Editor: Heo Lười
Âm thanh của trống kèn từ bên ngoài truyền vào, vốn dĩ là tiếng nhạc cực kỳ vui mừng, nhưng mà khi truyền vào tai của Thẩm Niệm Y thì chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Giống như là bị phỏng, cô nhanh chóng ném bài vị trên tay mình ra ngoài. Kiệu hoa chạy như điên về phía trước, cô vươn tay kéo mành kiệu lên, trong nháy mắt, gió lớn ở ngoài thổi vào bên trong, thổi trúng mặt của cô, cô không khỏi nheo mắt lại. Giấy trắng bay đầy trời, rơi ở trên người của cô, cô vừa cúi đầu nhìn xuống, nhận ra những mảnh giấy màu trắng đó chính là tiền giấy trắng.
Tựa hồ nghe được động tĩnh, những "Người" trong đội ngũ đón dâu không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt của bọn họ trắng bệch, tròng mắt lại rất đen, hai má trên thì dùng phấn đỏ đánh hai bên, làm cho người nhìn vào cảm thấy vô cùng quái dị.
"Tân nương, còn chưa tới nơi, không nên bước ra ngoài kiệu hoa!" Hỉ nương nhếch môi, bên cạnh khoé miệng của bà ta có một nốt ruồi to. Nụ cười trên mặt càng thêm quái dị.
Cả người Thẩm Niệm Y rét run, khoé mắt cô giật giật, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, ánh mắt bọn họ lạnh băng, trên gương mặt không hề có một chút cảm xúc nào thuộc về con người.
Hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ đây?
Trong lòng của Thẩm Niệm Y hiện tại vô cùng hoảng loạn, hỉ nương đi tới, dáng người tròn tròn giống như củ khoai tây, híp mắt nói: "Tân nương, mau ngồi xuống, chúng ta gần đến nơi rồi."
Gần đến nơi rồi?
Nghe câu nói đó, Thẩm Niệm Y rốt cuộc nhịn không được, một chân giơ lên đạp hỉ nương một cái thật mạnh, giận giữ nói: "Đến cái em gái bà, ba đây mới không muốn kết hôn!"
Ai lại muốn kết hôn với quỷ cơ chứ?
Mà một cú đá này của cô, lại có cảm như đang đá vào một tờ giấy mỏng, đưa mắt nhìn lên, nửa người của hỉ nương kia bị cô đá cho rách nát, để lộ ra bên trong cơ thể đều trống rỗng—cái này hoá ra chỉ là một người giấy mà thôi.
Nhảy xuống khỏi kiệu hoa, trang sức trên người Thẩm Niệm Y rung rung kêu lên. Quần áo trên người cô đều thay đổi hết cả, áo cưới màu đỏ rực là kiểu dáng của thời cổ đại, trên đầu còn dội một cái mũ phượng, cô tuỳ tiện đưa tay kéo ra ném xuống đất, vốn dĩ mũ phượng rơi trên mặt đất nhìn qua vô cũng xa xỉ và đẹp mắt, nhưng nhìn lại thì người mới phát hiện hoá ra nó cũng là giấy.
Cái này, Thẩm Niệm Y không dám làm gì, cô chỉ sợ quần áo trên người mình cũng đều là giấy, nếu động tác của cô hơi mạnh một chút, bị rách, không phải cô ở trần luôn sao?
"Tân nương, cô muốn đi đâu hả?" Một giọng nói âm trầm vang lên, "Người" bốn phía toàn bộ đi về phía Thẩm Niệm Y.
Thẩm Niệm Y lui về phía sau một bước, sau đó nhịn không được nói: "Các người cút ngay cho tôi!"
Cô tuỳ tiện chạy về một hướng khác, lại bị "Người" gắt gao giữ chặt, hỉ nương bị cô đá rách nửa người quỷ dị cười nhìn cô nói: "Tân nương, đừng làm lỡ giờ lành!"
Thẩm Niệm Y muốn giãy giụa, lại cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, ánh sáng trong mắt chậm rãi biến mất, ánh mắt dần trở nên trống rỗng đờ đẫn.
Hỉ nương đưa tay dán lại cơ thể của mình, đỡ Thẩm Niệm Y từng bước từng bước đi trở về bên trong kiệu, còn đem bài vị bị cô ném xuống đất đặt vào lại bên trong tay cô.
Kèn trống vang lên một lần nữa, bốn phía một mảnh trắng xoá, như là tràn ngập sương mù dày đặc. Tiền giấy màu trắng bay đầy trời. Mà thứ tồn tại duy nhất trên thế giới này, hình như chính là nhóm người này không biết là người hay là quỷ, đang thổi hỉ nhạc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, kiệu hoa đang một đường chạy như điên đột nhiên dừng lại, mí mắt của Thẩm Niệm Y run run, nghe thấy bên ngoài có âm thanh như ai đang đá cỗ kiệu. KHÔ𝗡G Q𝑼Ả𝗡G CÁO, đọc 𝒕ru𝐲ệ𝓃 𝒕ại # 𝒕 r ù m 𝒕 r u 𝐲 ệ 𝓃.V𝗡 #
"Tân nương, xuống kiệu!" Âm thanh của hỉ nương vang lên, mành kiệu bị người xốc lên từ bên ngoài, Thẩm Niệm Y ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông cũng đang mặc một bộ hỉ phục đứng trước mặt cô.
Sắc mặt người đàn ông này xanh trắng, hai mắt hẹp dài, trên mặt anh ta lộ vẻ độc ác lạnh lùng, nhìn giống như một con rắn độc đang phun ra nuốt vào cái lưỡi của mình, vô cùng nguy hiểm và âm trầm.
Bành Duệ Chi!
Nhìn thấy người này, trong lòng Thẩm Niệm Y loé lên cái tên đó.
Đối phương đưa tay nắm chặt tay của cô, lôi kéo cô ra kiệu hoa, cái tay kia vô cùng lạnh, giống như một cái xác để trong tủ đông lạnh trong một thời gian dài vậy, cứng đờ lạnh băng.
Ra khỏi kiệu hoa, lúc này Thẩm Niệm y mới nhìn rõ được nơi mà mình đến, đó là một ngôi nhà kiểu phương Tây, bên ngoài cửa đang giăng đèn kết hoa, không khí trang trí vô cùng vui mừng, mà tương phản với màu đỏ rực rỡ, đó là xung quanh bốn phía một mảnh tiêu điều, bốn phía chỗ này một bóng người đều không có.
Bành Duệ Chi nắm tay Thẩm Niệm Y đi vào nhà, Thẩm Niệm Y trừng lớn đôi mắt, nhưng mà cho dù là trong lòng cô nghĩ không muốn đi vào, nhưng căn bản cô không thể nào khống chế được cơ thể của chính mình, từng bước một, bước đi từ từ cứng đờ đi vào bên trong.
Một vật sắc bén bay thật nhanh đến, cắm rất sâu vào phía trước cửa lớn. Thẩm Niệm Y định đưa mắt lên nhìn, thì thấy vật kia hoá ra lại là một đồng xu, nó cứ như vậy mà cắm sâu vào bên trong cửa.
Biểu cảm của Bành Duệ Chị thay đổi, âm khí trên người anh ta trở nên nặng nề, quay đầu lại nhìn về phía sau của mình.
Việt Khê đạp lên những tờ tiền giấy khi nãy bay đầy trời đang rơi xuống dưới đất, cả người đằng đằng sát khí, khiến cho những người giấy trong đội ngũ đón dâu sợ tới mức tất cả đều ngã xuống biến thành tờ giấy, bị cô một chân đạp ở dưới đất, mũi chân còn nghiền nghiền thêm hai cái.
Thẩm Niệm Y vừa thấy cô, nháy mắt vui mừng như sắp khóc.
Quả thật cho dù tốn hơn một vạn tiền hồng bao cũng đáng giá. Có thấy nữ anh hùng của cô từ trên trời giáng xuống cứu cô không?
Sau đó, Thẩm Niệm Y liền nghe thấy Việt Khê lạnh lùng hỏi: "Các người đã mang đồ đệ đi đến chỗ nào rồi?"
Thẩm Niệm Y: "......."
Thì ra không phải vì cô mà đến sao? Tôi đưa tiền rồi đó!
"Cô là ai?" Ánh mắt của Bành Duệ Chi tràn đầy cảnh giác nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt trắng xanh của anh ta càng trở nên khó coi hơn, có thể hoàn toàn nhìn ra anh ta không phải là người còn sống.
Anh ta không thể không thừa nhận, lúc nhìn thấy cô gái đang ở trước mắt mình này, cả người anh ta liền cảm giác được sự sợ hãi, đó là loại sợ hãi theo bản năng, làm cho anh ta không thể nào thở nổi, tuy rằng anh ta đã chết, đã sớm không còn hít thở nữa rồi.
Ánh mắt Việt Khê lạnh lùng nhìn anh ta một cái, hai đồng tiền xu trên tay cô hoá thành một luồng ánh sáng đánh về phía Bành Duệ Chi, trực tiếp đánh trên vai của anh ta.
Bành Duệ Chi chỉ cảm thấy trên vai mình truyền đến một cỗ cảm giác nóng bỏng và đau đớn, trong nháy mắt, toàn bộ linh hồn của anh ta suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Biết là gặp cao nhân, anh ta không cam lòng liếc mắt nhìn Thẩm Niệm Y một cái, không dám chần chừ ở lại lâu, xoay người liền biến mất ngay trước mặt các cô.
Thân thể cứng đờ của Thẩm Niệm Y liền mềm nhũn, cô đặt mông ngồi xuống dưới đất, cảm kích nhìn về phía Việt Khê nói: "Việt tiểu thư, may mà cô đến kịp...."
Việt Khê đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Cô đi về trước đi, nếu không đi về, cơ thể cô sẽ bị nhiễm lạnh!"
"Ai?" vẻ mặt của Thẩm Niệm Y mờ mịt, cái này, cô phải trở về như thế nào đây?
Việt Khê đưa tay chạm vào giữa chân mày của cô một cái, hai mắt Thẩm Niệm Y từ từ nhắm lại, cơ thể ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Đứng dậy Việt Khê lẩm bẩm nói: "Muốn kết minh hôn, tại sao cũng bắt Hàn Húc đến đây? Chắc không thể nào coi trọng Hàn Húc chứ?"
Cô đưa chân dẫm mạnh lên trên mặt đất một cái, khung cảnh trước mắt ngay lập tức phát ra âm thanh như thuỷ tinh vỡ vụn, vô số mảnh nhỏ ào ào rơi xuống, mọi thứ lại một lần nữa hiện ra trước mắt Việt Khê, vẫn là toà nhà kiểu dáng phương tây to lớn kia. Nhưng mà so với lúc trước nhìn qua quả thật có một chút khác biệt, trước mắt mới là thế giới hiện thực.
*
Mở mắt ra từ trong bóng tối, Hàn Húc phát hiện mình đang nằm trên một chiếc quan tài bằng băng, khí lạnh mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, đóng băng cả người của cậu, phía trên còn có một lá bùa dán bên trên, làm cho cậu không thể nào cử động được.
Ngồi thẳng người dậy, cậu xoay người nhảy xuống đất, lá bùa trên cỗ quan tài băng ngay lập tức rơi xuống đất, sức mạnh của lá bùa cũng hoàn toàn mất đi.
Ở bên cạnh, còn có một cỗ quan tài băng khác, bên trong đặt một cỗ thi thể, phía trên cỗ thi thể tất cả đều là sương lạnh giá, cũng không biết là đã bị đóng băng bao nhiêu lâu rồi. Hàn Húc vô cùng tốt bụng vung tay lên một cái, cỗ thi thể kia ngay lập tức biến thành một đống cát bụi.
Nếu đã chết, cát bụi nên trở về với cát bụi có phải tốt hơn không?
Từ từ nhìn xung quanh căn phòng, cậu phát hiện, đại khái có thể nơi này là một cái tầng hầm, bóng đèn led phía trên đầu rất sáng, chiếu sáng khắp căn phòng.
Có người mở cửa bước vào, đi vào là một lão đạo sĩ có chòm râu dê, chờ đến khi thấy Hàn Húc đứng ở chỗ đó, khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt nhìn cậu càng tham lam hơn.
"Là ông đưa tôi đến chỗ này?" Hàn Húc hỏi.
Hồng đạo trưởng nhìn thoáng qua lá bùa rơi ở dưới đất, nói: "Xem ra cậu quả thật cũng có một chút bản lĩnh, có thể thoát khỏi pháp thuật của tôi."
Hàn Húc cười khẽ, nói: "Từ trước đến nay, trên thế giới này không có thứ gì có thể chế ngự được tôi."
Hồng đạo trưởng lại không để bụng, chỉ cảm thấy đây chỉ là lời nói ngông cuồng một đứa nhỏ, biết một chút bản lĩnh nho nhỏ, thì liền không biết trời cao đất dày, cho rằng bản thân mình là đệ nhất thiên hạ không ai sánh bằng được.
"Công đức mạnh như vậy, khẳng định đời trước cậu đã làm rất nhiều việc tốt....." Hồng đạo trưởng hưng phấn nhìn cậu, nói: "Máu của cậu nhất định rất có lợi cho tu vi của tôi."
Hàn Húc dựa vào quan tài băng, nói: "Ông có biết, tôi và những kẻ như con bọ sống dưới cống các ông có gì khác nhau không?"
Hồng đạo trưởng sửng sốt.
Hàn Húc mỉm cười nói: "Đó chính là, cho dù sấm sét có đánh xuống, thì sấm sét kia, cũng không đánh đến trên người tôi."
Lời của cậu vừa dứt, Hồng đạo trưởng còn chưa kịp tiêu hóa đã nghe thấy tiếng sấm sét từ trên trời giáng xuống, một luồng sấm sét màu tím trực tiếp hướng đánh xuống đầu ông ta.
Không phải chỉ đánh có một chỗ, mà toàn bộ tầng hầm đều bị tia sét màu tím bao trùm, sấm sét điên cuồng đánh xuống, vô cùng dày đặc, khi đánh xuống mặt đất, sàn nhà bóng loáng bị đánh tạo thành một cái lỗ to.
Trong chớp mắt, toàn bộ tầng hầm đều là một đánh hỗn loạn và vỡ nát.
Hàn Húc đi ra giữa những tia sét, nhưng mà những luồng sét này dù tràn ngập khắp phòng, thế như dù cậu cũng đứng trong phòng, chúng lại không đánh đến chỗ cậu, mắt thấy gần đánh đến chỗ cậu, liền ngay lập tức bẻ cong đánh vào chỗ khác.
Hồng đạo trưởng đột nhiên không phòng bị vừa vặn bị đánh trúng, hai cọng râu dê của ông ta bị đánh cháy đen, ông ta vội vàng chạy vào chỗ bên cạnh trốn, nhưng mà hiện tại bên trong căn phòng đều là sấm sét, cho nên muốn trốn cũng không thể nào trốn được.
Bản thân sấm sét là vật khắc chế tất cả vật sỡ hữu sức mạnh hắc ám, Hồng đạo trưởng lại không phải là một thiên sư chính nghĩa, khi sấm sét tím đánh xuống, cả người liền cảm giác như đang bị đánh thành than.
Một bóng người vội vàng chạy vọt vào, chờ đến khi thấy được cảnh tượng bên trong tầng hầm, ngay lập tức sửng sốt.
"Cái này là bị làm sao vậy?"
Hàn Húc quay đầu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm sợ hãi, mở miệng nói: "Sư phụ, cô rốt cuộc cũng đến rồi, thiếu chút nữa là tôi bị hù chết rồi."
Hồng đạo trưởng mặt đang dính đầy đất bụi run rẩy đứng ở đó: "........"
Thật con mẹ nó bị hù chết, ông đây mới là người bị hù chết này.