Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 35:




Edit: Qing Yun
Việt Khê không quá để ý đến việc của nhà họ Lâm, nhưng mà không chịu nổi Hà Kiến Nhất luôn thích bô bô bên người, cho nên tin tức lại luôn được cập nhật thường xuyên, nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì cũng chạy tới nói cho họ nghe.
Tự cắt cho mình một miếng dưa hấu, Hà Kiến Nhất vừa ngồi xổm gặm dưa, vừa nói cho Việt Khê và Hàn Húc nghe tin tức mà cậu vừa nghe được: "Bà lão nhà họ Lâm bị đưa vào bệnh viện hôm qua, bác sĩ nói bà ta bị trúng gió, nửa đời sau chỉ có thể nằm trên giường cho người hầu hạ. Hiện giờ con trai bà ta bị cắt mất hai chân, cũng nằm liệt giường rồi, một nhà hai người già trẻ này đều cần người hầu hạ. Không phải Lâm Thạc có tình nhân sao, tình nhân kia cũng không phải đèn cạn dầu, trực tiếp cuốn tiền nhà họ Lâm rồi chạy mất."
Cô tình nhân của Lâm Thạch kia, lúc trước từng nói qua đó là cháu họ xa của bà già, già trẻ nhà họ Lâm đều nằm liệt giường, không liên hệ ai cả mà chỉ gọi điện cho cô ta, chỉ là ai biết Tiểu Phương này lại là người nhẫn tâm, cầm hết tiền của họ rồi bỏ chạy. Hiện giờ nhà họ Lâm chính là muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, những thân thích khác đã sớm không liên hệ với bọn họ, trong lúc nhất thời, không ai quản hai mẹ con nằm trên giường.
"Để tôi nói, đây chính là báo ứng, ai bảo bọn họ làm việc xấu làm gì." Hà Kiến Nhất thở hổn hển gặm dưa gấu, chỉ chớp mắt, cả miếng dưa hấu chỉ còn lại vỏ, cậu chưa đã thèm mà cắt thêm miếng nữa.
Dưa hấu này, vỏ mỏng ruột đỏ, vị rất ngọt ngào, không giống mấy quả dưa bị tiêm thuốc trong siêu thị mà vô cùng ngọt mát. Bỏ dưa hấu xuống giếng nông, khi lấy lên ăn thì rất mát, cắn một miếng, quả thật là mát xuống tận bụng, sung sướng biết bao.
Hà Kiến Nhất vừa gặm vừa nói: "Sư phụ, dưa hấu nhà cô ăn thật ngon, ngon hơn bên ngoài nhiều, nếu bán thì nhất định sẽ rất chạy đấy."
Viết xong nét bút cuối cùng, Hàn Húc nói, "Viện này có linh khí dạt dào, trái cây trồng được sẽ mang linh khí, đồ bên ngoài đương nhiên không sánh được. Cậu muốn mua cũng không mua được."
Vừa nói, cậu vừa đưa lá phù vừa sẽ xong cho Việt Khê, nói: "Sư phụ, nhìn xem lá phù tôi vừa sẽ xong thế nào."
Việt Khê duỗi tay lấy một quả nho, thuận tiện tiếp nhận lá phù cậu đưa.
Mực đỏ trên phù không hề bị đứt đoạn, mỗi một nét mỗi một lần nâng bút đều mang linh lực, điều này chứng tỏ người vẽ có năng lực không chế linh lực của bản thân rất mạnh. Chỉ là đáng tiếc, người vẽ không đủ linh lực, có một chỗ quá ít linh lực, bằng không tấm bùa này không chủ là lá phù thượng đẳng."
"Linh phù thượng đẳng..." Việt Khê nhìn thoáng qua, sắc mặt bình tĩnh đưa ra kết luận, "Cũng không tệ lắm."
Nói xong bèn đưa quyển bách khoa toàn thư cho cậu, "Tiếp tục vẽ theo hình vẽ trong này đi."
Hàn Húc ra vẻ buồn rầu nói, "Chính là tôi cảm thấy có chút không đúng, làm sao sư phụ có thể vẽ được cực phẩm linh phù? Có bí quyết gì hay không? Còn có, chỉ là khi vẽ cứ cảm thấy linh lực chuyển động không thông thuận."
Việt Khê sụ mặt, trên thực tế là lại nhảy nhót đi qua, quyết định tự mình chỉ đạo Hàn Húc.
Cô nắm lấy tay Hàn Húc, nói: "Lúc tôi vẽ bùa, cậu cẩn thận nhìn linh lực của tôi chuyển động."
Hàn Húc lập tức cười tủm tỉm gật đầu, để sát vào, mùi hương thanh nhã trên người Việt Khê càng thêm rõ ràng, tựa như xa gần, mờ mịt không thể tìm, đó là hương sen vô cùng thoải mái, khiến người ngửi được sẽ cảm thấy bình tĩnh thanh thản.
"Sư phụ, mùi hương trên người cô thật dễ ngửi." Hàn Húc nhẹ giọng cười.
Hà Kiến Nhất đang gặm dưa hấu nghe vậy thì thiếu chút nữa cắn phải thịt ở quai hàm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ--- đại ca đang đùa giỡn sư phụ đúng không, đúng không, khẳng định là đúng rồi!
Cố tình Việt Khê lại không có phản ứng gì, nghe vậy còn ngửi mùi trên người mình, kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ bởi vì mặc lại quần áo hôm qua, hôi?"
Hàn Húc, Hà Kiến Nhất: "......"
Việt Khê nắm tay Hàn Húc vẽ một lá bùa, sau đó dùng ngữ khí không để ý nói: "Lần đầu tiên tôi vẽ bùa đã vẽ được cực phẩm linh phù, ông nội nói tôi có thiên phú."
Hàn Húc lập tức khích lệ nói: "Sư phụ thật lợi hại."
Việt Khê rụt rè gật đầu.
Lúc này, Hàn Húc cực kỳ thuận lợi vẽ ra cực phẩm linh phù, linh quang vờn quanh lá phù, đây là cực phẩm bình an phù. Bình an phù, danh như ý nghĩa, đó chính là hộ người bình an.
Hà Kiến Nhất ngồi bên cạnh vảnh tai nghe thấy thế thì lập tức chạy tới, nhìn Hàn Húc nói: "Đại ca, lá phù cậu luyện vẽ này có thể bán rẻ cho tôi không?"
Cậu đào đào trong túi, cuối cùng móc ra hai trăm đồng, để toàn bộ lên bàn rồi nói: "Tất cả trên người chỉ có bây nhiêu tiền."
Hàn Húc rũ mắt nhìn một cái, tâm tình không tồi, cười tủm tỉm nói: "Có thể, cậu lấy đi."
Hà Kiến Nhất lập tức vui vẻ, cậu nghĩ kỹ rồi, mẹ cậu thường đi trực khuya về muộn, lá bùa bình an này vừa lúc có thể để bà mang theo bên người.
Việt Khê ngồi xuống ghế ăn nho, hiện tại nho chưa thể ăn được, nhưng nho trong viện của cô đã có thể ăn. Qủa nho này là loại nho có màu xanh lục, khi chính sẽ có màu xanh nhạt gần như trong suốt, ăn rất ngọt.
Đại Bạch duỗi cổ nhìn xung quanh, hai ngày nay nó có nho ăn nên không còn hứng thú ra ngoài đánh nhau, cho nên đỉnh đầu vốn trọc một mảng đã mọc được ít lông.
Giàn nho trong nhà rất lớn, dây nho đều bò ra ngoài tường, quả nho nặng trĩu đè lên cành lá, nhìn rất ngon mắt, khiến người qua lại không khỏi ghé mắt nhìn.
"Mẹ ơi, con muốn ăn nho." Bên ngoài truyền tới tiếng bé gái nói chuyện.
Người phụ nữ trung niên nắm tay con ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử đột nhiên co rút, nói: "Ăn cái gì mà ăn, đồ nhà này không thể ăn, cả nhà họ đều là quái vật."
Thanh âm bên ngoài tiến vào không chút cản trở, Hàn Húc và Hà Kiến Nhất đều quay đầu nhìn Việt Khê theo bản năng.
Cô gái nhỏ đứng trên ghế, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng kẽ hở giữa dàn nho, chiếu lên gò má trắng nõn của cô, có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại trên mặt cô nhiễm một tầng nắng vàng, làm cô càng trở nên ngoan ngoãn vô hại.
Cắt một chùm nho xuống, Việt Khê nói: "Người dân gần đây đều từng bị ông nội giáo huấn. Từ bé tôi đã nhìn thấy những thứ người thường không nhìn được, tôi nói cho bọn họ, ai cũng không tin, còn nói tôi là kẻ lừa đảo, cùng nhau chèn ép bắt nạt tôi."
Cô quay đầu, liền thấy ánh mắt cẩn thận của Hà Kiến Nhất.
Hàn Húc: "Sau đó thì sao, cô không để bọn họ bắt nạt mình chứ."
"Sao có thể." Trên mặt Việt Khê lộ ra nụ cười, như là nhớ tới chuyện gì vui vẻ, "Tôi đánh bọn họ một trận, sau khi ông nội biết thì đã ném mấy con quỷ vào nhà họ, khiến bọn họ sợ chết khiếp. Có người không chịu được mà phải chuyển nhà đi nữa đó."
Hà Kiến Nhất: "....." Đột nhiên không biết nên đau lòng cho ai.
Nhưng cũng vì vậy mà những người ở gần đây không ai dám thân cận với Việt Khê, cho dù ông nội đã chết, bọn họ cũng không dám làm gì Việt Khê nữa. Bởi vì tính khí của Việt Khê càng không tốt hơn ông nội, ai mà bắt nạt cô, còn chưa kịp làm gì đã bị cô đè xuống đất đánh một trận.
Hàn Húc vẫn luôn luyện tập vẽ bùa, ban đầu còn vẽ ra thượng đẳng và trung đẳng linh phù, sau đó nhưng phù triện cậu vẽ ra, tất cả đều là cực phẩm, linh quang chớp động, có thể nói là hoàn mỹ.
Không biết tu giả bình thường vẽ bùa như thế nào, Việt Khê chỉ lấy mình ra so sánh với cậu, bèn nói: "Cũng không tệ lắm."
Thật sự có quá nhiều nho, một người căn bản ăn không hết, Việt Khê bèn tìm hai cái túi cho Hàn Húc và Hà Kiến Nhất mang về. Qủa nho trong suốt đựng trong túi bóng trắng tinh, nhìn qua cực kỳ mê người.
Hàn Húc xách nho đi ra đường lớn, có một chiếc xe con màu đen dừng ở nơi đó, một người đàn ông trung niên mặc tây trang bước xuống, nhẹ nhàng mở cửa xe cho Hàn Húc.
Lên xe, quản gia ngồi ở ghế phụ đưa khăn tay đã chuẩn bị tốt cho Hàn Húc, cười nói: "Hôm nay thiếu gia chơi vui vẻ sao?"
Hàn Húc gật gật đầu, nhận lấy khăn rồi cẩn thận lau từng ngón tay, cậu thuận miệng đáp: "Cũng không tệ lắm."
Xe chậm rãi đi khỏi nơi này. Hàn Húc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố A phồn hoa, nơi nơi đều là bê tông cốt thép, tràn ngập hơi thở hiện đại, mà nơi này lại có cây xanh um tùm, nếu người hiểu phong thủy tới xem, sẽ phát hiện phong thủy nơi này thật tốt, là một khu đất quý hiếm có.
Sống ở nơi này, đều có lợi có khí vận của mỗi người.
Quản gia quay đầu nói: "Đúng rồi thiếu gia, đồ vật cậu dặn tôi điều tra đã có tin tức. Nghe nói trên tay Giang gia có một viên, Phật châu kia khá có tên tuổi, mặc kệ ra giá thế nào thì tứ thiếu gia cũng không muốn nhả ra. Hơn nữa hiện giờ tứ thiếu gia nhà họ Giang còn sinh ra bệnh lạ, đi đứng không tốt, nghe người ta nói cậu ta luôn mang viên Phật châu này bên người."
"Tứ thiếu gia nhà họ Giang?" Hàn Húc nghe xưng hô này thì cảm thấy khá lạ tai.
Quản gia nói: "Lần trước phu nhân đưa búp bê cho cậu, chính là vợ của tứ thiếu gia nhà họ Giang làm."
Nói đến cái này thì Hàn Hức nhớ tới.
Lần trước mẹ Hàn tặng cậu một con búp bê, Hàn Húc nhớ rõ bởi vì con búp bê kia được bao phủ bởi một phần nguyện lực mỏng manh, nguyện lực khác linh lực, loại vật này có nguyện lực bởi vì người làm ra nó toàn tâm yêu công việc này, khi làm ra búp bê sẽ có vài phần linh tính."
"Nhớ rồi." Hàn Húc bừng tỉnh, "Tuổi lớn, trí nhớ càng ngày càng không tốt."
Quản gia bị cậu chọc cười, nói: "Thiếu gia mới mười tám tuổi."
Hàn Húc chỉ cười mà không nói.
Quản gia lại nói: "Chỉ là có người nói tứ thiếu gia kia không giống như sinh bệnh mà càng giống bị trúng tà hơn. Tứ thiếu Giang gia còn thả ra tin, muốn tìm người có năng lực đặc biệt chữa bệnh cho mình, ai có thể chữa khỏi thì sẽ đưa Phật châu cho người đó, còn sẽ đưa thù lao rất phong phú."
Nghe vậy, Hàn Húc tức khắc suy tư.
Thù lao phong phú sao?
Như vậy, thật ra còn có thể cứu giúp một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.