Edit: Qing Yun
Trở về từ tỉnh Y, ba người kéo theo bao lớn bao nhỏ, đều là đặc sản của Miêu trại được mọi người đưa cho, măng mùa Đông phơi khô, còn có nấm rừng, ngay cả gà rừng cũng nhét cho bọn họ mấy con, chờ máy bay hạ cánh, ba người xách theo đống đồ này về, thật sự không tiện đi vào bệnh viện nên chỉ có thể về nhà Việt Khê trước để cất đồ.
Vừa mới mở cửa, Bạch Tề Tinh còn chưa thấy người đã cảm nhận được luồng sát khí, anh cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chậm rãi cúi đầu, trước mặt là một còn ngỗng trắng đang nhìn anh như hổ rình mồi.
Bạch Tề Tinh: "....."
Đôi mắt ngỗng trắng lộ ra tia hung ác, mở miệng duỗi cổ dài về phía Bạch Tề Tinh. Trong nháy mắt kia, Bạch Tề Tinh cảm thấy lông tơ của mình dựng hết lên.
Anh vô cùng xác định, một miếng này cắn xuống thì khẳng định đùi anh sẽ mất một miếng thịt!
"Biển sao ngưng thân chú!" Thời khắc nguy hiểm, Bạch Tề Tinh nhanh chóng nói một câu chú ngữ, chỉ thấy miệng ngỗng trắng đã cắn vào đùi rồi, thế nhưng lại cắn phải cái gì đó vô cùng cứng rắn, dường như mọi người còn có thể nghe được tiếng ê răng.
Bạch Tề Tinh thở ra nhẹ nhàng, nói: "Còn may phản ứng kịp."
Biển sao ngưng thân chú là là chú hộ thân của Bạch gia bọn họ, sau khi sử dụng thì thân thể cứng rắn như sắt, không dễ dàng phá vỡ.
Việt Khê thò đầu từ phía sau, "Đại Bạch?"
Đôi mắt hạt đậu của Đại Bạch chớp chớp, giống như nhận ra người trước mắt là khách của chủ, nó ngoan ngoãn nhả ra, sau đó ngửa đầu lên cực kỳ khí thế, bạch bạch đi tìm hạt kê tiếp tục ăn.
Bạch Tề Tinh nói: "Đây là Đại Bạch nhà cô? Thật sự rất hung đó."
Ngỗng trắng nghênh ngang đi về chuồng ăn hạt kê, sau đó lắc mình thật mạnh, một hạt rơi xuống từ đỉnh đầu, lại nghênh ngang đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Việt Khê lại nghe thấy âm thanh gà bay chó sủa ở bên ngoài.
"Việt Khê! Cháu mau quản Đại Bạch nhà cháu đi, nó lại bắt đầu tìm Đại Hoàng nhà thím để đánh nhau rồi!" Một giọng nữ vừa tức vừa gấp vang lên.
Chỉ là, người đó ở ngoài la hét rất hung hăng nhưng lại không dám tới gõ cửa.
Bạch Tề Tinh liếc nhìn Việt Khê, hỏi, "Cô không quản à?"
Việt Khê nói: "Không sao đâu, Đại Bạch có chừng mực, sẽ không cắn chết Đại Hoàng."
Người giấy nhỏ rung đùi đắc ý, "Đại Bạch lại đi đánh nhau với Đại Hoàng, không ngoan không ngoan!"
Bạch Tề Tinh không nhịn được mà chạy ra cửa nhìn ngó, vừa nhìn liền thấy Đại Bạch cắn một miếng trên đùi Đại Hoàng, trong nháy mắt kia, con Husky tru lên một tiếng, vừa nhả ra thì đùi Đại Hoàng đã trọc một mảng.
Một người phụ nữ đứng bên cạnh cũng kêu theo, như hận không thể xông lên giết chết ngỗng trắng, đáng tiếc bà ta không dám, chỉ có thể đứng đó sốt ruột nắm tóc.
Bạch Tề Tinh yên lặng rụt đầu lại, người giấy nhỏ kéo ống quần anh, hừ nói: "Trước kia người đó luôn bắt nạt Việt Khê, Đại Hoàng cũng dọa Việt Khê, nhưng sau khi bị Việt Khê đánh một trận thì không dám gọi bậy nữa."
Tiểu Nhị bò lên ống quần bạch Tề Tinh, nói: "Đại Bạch thù rất dai, siêu hung!"
Bạch Tề Tinh cúi đầu nhìn hai người giấy đang bám vào ống quần mình, anh chỉ biết trầm mặc.
Tiểu Nhị nhỏ giọng nói: "Chân người ta mỏi, muốn anh trai ôm."
Anh trai Bạch Tề Tinh: "...."
Người giấy nhỏ này là thành tinh đúng không?
Bạch Tề Tinh kéo hai người giấy quay lại, Việt Khê thong thả nói: "Anh không cần để ý, thím ấy không dám xông vào."
Bạch Tề Tinh a một tiếng, nghĩ tới lời nói vừa rồi của người giấy, bà thím mập mạp kia từng bắt nạt Việt Khê?
"Kia, ngỗng trắng làm sao bây giờ?" Anh lại hỏi.
Việt Khê nói: "Tiểu Bạch thích đánh nhau, đánh xong đói bụng sẽ trở về."
Đương nhiên, chờ ăn no xong nó lại đi ra ngoài tìm đối tượng, tuần hoàn như thế, có thể nói là một con ngỗng trắng có tâm lý đấu sĩ.
*
Việt Khê đăng mấy bình rượu của Miêu trại lên cửa hàng, so với trước khi rời đi thì bây giờ cửa hàng đã có nhiều khách hơn, khoảng năm người, nhìn thấy như vậy khiến Việt Khê rất hưng phấn.
Bạch Tề Tinh đang ở ngoài chuẩn bị đến bệnh viện thì nhận được điện thoại, bị anh trai mắng một trận, không còn cách nào, chỉ có thể oan ức như cô vợ nhỏ mà tạm biệt bọn Việt Khê. Lúc rời đi Việt Khê đưa cho anh mấy tấm phù anh đã mua, đặt trong một hộp nhỏ, tức giận trong lòng nhờ vậy mà vơi đi không ít.
Cực phẩm linh phù đó!
Bạch Tề Tinh ôm hộp, trong lòng lâng lâng, non nửa đời anh còn chưa từng có nhiều linh phù cực phẩm như vậy. Dù là anh trai Bạch Kỳ Thạch cũng không có nhiều thế này, trong lòng anh dâng lên cảm giác đắc ý.
"... Hàn gia? Hàn gia nhiều người tu vi cao hơn mình như vậy, mình chỉ là một tu sĩ thấp bé ở Luyện Khí kỳ thì đi cũng có ích gì?" Nghĩ đến lời nói của Bạch Kỳ Thạch trong điện thoại, Bạch Tề Tinh không nhịn được lẩm bẩm vài câu.
Hàn gia cũng không Bạch gia của bọn họ, là một trong những gia tộc lâu đời hiếm hoi ở Tu Giới, nghe nói Hàn gia có bảo bối ngàn năm, là tràng hạt của một vị cao tăng đắc đạo, uy lực không tầm thường, chỉ là trước giờ Bạch Tề Tinh chưa lần nào nhìn thấy.
Tiễn Bạch Tề Tinh đi, bọn Việt Khê lập tức đi đến bệnh viện, Tô Văn vẫn chưa xuất viện, xà chướng trên người đã diệt hết, vui thuật cũng đã được loại trì, chỉ là thân thể cô quá yếu, cần nghỉ ngơi thêm một thời gian mới được.
Khi Việt Khê đến thì nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên, Việt Khê nhìn tướng mạo của bọn họ, hai người này hẳn là có quan hệ huyết thống rất gần với Tô Văn, đều là tướng đại phú đại quý, hơn nữa phúc khí dài, có thể sống lâu trăm tuổi.
Thấy Việt Khê, hai mắt Tô Văn sáng ngời, vội vàng giới thiệu với hi vị nam nữ trung niên, "Ba, mẹ, đây là cô chủ nhỏ, lần này ít nhiều cũng là cô bé cứu con, bằng không hai người đã không thể thấy con rồi."
Ánh mắt ba mẹ Tô nhìn Việt Khê mang theo mấy phần hoài nghi, không trách bọn họ nghi ngờ, thật sự nhìn Việt Khê quá trẻ, tuy mặt mày có vài phần trầm tĩnh không nên có của người trẻ tuổi, nhưng vẫn có vài phần trẻ con, vừa thấy liền biết sợ là chưa đến hai mươi.
"Thì ra cháu là Việt tiểu thư, chú nghe Văn Văn nói về cháu rất nhiều, lần này may có cháu trợ giúp. Chú và mẹ con bé chỉ có mình nó là con, nếu nó xảy ra chuyện gì chúng tôi thật không biết phải là thế nào." Mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ba Tô vẫn cực kỳ khách khí khi nói chuyện với Việt Khê.
Việt Khê liếc nhìn bọn họ, nói: "Không có gì, cô ấy trả tiền."
Trả tiền....
Ba Tô sửng sốt, chợt bật cười, nói: "Dù thế nào cũng cảm ơn cháu. Văn Văn đã nói rồi, xong việc sẽ cho các cháu đại hồng bao, chú đã chuẩn bị tốt."
Ông đưa qua một hồng bao, bên trong là một tấm card.
Lấy được hồng bao lớn, biểu cảm của Việt Khê ôn nhu hơn vài phần, cô đưa đồ trong tay ra, nói: "Đây là rượu gạo của Miêu trại, rất bổ, trừ tà tránh ác. Thân thể chị tuy không còn việc gì nhưng hệ miễn dịch kém hơn rồi. Rượu này mỗi ngày uống một chén, rất tốt cho cơ thể."
Tô Văn gật đầu, chờ Việt Khê nói xong, cô do dự vài giây, hỏi: "Cái kia, rắn đầu to không có việc gì đúng không?"
Việt Khê lắc đầu: "Không có việc gì."
"Không chỉ không có việc gì, nó còn hóa rồng. Hiện tại không phải rắn đầu to nữa, mà là Rồng Thần che chở một phương." Hàn Húc cười nói, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình khiến người nghe cảm thấy không đáng tin chút nào.
"Rồng?" Ba người Tô gia trăm miệng một lời.
Hàn Húc gật đầu.
Biểu cảm trên gương mặt mẹ Tô thay đổi, nói: "Chẳng lẽ tin tức của tỉnh Y hai ngày trước là sự thật?"
Trên mạng có tin đồn rồng xuất hiện ở tỉnh Y có thể nói là truyền đến ồn ào huyên náo, có hình có chân tướng, ớ dưới tia chớp xuất hiện một thân hình mờ ảo, nhìn giống rồng trong truyền thuyết.
Chỉ là dù có ảnh chụp thì vẫn có nhiều người không tin, hiện tại mọi người đều tin tưởng khoa học, rồng gì đó đều chỉ có trong truyền thuyết, căn bản không tồn tại.
Mà rất nhanh, có tin tức bác bỏ tin đồn này, nói đó chỉ là một hiện tượng kỳ quan tương đối khó gặp, tin tức này cũng chậm rãi biến mất.
Hai ngày trước mẹ Tô xem được tin tức trên weibo, bà chính là một người dân đại chúng bình thường, chính là hiện tại bà nghe thấy có người nói đó là sự thật, trên đời này thật sự có rồng.
Có một loại cảm giác thế giới điên đảo.
Tô Văn còn ổn, cô từng gặp rắn đầu to, đã trải qua không ít việc không bình thường, bởi vậy rất nhanh đã tiếp nhận tin tức này.
"Đúng rồi Việt Khê, cái kia..." Tô Văn có hơi do dự, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói, "Cô có thể cứu đồng nghiệp của tôi không? Kỳ thật bọn họ cũng không tính là người xấu."
Việt Khê hơi nghi hoặc, hỏi, "Tại sao tôi phải cứu bọn họ?"
Tô Văn coi như hiểu cô, nghe vậy bèn nói: "Bọn họ sẽ báo đáp, đưa tiền."
"Tôi cảm thấy có thể cứu bọn họ, có đúng không, sư phụ?"
Việt Khê nghiêm túc gật đầu: "Nỗ lực thêm chút nữa thì có thể cứu."
Xem mặt mũi của tiền!
Tô Văn: "...."
Việt cứ đồng nghiệp của Tô văn, không thể chọn biện pháp nào thoải mái hơn, chỉ có thể làm theo Bạch Tề Tinh, lấy linh lực làm quát cốt đao, dùng nó diệt trừ xà chướng đã nhập vào xương thịt của họ. Phương thức như vậy, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất thống khổ, đặc biệt là những người này bị xà chướng bao phủ gần hết cơ thể, tức là toàn thân họ phải bị quát cốt đao thổi qua.
Tô Văn nói chuyện Việt Khê có thể cứu bọn họ ra, những người này đương nhiên không ai phản đối.
Tuy rằng Việt Khê nhìn qua rất nhỏ tuổi, nhưng Tô Văn là một ví dụ sống đang đứng trước mặt, bọn họ không thể không tin. Phải biết rằng trước đây Tô Văn cũng là một thân xà chướng, vậy mà hiện tại đã khỏi hoàn toàn, những người khác đương nhiên sẽ tin.
Đối với bọn họ, Việt Khê chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm được rồi tuyệt đối không dám buông tay.
"Đưa tiền trước."
Hàn Húc giơ một rương gỗ ra, cười tủm tỉm với mấy bệnh nhân trong phòng, nhìn qua vô cùng phúc hậu vô hại.