Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 61:




Editor: Heo Lười
Beta: Qing Yun
Người Ngô gia ôm thùng giấy đó quay trở về nhà, bước đi của họ vô cùng nặng nề, ngay cả thùng giấy trên tay cũng tựa như có sức nặng ngàn cân..
Một đường chị Chu luôn miệng kể lại quá khứ của mình cùng chồng, đôi mắt cô sưng lên như hai quả đào, bà lẩm bẩm nói: ".....Ông ấy đã từng nói với tôi rằng, chờ sau khi Ngô Dương kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi sẽ nhàn hạ hơn, đến lúc đó, chúng tôi có thể cùng nhau đi theo đoàn du lịch dạo chơi....Ông ấy nói tôi đã cực khổ cả một đời vì cái nhà này rồi, gả cho ông ấy cũng chịu nhiều cực khổ. Thật ra không phải như vậy, ông ấy luôn đối xử tối với tôi....."
Trước kia cảm thấy không nhớ rõ những chuyện đã qua, hiện giờ ngồi nghĩ lại, tất cả lại hiện rõ ràng ngay trước mắt, rõ ràng vô cùng.
Việt Khê nhìn người đàn ông bên cạnh chị Chu, ở bên cạnh bà, ánh mắt người đàn ông kia ôn nhu nhìn bà, trên mặt mang theo vài phần bi thương.
Lúc đi gần tới máy nghiền giấy kia, lão Ngô đang trong trạng thái trì độn từ từ tỉnh táo lại, khi ông bừng tỉnh lại mới nhớ ra, thì ra bản thân mình đã chết. Ông là người điều khiển cái máy nghiền giấy kia, nó lại nằm ở cuối góc, vậy nên những người khác cũng không chú ý đến việc ông bị ngã xuống dưới đó, chết ở đó lâu như vậy mọi người mới phát hiện ra. Mà sau khi ông chết đi, tinh thần trì độn, linh hồn không có ý thức vẫn luôn đi theo bên cạnh vợ của mình, bây giờ mới tỉnh táo lại.
"Chú Ngô, hiện chú tính toán như thế nào?" Việt Khê nhẹ giọng hỏi.
Lão Ngô nhìn đôi tay trong suốt của mình, cười khổ nói: "Thì ra sau khi chết, con người sẽ biến thành ma là có thật, nhưng mà vì sao lại không có quỷ sai tới mang tôi đi?"
Việt Khê suy nghĩ nói: "Có thể là do công việc dưới địa phủ quá bận rộn, nên đã quên mất chú."
Lão Ngô bị cô chọc cười, cười xong ông lại trầm mặc, hỏi: "Chú có thể ở lại ở đây luôn không?"
"Không thể!" Việt Khê lắc đầu, muốn đánh tan cái suy nghĩ này của lão Ngô. Cô nói: "Người và ma không thể sống chung với nhau, từ trước đến giờ dương gian không phải là nơi mà linh hồn có thể ở lại được.....Nếu chú ở lại đây quá lâu, sẽ bị hồn phi phách tán."
Lão Ngô miệng lẩm bẩm lập lại câu nói: "Hồn phi phách tán sao?"
Việt Khê nói: "Cháu có thể đưa chú đi đầu thai, không thu tiền đâu."
"Không...."Lão Ngô không cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức, ông chăm chú nhìn vào hình bóng của chị Chu, nói: "Chú muốn ở lại bên cạnh bà ấy, chú muốn ở bên cạnh bà ấy cả đời."
Thấy thái độ của ông kiên quyết như vậy, Việt Khê chỉ có thể gật đầu nói: "Thôi được rồi, nếu chú muốn đi, thì chú có thể đến nhà cháu tìm cháu. Nhớ kỹ lời cháu nói, dương gian không phải là nơi quỷ hồn có thể lưu lại được, tất cả mọi thứ ở dương gian đều có thể làm linh hồn bị thương, chẳng lẽ chú muốn biến thành cô hồn dã quỷ, có khi còn bị tan biến mất chứ?"
Lão Ngô gật đầu.
Việt Khê nhìn ông bay đến bên cạnh chị Chu, cẩn thận đưa tay nắm lấy tay của bà, cho dù là đối phương không cảm giác được, trên mặt cũng lộ ra vài phần tươi cười thoả mãn.
Nếu như có thể nói, ông rất muốn ở bên cạnh bà ấy cả đời.
Đáng tiếc, việc này không có khả năng.
*
Rất nhanh đã có danh sách vượt qua kỳ sát hạch thiên sư, Việt Khê tìm kiếm trên trang web, đến khi nhìn thấy tên của mình và Hàn Húc đều có trên danh sách mới nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa cô còn thấy tên của Hứa Dụng và Tần Song Song nằm trong danh sách, hai người bọn họ đều được thông qua.
Mà đồng thời bên trong danh sách còn có một thông báo, địa điểm tiếp theo của lần sát hạch thứ hai là ở thôn Mễ.
Thôn Mễ là một thôn nhỏ nằm bên cạnh thành phố A, Việt Khê tìm thông tin, thôn này nổi tiếng là đất lành chim đậu, gạo trong thôn của bọn họ rất nổi tiếng, hương vị cực ngon, hạt gạo mềm mại thơm ngọt, đương nhiên giá cả cũng rất đắt.
"....Người dân ở thôn Mễ nói thường xuyên nghe thấy tiếng con nít khóc thất thanh, bọn họ nhìn thấy linh hồn của những đứa trẻ đã chết bay trong thôn, một tháng đó, trong thôn đã chết ít nhất mười người."
Nhím Việt Khê điều khiển xe đi vào bên trong thôn mễ, khu vực này đều đã được khai phá, tình hình giao thông rất tốt, ngồi ở bên trong xe cũng không có cảm giác xóc nảy, nhưng mà đường đi có chút xa, chờ đến khi bọn Việt Khê đến nơi, trời đều đã đen, mà Việt Khê cũng ở trên đường ngủ được một giấc.
Cô bị Hàn Húc đánh thức dậy, lúc tỉnh dậy bộ dạng vẫn còn có vẻ mơ màng buồn ngủ, cô được Hàn Húc nắm tay xuống xe, mà tất cả cảnh của thôn mễ, cuối cùng cũng hiện ra trong mắt cô.
Phong cảnh của thôn Mễ thật sự rất đẹp, núi bao quanh bốn phía, giống như viên minh châu rơi xuống những dãy núi. Đúng dịp thu hoạch lúa, đưa mắt nhìn ra xa, đồng ruộng một mảnh màu vàng, từng lớp ruộng bậc thang đan xen với nhau.
"Trời ạ, nếu nhận được tin tức của cấp trên sớm hơn, biết các vị đồng chí đến, tôi sẽ sắp xếp hết tất cả mọi thứ...." Trưởng thôn của thôn Mễ tiến lên nhiệt tình chào hỏi mọi người, thân hình đầy đặn, sắc mặt vô cùng hồng hào, nhưng mà dưới bọng mắt lại có màu đen nhàn nhạt, cảm giác cổ quái khó nói thành lời.
Đúng vậy! Đúng là rất cổ quái.
Việt Khê là người đầu tiên nhìn thấy ông ta, từ cái nhìn đầu tiên cô đã cảm thấy ông ta rất kỳ lạ. Vẻ mặt rất nhiệt tình, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện nụ cười của ông ta có phần cứng đờ.
Thôn trưởng đưa bọn họ đi về phía đằng trước, vừa đi vừa giới thiệu tình hình trong thôn, ông ta nói: "Chắc mọi người cũng biết tình hình trong thôn của chúng tôi, bắt đầu từ tháng trước trong thôn đã có người chết, người chết là một người đàn ông của Tiết gia ở cuối thôn, anh ta được phát hiện trên ruộng lúa, trên cơ thể toàn lỗ, không có chỗ nào là còn nguyên vẹn......Một thời gian sau, lại chết thêm mấy người nữa, tình trạng sau khi chết đều giống nhau."
Trong giọng nói của ông ta mang theo vài phần sợ hãi, giống như nhớ lại tình trạng khi chết của những người đó, vô ý thức nuốt một ngụm nước miếng.
".....Các người nói là do quỷ hồn của trẻ con quậy phá, đứa trẻ này xảy ra chuyện gì vậy?" Trong nhóm Chu Tranh có người mở miệng hỏi.
Trưởng thôn ồ một tiếng, nói: "Cái này, ài, nói đến cũng thật là tạo nghiệt mà......Đó là đứa nhỏ của gia đình họ Trương, lúc đó mới có sáu tuổi, không lâu trước đây đã bị chết trên núi do trượt chân, ngay cả xác cũng không tìm thấy được. Trên núi này của chúng tôi có rất nhiều chim, chờ đến lúc chúng tôi tìm thấy thi thể của đứa bé, thịt trên người đứa bé đều bị chim rỉa hết sạch......"
"Chim ở đây sao lại hung dữ như vậy, ngay cả thịt người cũng dám ăn." Hàn Húc nhẹ giọng nói, ngữ khí có phần nghiên cứu tìm tòi.
Thôn trưởng ha ha cười một tiếng, nói: "Chim ở chỗ chúng tôi quả thật có chút hung dữ, ngay cả người nó cũng dám mổ.....Lần trước có một vị cảnh sát đến đây, trên người cũng đều bị nó mổ tróc thịt."
Hàn Từ Tuyết nhắc nhở nói: "Thôn trưởng, vậy tiếp theo sau đó thì như thế nào? Đứa bé của nhà họ Trương ra sao, sau có xảy ra chuyện gì nữa?"
"À, sau đó...... Sau đó trong thôn của chúng tôi liên tục bị ma quỷ quấy phá, thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, buổi tối, cô gái của nhà họ Lưu ở đầu thôn nhìn thấy được đứa nhỏ cùa nhà họ Trương mỉm cười với cô ấy. Sau khi quay trở về nhà thì ngay lập tức bị sốt, sau đó...sau đó thì trong thôn liên tục có người chết, náo động đến mức tinh thần của mọi người đều sợ hãi. Chúng tôi quả thật không còn cách nào khác, mới đi tìm mọi người đến đây giúp đỡ."
Sắc trời đã dần dần tối đi, có gió thổi qua ngang qua đây, mang theo mùi hương của lúa chín.
Hứa Dụng đi theo sau Việt Khê, vẫn không biết vì sao trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi, trên cánh tay đều nổi da gà hết lên, cậu quay đầu đi, ánh sáng tập trung ở chỗ tối, cách một khoảng, thấy có một bóng người đang đứng ở giữa ruộng, đối phương giống như đang cười nhìn về phía bên này, ánh mắt lạnh lùng.
"A, có quỷ!" Hứa Dụng hét lên một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn xem ai ở bên cạnh mình, trực tiếp dùng tay chân quấn lấy, ôm chặt lấy người ta không dám buông ra.
Nháy mắt mọi người có chút rối loạn, sau một lúc lâu Hứa Dụng nghe thấy một âm thanh lạnh lùng phía trên đầu: "Đó không phải là quỷ, chỉ là một con bù nhìn mà thôi."
Hứa Dụng a một tiếng, ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt lạnh lùng của Phạm Đạc, cậu ta sợ tới mức ngay lập tức buông tay ra, thiếu một chút nữa té ngã xuống dưới đất. Cậu quay đầu lại nhìn, tuy rằng trong bóng đêm khiến tầm nhìn bị cản trở, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể nhìn rõ cái bóng đen đằng kia quả thật là một con bù nhìn, có tay có chân, bị một cái cây dài cắm trong ruộng lúa.
"Thì ra.....Thì ra là bù nhìn....." Cậu cười gượng, lau mồ hôi lạnh trên mặt.
Thôn trưởng cười cười, giọng nói tràn đầy vẻ tự hào: "Hạt gạo trong thôn chúng tôi trồng rất tốt, hạt nào hạt nấy tròn mập, tuy nhiên cũng vì những điều này mà làm cho những con chim ở xung quanh đều bay đến đây kiếm ăn. Cho nên, chúng tôi phải làm mấy con bù nhìn để xung quanh đây, từ đằng xa nhìn lại, giống như có người đang đứng ở đây, mấy con chim cũng vì vậy mà không dám đến đây ăn lúa nữa.
Hàn Húc cười nói: "Tôi cũng có nghe nói về gạo của thôn Mễ, quả thật rất nổi tiếng, mọi người trong thôn chắc hẳn các người tốn cũng rất nhiều công sức. Tôi nhớ hạt gạo của thôn Mễ đều được trồng bằng phương pháp tự nhiên, không phun thuốc, cũng không có bón phân hoá học, cho nên hương vị rất thơm ngon."
Nghe thấy lời khen ngợi của cậu, thôn trưởng quả thật vui mừng cười không khép miệng lại được, vui vẻ nói: "Đó cũng không phải chúng tôi thổi phồng, hạt gạo của thôn Mễ chúng tôi là loại tốt nhất. Chắc mọi người còn chưa ăn cơm tối phải không, chờ sau khi đến nơi rồi, mọi người có thể ăn thử xem nó ngon ra sao."
Hàn Húc cười cười gật đầu, cậu đứng ngay cạnh ruộng lúa nên đưa tay cầm một bông lúa lên, quả thực mỗi bông lúa đều chắc hạt tròn đầy, làm cho người ta có thể hoàn toàn tưởng tượng được gạo này ngon đến cỡ nào.
Nhìn những hạt lúa trên tay, Hàn Húc có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi trưởng thôn, từ trước đến nay tôi rất có hứng thú với những thứ này, ở trong thành phố lại không thể nào thấy được, nên không nhịn được tuốt một ít hạt lúa xuống."
Thôn trưởng vẫy tay nói: "Không sao."
Hàn Húc gật gật đầu, nói: "....Không bón phân, cũng không phun thuốc, vậy mà những hạt lúa này lại phát triển tốt như vậy, nhất định các người có bí quyết bí mật đúng không?"
Trưởng thôn lập tức nói: "Cái này là đương nhiên rồi, ít nhiều gì thì cũng là công sức của người dân ở đây....chúng tôi tỉ mỉ chăm sóc.....Đi đến phía trước là đến rồi, tôi đã kêu người sớm chuẩn bị cơm chờ mọi người đến, mọi người ăn uống trước, còn việc quỷ quậy phá từ từ cũng không muộn."
Đây là ngôi nhà lớn nhất trong thôn, cũng chính là nhà của trưởng thôn, hiện tại bên trong đèn đuốc đều mở sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người dân trong thôn đang đứng ở trong nhà, nhìn mọi người trong nhóm Việt Khê với ánh mắt tò mò.
"Đây là khách từ trong thành phố đến, bọn họ sẽ giúp chúng ta giải quyết việc quỷ quậy phá dạo gần đây...." thôn trưởng nhanh chóng giới thiệu với bọn họ rồi vội vàng kêu bọn họ ngồi xuống ăn cơm.
Nhóm Việt Khê nhìn những người ngồi trên bàn đều là những người lớn tuổi, có thể là người lớn trong nhà của trưởng thôn, thái độ của họ đối với nhóm Việt Khê vô cùng nhiệt tình.
"Mấy người đó là từ trong thành phố xuống, oa, nhìn không giống chúng ta chút nào, ai cũng thật xinh đẹp...."
"Quả nhiên là người thành phố, nhìn thật phong cách, các người xem cô gái kia kìa, thật là xinh đẹp."
Âm thanh bàn luận của những người dân trong thôn truyền tới, bọn họ có vẻ rất tò mò với những người đến từ thành phố.
Thôn trưởng chào hỏi bọn họ xong rồi ngồi xuống, lập tức có người bưng đồ ăn còn nóng hổi lên, gà vịt thịt cá đều có hết, vô cùng phong phú, sau đó là có thêm một chén cơm, hạt gạo tròn tròn, sau khi được nấu chín, lộ ra một lớp trong suốt, còn có thêm hương thơm ngào ngạt của hạt gạo khi được nấu chín.
Thôn trưởng cười nói: "Lại đây, nhanh lại đây, mau nếm thử hạt gạo của thôn Mễ chúng tôi, tuyệt đối làm cho người ta ăn một là nhớ mãi."
Cơm trong chén quả thật nhìn vô cùng hấp dẫn, mềm mại và ngon mắt.
Việt Khê đưa tay đang chuẩn bị đón lấy chén cơm, thì bỗng dưng có người ngăn lại.
"Sư phụ, tôi cảm thấy có chút buồn nôn." Hàn Húc cau mày, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn có vẻ vô cùng khó chịu.
Việt Khê vội hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào?"
Hàn Húc nói: "Chắc là do tôi bị say xe, nghỉ ngơi một chút là khoẻ."
Những người khác đã động đũa, nhìn dáng vẻ của hai người, thôn trưởng vội vàng hỏi: "Bị làm sao vậy?"
Việt Khê nói: "Thôn trưởng, có thể cho người dẫn chúng tôi đến chỗ nghỉ ngơi được không? Bạn của tôi có chút không được khoẻ, tôi muốn đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi trước."
Thôn trưởng nhìn Hàn Húc một cái, thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, quả thật nhìn không được thoải mái, ông ta bèn nói: "Được được được, tôi kêu người đưa hai người đến chỗ nghỉ ngơi......chị Triệu, nhanh, mang khách đi đến nhà của chị đi."
Hứa Dụng ở một bên thấy thế, vội nói: "Tôi đi cùng các người đi, tôi cũng không có cảm giác thèm ăn, ở lại đây cũng làm ảnh hưởng tới mọi người ăn uống." Nhìn vẻ mặt cậu cũng có chút mệt mỏi.
Nghe vậy, Tần Song Song cũng để đũa xuống, nói: "Vậy tôi đi cùng với mấy người, anh trai tôi kêu tôi phải đi theo anh, phải chăm sóc tốt cho anh."
Thôn trưởng gật đầu, nói: "Chờ một lát tôi kêu người làm một ít thức ăn mang qua cho mọi người."
"Vậy làm phiền trưởng thôn....."
Nơi mà nhóm Việt Khê ở kỳ thật là nhà của người dân trong thôn, bọn họ được phân ở trong vài ngôi nhà, bốn người họ được sắp xếp ở nhà họTrịnh.
Người phụ nữ dẫn đường cho bọn họ đi qua chỗ nghĩ ngơi là họ Triệu, nhóm Việt Khê gọi chị ta là chị Triệu.
Chị Triệu nhìn qua có vẻ là một người ít nói, cô cầm đèn pin đi ở đằng trước đầu vẫn luôn cúi xuống, không nói một lời nào.
"A...Đây là gì vậy?" Lúc đi ngang qua một ngôi nhà lớn, Hứa Dụng đột nhiên mở miệng hỏi.
Chị Triệu nhìn thoáng qua, âm thanh khàn khàn nói: "Đây là từ đường trong thôn của chúng tôi."
Cô đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm từ đường một lúc lâu, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy vẻ kỳ lạ, sau đó mới xoay người cúi đầu tiếp tục đưa nhóm Việt Khê đi tiếp.
Bốn phía xung quanh thôn đều là ruộng lúa, trong bóng đêm có thể thấy loáng thoáng một vài bóng dáng con bù nhìn đứng trong ruộng, trông giống như có một người thật đang đứng ở chỗ đó.
Hứa Dụng nhìn thoáng, thấy vậy thì không khỏi run lên, không dám nhìn lâu, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Bốn người đi theo người nhà họ Trịnh dọc theo con đường nhỏ. Nhà của Trịnh gia vẫn là một ngôi nhà gỗ kiểu cũ, nhưng nó rất rộng. Vì là ở nông thôn, mỗi gia đình đều có thể chiếm một mảnh đất lớn, bên ngoài còn có một vườn rau, thực sự quá rộng.
Xà ngang của căn nhà rất cao, nhưng có thể là do đã xây dựng rất lâu rồi, cho nên khi đi vào bên trong căn nhà làm cho người ta có cảm giác rất âm u.
".....Các người ở trong hai căn phòng này, tôi đều dọn sạch sẽ hết rồi, khăn trải giường cũng đổi cái mới, mọi người đừng để ý nha." Chị Triệu mở miệng nói.
Hàn Húc ngồi trên giường, cười đầy dịu dàng và ôn nhu, cậu nói: "Làm sao được? Chúng tôi còn phải cảm ơn chị Triệu nhiều vì đã thu xếp hết tất cả mọi thứ cho chúng tôi, làm phiền chị nhiều."
Chị Triệu cũng không ở lại trong phòng lâu, nói: "Mọi người muốn ăn cái gì? Tôi đi nấu mì cho mọi người nhé, nhà chúng tôi thích ăn mì, mì này hai người trước đi lên thị trấn mua được, còn rất tươi.
Nói rồi, chị ta xoay người rời đi, lúc đi ra còn thuận tay đem cửa phòng của bọn họ đóng lại.
Hứa Dụng ngồi trên giường, cả người giống như không còn một chút sức lực nào, vẻ mặt có chút kích động, nói: "Không biết tại sao, vừa mới đi vào trong thôn này, tôi liền vô cùng cảm thấy không thoải mái......Còn có mấy con bù nhìn kia nữa, nhìn đáng sợ quá đi, nhìn nó giống y như người thật vậy."
Tần Song Song không biết nói gì nhìn cậu một cái, nói: "Anh Hứa, sao anh lại sợ quỷ đến mức như vậy? Người ta đã nói đó là bù nhìn, em cảm thấy, anh có muốn đổi qua một nghề khác không, em thấy nghề thiên sư này không hợp với anh."
"Anh không đổi!" Hứa Dụng lắc đầu, nói: "Anh là một người rất có chí khí, làm sao có thể vì một chút việc nhỏ làm suy sụp mà từ bỏ đi mơ ước của mình chứ?"
Tần Song Song: "......"
Hứa Dụng chà chà hai cánh tay của mình, thì thầm nói: "Cũng thật là kỳ quái, tôi nhìn mấy con bù nhìn kia, thì cảm thấy sợ hãi, giống như phản ứng khi tôi gặp quỷ vậy."
Việt Khê nghe thấy vậy, nhìn về phía Hàn Húc nói: "Cậu nghĩ như thế nào? Vừa rồi cậu ngăn cản không cho tôi ăn bất cứ cái gì.....Nói đúng hơn, là chén cơm kia, có phải cậu đã phát hiện ra cái gì không?"
Hàn Húc cười cười, sắc mặt tái nhợt khi nãy cũng trở lại bình thường, cậu nói: "Cũng không phải đã phát hiện ra cái gì, chỉ là cảm thấy, cảnh giác một chút cũng không có gì không tốt cả. Cái thôn này, mang lại cho tôi một cảm giác không tốt lắm, nó làm cho tôi thấy khó chịu, có mùi giống như của mấy con sâu bọ."
Nghe vậy, Hứa Dụng dùng sức gật đầu, nói: "Tôi cũng cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như chỗ nào cũng có ánh mắt ai đó đang nhìn tôi."
Vuốt ngón tay một cái, Hàn Húc thấp giọng nói: "Mấy hạt lúa đó, phát triển cũng thật quá tốt.....Không bón phân hoá học, cũng không phun thuốc trừ sâu, vậy mà những hạt lúa này lại phát triển tốt như vậy. Mùa hè năm nay lại không có mưa nhiều, rất nhiều thôn nằm gần thành phố A bị mất mùa, thế thì tại sao chỉ riêng lúa ở thôn Mễ lại phát triển tốt đến như vậy? Còn có mấy con bù nhìn kia nữa.....Sư phụ, cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng, không phải sao?"
"Đúng là có chút không được thoải mái, toàn bộ thôn này mang lại cho tôi một cảm giác không tốt cho lắm......Cũng không biết nguyên nhân có phải là do quỷ quậy phá không." Việt Khê nhíu mày.
Hàn Húc đứng dậy, đi tới mở cửa sổ ra, bên ngoài có một cây hoa quế lớn, đang chớm nở hoa, một vài bông hoa quế nhỏ màu vàng nở hoa toả ra mùi hương thơm ngát, trên cành cây có một con chim toàn thân lông màu đen đang đậu ở đầu cành, nhìn thấy người vậy mà nó cũng không sợ hãi, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Hứa Dụng thò đầu ra nhìn, giọng điệu không chắc chắn nói: "Con chim này lớn quá đi....."
Con chim này hơi giống con quạ đen, toàn thân đều là lông màu đen, mỏ sắc nhọn, mấy cái móng vuốt sắc nhọn đậu trên cành cây rất chắc chắn, nó đứng trên cây hoa quế, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn bọn họ.
Hàn Húc như đang suy nghĩ tới cái gì đó nói: "Nếu con chim này mổ xuống một cái, quả thật có khả năng mổ bay mất thịt."
Hứa Dụng bĩu môi nói: "Con chim này nhìn không được bình thường, nhìn nó rất giống quạ đen, mà mọi người đều nói quạ đen đại biểu cho cái chết, vậy con chim này đại biểu cho cái gì đây?"
Tần Song Song nói: "Lúc trước tôi có điều tra qua thôn Mễ, thôn này của bọn họ nổi tiếng nhất là gạo.....Hình như là mười mấy năm về trước, ngôi làng này dần dần được mọi người biết đến, hương vị gạo của họ vô cùng ngon, đánh vào khẩu hiệu không phân bón hoá học và không phun thuốc trừ sâu, nên lâu dần được mọi người chú ý đến, rất được mọi người hoan nghênh. Cũng có người lấy hạt lúa của thôn Mễ đi trồng thử, nhưng mà lại không trồng ra được hương vị giống như hương vị gạo của thôn Mễ, mọi người đều nói khí hậu của thôn Mễ rất tốt....."
Hàn Húc nhẹ giọng nói: "Tin tức hiện tại mà chúng tôi nghe được là, gạo của thôn Mễ, ngoài bù nhìn trong ruộng lúa, thì có người chết trên ruộng lúa, còn có đó chính là đứa nhỏ đã chết kia....Cùng với, chim!"
"Chim?"
"Không sai, là chim..... vô luận là đứa nhỏ đã chết kia, còn có người chết trên ruộng lúa, bọn họ đều có một điểm chung, đó chính là thịt trên người đều bị chim mổ hết đi. Con chim này, có lẽ là điểm mấu chốt."
Bốn người ngồi thảo luận một chút, trong đầu vô số suy luận, nhưng lại không có manh mối nào chắc chắn.
"Chờ đến ngày mai, chúng ta cùng nhau đi tìm mấy nhà có người chết nhìn xem, xem xem có tìm ra manh mối nào không." Việt Khê mở miệng nói, lời nói này ngay tức khắc đều được mọi người đồng ý.
Dù sao việc này cũng không có gấp gáp.
Chị Triệu nấu bốn tô mì bưng lên cho mọi người, mì này chính là loại mấy đồng gói, phía dưới còn có một cái trứng luộc, bên trên là nước canh, mùi vị cũng không tệ.
"Chị Triệu, gạo ở thôn Mễ nổi tiếng như vậy, tại sao nhà chị lại thích ăn mì vậy?" Lúc chị Triệu sắp đi ra khỏi phòng, Hàn Húc đột nhiên hỏi.
Cơ thể chị Triệu cứng đờ, cô mở miệng, bình tĩnh nói: "Tôi là người phương Bắc, so với cơm thì tôi lại thích ăn mì ăn bánh bao gì gì đó hơn....."
Hàn Húc a một tiếng, cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng thích ăn mì sợi hay bánh bao gì đó, cho nên thời gian sau, cần phải làm phiền chị Triệu nhiều."
Chị Triệu mơ hồ đáp lại, cô đi ra tới cửa, nhóm Việt Khê thấy cô cứng đờ đứng ngay tại chỗ.
"Chị Triệu, chị làm sao vậy?" Việt Khê hỏi.
Chị Triệu phục hồi lại tinh thần, như đang muốn che dấu cái gì nói: "Không có việc gì, mọi người ăn xong thì để chén đũa ở chỗ đó đi, ngày mai tôi đến dọn dẹp."
Nói xong, cô vội vàng rời đi.
Mấy người Việt Khê đưa mắt nhìn nhau, đi ra tới cửa, đứng tại vị trí mà chị Triệu đã đứng ban nãy ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ở ngoài có cây ngô đồng bên trên có mấy con chim đang đậu ở đó. Mấy con chim đó bị bóng tối che giấu đi, chỉ có những đôi mắt của chúng đang lẳng lặng nhìn lại, cơ hồ hợp nhất với bóng tối làm thành một.
"Ăn mì đi rồi ngủ sớm một chút, cả ngày hôm nay mọi người đều mệt hết rồi."
"Được!"
Đóng cửa phòng lại, mấy con chim đậu trên cành cây nghiêng đầu duỗi mấy sợi lông của chúng cho gọn gàng rồi tung cánh bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.