Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 143:




Edit: Qing Yun
Bên ngoài gió lạnh rít từng cơn, nhưng phố Đào Nguyên lại đổ mưa hoa, cánh hoa theo gió cuốn đi khắp đất trời.
Trên mặt đất cũng có không ít cánh hoa rơi rụng, từng cánh hoa tươi mọng, nếu không phải cây cối xung quanh trụi lủi hết thì thật đúng là sẽ dễ dàng lầm tưởng mùa xuân đã đến.
“Rốt cuộc hoa đào này ở đâu bay đến vậy?” Việt Khê nghi hoặc, mùa này cũng không phải mùa hoa đào nở mà.
Nhìn thấy có người cầm một nhánh hoa đào đang tiến đến, cô đi qua hỏi: “Chào bạn, xin hỏi bạn lấy cành đào ở đâu vậy?”
Cô gái bị cô hỏi nhìn cành đào trong tay, sau đó mới nhìn hai người, nói: “Bạn nói hoa đào này à, chắc hai bạn không phải người phố Đào Nguyên, là nghe nói cây đào của phố Đào Nguyên nở hoa nên đến đúng không? Bạn cứ đi thẳng về phía trước, ở cuối đường có một cây đào. Cây đào này hơn một nhìn tuổi rồi, nó không nở hoa đã mấy năm, không ngờ năm nay lại nở đúng vào mùa đông.”
Phố Đào Nguyên có một cây đào cổ, không biết đã cắm rễ ở đây bao lâu. Người ở đây từ khi có ký ức đến nay đã thấy cây đào tồn tại ở chỗ này, chỉ là trong ấn tượng của mọi người, cây đào này chưa từng nở hoa, rất nhiều người cho rằng nó đã chết héo, không ngờ mùa đông năm nay nó lại nở hoa, thậm chí nở rộ đến như thế.
Ngay cả tin tức báo chí cũng nhắc đến chuyện này, cây già nở hoa, có thể nói đây là chuyện may mắn, cho nên có rất nhiều người trên khắp cả nước nghe danh đến xem, trong đó có không ít các cặp đôi. Nói như thế nào, hoa đào cũng tượng trưng cho tình yêu nhân duyên.
Cô gái nói chuyện nhìn Việt Khê và Hàn Húc, cười hì hì nói: “Cây đào này cũng là cây nhân duyên nổi tiếng chỗ chúng mình, rất nhiều người đến đây cầu duyên. Hai bạn trai xinh gái đẹp, chỉ cần thành tâm cầu nguyện thì cây đào nhất định sẽ phù hộ hai bạn.”
Nói xong, mấy cô gái cười hì hì chạy đi, vẻ mặt rất ái muội.
Việt Khê: “… Bọn họ đang nói cái gì?”
Hàn Húc cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ mờ mịt của cô, cậu nói: “Bọn họ chỉ đang chúc phúc chúng ta thôi.”
“Chúc phúc chúng ta cái gì?”
“A, đại khái là chúc chúng ta ở bên nhau lâu dài.”
“À.” Việt Khê bừng tỉnh, vẻ mặt cô rất đạm nhiên, lại nói với giọng điệu đương nhiên: “Dù các cô ấy không chúc phúc, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau lâu dài.”
Nói xong, cô ngửa đầu cười với Hàn Húc, nụ cười xinh đẹp khiến người xem không khỏi động lòng.
Hai người đi đến nơi cô gái hồi nãy chỉ, càng đi về phía trước, xung quanh càng nhiều cánh hoa, cây đào trong lời cô gái cũng tiến vào mắt hai người.
“Cây đào to quá…” Việt Khê đi đến phía dưới cây đào, cô ngửa đầu nhìn, không nhịn được sự kinh ngạc.
Cây đào này thật sự quá to, đại khái phải bảy tám người ôm mới vòng hết thân cây. Bây giờ cây đào nở hoa, từng đóa hoa vây quanh cành cây, điểm xuyết lá xanh, che kín một khoảng trời.
Xung quanh chỗ nào cũng có khách du lịch, bên đường có cả người nhân cơ hội đến bày quán, ngoài bán đồ ăn ra thì cái được bán nhiều nhất lại là tơ hồng — đây là dùng để cầu nguyện, ném tơ hồng lên cây, khả năng nguyện vọng có thể thành sự thật.
Bây giờ trên cây đào ngoài hoa đào xán lạn ra còn có rất nhiều tơ hồng, ở bên còn rất nhiều người đang ném tơ hồng lên cây, có điều độ chính xác không quá ổn.
Thấy những người này vui vẻ náo nhiệt như vậy, Việt Khê đặt tay lên cây, nói: “Cậu nói nếu những người này biết đây là cây đào tiêu hoa hết sinh mệnh, đi tới điểm cuối, mới có thể nở ra hoa xán lạn như vậy, thì bọn họ có còn vui như thế không?”
Không biết cây đào cổ này đã sống bao nhiêu năm, tuy rằng không thể hóa hình nhưng lại có ý thức, khai linh trí. Nó ở đây bảo vệ nơi này suốt bao nhiêu năm, bây giờ không biết phố Đào Nguyên xảy ra vấn đề gì, cây đào cảm ứng được tình huống, cho nên nó tiêu hao sinh mệnh lực quá mức để bảo vệ người dân ở đây.
Cho nên, trong một đêm, cành cây khô bao năm không đâm hoa kết trái lại nảy mầm, nở hoa, mang đến cho mọi người một mảnh xuân sắc.
Đến khi cánh hoa khô héo cũng chính là lúc sinh mệnh nó khô kiệt, không thể bảo vệ nơi này được nữa.
Con người không biết điều này, bọn họ chỉ biết hoa đào rất đẹp, họ cảm thán khen ngợi mà không biết loại mỹ lệ này gọi là sinh mệnh.
“Từ khi ước vào phố Đào Nguyên tôi đã cảm giác được tà khí ở đây rất nặng, nhưng có gì đó đang bảo vệ nơi đây, bây giờ mới biết thì ra là cây đào này.”
Việt Khê ngửa đầu, cô nghĩ, trả giá sinh mệnh như vậy có đáng không.
Một cơn gió thổi tới, cây đào đung đưa theo gió, tiếng cành lá va chạm xào xạc, vô số cánh hoa rụng xuống rơi trên người.
Trăm nghìn năm qua, nó vẫn luôn bảo vệ người ở đây. Bây giờ dù nó khô héo chết đi, nó cũng muốn bảo vệ nơi này!
Việt Khê thu tay lại, cô nghĩ tới Sơn Thần núi Phượng Lạc chỗ Lưu Vị Xuyên, đó là hao hết lực lượng cuối cùng cũng muốn bảo vệ thôn.
— chúng nó sinh ra cùng mảnh đất này, bảo vệ mảnh đất dưới chân, càng là cam tâm tình nguyện bảo vệ đến chết.
“Cứu bọn họ, cứu người ở đây!”
Có tiếng nói mờ mịt vang lên trong đầu, Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, nhận ra đây là cây đào trước mắt đang nói chuyện.
Cây đào này đã có ý thức, cho nên có thể giao lưu với người.
Việt Khê hỏi nhỏ: “Bà muốn chúng tôi cứu người? Chỉ là phố Đào Nguyên bị sao vậy? Vì sao ở đây lại có lượng lớn tà khí như thế?”
Nếu không có cây đào này ở đây, người bị tà khí xâm nhập không chỉ bị ảnh hưởng tới tinh thần mà thậm chí còn mang đến bệnh tật.
Tiếng nói trong đầu tiếp tục vang lên, nó nói: “Tôi không biết đó là thứ gì, nó đến đây vào một tháng trước, khi đến đây, nó liền mang bệnh tật, tà ác đến cho mọi người. Người nhiễm bệnh sẽ dần thối rữa từ bên trong. Tôi không đánh lại nó được, chỉ có thể liều mạng khóa nó dưới rễ cây, bảo vệ người nơi này không bị tà khí của nó nhiễm vào.”
So với nói là bảo vệ người nơi này không bị ô nhiễm thì chính xác hơn là hút tà khí nó phóng ra vào cơ thể. Nếu Việt Khê đoán không sai, rễ cây đào này đã bị tà khí xâm nhập, chỉ sợ đã có chỗ bị hư thối.
Việt Khê lẩm bẩm: “Có thể mang bệnh tật đến có mọi người, chẳng lẽ là Ôn yêu?”
Ôn yêu đã mất tích rất nhiều năm, nơi nó đi qua sẽ có bệnh tật kéo đến, nó thích nhất là tai nạn, nơi có tai nạn đại khái sẽ có nó xuất hiện, bởi vậy loại yêu này không được hoan nghênh chút nào.
“Hai người là thiên sư đúng không, tôi cảm nhận được hai người rất mạnh…”
Trong mơ hồ, như có tầm mắt dừng trên người Hàn Húc, hoa đào nói: “Cậu cho tôi cảm giác rất giống một người, ở một nghìn năm trước cũng có một thiên sư như vậy, người ấy rất mạnh, là thiên sư mạnh nhất, ai cũng nói người ấy nhất định sẽ thành Phật. Đã bao năm trôi qua, tôi chưa từng gặp ai mạnh hơn người ấy.”
Trong giọng nói của bà ta có hoài niệm cùng cảm xúc không biết tên, như là rơi vào hồi ức, Việt Khê không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hàn Húc — một nghìn năm trước… Nghe có vẻ người này rất giống Minh Kính?
Hàn Húc lãnh đạm hỏi: “Bà biết yêu vật kia ở đâu không?”
Hơi thở ở phố Đào Nguyên này rất hơi loạn, một hoa đào tinh, một Thận thú, còn có một yêu vật không biết có phải là Ôn yêu hay không, những khí vị này giao tạp ở bên nhau, đặc biệt là tà khí kia gần như trải rộng khắp phố Đào Nguyên, tìm nó thật sự phiền toái.
Hoa đào như hồi thần, nói: “Tôi biết ở đâu, ngay dưới nền đất này. Thứ này chỉ xuất hiện vào buổi tối, tôi chỉ biết nó đến từ phương nam.”
Việt Khê ngồi xổm xuống đất, trên mắt đất có lớp hoa đào trải rộng, cô duỗi tay đặt lên, cảm nhận được tà khí ngo ngoe rục rịch. Cô vốn mẫn cảm với tà khí, chỉ cần chút tà khí này cũng đủ để cô tìm được vị trí của thứ kia, có điều bây giờ không phải thời gian thích hợp nhất.
“Bây giờ có nhiều người quá, chờ đến tối quay lại…” Cô nói.
Hàn Húc gật đầu: “Vậy đến tối chúng ta quay lại…”. Đọc‎ thê𝓶‎ các‎ chươ𝙣g‎ 𝓶ới‎ tại‎ {‎ t‎ r‎ u‎ 𝓶‎ t‎ r‎ u‎ y‎ e‎ 𝙣.V𝑁‎ ‎ }
Đang nói, Việt Khê đột nhiên quay đầu: “Triệu Lộ, sao các cậu lại ở đây?”
Triệu Lộ đang định duỗi tay che mắt cô, thấy cô quay lại thì bĩu môi đáp: “Tớ còn chưa duỗi tay mà cậu đã cảm nhận được rồi, giác quan của cậu nhạy bén quá đó.”
Từ Vi tò mò hỏi: “Sao hai cậu lại ở đây? Còn là cậu và Hàn Húc nữa…”
Nụ cười của cô ấy trở nên kỳ lạ, hơi mím môi nói: “Chẳng lẽ vì biết lời đồn của cây đào này nên mới đến? Hôm nay bọn tớ đến nhà tìm các cậu, chú Phúc nói hai cậu không có nhà, không ngờ lại gặp được người ở đây.”
“Bọn tớ có chút việc, nhưng các cậu đó, chạy đến đây làm gì?” Việt Khê hỏi.
Triệu Lộ nói: “Nghe nói hoa đào ở đây nở hoa, cầu nguyện đặc biệt linh nên bọn tớ đến đây. Phù, hôm nay lạnh thật, Việt Khê, cho tớ hai lá phù giữ ấm được không? Cảm giác túi giữ nhiệt không bằng phù của cậu.”
Việt Khê gật đầu, nói: “Đợi lát nữa về tớ đưa cho.”
“Triệu Lộ, bọn họ là ai vậy? Không giới thiệu chút sao?” Một cô gái đi cùng Triệu Lộ liếc nhìn Hàn Húc mấy lần, cô ấy đỏ mặt hỏi.
Nhóm bọn họ đều là con gái, ai cũng tò mò nhìn hai người, đặc biệt là Hàn Húc, bọn họ không kìm chế được tầm mắt, liếc nhìn cậu rồi thẹn thùng đỏ mặt. Hàn Húc thật sự đẹp trai, dáng người cao lớn thon dài nhưng cũng không phải kiểu gầy yếu, cậu đứng đó như là trúc tùng, khí chất ôn hòa, thật sự dễ làm phái nữ động lòng.
Triệu Lộ giới thiệu bọn họ: “Đây là Việt Khê, đây là Hàn Húc, bọn họ là bạn học cấp ba của tớ và Từ Vi, là sinh viên đại học Thanh Đồng.”
Đại học Thanh Đồng?
Mấy cô gái kinh ngạc thốt lên, là trường học đứng đầu cả nước, đại học Thanh Đông cực kỳ có danh, có thể đi vào trường này đều là học sinh giỏi, là nhân tài cả nước. Điều này khiến ánh mắt họ nhìn Hàn Húc càng nóng bỏng hơn.
Từ Vi đi mua tơ hồng, hỏi: “Các cậu có muốn cầu nguyện không? Nghe nói cầu nguyện với cây anh đào rồi ném tơ hồng lên cây thì nguyện vọng có thể thành sự thật.”
“Muốn muốn muốn, chúng ta đến đây không phải để cầu nguyện à?” Những người khác la hét, mỗi người cầm một sợi tơ hồng, ngay cả Việt Khê và Hàn Húc cũng có.
“Cái này…” Việt Khê đùa nghịch sợi tơ, nói: “Tớ cảm thấy tớ không cần.”
Hàn Húc cười, nói: “Cầu nguyện cùng lắm là mọi người tự an ủi chính mình, hy vọng tìm được một vật để ký thác, có thể làm mình an tâm. Nếu cầu nguyện có tác dụng thì trên thế giới này đã không có nhiều người nỗ lực đã đạt được mục đích.”
Triệu Lộ: “… Các cậu đúng là rất gây mất hứng.”
Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, Hàn Húc hỏi: “Sư phụ có nguyện vọng gì không?”
“Không có, cậu thì sao?”
“Tôi cũng không.”
Hai người nhìn tơ hồng trong tay, Hàn Húc đi đến một chỗ, nói: “Bên này không tồi.”
Cậu lấy sợi tơ trong tay Việt Khê, duỗi tay ném sợi tơ lên, một cơn gió thổi qua, cuốn sợi tơ lên cao rồi mới dần rơi xuống.
Về phần những người khác, không bị trượt thì chính là ném trúng cành thấp nhất, cũng chỉ có hai người họ là ném thẳng lên ngọn cây, cho nên nhìn có vẻ đặc biệt bắt mắt, khiến những người khác thốt lên hâm mộ.
Thấy cảnh này, Từ Vi và Triệu Lộ quyết định đợi lát nữa nhờ Việt Khê ném lên cho mình, chắc chắn cô có thể ném lên cao cho các cô ấy.
“Triệu Lộ, Triệu Lộ… Hai người bạn kia của cậu có quan hệ gì?” Có người không nhịn được, tiến đến hỏi Triệu Lộ, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Húc, ánh mắt kia quả thật hoàn toàn không che dấu, ai nhìn cũng biết cô ấy nghĩ gì.
Triệu Lộ liếc nhìn Việt Khê, nói: “Các cậu hết hy vọng đi, dù Hàn Húc có xuất sắc cỡ nào thì kia cũng là Việt Khê. Không ai chen được vào giữa hai người họ đâu.”
Cho dù bọn họ không nói chuyện với nhau nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác hoàn toàn không có chỗ chen vào.
“Tớ chỉ hỏi một câu bọn họ có phải người yêu không thôi? Nếu không phải vậy chứng tỏ tớ vẫn còn cơ hội, theo đuổi người mình thích là phải tích cực chủ động mà.”
Cái này Triệu Lộ thật không biết nên nói thế nào, Việt Khê và Hàn Húc là người yêu sao, đây chắc chắn không phải, nhưng cô ấy cảm thấy hai người ở bên nhau hay không thì những người khác cũng hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào, bọn họ mới là người phù hợp với đối phương nhất, giữa bọn họ dù không có gì cũng có một loại ăn ý khó nói.
“Không phải à? Vậy tớ có thể chủ động xuất kích.” Ánh mắt cô gái kia nhìn Hàn Húc càng lấp lánh hơn, còn mang theo quyết tâm muốn có được.
“Ha, tớ khuyên cậu từ bỏ đi, Hàn Húc không dịu dàng như vẻ ngoài…” Ngay cả cô ấy làm bạn học với Hàn Húc nhiều năm như vậy mà còn thấy hơi sợ cậu, rõ ràng người nhìn dịu dàng hiền lành là thế.
“Không thử thì sao biết được?” Cô gái rất tự tin, cái này cũng khó trách, cô ấy có diện mạo rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, trước giờ luôn rất được khác phái hoan nghênh.
Triệu Lộ bĩu môi không nói gì nữa, nếu có thể đoạt Hàn Húc khỏi tay Việt Khê, cô sẽ viết ngược cái tên Triệu Lộ của mình. Dù sao cô cũng đã cảnh báo trước rồi, những người này đúng là không đâm ngõ cụt thì không chịu quay đầu.
Mấy người ném tơ hồng lên cây đào, có người kiến nghị: “Thời gian không còn sớm, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi.”
Việt Khê nhìn thời gian, cô từ chối: “Không được, chúng tớ có việc, các cậu đi đi…”
“Vậy, vậy Hàn Húc thì sao?” Cô gái e lệ ngượng ngùng hỏi.
Hàn Húc cười lễ phép mà khách khí, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi đi cùng sư phụ, cô ấy không có thời gian, đương nhiên tôi cũng không có.”
Tuy nhìn cậu ôn hòa vô vại, những không biết vì sao, những người khác nhìn cậu lại thấy sợ hãi, thầm muốn lùi bước.
Thấy bọn họ muốn đi, có cô gái sốt ruột, đầu óc nóng lên, vội nói: “Cái kia, Hàn Húc… Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Hàn Húc rũ mắt nhìn cô ấy, đôi mắt đen nháy như không đáy, rất đạm cũng rất lạnh, khiến người xem cũng thấy lòng lạnh run, cô gái bất giác co rúm lại một chút.
“Có chuyện gì sao?” Hàn Húc hỏi.
Cô gái đỏ mặt, có nhiều người ở xung quanh, làm cô ấy nói ra những lời này thật sự có hơi xấu hổ, nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không có lần tiếp theo, theo nên dù rất xấu hổ, cô ấy vẫn nói nhỏ: “Tớ, tớ có thể xin WeChat của cậu không?”
Hàn Húc bình tĩnh từ chối: “Không thể.”
Người bên cạnh nghe thế, không khỏi thầm nghĩ này cũng quá tuyệt tình, có điều đây cũng chưa phải kết thúc, Hàn Húc hơi dừng lại, nói: “Hai chúng ta không thân, tôi không có thói quen cho người lạ WeChat.”
Mọi người: “…”
“A…” Cô gái kia không nhịn được, đôi mắt đỏ lên, sau đó xoay người chạy mất.
Những người khác im lặng, có mấy cô gái có thiện cảm với Hàn Húc thì thầm thở phào một hơi, cũng may bọn họ không nóng não lên nói chuyện với người ta, nếu không bây giờ người mất mặt chính là bọn họ. Lại nói tiếp, người tên Hàn Húc này nhìn dịu dàng thế mà sao vừa mở miệng lại vô tình như vậy? Hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc gì cả.
*
Trên đường trở về, Việt Khê suy tư một lúc, Hàn Húc nhìn cô vài lần, hỏi: “Sư phụ, cô suy nghĩ cái gì?”
Việt Khê dừng bước, cô ngẩng đầu nói với Hàn Húc: “Tôi đang nghĩ, sớm hay muộn có một ngày cậu sẽ gặp được cô gái cậu thích, mà tôi, cũng có khả năng sẽ thích chàng trai nào đó, đến lúc ấy…”
Nói đến đây, cô nhíu mày không nói tiếp, như là đang cố gắng tự hỏi điều gì.
Nghe được cô nói “Cũng có khả năng sẽ thích một chàng trai”, Hàn Húc hơi nheo mắt lại, bên trọng là sự lạnh lẽo, nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói: “Sẽ không có ngày đó, tôi chỉ muốn ở bên cạnh sư phụ, sẽ không có cô gái tôi thích, trên thế giới này, người tôi thích nhất chính là sư phụ.”
Việt Khê nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau mới nói: “… À.”
Hai người về đến nhà, Linh Hư đang bơi quanh hồ nước chui ra đón, ông ta bay lơ lửng bên cạnh Việt Khê, nói: “Một nghìn năm không gặp, tự nhiên thấy Minh Kính thay đổi rất nhiều.”
Việt Khê hỏi: “Một nghìn năm trước cậu ấy thế nào?”
Linh Hư cười, giọng nói mang theo hồi ức: “Bồ đề vốn chẳng cây, minh kính cũng chẳng đài(1)… Cậu ấy là thiên chi kiêu tử, người mạnh nhất Tu giới. Khi đó cậu ấy như hồ nước lành, bình lặng không một gợn sóng, tựa như trên đời này không gì có thể đả động đến cậu ấy. Nhưng bây giờ, cậu ấy vẫn cứ bình tĩnh, chỉ là phía dưới sự bình tĩnh ấy là sóng gió mãnh liệt, như là giây tiếp theo, con sóng này sẽ lao lên từ đáy hồ… Cô biết không, cậu ấy như vậy, rất đáng sợ.”
Một ngày nào đó, khi con sóng bên trong cuồn cuộn xông lên, đó chính là lúc hủy thiên diệt địa. Một nghìn năm trước, chỉ e không có ai sẽ nghĩ đại sư Minh Kính được người người xa ngợi bây giờ lại thành mối nguy hại lớn cho Tu giới.
Việt Khê lại không thèm để ý điều này, cô nói: “Dù thế nào cậu ấy cũng là Hàn Húc, vậy là đủ rồi.”
Linh Hư liếc nhìn cô một cái, nói: “Cô đúng là thú vị, không giống Minh Kính chút nào.”
Chờ đến ban đêm, Hàn Húc và Việt Khê đi đến phố Đào Nguyên, đã là một giờ, bọn họ không ngờ vẫn còn người đang đứng dưới gốc cây đào, bọn họ chỉ đành dùng thuật pháp làm họ hôn mê.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, xung quanh cây đào cũng có đèn đường, cánh hoa như bôi phấn, nhìn rất đẹp, chỉ tiếc cả Việt Khê và Hàn Húc đều không đến để thưởng cảnh.
“Hai người đến…” Cây đào nói.
Việt Khê đi tới, cô có thể ngửi được mùi hôi xen lẫn trong hương hoa đào, nó không giống mùi hư thối, nhưng đều là mùi mà Việt Khê thấy buồn nôn khi ngửi phải.
Cây đào nói: “Đến ban đêm là nó sẽ rất sinh động, giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, đây cũng là lúc tà khí nồng nhất.”
Đồng thời cũng là lúc cơ thể hoa đào bị thương tổn lớn nhất.
Việt Khê nói: “Bà thả nó ra đi.”
Cây đào hơi sầu lo, do dự nói: “Thả ra có làm nó bỏ chạy không? Đến lúc đó người phố Đào Nguyên phải làm sao?”
“Yên tâm, nó không trốn được.” Hàn Húc nói, giọng điệu rất nhạt nhưng đủ cho cây đào tin phục.
Tà vật bị thả ra, đó là vật bị đám xương xám bao quanh, nó vừa lao tới, cả không trung như bị xương xám này tràn ngập, một cái chân khổng lồ rơi trên mặt đất, khiến mặt đất chấn động.
Có chất nhầy màu xám rơi trên đất, chất nhầy có tính ăn mòn, một giọt vừa rơi xuống, lập tức khiến mặt đất lủng một hố lớn.
“Là Uế…” Việt Khê nói, cô nhìn Uế đi ra từ sương mù hôi thối.
Đó là một sinh vật khổng lồ, nó cực kỳ xấu xí, thân hình như hổ, cơ thể nó như có thể hòa tan, chất nhà màu xám trên người nhỏ giọt liên tục.
“Gào!”
Nó gào to một tiếng, trên người phun ra lượng lớn sương mù, nhanh chóng lan ra xung quanh.
Việt Khê nhíu mày, cô duỗi tay dùng thuật pháp: “Phong!”
Dòng khí màu xanh xám chưa kịp lan ra ngoài đã bị cản lại.
“Không ngờ lại là Uế… Cửu thiên, Lôi pháp”
Việt Khê nói nhỏ, ngay lập tức, mây đen ùn ùn kéo đến che lấp mặt trăng, một tia chớp màu tím đánh xuống ầm ầm.
“Lôi pháp, khả năng không có tác dụng.” Việt Khê thầm nghĩ, đám sương xám trước mắt tản ra, Uế quả thật không bị bất cứ thương tổn nào.
Uế và Ôn yêu không giống nhau, tuy đều mang bệnh tật đến như Ôn yêu có thể tiêu diệt, Uế thì không. Loài người có thất tình lục dục, liền sinh ra uế khí, Uế được hình thành từ uế khí, chỉ cần uế khí không mất thì rất khó tiêu diệt Uế.
Việt Khê chậc lưỡi, cô nhảy sang chỗ khác, một ngụm chất nhầy cho Uế phun ra rơi xuống vị trí cô vừa đứng, lập tức ăn mòn mảnh đất nơi đó.
“Hồng liên nở, Nghiệp hỏa sinh…”
Việt Khê chợt mở bừng mắt, ánh đỏ lập lòe trong mắt cô, vô số hoa sen đỏ nở rộ quanh người cô, sau đó hồng liên héo tàn, lại biến thành lửa lớn hừng hực, chỉ chớp mắt đã đốt cháy xung quanh.
Thấy cảnh này, Hàn Húc hơi nheo mắt lại.
Cảnh này quen thuộc cỡ nào, trước kia khi còn ở địa phủ cậu thường xuyên nhìn thấy, hồng liên và Nghiệp hỏa, đốt trụi hết thảy tà ác trên thế gian, ngọn lửa vĩnh cửu, nhưng ở 20 năm trước, ngọn lửa này đã biến mất.
Còn hồng liên đỏ tươi kia lại do chính ta cậu thiêu hủy.
Hồng liên ở địa phủ, nó thuộc về vật âm, cái sợ nhất đương nhiên là vật dương.
****
Chú thích:
Bồ đề vốn chẳng cây, minh kính cũng chẳng đài (Xưa nay không một vật, nơi nào dính bụi trần – Kính Pháp bảo đàn, Thích Duy Lực dịch và lược giải)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.