Nam Chính Vậy Mà Lại Yêu Phản Diện

Chương 2:




Rất nhanh, Bùi Lâm đã học hết cấp 2.
Mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Y vẫn bị Hoắc Tu tuần đè đầu. Không khí trong nhà vẫn như cũ xấu hổ mà lạnh nhạt, y tiếp tục không thèm để ý đến mẹ và em kế, cũng không ngồi cùng bàn ăn cơm với hai mẹ con tiểu tam kia.
Thay đổi hết thảy là vào năm Bùi Lâm 14 tuổi.
Năm đó xảy rất nhiều chuyện tốt.
Đầu tiên là Hoắc Tu Tuần không biết bị cái gì kích thích mà không đi học nữa. Ở bên ngoài kết bạn với một đám người xấu, cả ngày hút thuốc uống rượu, đánh nhau, sa đọa thành một thiếu niên xấu xa.
Không có người kia đè đầu, Bùi Lâm cuối cùng cũng lấy được hạng nhất.
Thái độ của mọi người đối với hạng nhất lúc trước và lúc sau khác nhau 180 độ.
Thành tích của Hoắc Tu Tuần tuy tốt nhưng tính cách lại quái gở, vặn vẹo lại có một ông bố là tội phạm giết người, không có ai dám làm thân với hắn. Mà Bùi Lâm lại là một học sinh ưu tú, mẫu mực, bộ dáng tuấn lãng, ôn văn nho nhã, làm việc hiệu quả, ba mẹ đều là doanh nhân có tiếng ở địa phương.
Tất cả bạn học đều yêu thích Bùi Lâm, giáo viên, hiệu trưởng đều vô cùng vừa ý.
Trong lúc nhất thời, các loại khen thưởng, vinh dự giống như bông tuyết rơi xuống người Bùi Lâm.
Bùi Lâm trở thành học sinh kéo cờ chính, Bùi Lâm trở thành đại diện học sinh lên phát biểu, Bùi Lâm đại biểu trường học đi dự thi......
Đường Thải Bình sớm đã đoán được, con trai quá mức ưu tú, ông bố khốn nạn kia tuyệt đối sẽ không làm như không thấy.
Quả nhiên.
Bạn bè trên thương trường của cha Bùi đều có con là bạn học của Bùi Lâm. Hiện giờ danh tiếng và sự ưu tú của Bùi Lâm đã lan xa, rất nhiều phụ huynh hâm mộ mà ở trên bàn rượu thổi phồng cha Bùi.
Cha Bùi được thổi phồng mà cảm thấy lâng lâng.
Trong năm ấy, ông liền thay đổi thái độ lãnh đạm, lúc nào cũng mang theo con trai đến các bữa tiệc để lấy tiếng.
Cha Bùi là người làm ăn, tửu lượng cao, được xưng là ngàn ly không say.
Nhưng đời người luôn sẽ có lúc bị ngã ngựa. Có lần trong lúc uống rượu, ông không cẩn thận mà uống quá chén.
Có rất ít người biết được, tửu phẩm của cha Bùi vô cùng kém, sau khi uống say không chỉ phát điên mà còn trình diễn một màn nói thật khôi hài.
Vì thế ngày hôm đó, Bùi Lâm chứng kiến người cha say rượu của mình cởi bỏ bộ dáng cao ngạo ngày thường, dựa vào sô pha vừa khóc vừa gào: "Cô ta sao có thể như vậy? Có còn biết xấu hổ hay không? Tên đàn ông kia nhỏ hơn cô ta 10 tuổi! Là 10 tuổi!!! Cô ta sao có thể đối xử với tôi như vậy?"
Trong miệng người đàn ông nhắc đi nhắc lại mãi một người, vậy mà lại là mẹ ruột Bùi Lâm, Đường Thải Bình.
Trong những năm này, Đường Thải Bình mở thêm mấy công ty kinh doanh ăn uống, mặc dù không thực hiện được ước nguyện "3 năm lật đổ chồng cũ", nhưng kinh doanh cũng không tồi, hô mưa gọi gió.
Đầu năm mới tuyển thêm vài thanh niên đẹp trai có năng lực tới làm cửa hàng trưởng.
Mấy tháng sau đã truyền ra một ít tai tiếng, nói là cửa hàng trưởng đẹp trai và Đường Thải Bình có quan hệ mập mờ.
"Đó là vợ của tôi! Vợ của tôi! Mấy thằng thanh niên hiện nay đều không biết xấu hổ như vậy à?"
"Tự mình không biết phấn đấu chỉ biết dựa vào đàn bà? Cốt khí ở đâu? Tôn nghiêm ở đâu? Mấy người đừng cản tôi, tôi nhổ vào mấy thằng ranh con núp váy đàn bà...."
"Huhu...huhuhu..."
"Tình cảm mười mấy năm! Bà vợ tốt của tôi, lại bỏ tôi chạy theo người khác!!!"
Anh em trên bàn rượu của cha Bùi bị dáng vẻ này của ông làm cho dở khóc dở cười.
Một người trong đó nhịn không được nói một câu công đạo: "Anh Bùi, lúc trước không phải là anh kiên quyết muốn cùng chị dâu ly hôn, mấy anh em bọn tôi có khuyên cũng khuyên không được, hiện tại đã qua nhiều năm, anh cùng chị dâu mới sống chung cũng rất tốt..."
Cha Bùi: "Cái gì mà chị dâu mới! Tôi, Bùi Lợi Dân, đời này chỉ có một người vợ là Thải Bình! Tôi chỉ là muốn chọc tức cô ấy! Ai ngờ cô ấy lại cứng đầu như vậy? Chỉ cần cô ấy có thể cúi đầu đến cầu cạnh tôi, tôi sớm đã li hôn với người phụ nữ kia!"
"Thật là, huhu...người phụ nữ kia là cái thá gì, làm sao so được với vợ tôi."
"Huhu, Thải Bình, Thải Bình. Thải Bình à!!!"
Tối hôm đó, cha Bùi say rượu về nhà, dì Đào vẫn ân cần như cũ vừa đau lòng vừa dốc sức chiếu cố vừa nấu canh giải rượu.
Bùi Lâm lại yên lặng trở về phòng.
Nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, lúc lâu sau, thực sự không biết nên nghĩ như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, thế giời này có rất nhiều chuyện khác xa so với tưởng tượng của y, phức tạp mà hoang đường.
Y không rõ cũng không hiểu được.
  ......
Ngày hôn sau, Bùi Lâm xuống lầu.
Em kế Đào Tiểu Ninh đang ngồi trên bàn ăn uống sữa, trước sau như một cười chào hỏi y, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Anh, mắt anh sao lại đỏ như vậy?"
Mẹ kế nghe vậy lập tức tiến lên kiểm tra. Bà lo lắng Bùi Lâm mắc phải bệnh về mắt, lập tức muốn gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Bùi Lâm: "....Tôi không sao."
Đã qua nhiều năm như vậy, thẳng đến ngày hôm đó lần đầu tiên y không mang theo thành kiến mà nhìn kĩ hai mẹ con này.
Dì Đào thực sự không phải là người thứ ba.
Bà là sau khi cha Bùi ly hôn mới quen biết ông. Khi đó bà một mình mang theo con gái sinh hoạt vất vả, ở trong mắt bà sự ôn nhu, săn sóc của cha Bùi giống như chúa cứu thế, vì vậy sau một tháng ngắn ngủi bà quyết định tái hôn.
Sau khi kết hôn, chồng đối với bà không tồi.
Vì thế, dì Đào mang ơn chồng, có qua có lại, nỗ lực đối xử thật tốt với đứa con trai duy nhất của chồng.
Đến tận sau này bà dần dần phát hiện chồng cùng vợ trước vẫn còn dây dưa, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, ngược luyến tình thâm....
Bà yên lặng, cái gì cũng chưa nói.
Vốn là tình cảm của người trưởng thành, nhiều lúc cũng không thể mưu cầu những hoàn mỹ giống như trong tiểu thuyết.
Có lẽ, bà thực sự không phải là người duy nhất của chồng, có lẽ, bà không đạt được tình yêu và sự tôn trọng mà một người vợ nên có, nhưng ít nhất, sau khi kết hôn, chồng đối với mẹ con bà rất tốt, ít nhất ông đã cho bà một mái nhà an ổn.
Bà nên biết thế nào là đủ. Bà không xinh đẹp như vợ trước của chồng, không có người nhà giàu có, càng không có mười mấy năm cùng nhau ngậm đắng nuốt cay, bà còn có thể làm gì đây?
Bùi Lâm trước đây chỉ biết nỗi khổ của mẹ ruột.
Đến hôm nay y mới nhận ra, đây là một câu chuyện mà trong đó tất cả mọi người đều không có ai hạnh phúc cả.
Ở trong câu chuyện đó mẹ kế là người không thể tự mình quyết định. Hai đứa con đều rất mê mang, căn bản không tìm được vị trí của mình. Mà hoang đường hơn cả là người đàn ông khốn nạn đã tạo nên hết thảy đau khổ cũng đang hãm sâu trong bất hạnh.
Trong câu chuyện này không có ai là người vui vẻ.
Nhưng vì sao lại như vậy?
Bùi Lâm không hiểu, một nam doanh nhân thành công, một nữ doanh nhân tài giỏi, cả hai bên đều là người có năng lực, sao lại trải qua những ngày tháng như thế này.
Dì Đào cũng không phải là người ngây thơ, vô tri. Người lớn tại sao lại kéo tất cả mọi người vào xoáy nước sâu, dây dưa không dứt này.
  ......
Năm Bùi Lâm 14 tuổi, còn phát sinh một số việc.
Em kế của y, Đào Tiểu Ninh đột nhiên nảy nở.
Từ một cô bé mập mạp đáng yêu, đột nhiên gầy đi, trở nên duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa hoa đẫm sương, như bông sen mùa hè mới chớm nở.
Cũng ở cái tuổi này, không ít nam sinh bắt đầu có ý thức về giới tính.
Khi những nam sinh trưởng thành sớm âm thầm nói đến Đào Tiểu Ninh, có lúc sẽ là "hoa khôi", "xinh đẹp đáng yêu", nhưng cũng có khi lại dùng những từ ngữ như "đôi chân kia vừa trắng vừa thon", "bộ ngực kia.... Tuyệt ~"
Ngược lại là Đào Tiểu Ninh vừa sinh đã không có cha, luôn cùng mẹ ăn nhờ ở đậu, bé gái mồ côi và quả phụ tránh không được những lúc phải nhún nhường, cứ thế mà hình thành nên tính cách lấy lòng người khác.
Đào Tiểu Ninh 14 tuổi, không biết bản thân mình xinh đẹp nhường nào.
Vẫn ngây thơ, ngốc nghếch như cũ, nỗ lực để người khác thích mình, không hề có tâm phòng bị, ngây ngô mỉm cười dẫn đến vô số sự ảo tưởng của đám ong bướm, trong lúc nhất thời, toàn những đóa hoa đào nát ùn ùn kéo đến dây dưa xung quanh cô bé.
Cũng may, cô có sự che chở của người anh trai Bùi Lâm.
Bùi Lâm là hội trưởng hội học sinh, là lớp trưởng, là học sinh ưu tú trong lòng giáo viên và hiệu trưởng, ai cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Ngoài Bùi Lâm, người có ý với Đào Tiểu Ninh còn phải kiêng dè một người khác.
Hoắc Tu Tuần.
Lúc học tiểu học, Đào Tiểu Ninh không học cùng trường với Bùi Lâm và Hoắc Tu Tuần, năm nhất trung học cơ sở mới trở thành bạn cùng lớp. Đào Tiểu Ninh vốn cũng không quen biết Hoắc Tu Tuần, thẳng đến năm thứ hai trung học cơ sở, cô được chuyển đến ngồi phía trước Hoắc Tu Tuần.
Ngày đầu tiên đổi chỗ ngồi, Đào Tiểu Ninh ngoan ngoãn mang theo kẹo sữa mẹ làm đến lấy lòng những bạn học xung quanh.
Đại đa số đều vui vẻ tiếp nhận, chỉ có Hoắc Tu Tuần là không thèm để ý đến cô.
Dù sao thì Bùi Lâm cũng đã sống cùng với hai mẹ con Đào tiểu Ninh nhiều năm, đối với hai người cũng hiểu biết chút ít, y biết sâu thẳm trong nội tâm của hai mẹ con luôn thiếu cảm giác an toàn, sự tán thành và yêu thích của những người xung quanh là điều vô cùng quan trọng đối với hai người.
Bởi vậy dù đã nhiều năm Đào Tiểu Ninh không được Bùi Lâm hồi đáp, nhưng vẫn không đụng tường nam không quay đầu mà nỗ lực muốn thân cận với y.
Do đó, Hoắc Tu Tuần có làm lơ cô, cô cũng lập tức triển khai hình thức đơn phương lấy lòng.
Việc này Bùi Lâm cũng không lấy làm lạ.
Nhưng dưới cái nhìn của người ngoài thì đây lại là một tin tức lớn....Hoa khôi thế mà lại lấy lòng con trai của tội phạm giết người.
Lời đồn này nhanh chóng lan ra khắp trường.
Hoắc Tu Tuần năm 14 tuổi sớm đã không còn là học sinh xuất sắc năm đó mà hiện giờ lại là một tên bất lương, hung ác, suốt ngày đi đánh nhau. Sự tồn tại của hắn khiến cho không ít người muốn theo đuổi Đào Tiểu Ninh phải rút lui.
Ngược lại, sau khi nghe tin Hoắc Tu Tuần có bạn gái là hoa khôi, thường có nhiều tên giang hồ hỗn láo từng tiếp xúc với Hoắc Tu Tuần, tìm tới quấy rầy hắn.
Có một lần, Đào Tiểu Ninh thậm chí còn suýt bị bắt lên xe của một nhóm côn đồ.
May mà Bùi Lâm kịp thời phát hiện ra, liều chết bảo vệ em kế, bị đánh đến mức toàn thân đều là thương tích cũng không buông tay. Người qua đường kịp thời báo cảnh sát, lại có một anh cảnh sát vũ trang đang nghỉ phép đi ngang qua, kịp thời ra tay cứu giúp, lúc này mới không khiến cho mọi chuyện đi quá xa.
Tối hôm đó, Bùi Lâm nhập viện đầu bị khâu 7 mũi, nghiêm túc cùng em kế nói chuyện một lần.
Y nói với em gái, Ninh Ninh, em không cần phải trở thành bạn bè với tất cả mọi người xung quanh em. Đặc biệt là cái tên Hoắc Tu Tuần kia, hắn là một tên hỗn đản lại là con trai của tội phạm giết người, tính cách cũng không tốt, là một người rất nguy hiểm. Những người thuộc gia đình bình thường như chúng ta tuyệt đối không thể dây vào kiểu người như vậy, vì an toàn sau này của em, đừng qua lại với hắn nữa.
Tính cách của Đào Tiểu Ninh dù sao cũng có chút thánh mẫu, muốn thay Hoắc Tu Tuần biện giải, nói: "Anh, anh hiểu lầm cậu ấy rồi, cậu ấy thực sự không phải là kiểu người như vậy đâu. Hoắc Tu Tuần mặc dù nhìn thì rất hung dữ, kì thực nội tâm khuyết thiếu tình yêu thương, cậu ấy là một người rất lương thiện..."
Bùi Lâm: "...."
Y không thể không hung hăng mắng cho cô tỉnh ra, còn nói rất nhiều lời tàn nhẫn không thương tiếc, cuối cùng mắng cho cô phát khóc.
Sau khi cha Bùi và mẹ kế vội vã tới bệnh viện, Bùi Lâm lại đem mọi chuyện nói cho bọn họ.
Vợ chồng hai người hành động rất nhanh, không đến hai ngày đã đem Đào Tiểu Ninh chuyển đến một trường trung học nội trú tư thục khép kín ở vùng ngoại ô. Nơi đó quản lí rất nghiêm ngặt, người ngoài căn bản không thể tiến vào, xem như là giúp con gái tránh xa nơi thị phi và người thị phi.
Đào Tiểu Ninh chuyển trường.
Nhưng trong trường học vẫn truyền ra lời đồn, cô cùng Hoắc Tu Tuần vẫn thường hẹn hò vào cuối tuần, nói như thể họ chứng kiến tận mắt vậy.
Bùi Lâm cũng không có đi xác nhận thật giả.
Y đã làm hết sức mình, cũng chỉ có thể làm như vậy. Đào Tiểu Ninh nếu còn không để tâm đến lời khuyên ngăn, lại đi tìm nguy hiểm, y cũng không quản được.
Mà về sau y cũng vĩnh viễn không quản được cô nữa.
Bởi vì vào năm 14 tuổi ấy đã xảy ra biến đổi kì diệu, kì thực là bố mẹ ruột của Bùi Lâm phục hôn.
Lễ phục hôn vô cùng xa hoa.
Lẽ ra bất kì người nào trải qua cảnh gia đình đổ vỡ rồi gương vỡ lại lành đều nên vui mừng mới phải. Nhưng tâm tình của Bùi Lâm lại rất phức tạp.
Bởi vì phục hôn với vợ trước, cha Bùi không chút do dự vứt bỏ hai mẹ con Đào Tiểu Ninh, vừa sạch sẽ vừa lưu loát. Dường như gia đình hòa hợp năm năm trước không hề tồn tại.
Ngày hai mẹ con chuyển đi, Bùi Lâm lặng lẽ giúp bọn họ chuyển hành lý lên xe.
Y không biết nên nói cái gì.
Cũng may là cha mình có tiền, ít nhất còn bồi thường cho hai mẹ con họ một chút tiền, đủ để bọn họ sau này sống sung sướng.
Đào Tiểu Ninh khóc đến hai mắt đỏ bừng, nắm lấy góc áo Bùi Lâm hỏi y: "Anh, anh đừng không cần Ninh Ninh, anh vẫn sẽ thường đến thăm Ninh Ninh đúng không?"
Bùi Lâm rũ mắt không có trả lời.
Y nghĩ, tốt nhất vẫn không nên đi tìm hai mẹ con họ.
Mặc kệ là vì mẹ con dì Đào có thể đã có cuộc sống mới, hay là vì tâm tình của mẹ ruột mình mà suy nghĩ, quên đi nhau mới là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai bên.
  ......
Căn biệt thự nhỏ tiễn hai mẹ con dì Đào đi, lại đón về nữ chủ nhân chân chính.
Tuần trăng mật của đôi vợ chồng sau khi phục hôn, thường xuyên tú ân ái, còn thích cường ngạnh mang theo đứa con trai cùng đi.
Lẽ ra một nhà ba người đoàn tụ thì nên hạnh phúc mới phải. Nhưng không biết vì sao, Bùi Lâm luôn có cảm giác bản thân không thể hòa hợp được, một cảm giác xa cách sâu sắc như người ngoài cuộc không thể tham gia vào vở kịch.
Lúc còn nhỏ gia đình tan vỡ, y từ đó biết được rằng tình thân là một thứ không đáng tin.
Sau đó lại nhìn thấy cha ruột qua lại giữa hai người vợ, y biết rằng tình yêu là một thứ tình cảm nhàm chán.
Mà khi ở trường học, y vẫn luôn mang mặt nạ của một học sinh ưu tú hoàn mỹ. Kết quả là mối quan hệ bạn bè đều rất hời hợt, không có mối quan hệ đặc biệt với bất kì ai.
Vì thế cho nên hiện tại y rất mơ hồ. Y rốt cuộc nên tin tưởng vào cái gì? Trên thế giới này có cái gì là hoàn mỹ bất biến, đáng giá để y toàn tâm toàn ý bảo vệ?
Không biết, không hiểu rõ.
Bùi Lâm thậm chí một mực hoài nghi, bản thân có phải hay không có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Có lẽ là trời sinh thiếu khuyết tình cảm, mới không thể nào hiểu được vui buồn hờn giận của người bình thường.
Y cứ vậy mà mơ hồ hơn một năm.
Trong một năm này, y vẫn như cũ là một đứa con ngoan trong mắt cha mẹ, là học sinh xuất sắc trong mắt giáo viên, là giáo thảo đứng thứ nhất đáng để kết giao, để tin cậy trong mắt bạn học. Không có bất cứ ai phát hiện ra chỗ bất thường của y.
Nghỉ hè năm 15 tuổi, thật tình cờ, y gặp lại anh cảnh sát vũ trang đã từng cứu mình.
Anh trai cảnh sát nhận ra tâm trạng y không tốt, mang y đi chơi CS người thật, ở trong sân vận động mở rộng biểu diễn vượt nóc băng tường, tay không leo núi cho y xem.
Anh kể cho Bùi Lâm nghe công việc bảo vệ biên giới của mình cùng những trải nghiệm thú vị mà anh đã gặp khi làm công tác bảo vệ lãnh thổ. Anh trai này là một cô nhi không cha không mẹ, nhưng một chút cũng không hề tỏ ra hoang mang, đôi mắt luôn luôn sáng ngời.
Anh nói cho Bùi Lâm, nếu hiện tại em không biết phải tin tưởng vào điều gì, nên bảo vệ ai, thì hãy đi bắt kẻ xấu giống như anh, ít ra đối với người khác em còn có chút hữu dụng.
Vừa hay thành tích của em lại rất ưu tú, có thể thi vào một trường đại học tốt, Bộ an ninh hiện tại thiếu nhất chính là những thiên tài kỹ thuật như em.
  ......
Bùi Lâm nghe lọt tai.
Sau đó, y vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, thi đỗ một trường đại học hàng đầu với thành tích xuất sắc. sau khi tốt nghiệp lại thành công được chuyển vào một bộ phận nào đó, trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn và xét duyệt chính trị, y được nhận vào đơn vị bảo mật "Nhất Xứ"
Cửa đại viện Nhất Xứ, ngay cả một tấm bảng hiệu cũng không có.
Sân trong được canh gác cẩn thận. Người ngoài chỉ biết đây là một cơ quan cũng không biết cụ thể bên trong đang làm cái gì.
Làm việc trong đơn vị bảo mật, thật ra cũng không thần bí như trong tưởng tượng, Bùi Lâm cũng chỉ đi làm, tan làm như bình thường...
Y là nhân tài về phương diện bảo mật thông tin, chủ yếu phụ trách giải quyết các loại nan đề về mặt kỹ thuật của an ninh mạng quốc gia, thỉnh thoảng cũng phối hợp với các chuyên gia hàng đầu trong nước chiến đấu chống lại tổ chức tội phạm về công nghệ cao ở nước ngoài.
Bởi vì trình độ cao, có lúc Bùi Lâm cũng tham gia giảng dạy cho người mới, người mới đều thích gọi y là "giáo sư Bùi".
Các loại tư liệu trong cơ quan bảo mật chỉ cần giơ tay là có thể với tới.
Vì vậy Bùi Lâm biết, vài năm sau dì Đào lại tái hôn, đối tượng lần này là một người làm công ăn lương bình thường, gia cảnh trong sạch, hai người cứ bình yên như vậy mà sống.
Em kế Đào Tiểu Ninh không quá thông minh, vì vậy thành tích vẫn luôn thường thường, thi đại học cũng không tốt, nhưng sau đó lại rất nỗ lực thi được nghiên cứu sinh của một trường đại học, hình như còn yêu đương với một người bạn trai không đến nỗi nào.
Mà Hoắc Tu Tuần.....
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, đã rất nhiều năm Bùi Lâm không nghĩ đến người này.
Không nghĩ đến cái tên này cuối cùng lại khiến y chú ý bằng một cách không ngờ tới được.
Mấy năm đó, quốc tế đang liên hợp đuổi bắt một tổ chức Darknet tội ác ngập trời, tổ chức này vẫn luôn sử dụng một hệ thống có tên là " Thần điện Philae"để gây án và trốn tránh sự truy đuổi. Hệ thống này là do hacker thiên tài Seth thiết kế, với hơn một trăm lớp mã hóa, cực khó phá giải.
Những thiên tài máy tính bình thường, ngay cả 10 lớp cũng không phá giải được.
Mà Bùi Lâm cũng phải tốn hơn 3 tháng mới phá giải được hơn 90 lớp.
Cùng lúc đó, nghe nói bên Hawaii, Mỹ, thiên tài máy tính Alvin cũng đã tự mình phá giải hơn 80 lớp mã hóa. Hiện giờ thông qua sự giật dây của tổ chức, hai người chuẩn bị cùng nhau liên thủ, đi đến một siêu trạm do Liên Hợp Quốc xây dựng trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương, cùng nhau phá giải hệ thống "Thần Điện Philae".
Trên con tàu bí mật đi đến siêu trạm, "Nhất Xứ" nhận được một tin nhắn từ nằm vùng đang ẩn núp trong tổ chức Darknet.
Trong đó không chỉ bao gồm lượng lớn bí mật của tổ chức, mà lần đầu tiên thông tin về hacker thần bí Seth cũng được tiết lộ...
Trước mắt thì người này đang ở Sisily, có liên hệ với rất nhiều tổ chức tội phạm, là một thanh niên người Châu Á, tên gọi là Hoắc Tu Tuần.
Hoắc Tu Tuần.
Hoắc Tu Tuần từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì mai danh ẩn tích, như là biến mất khỏi thế gian, hồ sơ văn kiện trống rỗng. Ai cũng không biết mấy năm nay hắn đã trải qua những gì, sao lại trở thành Seth.
Nhưng dù sao thì Bùi Lâm và Hoắc Tu Tuần cũng từng là bạn học, y biết Hoắc Tu Tuần rất thông minh, kỹ thuật vô cùng tốt.
Chỉ là y không hiểu, dạng thiên phú như vậy ở đâu mà chẳng sống tốt, tại sao phải...
"Con trai của kẻ giết người, tương lai cũng chẳng phải loại tốt lành gì."
Nhiều năm không gặp, lời nói ác ý của bạn học khi đó cứ như vậy mà trở thành hiện thực. Hiện tại, người đứng thứ hai của lớp năm đó càng phải tự tay bắt được người đã từng đứng nhất lớp.
  ......
Đáng tiếc cuối cùng Bùi Lâm cũng không thể tự mình bắt kẻ xấu đưa ra trước công lý.
Lần hợp tác ấy vô cùng bí mật nhưng không hiểu vì sao hành động của bọn họ lại bị tổ chức tội phạm biết được. Bọn chúng phái tàu ngụy trang và máy bay trực thăng đến, trải qua cuộc giao tranh ác liệt trên biển, cuối cùng sinh mệnh tươi trẻ của Bùi Lâm vĩnh viễn lưu lại ở vùng biển kia.
Cũng may y không đơn độc trong cuộc chiến này.
Trước khi chết, y đã tải toàn bộ kỹ thuật đột phá mới nhất lên thiết bị đầu cuối. Ở Nhất Xứ có tiền bối và đồng nghiệp tinh anh của y, thêm vào đó mấy năm nay vẫn luôn tận tâm bồi dưỡng người mới, phối hợp với thiên tài kỹ thuật của các quốc gia, nhất định có thể một lưới bắt hết bọn tội phạm.
  ......
Bùi Lâm cả đời ngắn ngủi, vội vàng cũng không phải là không có gì tiếc nuối.
Y dù sao cũng còn có gia đình, nếu biết sẽ chết sớm như vậy, y sẽ về nhà nhiều hơn, cùng cha mẹ ăn một hai bữa cơm.
Đại khái cũng sẽ dành thời gian rảnh, tham gia hôn lễ của một vài người bạn cùng lớp. Thử thật lòng giao lưu kết bạn với một hai người, cho lũ chim bồ câu trong đại viện Nhất Xứ ăn nhiều thêm một chút, vừa nhàm chán xem phim vừa ăn bắp rang bơ, nghe một chút tiếng mưa rơi,...
Kì thực y vẫn luôn muốn trải qua một cuộc sống rực rỡ sắc màu mà không phải là một cuộc sống nhìn như hoàn mỹ kì thật lại vô cảm, máy móc.
________________________
Bùi Lâm không ngờ rằng, khi còn sống chính mình dùng cả đời tôn trọng khoa học, sau khi chết lại rơi xuống một địa phương trắng xóa, quỷ quái.
Hệ thống: "Chủ nhân! Chủ Nhân!"
Bùi Lâm: "..."
Nơi trắng xóa quỷ quái này cái gì cũng không có, chỉ có một cái hệ thống không có thực thể, mỗi ngài lải nhải khiến người ta đau cả đầu, không ngừng gọi y là chủ nhân, vô luận như thế nào cũng muốn y nghiêm túc đọc hết một cuốn sách.
Một cuốn sách có tên là "Cứu rỗi nam chủ hắc hóa"
Nữ chính trong sách tên Đào Tiểu Ninh, nam chính tên là Hoắc Tu Tuần.
Bùi Lâm: "...."
Nội dung nói về nữ chính ngốc bạch ngọt tích cực "cứu rỗi"nam chính, đáng tiếc trong đó có rất nhiều đoạn không có tí logic gì, Bùi Lâm đọc truyện không mang não vẫn cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xem thường.
Nhưng hệ thống lại bắt buộc y phải xem hết.
Cuốn sách này ngoại trừ Đào Tiểu Ninh và Hoắc Tu Tuần, còn có một nhân vật phản diện là Bùi Lâm.
Giáo sư Bùi: "....."
Người này là anh trai kế của nữ chính.
Tuy rằng bề ngoài là một nhà khoa học ưu tú, nội tâm lại vô cùng âm u, yêu thầm nữ chính không thành lại ghen ghét nam chính ưu tú, cuối cùng trở nên biến thái, suốt ngày chơi xấu, chia rẽ đôi tình nhân.
May là chết sớm, ác giả ác báo.
Đây là đang nói đến ai vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.