Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 138:




Edit: Qing Yun
Loài sinh vật rồng này, tuy quan hệ trong tộc không mấy thân cận nhưng có lẽ vì sinh sản khó khăn cho nên loài rồng rất bênh vực người mình. Có người dám giết rồng vậy phải chuẩn bị tinh thần bị ngàn vạn con rồng khác đuổi giết.
Một khi giết rồng thì trên người sẽ bị nhiễm mùi máu rồng, chỉ cần là rồng thì đều cảm ứng được mùi này, cho nên nó được gọi là nguyền rủa của loài rồng. Người bị nguyền rủa chính là kẻ thù của cả loài rồng.
Người Tu Giới cảm thấy con rồng ở thành phố B kia là con cuối cùng trên thế giới, ai có thể ngờ bây giờ lại có một tổ tiên loài rồng nhảy ra. Đây đúng là tổ tiên rồi, vừa xuất hiện là trời sụp đất nứt, nếu nó muốn ra tay thì cả đám thiên sư căn bản không có lực đánh trả.
“Gào! Loài người đáng ghét!”
Rồng cực kỳ phẫn nộ, hai đốm lửa trong mắt như đang sôi trào, nó nổi giận ngửa đầu gầm một tiếng, quẫy cái đuôi, lập tức khiến đất rung núi chuyển.
Đây thật đúng là dậu đổ bìm leo, trước có rồng tác loạn, sau có vị trí vong ấn Phật cốt của nhà họ Hàn cũng loạn, cái này quả thật làm người không biết phải làm sao cho đúng.
Hàn Húc cười khẽ nói: “Những thiên sư này hoàn toàn không ngờ trên thế giới còn một con rồng như vậy. Con rồng tên Linh Hư này thù rất dai, lại còn có thù tất báo. Bây giờ cảm ứng được có rồng chết trên tay những người này, có lẽ đã lửa giận ngập trời, thiên sư muốn bắt nó là chuyện không đơn giản.”
“Con rồng tên Linh Hư này rất mạnh à?” Việt Khê hỏi.
Hàn Húc gật đầu nói: “Tuy Linh Hư là rồng nhưng đã từng tu hành ở núi Côn Luân, là đệ tử Đạo gia đứng đắn. Khi đó nó là đại đệ tử núi Côn Luân, thiên phú cực cao, nếu không phải sau này đau lòng vì mất người yêu dẫn tới nhập ma, tôi cũng đã không chém nó, phong ấn nó ở chỗ này. Bây giờ tuy nó chỉ có một sợi hồn phách nhưng cũng đủ đễ đối phó những người này.”
Khi nói chuyện, Linh Hư đã ngẩng cao đầu, bay vào tầng mây.
Sấm sét nhanh chóng tụ tập đến, chỉ thoáng chốc mây đen đã trải rộng bầu trời. Mây đen che kín, tiếng thú rền vang, đồng thời mưa to trút xuống.
Rồng đến đâu mưa đến đó, chúng tạo mưa dễ dàng như trở bàn tay.
Linh Hư há mồm, mồm phun xoáy nước, nước đổ từ trên xuống như có thác nước treo trên không trung, nước ập đến chỗ mọi người như lũ.
Hàn Húc ôm Việt Khê nhẹ nhàng nhảy lên núi cao, cũng nhân tiện kéo theo Bạch Tề Tinh.
Núi Già Nam không phải một ngọn núi, mà là trùng trùng điệp điệp những dãy núi non, bởi vì chúng thuộc địa bàn nhà họ Hàn cho nên được gọi chung là núi Già Nam. Bây giờ mọi người cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì nhà họ Hàn ở nhà, con rồng này làm loạn cũng không ảnh hưởng đến người thường, nếu là ở nơi phồn hoa thì đã rơi vào khủng hoảng từ lâu.
Có điều tình huống bây giờ cũng không hay lắm, núi Già Nam gần như bị Linh Hư phá hủy hết một nửa, đất đá văng tung tóe, giờ lại bị nước bao phủ, cảnh tượng này như là tận thế kéo đến.
Mưa to trút xuống, khắp đất trời chìm trong hơi nước, cảnh tượng trở nên mông lung.
Bạch Tề Tinh đứng trên núi, người lắc lư không vững, anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng rét run khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chẳng trách lần này mình bói phải quẻ đại hung, nếu không có Việt Khê và Hàn Húc thì mình đã giống phần lớn người ở đây, bị sóng nước cuốn đi, nếu bị đuôi rồng đánh trúng thì còn thành bãi thịt nát ngay lập tức.
“Nghiệp chướng!” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Huy tức giận run người, ông ta đứng giữa sườn núi, lên tiếng nói: “Mong các vị thiên sư bày trận, Vạn Diệt trận!”
Tuy nói Tu Giới bây giờ không bằng ngàn năm trước, nhưng thiên sư vẫn có tuyệt kỹ, Vạn Diệt trận là một trong số đó. Đây là trận pháp có từ xa xưa, tên như ý nghĩa, trận pháp này mở ra, toàn bộ sinh vật trong trận sẽ bị tiêu diệt, đây cũng là điểm kh ủng bố nhất của trận pháp.
Nếu không phải bắt buộc phải dùng thì Lý Huy cũng không muốn dùng trận pháp này, chỉ là bây giờ thật sự bất đắc dĩ, bọn họ không thể đối phó con rồng này, chỉ có thể khởi động Vạn Diệt trận.
Đột nhiên vài cột sáng dâng lên từ mặt đất, các cột sáng liên kết với nhau, những cột sáng này mang theo hơi thở hủy diệt, khiến người ta không khỏi run sợ.
“A? Vạn Diệt trận?” Hàn Húc hơi ngạc nhiên, đúng là cậu không ngờ thời đại rất nhiều thuật pháp thất truyền như bây giờ mà trận pháp này vẫn truyền thừa được.
Ở giữa cột sáng, một lực lượng vô hình tản ra, đất trời tựa như không còn tiếng động.
Rồng gào to một tiếng, hai ngọn lửa trong mắt lung lau, cơ thể khổng lồ bắt đầu vỡ vụn, xương rơi đầy đất.
“Rầm!”
Cơ thể khổng lồ rơi xuống đất, lập tức khiến núi rừng rung chuyển, luồng sáng xanh biếc bay ở không trung, dường như nó đang muốn chạy trốn.
Lý Huy lạnh lùng nói: “Đó là hồn phách của con rồng kia, không thể để nó chạy thoát.”
Nghe vậy, những thiên sư khác lập tức đề cao tinh thần.
“Trích tinh!”
Lý Huy mở mắt, trong mắt ông ta, cả đất trời như biến thành biển sao, vô số chấm nhỏ lóe sáng, sau đó hóa thành tia sáng lao về phía hồn phách của rồng.
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, một chiêu ông ta dùng toàn lực để đánh lại bị người nhẹ vung tay áo phá giải.
“A di đà phật!” Hòa thượng chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, diện mạo hiền lành, tuy nhiên nốt ruồi son giữa trán khiến y trở nên diêm dúa hơn vài phần.
Nhìn thấy người này, xung quanh bỗng trở nên yên lặng, cho đến khi có tiếng gầm giận dữ vang lên: “Minh Kính!”
Hồn phách của rồng như một đám sương mù xanh biếc, bây giờ nó phẫn nộ kêu gào, đám sương mù thay đổi theo cảm xúc của nó, bành trướng lên, rồi lại trở nên khô quắt.
Linh Hư hung tợn nói: “Lại là ngươi, Minh Kính! Sao ngươi vẫn còn sống ở thế giới này? Mẹ nhà ngươi, ngươi không phi thăng thành Phật à? Sao trước khi chết người ta thấy là người, sau khi mở mắt ra, nhìn thấy cũng là ngươi?”
Minh Kính cười tủm tỉm: “Bởi vì hai ta có duyên đó.”
Linh Hư: “…”
Duyên cái khỉ mốc!
Minh Kính: …
Nghe được tên người xuất hiện, ai nấy đều chấn động cực kỳ, bọn họ trợn mắt nhìn hòa thượng vừa xuất hiện, tâm trạng phức tạp khó tả — đây là đại sư Minh Kính trong truyền thuyết sao?
Minh Kính quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, y cười như không, chậm rãi nói: “Sớm hay muộn, ta cũng sẽ lấy lại những thứ thuộc về ta.”
Nói xong, y mang theo hồn phách của rồng rời đi, để mặc những người kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Lấy lại thứ thuộc về ta gì đó… Đại sư Minh Kính có ý gì?” Những người khác nhìn nhau, đều không hiểu lời y để lại.
*
Minh Kính đứng ở trên đỉnh núi, hồn phách của Linh Hư bay quanh người y, cho đến lúc này Linh Hư mới cảm thấy có điều không đúng, nó hiếu kỳ hỏi: “Minh Kính, vì sao… Vì sao ngươi chỉ có hồn thể? Cơ thể ngươi đâu? Còn nữa, vì sao trên người ngươi chỉ có hai đoạn phật cốt?”
“Bởi vì sau khi ta chém ngươi không lâu, ta cũng bị người gi3t chết, đương nhiên chỉ còn hồn thể.” Minh Kính thản nhiên đáp.
Nghe vậy, hồn phách Linh Hư lập tức teo lại như quả bóng xịt hơi.
“Không thể nào!” Linh Hư phản bác không chút suy nghĩ: “Ta còn không biết thực lực của ngươi à? Trên trời dưới đất không ai có thể đánh được ngươi, sao ngươi lại bị người giết được?”
Minh Kính cười khẽ, y híp mắt, như là đang nhớ lại quá khứ, thản nhiên nói: “Bởi vì nhân tính là thứ phức tạp nhất trên đời, lúc ấy ta cũng không ngờ họ sẽ ra tay với ta.”
Sư phụ kính yêu, bạn thân nhiều năm, thế mà lại đồng thời phản bội y, dùng “thiên kim tán” khiến y hôn mê, sau đó lấy một cái cớ đường hoàng chặt bỏ cơ thể y, nói là để trấn áp tà khí.
Hồn phách Linh Hư lúc trướng to lúc thu nhỏ, có thể thấy được nó kích động cỡ nào, tới mức không thể khống chế được hồn phách của mình.
“Sao bọn họ có thể… Tuy rằng ngươi miệng hỗn, thiếu khoan dung, còn thù dai, nhưng nếu hy sinh chính mình có thể cứu vớt sinh linh thiên hạ thì ngươi nhất định sẽ sẵn lòng xả thân cứu vớt sinh linh.” Linh Hư nói lời khẳng định.
Minh Kính liếc nhìn nó một cái: “Miệng hỗn, thiếu khoan dung, thù dai… Thật là cám ơn ngươi khích lệ, ta thật sự lấy làm vinh hạnh.”
“…”
Linh Hư không khỏi nói: “Bọn họ cũng thật ngoan đọc, vì để phật cốt giữ được phật tính mà khóa hồn phách ngươi lại địa phủ.”
Sở dĩ cơ thể Minh Kính có thể trấn áp tà khí là vì y có phật hiệu cao thâm, cơ thể của y, dù là máu thịt xương cốt đều nồng đậm phật khí. Nhưng nếu hồn Minh Kính diệt, phật khí trên người y sẽ nhạt dần theo thời gian. Cho nên bọn họ mới nghĩ đến cách khóa hồn phách của y dưới địa phủ, như thế sẽ không bị hủy, làm cho phật cốt của y có thể trấn áp tà khí dưới nền đất đời đời kiếp kiếp, đúng là tính toán tốt.
“Không chỉ có vì muốn lợi dụng ta, mà vì họ còn biết, bọn họ không giết được ta…”
Minh Kính thản nhiên nói, y lấy đoạn phật cốt vừa lấy được ở cấm địa nhà họ Hàn ra, đoạn xương này là xương đùi, vốn dĩ đó là đồ của y, bây giờ quay lại nguyên chủ, phật quanh ảm đạm lập tức sáng rỡ.
Quanh thân bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, Minh Kính mở mắt ra, trong mắt là một tầng hào quang nhợt nhạt. Hiện tại nhìn cả người y như một pho tượng phượng không vui không khổ.
Lúc này, vì bị ảnh hưởng bởi y, người ta phát hiện phật cốt trong bốn vị trí phong ấn ở nước Z cũng đang rung lên kịch liệt, ngay sau đó, phật cốt phá tan trận pháp, hóa thành bốn tia sáng hiện lên ở chân trời.
“Sao băng!”
Ngay lúc này, có rất nhiều người nhìn thấy bốn tia sáng vàng xẹt qua bầu trời giống như sao băng, bọn họ vội chắp tay cầu nguyện, đồng thời không khỏi nghi vấn: “… Sao ban ngày lại có sao băng?”
Người thường không cảm nhận được, nhưng có một số người nhận thấy tà khí bùng lên ngay khi bốn tia sáng này xuất hiện. Một ngàn năm qua, tà khi bị xương cốt của Minh Kính áp chế tinh lọc, nhưng bây giờ phật cốt biến mất, tà khí cũng theo đó vọt ra không kiêng nể gì.
Chân trời có mưa rơi xuống, Bạch Kỳ Thạch nhắm mắt lại, trên mặt có hơi mệt mỏi, giọng nói của anh ta rất nhẹ: “Vẫn đến tình trạng này, chuyện một ngàn năm trước sẽ tái diễn, nhưng thế gian này không có Minh Kính thứ hai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.