một câu với y.
Nhưng vui vẻ cũng là thật.
Trong sự điên cuồng vọng tưởng trước kia, hắn chỉ cảm thấy nếu có một ngày, có thể có được giáo sư Bùi thì hắn đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. Mà hiện tại vọng tưởng kia lại trở nên khuếch đại, hắn không chỉ có thể có được giáo sư Bùi, còn có thể thuận tiện có được một người mẹbá đạo che chở con cái và một người cha không ra sao nhưng lại có tiền.
Giảm giá cực shock còn mua một tặng một.
Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?