Editor: Qing Yun
Tôn Minh trở về từ bệnh viện, dưới ánh mắt kỳ quái của bạn cùng phòng, cậu ta ôm hộp trang sức lao xuống dưới sân, sau đó ném hộp xuống một góc tường không ai thường đến.
Hộp sắt không đóng kỹ, vừa rơi xuống đất là nắp hộp bật mở, đồ bên trong bị rơi ra ngoài một ít, dù bị lăn xuống đất dính bụi nhưng đá quý vẫn sáng lấp lánh, rực rỡ xinh đẹp.
Bạn cùng phòng rất kinh ngạc khi thấy cậu ta làm như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Mày sao đấy Tôn Minh? Không phải mày nói đây là bảo vật gia truyền à, sao mày lại ném đi?”
Vừa nói cậu ta vừa tiến lên muốn đi nhặt nhưng bị Tôn Minh giữ chặt lại.
“Đừng… Đừng đi qua!” Tôn Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe, cổ họng cậu ta vẫn còn đau rát, cậu ta kinh sợ nói nhỏ: “Cái này không phải thứ tốt lành gì… Đều vì mấy thứ này nên tao mới gặp phải chuyện như vậy.”
Cậu ta vô thức sờ cổ, vết hằn màu xanh trên cổ cậu ta cực kỳ nổi bật. Vừa đụng phải là cảm giác nóng rát đau đớn lập tức kéo đến, cậu ta giật mình co tay lại như bị bỏng.
Bạn của bạn cùng phòng phức tạp nhìn Tôn Minh, Tôn Minh nhớ người này nói trên cổ mình có một sợi dây thừng. Theo bạn cùng phòng giới thiệu, bạn học này là sinh viên bên học viện Múa, tên là Ngô Hủ, là đồng hương của bạn cùng phòng, trước kia Tôn Minh đã từng gặp Ngô Hủ rồi.
“Ngô Hủ, trên cổ tao còn gì không?” Tôn Minh hỏi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Dưới ánh nhìn mong đợi của cậu ta, Ngô Hủ khẽ gật đầu, không đành lòng nói: “Vẫn còn, đang treo trên cổ mày…”
Ở trong mắt cậu ấy, trên cổ Tôn Minh ngoài vết hằn kia thì còn có sợi dây thừng buộc lủng lẳng trên đó, muốn bỏ qua như không thấy cũng không được.
Nghe vậy, Tôn Minh thật sự muốn khóc, cậu ta duỗi tay túm tóc của mình, lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mình phải làm sao đây?”
“Mày đừng có rối, bọn mình về nhà nghĩ cách.” Bạn cùng phòng bất lực an ủi, nhưng trên thực tế cậu ta cũng không yên lòng, loại chuyện không khoa học thế này dù là người to gan nhắc tới cũng thấy sợ.
Nếu không phải vừa rồi bọn họ về kịp lúc thì có lẽ Tôn Minh đã bị dây thừng siết chết rồi.
Ba người quay về phòng, bạn cùng phòng và Ngô Hủ vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng rên ú ớ cửa Tôn Minh, đó là âm thanh phát ra từ cổ họng, nhưng vì họng bị thương nên tiếng kêu rất khó nghe, giống như là hai đồ vật thô ráp cọ sát vào nhau.
Ngô Hủ hỏi: “Làm sao vậy?”
Không đợi Tôn Minh trả lời cậu ấy đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt cậu ấy cũng thay đổi.
Ở trên mặt bàn trước mặt Tôn Minh có một cái hộp sắt màu hoa đào, cả ba người bọn họ đều biết rõ cái hộp này, bởi vì bọn họ vừa mới thấy Tôn Minh ném cái hộp này, nhưng bây giờ nó lại đang ở trước mắt bọn họ, cái này bảo bọn họ không sợ thế nào được?
Tay Tôn Minh run lên, cậu ta đi lên phía trước duỗi tay mở nắp hộp, quả nhiên vẫn là những món trang sức cậu ta cực kỳ quen mắt, cảm xúc của cậu ta như là dây đàn bị kéo căng, ở ngay khoảnh khắc này, sợi dây ấy đột nhiên đứt đôi.
Mắt cậu ta đỏ au, sắc mặt lại trắng bệch, cậu ta cầm hộp sắt ném mạnh xuống sàn nhà, đồ trang sức bị văng tung tóe ra đất nhưng nhìn vẫn cực kỳ mỹ lệ.
“Tôn Minh, mày bình tĩnh một chút!” Bạn cùng phòng vội vàng ngăn cậu ta lại, cậu bạn phức tạp nhìn Tôn Minh, thấy Tôn Minh sợ đống trang sức này như vậy, cậu ta đương nhiên có thể đoán ra trang sức này có vấn đề,
Cậu ta hỏi: “Chỗ trang sức này không phải đồ gia truyền nhà mày đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Tôn Minh lập tức sụp đổ, cậu ta túm tóc nói: “Tao, tao không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, tao… Bị quỷ ám, đúng không?”
Bạn cùng phòng lập tức tắt tiếng, không hề nghi ngờ, Tôn Minh thật sự bị dính phải thứ gì rồi. Có một số việc khi mình không gặp thì hoàn toàn không tin, nhưng gặp rồi sẽ biết được chúng thật sự tồn tại.
“Làm sao đây, làm sao đây? Bây giờ tao phải làm sao? Đúng rồi, bọn Viên Thuật, bọn Viên Thuật!” Tôn Minh lấy điện thoại ra, cậu ra run rẩy mở danh bạ gọi điện thoại cho Viên Thuật, nhưng tổng đài lại nhắc nhở người kia đã tắt máy.
Cậu ta chửi nhỏ một câu, tiếp theo là gọi điện thoại cho một người bạn tốt khác, người kia còn chưa kịp nói gì Tôn Minh đã cướp lời nói trước: “Tần Du, tao gặp phải chuyện kỳ lạ… Hey, Tần Du?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng điện lưu, sau đó là tiếng hít thở của ai đó, tiếng hít thở kia cực kỳ gian nan, là tiếng kêu r3n khi khó thở, làm Tôn Minh rét run.
“Trả lại cho tôi, đồ của tôi, trả lại cho tôi…”
Tiếng nói âm u truyền ra từ điện thoại, Tôn Minh lập tức nhấn tắt máy, Không nói Tần Du, cậu ta nghĩ Viên Thuật khẳng định cũng là lành ít dữ nhiều, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình cậu ta, cũng chỉ còn lại một mình cậu ta thôi.
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Tôn Minh, Ngô Hủ do dự nói: “Có lẽ, tao biết có một người có thể giúp mày.”
Nghe vậy, Tôn Minh và bạn cùng phòng đồng thời nhìn sang.
Người Ngô Hủ nói đương nhiên là Việt Khê, lần trước chuyện xảy ra ở học viện Mỹ Thuật xem như đổi mới tam quan của cậu ấy, cũng vì việc này nên cậu ấy mới phát hiện thỉnh thoảng mình có thể nhìn thấy một số thứ không thể hiểu được. Cho nên bây giờ Tôn Minh gặp thứ không bình thường, người đầu tiên cậu ấy nghĩ đến chính là Việt Khê.
Sau khi xin được địa chỉ của Việt Khê từ chỗ Triệu Lộ, bất chấp bây giờ đã là buổi tối, Ngô Hủ lập tức dẫn bạn đến đó, — nói giỡn, đây chính là chuyện có liên quan đến tính mạng, nào còn dám chậm trễ nữa.
Ngồi trên xe taxi, Tôn Minh hơi thở phào một hơi, trong lòng cũng thả lỏng hơn phần nào.
Tài xế taxi nghe bọn họ báo địa chỉ thì nói ngay: “Các cậu đến hẻm Trường An? Chỗ đó là khu nhà giàu có tiếng, tất cả đều là tứ hợp viện, haizzz, tôi có phấn đấu cả đời chắc cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh ở đó, chỉ có thể trông cậy con trai cố gắng làm ăn…”
Người anh em tài xế này mở miệng là nói liên miên không dứt, nói một mình cũng nói được hăng say, chuyện gì cũng có thể nói một câu được.
Khi sắp đến hẻm Trường An, Tôn Minh ngẩng đầu vô tình nhìn về phía gương chiếu hậu, sau đó cậu ta lập tức ngừng thở, bàn tay đang đặt trên đầu gối cũng run nhẹ.
Trong gương, ở giữa cậu ta và Ngô Hủ có một người nữa, đó là một cô gái mặc đồ màu đỏ, màu đỏ như lửa.
Tài xế taxi vẫn đang huyên thuyên, Tôn Minh thì cứng đờ người, trái tim căng chặt không dám thả lỏng, chỉ sợ nữ quỷ này đột nhiên nổi điên. Lúc này cậu ta cực kỳ hâm mộ đại ca tài xế, anh trai, nếu anh biết trong xe của anh có một con quỷ thì anh còn nói được nữa không?
Xe đến đầu hẻm Trường An thì dừng lại, ngõ nhỏ hẹp, xe đi vào trong sẽ rất khó quay đầu.
Xuống xe, tài xế còn vô cùng nhiệt tình nói với bọn họ: “Lần sau còn gọi xe thì nhớ gọi tôi nhá!”
Tôn Minh: “…”
Bạn cùng phòng cười: “Tài xế đúng là nhiệt tình thật đấy!”
Ba người đi vào trong ngõ, Tôn Minh liếc trộm sau lưng nhưng bị Ngô Hủ gọi lại: “Đừng quay đầu, chúng ta đi nhanh lên, nữ quỷ kia vẫn đi theo chúng ta nãy giờ.”
Bạn cùng phòng ngẩn người: “Vẫn đang đi theo chúng ta á?”
Tôn Mình cười khổ: “Tao thấy từ lúc còn trên xe, cô ta vẫn luôn đi theo, chỉ là không biết tại sao lại không ra tay.”
Ngô Hủ: “Cho nên chúng ta đi nhanh đi.”
Ba người không dám chậm trễ, lúc sau gần như chạy vội.
“Trả lại.. Đồ cho tôi!”
Tiếng nói âm u như gần sát bên tai, Tôn Minh liều mạng chạy về phía trước, cậu ta chỉ cảm thấy con ngõ này như không có điểm cuối, trước mắt tối sầm lại, ngay cả đèn đường cũng dần mờ đi.
“Sắp đến rồi, chạy mau!”
Điểm đích đang ở phía trước, Tôn Minh cười an tâm, nhưng khi cánh cửa nhà đã ở ngay trước mắt, cậu ta bỗng cảm thấy cổ mình bị kéo lại, có thứ gì đó đột nhiên siết chặt cổ cậu ta, lôi cậu ta về phía sau.
“Hự!”
Mắt Tôn Minh nổi đầy tơ máu, cậu ta trợn mắt vươn tay về phía cánh cửa, nhưng lực kéo kia ngày càng mạnh, trước mắt cậu ta cũng biến thành màu đen.
Không cam lòng!
Rõ ràng đang ở ngay trước mắt…
Nhưng vào lúc này, ngay khi ý thức sắp biến mất, dường như có tiếng mở cửa truyền vào tai Tôn Minh, sau đó cậu ta cảm giác có ánh sáng rơi trên người mình, cậu ta ngơ ngẩn nhìn lên, thấy một người phụ nữ mặc sườn xám hồng nhạt cầm một chiếc đèn lồ ng đứng ở trước mặt, người ấy nói: “Cô chủ mời các cậu vào.”
Tôn Minh hoàn hồn, sau đó bắt đầu ho khan tâm tê phế liệt, cổ họng đau rát.
Bạn cùng phòng và Ngô Hủ duỗi tay dìu cậu ta, ba người kinh hồn chưa định liếc nhau một cái, đều nhìn ra vẻ kinh hoàng trong mắt đối phương.
“Anh em tốt!” Tôn Minh vô cùng cảm kích bạn cùng phòng và Ngô Hủ, rõ ràng có thể bỏ mặc mình nhưng hai người vẫn đi theo mình vào vũng nước bùn này.
(Ngô Hủ: Không không không, tao chỉ có lòng tin vào Việt Khê mà thôi.)
Ba người đi vào theo người phụ nữ mặc sườn xám, chỉ thấy trong sân mười bước một cảnh, tựa như muôn hoa tươi tốt đầu xuân. Hơn nữa trong sân này không dùng đèn điện mà dùng đèn lồ ng, làm bọn họ có cảm giác như thời không đảo loạn, đi tới một thời đại khác.
Ba người nhìn nhau, ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ lại như sợ kinh động cái gì.
Nhưng kể từ khi đi vào trong sân, cảm giác hãi hùng khiếp vía trong lòng Tôn Minh đã biến mất, làm cậu ta vô cùng tò mò về Việt Khê, người cậu ta chưa từng gặp mặt lần nào.
“Cô chủ, khách đến rồi ạ.”
Ba người được đưa đến phòng khách, có hai người một nam một nữ đã ngồi chờ ở đó, vẻ mặt hai người đều khá hời hợt, trong phòng có mùi trà thoang thoảng, tuy cả hai không ai nói chuyện nhưng lại có cảm giác ăn ý hài hòa vô cùng, mấy người Tôn Minh đều không hẹn mà cùng đặt tầm mắt lên cô gái nhìn cực kỳ trẻ tuổi kia.
Tuy Ngô Hủ đã nói Việt Khê bằng tuổi bọn họ nhưng khi gặp được người thật, bọn họ vẫn cảm thấy rất kinh ngạc — thật sự là quá trẻ, trẻ đến mức làm bọn họ không tin cô chính là người không gì không làm được trong miệng Ngô Hủ.