Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 23:




Editor: Heo Lười
Đó là một ngày mùa đông, mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, tuyết phủ bao trùm khắp mọi nơi. Lớp tuyết dày đặc làm sụp luôn cái hang của con rắn đen đang ngủ đông.
Con rắn đen nhỏ tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông dài.
Vừa đói vừa lạnh, để sống sót, nó phải đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Nhưng mà quả thực rất khó có thể kiếm được thức ăn mỗi khi mùa đông tới, nó bắt buộc phải đi xuống núi. Nó biết rằng ở dưới núi có rất nhiều con người sinh sống, họ có những ngôi nhà ấm áp và có rất nhiều thức ăn ở bên trong, miễn là nó có thể tiến được vào bên trong nhà của họ, nó sẽ không bị đóng băng như khi ở bên ngoài.
Chỉ là, thời tiết thực sự quá lạnh, con rắn nhỏ cố gắng bò đi, mắt thấy rất nhanh có thể bò tới căn phòng nhỏ của con người, đột nhiên toàn thân nó bị đông cứng hoàn toàn,ý thức mở hồ, vừa tới cửa liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc chủ nhân của ngôi nhà đi ra ngoài phát hiện dưới chân mình đạp phải một thứ gì đó mềm mềm, nhẹ nhàng hô một tiếng rồi nhấc chân ra, liền thấy dưới chân mình là một con vật, đó là một con rắn nhỏ bị đông cứng, cơ thể nó thật có chút buồn cười so với những con rắn có vẻ ngoài kinh khủng khác, cái đầu rất to, nhìn rất dị dạng. Nhờ có lớp tuyết dày, nếu không chỉ sợ bị bàn chân này giẫm lên con rắn nhất định sẽ chết.
Chủ nhân căn nhà hơi suy nghĩ, cuối cùng cúi xuống cầm con rắn lên rồi mang nó vào phòng, đồng thời cũng cứu con rắn nhỏ một mạng.
Từ trong chăn bông ấm áp mà tỉnh lại con rắn nhỏ lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc, mùa đông này, nó được ăn ngon uống tốt, còn vô cùng ấm áp, nó cảm thấy, mùa đông năm nay là mùa đông hạnh phúc nhất của nó.
Người cứu nó là một tế tự trong thôn, có năng lực rất thần kỳ, tiểu hắc rất thích cuộn mình trên tay hắn, cùng hắn đi ra ngoài xem bệnh. Dần dà, tất cả mọi người ở trong thôn đều biết, bên người tế tự có một con rắn đen.
Mỗi ngày đều như vậy, cho đến một ngày tế tự chết đi.
"Tiểu Hắc, ta đi rồi, ngươi phải bảo vệ thôn cho tốt, biết không." Hơi thở của người đàn ông mỏng manh, giọng nói cũng giống như hơi thở của hắn từng nhịp từng nhịp đứt đoạn, âm thanh nhỏ xíu rất khó để nghe.
Đây là lần đầu tiên mà Tiểu Hắc khóc, rắn không có nước mắt nhưng bây giờ nước mắt nó thật sự chảy ra.
Sau khi người đàn ông đó chết đi, Tiểu Hắc không tiếp tục ở trong thôn, mà quay về núi ở. So với lúc ở cùng người đó được người chuẩn bị cho ổ chăn ấm cùng đồ ăn thức uống, thì cuộc sống trên núi rất tịch mịch và lạnh lẽo.
Nó thích đứng ở đỉnh núi, ngắm nhìn thôn nhỏ phía dưới, nhớ rõ từng lời của người đó nói.
Tiểu Hắc, người phải bảo vệ thôn cho thật tốt.
Sau đó, năm trăm năm đã trôi qua, người trong thôn dần già đi, bọn họ đều biết có Sơn thần bảo vệ bọn họ, sau đó xây cho nó ngôi miếu, cúng bái nó, rồi sau này trong lúc nó đang biến hóa thì bị người ta đập chết.
Ngươi xem, ta bảo vệ thôn có tốt không.
Tiểu Hắc rất lợi hại, cho nên phải cho Tiểu Hắc ăn thật nhiều trứng ngon.
Vào lúc chết đi, trong đầu Tiểu Hắc đã nghĩ như vậy.
Phục hồi lại tinh thần, toàn bộ trước mặt đều khôi phục yên tĩnh, Việt Khê nhìn về phía Tiểu Hắc ở trên không trung, từ giờ phút này trở đi, nó thực sự đã kết nối với vùng đất này. Sau này, nó sẽ trở thành Sơn thần ở đây.
"Cảm ơn, Thành Hoàng gia" Việt Khê nói lời cảm tạ.
Thành Hoàng gia ừ một tiếng, nhìn thoáng qua một phương hướng, sau đó biến mất ở trước mặt bọn họ.
Rắn đầu to bay trên không trung, thân thể nó không phải hư vô, mà là thân thể thật sự, vảy đen nhánh bóng loáng, trên đầu là một cặp sừng giống như là đã cao lên hai phân, con rắn đầu to đưa gương lên soi, cầm cái khăn cẩn thận lau chùi, nhìn cặp sừng càng ngày càng thuận mắt hơn, trong lòng liền vui vẻ.
Hơi thở được kết nối, bây giờ con rắn đầu to này đã thực sự trở thành một vị sơn thần chân chính.
Làm tế tự, đối với việc này cô cảm nhận rõ ràng nhất, cô có thể cảm giác được, nhóm Việt Khê thật sự là làm được, rắn đầu to thật sự đã trở thành sơn thần bảo hộ vùng đất của bọn họ.
Trong lòng cực kỳ vui vẻ, Đông Linh cũng rất hào phóng vui vẻ tha thứ hết cho đám người Tô Văn, nói: " Nếu sơn thần đã không có việc gì, như vậy những người đã từng mạo phạm ngài, tôi sẽ không truy cứu bọn họ nữa."
Nghe vậy, Bạch Tề Tinh ngay tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nói: " Đông tiểu thư lòng dạ thật rộng lớn, thật làm tôi bái phục."
Giải quyết xong vấn đề của rắn đầu to, bọn Việt Khê cũng hiểu biết thêm được một việc, Đông Linh nhiệt tình giữ bọn họ ở lại chơi hai ngày, trực tiếp an bài bọn họ ở trong ngôi nhà mới xây để tiếp đãi.
Không thể không nói, phong cảnh ở Long Đàm thật xinh đẹp, một ngọn thác từ không trung đổ xuống, bắn lên vô số bọt nước, khi trời nắng còn có thể thấy được cầu vồng. một dòng suối uốn lượn mềm mại chảy qua, bên trong còn có thể thấy được đàn cá lớn bằng bàn tay.
"Vào sáng sớm có thể đi lên ngọn núi kia xem mặt trời mọc, vô cùng đẹp."
Đông Linh mời bọn họ đến Long Ẩn Sơn xem mặt trời mọc, đứng ở mỏm đá nơi cao nhất trên đỉnh núi, đợi từng tia nắng đầu tiên xuất hiện từ phía xa đường chân trời, trong nháy mắt đó, ánh nắng trải dài khắp nơi, làn sương nhiễm màu nắng đỏ rực, nhìn xuống phía dưới, dòng sông như một sợi dây bạc, cũng dần dần nhuốm ánh nắng vàng rực rỡ. Mặt trời như một quả trứng từ đường chân trời từ từ ló dạng, toàn bộ đất trời như đang tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Bạch Tề Tinh cảm thán nói: "Nơi này linh khí thật nhiều, một địa phương tốt như vậy chắc chắn sẽ sinh ra người tài giỏi."
Thừa dịp nơi này linh khí tràn đầy, lại vừa đúng lúc mặt trời mọc, là lúc linh khí đạt tới cực điểm, Việt Khê dạy Hàn Húc dẫn linh khí nhập vào cơ thể.
"Hãy cố gắng cảm thụ linh khí đi, cùng nó gắn liền với nhau, sau đó đem linh khí đưa vào trong cơ thể, ngưng tụ ở đan điền. Chỉ có như vậy cậu hiểu chưa," Việt Khê hỏi Hàn Húc đã nắm được những cái cơ bản của việc hấp thụ linh khí.
Bạch Tề Tinh: "...."
Nói kiểu này, ai hiểu được chứ.
"Đã hiểu rõ" Hàn Húc gật đầu.
Bạch Tề Tinh: " Cậu thật sự hiểu à."
Hàn Húc nhắm hai mắt lại, hơi thở vững vàng, bắt đầu tiến vào trạng thái hấp thụ linh khí.
Bạch Tề Tinh đi vòng vòng, thật ra là có chút không được an tâm, liền nói: " Không được, thực hiện vào lúc này có phải có chút gấp gáp lắm không, như thế nào cũng phải chuẩn bị tốt một chút chứ, hấp thụ linh khí vào trong cơ thể không có đơn giản, ngay cả tôi"
"Xong" Hàn Húc đang ngồi nhắm mắt trên phiến đá đột nhiên mở mắt, chỉ thấy hai mắt hắn linh quang lóe lên, ánh mắt sáng rực, khí huyết tràn đầy, cuối cùng cũng đã hấp thụ xong linh khí.
Ngay đến cả tôi cũng phải mất ba ngày để hấp thụ linh khí.
Bạch Tề Tinh há miệng thở dốc, đem những lời muốn nói nuốt vào trong miệng.
Việt Khê gật đầu, vẻ mặt biểu tình nghiêm túc, nói: " Tốc độ cậu hấp thụ linh khí còn nhanh hơn tôi rất nhiều, tôi phải mất đến mười phút."
Người phải mất ba ngày Bạch Tề Tinh: "..."
Quái vật, hai thầy trò đều là quái vật.
Trong lòng anh la hét phẫn nộ.
Hàn Húc hơi mỉm cười nói: "Sư phụ cũng rất lợi hại."
Ánh sáng chói lọi phía sau lưng như phủ lên cả người hắn một tấm áo cà sa. Trong đôi mắt đầy vẻ bình tĩnh và ôn nhu ấy của cậu như lại chất chứa một nỗi niềm thương xót chúng sinh, lại tựa như vạn vật trên thế gian đều có thể thu tất cả vào trong đôi mắt ấy. Cái khí chất yên bình trên người hắn khiến cho mọi sự ác độc hoàn toàn tiêu biến, tất cả những cảm xúc tiêu cực, kích động vì thế mà cũng từ từ bình ổn trở lại.
Bạch Tề Tinh kinh ngạc đứng xem đến ngây người, lung ta lung túng nói: " Tôi cảm thấy, cậu giống như càng thích hợp làm hòa thượng hơn."
Hàn Húc: "Làm hòa thường lúc nào cũng cần phải đại từ đại bi, nhưng mà tôi không thích hợp. Tôi tham luyến nhân gian, lòng dạ rất hẹp hòi, lại càng có thù tất báo, rất không thích hợp làm hòa thượng."
"Có thù tất báo" Bạch Tề Tinh không tin.
Hàn Húc cười cười không nói chuyện.
Mọi người đi xuống núi, rắn đầu to chui vào trong bụi cỏ, chỉ một lúc sau thì cắn một vật bò ra phía bên ngoài, đó là củ sâm có hình dạng người, không biết là bao nhiêu năm.
Đông Linh truyền đạt lại ý tứ của con rắn đầu to nói: "Đây là quà sơn thần tặng cho mọi người, nói cảm ơn mọi người đã giúp ngài."
Con rắn đầu to dùng sức gật đầu, tỏ vẻ những gì đông linh nói chính là ý tứ của nó, rồi vui vẻ lắc lắc cái đuôi.
Hiện tại toàn bộ oán khí trên người nó đều đã tan biến hết, hưởng thụ nhang khói mà người dân Miêu trại thờ cúng nó, cái sừng trên đầu dường như đã sáng hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có tư thái của một sơn thần.
Hàn Húc đưa tay cầm lấy nhân sâm dại, nhìn thoáng qua rồi nói: " Đây là nhân sâm lâu năm, chỉ sợ cũng phải ba trăm năm, đáng tiếc không thể khai linh tính cho nó, nhưng mà dược tính cũng rất tốt. Rắn đầu to, cảm ơn quá tặng của ngươi nhé."
Nói rồi, cậu đưa nhân sâm cho Việt Khê, lúc đưa qua thuận miệng nói một câu: " Cái này bên ngoài có giá trị rất cao, cho dù có người ra giá cũng không có ai bán."
Việt Khê vốn dĩ muốn đưa tay từ chối nhưng dừng lại, cứ như vậy tự nhiên mà nhận lấy nhân sâm, khẳng định là có thể bán được rất nhiều tiền.
Hàn Húc nhịn không được cười một cái.
Ban đêm
Dưới bóng trăng tròn vành vạnh, rắn đầu to tựa đầu lên tảng đá lớn nhất ở Long Ẩn Sơn để hấp thụ tinh hoa đất trời, ánh sáng của mặt trăng như bao trùm khắp cơ thể nó, bị nó chậm rãi hấp thụ.
Một bóng người đi tới, đầu to cảnh giác quay đầu lại.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa màu trắng, chu sa trên trán đỏ như máu, trên khóe mắt còn vương một ít máu, nhưng đôi mắt lại rất từ bi nhân hậu, nhìn một chút cũng không có cảm giác nguy hiểm.
Rắn đầu to nghiêng đầu nhìn hắn, cái đuôi thì ở phía sau xoắn qua xoắn lại, thiếu chút nữa làm cho bản thân mình rơi xuống phía dưới.
Hòa thượng cười một cái, duỗi tay năng rắn đầu to lên.
"Rắn tu luyện nghìn năm mới hóa thành giao long, giao long phải tu luyện nghìn năm mới có thể hóa rồng. Nhưng ngươi lại có thể tu luyện trong năm trăm hóa thành giao long, coi như cũng không tầm thường." Hòa thượng mở miệng nói, lời nói từ tốn, tốc độ nói không nhanh không chậm, mang theo cảm giác rất huyền bí.
Rắn đầu to bị hắn nắm lấy cũng không dám động một chút, toàn thân đều căng cứng lại.
Ánh mắt hòa thượng từ bi nhìn nó, đột nhiên duỗi bàn tay theo hướng ánh sáng của ánh trăng chiếu sáng chói lọi. So với phía bên dưới một mảnh đen tối, ánh trăng dường như cũng ảm đạm hơn.
Giờ phút này, ánh trăng lại chiếu sáng chói lòa khắp nơi, làm kinh động đến tất cả mọi người.
Mọi người trong Miêu trại bị luồng ánh sáng này làm cho tỉnh dậy, trong nháy mắt mọi người cứ tưởng đó là ban ngày, nhưng mà rất nhanh đã phát hiện ra là không phải, ánh trăng mang theo cảm xúc lạnh lẽo, so với với ánh nắng rất khác nhau.
Mở của đi ra, Bạch Tề Tinh nhìn thoáng qua một cái liền thấy ánh sáng chói lòa trên núi Long Ẩn, tuy lóa mắt nhưng lại không chói mắt, mà ánh trăng, lại dần ảm đạm đi.
"Rống"
Đột nhiên, có tiếng một con thú rống vang lên, đinh tai nhức óc.
Đông Linh đứng ngay cửa, đôi mắt trừng lớn, lẩm bẩm nói: "Đó là cái gì"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.