Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 166:




Editor: Qing Yun
Trời đã hoàn toàn tối sầm xuống khiến ánh đèn trong phòng trở nên sáng ngời hơn vài phần, dây thừng yên lặng bốc cháy trên tay Việt Khê, từng sợi khói nhẹ bay ra, trong không khí như có hơi thở âm lạnh đang di động.
“Hồn tới!”
Việt Khê quát khẽ một tiếng, sợ khói đang bay trong không trung bỗng lắc lư nhẹ, một cơn gió thổi vào từ cửa sổ, sau đó mọi người nhìn thấy một người mặc đồ màu đỏ xuất hiện ở trong phòng, đó chính là nữ quỷ mặc đồ đỏ, cơ thể cô ấy hơi trong suốt.
Bộ đồ màu đỏ trên người nữ quỷ chính đồ cưới, trên váy thêu hoa văn cát tường phức tạp, phong cách hơi hướng dân tộc thiểu số, cô ấy đeo ngọc bội bên hông, lại thêm một thân trang điểm rực rỡ nhìn rất vui mừng, điều này khiến sợi dây thừng treo trên cổ cô ấy trở nên đặc biệt nổi bật.
“… Quỷ, nữ quỷ…” Đây là lần đầu tiên Tôn Minh nhìn thấy dáng vẻ nữ quỷ rõ ràng thế này, nói như thế nào đây, nhìn đúng là hơi đáng sợ nhưng có lẽ vì có mấy người Việt Khê ở đây cho nên cậu ta không thấy sợ hãi nhiều như lúc trước.
Có lẽ vì chết do thắt cổ cho nên trên cổ nữ quỷ có một vết hằn xanh tím, màu sắc rất đậm, mặt mũi cô ấy cũng là màu xanh tím nhìn vừa xấu xí vừa đáng sợ. Màu đỏ vốn tượng trưng cho vui mừng nhưng mặc trên người nữ quỷ lại chỉ thấy âm u quỷ mị, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Việt Khê nhíu mày nhìn nữ quỷ, không chỉ vì quỷ khí dày đặc trên người cô ấy mà còn vì quỷ khí đang truyền ra từ bụng của nữ quỷ. Nói cách khác, nữ quỷ này đã mang thai trước khi chết, sau khi cô ấy thắt cổ chết, đứa con trong bụng cũng chết theo, sau đó trở thành quỷ thai. Nhìn kỹ mới thấy đúng là bụng nữ quỷ này hơi phồng lên, ít nhất thai nhi đã thành hình.
Mùi máu trên người nữ quỷ rất nặng, tới mức nó gần như đã thành thực chất quay cuồng quanh nữ quỷ, cái này không giống chỉ giết hai người mà ít nhất trên tay đã có mạng của người mười trở lên.
Nữ quỷ đánh về phía Việt Khê, động tác cực nhanh khiến đám người Tôn Minh ở bên cạnh kinh hãi hô lên, nhưng bọn họ lại thấy Việt Khê hời hợt duỗi tay tát một cái đánh bay nữ quỷ.
Mấy người Tôn Minh: “…”
Bọn họ sờ mặt theo bản năng, cái tát đó nhìn thôi là thấy đau rồi.
Nữ quỷ đã là lệ quỷ, mà lệ quỷ thì không có lý trí, chỉ biết giết người. Việt Khê dán một lá bùa lên người cô ấy để cô ấy yên tĩnh lại, sau khi ngồi xuống xem xét tình huống của nữ quỷ, cô càng nhăn chặt mày hơn.
“Nữ quỷ này mang thai trước khi chết, cô ấy chết khiến đứa trẻ cũng chết theo, nó hình thành quỷ thai trong bụng cô ấy…” Việt Khê phất tay qua bụng nữ quỷ, dưới tay là quỷ khí dày đặc, cô dừng giây lát mới nói tiếp: “Bởi vì mẹ con liền thể nên mới đầu tôi không phát hiện, phần lớn huyết khí trên bụng nữ quỷ đều từ cái bụng này mà ra.”
Nghe vậy, Hàn Húc hơi nhướng mày, cậu cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Mấy người Tôn Minh lại không hiểu ý của Việt Khê, bèn hỏi: “Cái này, có ý gì vậy?”
Việt Khê đứng lên trả lời: “Nói cách khác, đứa trẻ trong bụng nữ quỷ này sống.”
“Sống, sống cái gì?”
“Quỷ sống, đương nhiên chính là xác chết vùng dậy… Nói cách khác, đứa bé kia bò ra khỏi bụng mẹ, thậm chí đang hại người, cho nên trên người nữ quỷ mới có nhiều nghiệt và quỷ khí như thế.”
Việt Khê nhìn Tôn Minh, cô nói: “Theo lời cậu, lúc ấy trời mưa to, một tia sét bổ xuống mộ làm quan tài ở trong lộ ra. Tôi nghĩ quỷ thai kia đã nhân cơ hội này bò ra khỏi mộ.”
Trong lời của cô có quá nhiều tin tức, Tôn Minh vô thức run lên, cậu ta nhớ lại cảnh tượng khi đó, bởi vì nghe nói trên núi có nấm nên bọn họ mới lên núi hái nấm, nhưng tối hôm trước mới có mưa, trên núi vừa ướt vừa trơn, ba người họ không chỉ không hái được nấm mà còn làm người lấm lem bùn đất.
Khi ba người họ chuẩn bị xuống núi, bọn họ phát hiện một cái mộ ở khe núi bị sét đánh bật ra ngoài, đồ bồi táng bên trong phản xạ lại ánh mặt trời sáng rực. Bây giờ nhớ lại, mộ bị sét đánh thì quan tài cũng nên đóng nắp mới đúng, nhưng khi đó quan tài đang mở nắp nên mới làm lộ đồ ở trong.
Cái quan tài kia nhìn như bị người mở ra từ bên trong.
Thi thể trong quan tài là một cô gái, lúc đó Tôn Minh cũng chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái, chỉ nhớ nhìn thi thể như mới hạ táng không bao lâu, cậu ta thật sự không dám nhìn nhiều. Khi đó cả ba sợ hãi vô cùng, lấy hết đồ trang sức là kéo nhau bỏ chạy ngay.
“Chắc bây giờ cái trấn các cậu đến không được yên ổn đâu, quỷ thai kia chưa sinh ra đã chết, quỷ như vậy sẽ có lệ khí và oán khí nặng hơn bình thường, bây giờ nó bò ra khỏi mộ, cái trấn kia…”
Nói đến đây, Việt Khê không nhịn được lắc đầu, hoàn toàn không cảm thấy tình huống của trấn kia lạc quan.
Ba người Tôn Minh nhìn nhau, Tôn Minh nhìn thoáng qua nữ quỷ đang an tĩnh ngồi dưới đất, sắc mặt cô ấy xanh tím, hai mắt dại ra, nhìn cũng không đáng sợ như trước.
“Vậy, nữ quỷ này, cô Việt muốn xử lý thế nào?” Cậu ta hỏi.
Việt Khê liếc nhìn cậu ta: “Khi chết lòng cô ấy có oán, đè nén rất lâu, các cậu là người, đến gần thi thể làm cô ấy dính dương khí trên người các cậu, đương nhiên cô ấy sẽ biến thành lệ quỷ. Bây giờ cô ấy lại hại hai người, nghiệt khí quấn thân, hung tính tăng mạnh. Không chỉ như thế, vì mẹ con liền thể nên sát nghiệt mà quỷ thai phạm phải cũng sẽ chuyển một phần lớn lên người cô ấy, nếu cứ tiếp tục thế này thì cả cô ấy và đứa bé kia đều sẽ bị nghiệp hỏa đốt cháy, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Nghiệp hỏa này không phải Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Việt Khê, nói đúng hơn thì đó là nghiệt hỏa. Quỷ giết người sẽ tạo ra sát nghiệt, sát nghiệt quá nhiều sẽ biến thành nghiệt hỏa đốt cháy quỷ vật, nếu không trên đời này có không biết bao nhiêu ma quỷ, nếu để chúng giết người vô tội vạ thì không biết sẽ chết bao nhiêu người.
“Con… Con ơi.” Nữ quỷ vẫn luôn ngồi thất thần dưới đất đột nhiên lên tiếng, chậm chạp lẩm bẩm gọi: “Con ơi.”
Ngô Hủ hỏi: “Cô ấy đang gọi đứa con trong bụng à?”
Việt Khê cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, biểu hiện của nữ quỷ rõ ràng đã không còn lý trí, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương đứa con, thậm chí khi nghe bọn họ bàn luận còn khôi phục lý trí.
Suy nghĩ một lát, Việt Khê quay ra nhìn Hàn Húc.
Hàn Húc đi đến, cậu duỗi tay điểm nhẹ lên trán nữ quỷ, một tia sáng lập tức đi vào trán cô ấy, sau đó sát khí trên người nữ quỷ dần biến mất, màu xanh tím trên mặt cũng chậm rãi rút đi, ánh mắt ngây dại cũng dần trở nên sáng ngời.
“… Tôi, các người là ai?” Nữ quỷ hỏi bọn họ, sau đó cô ấy cảnh giác nhìn xung quanh, vẻ mặt cũng trở thành đề phòng: “Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”
Việt Khê nói: “Cô quên rồi à, cô đã chết, bây giờ cô là quỷ.”
“Quỷ…” Ban đầu nữ quỷ không thể tin tưởng, nhưng sau đó lại bừng tỉnh như nhớ ra điều gì, cô ấy nhìn cánh tay hơi trong suốt của mình, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, tôi đã chết, tôi đã chết rồi.”
Cô ấy còn nhớ rõ mùi vị tử vong, bây giờ nhớ lại vẫn làm người cô ấy run lên vì sợ.
Việt Khê hỏi: “Cô chết như thế nào?”
Nữ quỷ sờ cổ mình, cười khổ nói: “Tự sát.”
Việt Khê nói: “Lúc cô chết, trong bụng cô có con rồi.”
“Con…” Nữ quỷ sờ bụng theo bản năng, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, cô ấy lắc đầu nói: “Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Theo lời kể của nữ quỷ, Việt Khê đã biết tên cô ấy là Biện Như, là người của một dân tộc thiểu số, quê cô ấy ở một cổ trấn tên là trấn Thanh, người trong trấn đều là người của một bộ tộc, hầu hết người dân đều có họ Biện.
Biện Như chỉ là một cô gái bình thường, điều không bình thường duy nhất chính là cô ấy và một người trẻ tuổi ngẫu nhiên đi vào trấn Thanh yêu nhau, thậm chí trao thân mình cho anh ta.
Bộ tộc của họ gần như ngăn cách không giao lưu gì với bên ngoài, cho nên vẫn luôn duy trì phong tục vô cùng lạc hậu cổ hủ, đối với người trong tộc, một cô gái trẻ đánh mất trinh tiết khi chưa lập gia đình là vết nhơ và sự sỉ nhục của cả tộc, phải chịu phạt bỏ lồ ng trôi sông.
“Anh ta nói anh ta sẽ quay về đón tôi, tôi đợi anh ta mãi…”
Sau đó cô ấy mang thai, theo thời gian trôi đi, cái thai ngày càng lớn, cô ấy cũng không thể che giấu bụng mình được, cuối cùng vẫn bị người trong tộc phát hiện.
“Tôi muốn sinh đứa bé này ra, nhưng tôi không có cách nào cả, người trong tộc không chứa chấp tôi, ba mẹ khinh thường tôi, tôi thật sự không có cách nào.”
Cô ấy nói mình không có cách nào, khí đó so với bị bỏ lồ ng, một cái chết chẳng khác nào bị người nhục nhã, cô ấy lựa chọn tự mình kết thúc, mang theo đứa con thắt cổ tự sát.
Việt Khê hỏi thời gian cô ấy chết, thế mà lại là chuyện của mười ba năm trước.
“Ba đứa trẻ đâu?” Tôn Minh không nhịn được lên tiếng chất vấn.
“Ba đứa trẻ…” Sắc mặt Biện Như trở nên lạnh băng, cô ấy nói hời hợt như đang nói về một người hoàn toàn không có quan hệ gì: “Anh ta sao, tôi đã từng đi tìm anh ta, ở thành phố, anh ta có giai nhân trong ngực, nào còn nhớ cô gái thôn quê là tôi?”
Nghe vậy, tuy trong lòng mọi người đều có phán đoán nhưng cũng không khỏi im lặng không nói gì.
“Nhưng mà, chiếm được cơ thể tôi xong liền muốn vứt bỏ tôi? Trên đời nào có chuyện tốt như vậy… Mười ba năm, tên rác rưởi đó chắc đã sớm hòa với cát bụi rồi.”
“…”
“Cô giết anh ta à?” Ngô Hủ cẩn thận hỏi.
Biện Như cười nói: “Không phải, tôi hạ cổ cho anh ta, mỗi người trong tộc tôi đều có một con. Con của tôi gọi là tình cổ, trong tộc chúng tôi nếu có hai người yêu nhau thì sẽ hạ loại cổ này vào người kia. Nếu người kia không phản bội, tình cổ sẽ có lợi cho cơ thể, nhưng nếu phản bội thì tình cổ sẽ cắn nuốt máu thịt của người đó, ăn hết nội tạng, cho đến khi cơ thể trống rỗng mới thôi.”
Cô ấy nói với giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng sự máu me trong lời nói lại làm lòng người run sợ.
“Vậy cô có biết sau khi cô chết, đứa bé trong bụng cô chết trước khi sinh ra, làm nó biến thành quỷ thai, bắt đầu đi hại người không?”
Nghe vậy, nữ quỷ kinh ngạc vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.