Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 71:




Edit: Xoài
Cô gái kia có vóc người nhỏ nhắn, tuổi cũng không lớn. Có lẽ cô uống say, khóc vô cùng đau khổ, đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, người ngồi trên cao lắc lư. Phía dưới mọi người đều nhịn không được vì cô đổ mồ hôi lạnh, sợ cô không cẩn thận ngã xuống.
Càng ngày càng nhiều người tụ tập phía dưới, cô gái kia ngồi ở trên cao, dù vừa khóc một vừa nói nhưng mọi người đều nghe được câu chuyện một cách rõ ràng.
Chẳng qua chỉ là mấy chuyện tình cảm nam nữ, cô gái này có một người bạn trai, nhưng hôm nay đối phương nói lời chia tay với cô. Người con trai kia cũng thật quá thẳng thắn, hoặc nói chính xác hơn là thiếu tinh tế. Anh ta không cũng ẩn ý nói mấy lời như chúng ta không thích hợp, mà trực tiếp nói mình thích người con gái khác, mà cô gái kia là hoa khôi trường bọn họ.
"Tôi kém cô hoa khôi kia ở chỗ nào chứ? Tôi đối xử với anh ấy tốt như vậy, anh ấy nói chúng tôi sẽ bên nhau cả đời. Cả đời chẳng lẽ chỉ ngắn được thế thôi?"
Nói đến chỗ đau lòng, cô gào khóc lên, nỗi khổ sở từ đáy lòng của cô khiến người phía dưới cũng đồng cảm theo.
"Này, cô gái nhỏ, trên đời này cóc ba chân thì khó tìm, nhưng đàn ông hai chân khắp nơi đều có, cô cần gì phải vì thằng đàn ông tồi mà đòi chết đòi sống như vậy?"
"Đúng vậy, mau xuống đây đi, trên đó nguy hiểm lắm!"
"Cô vứt cọng cỏ dại này, nói không chừng quay đầu sẽ phát hiện một cả một khu rừng, đừng nghĩ quẩn......"
Người người phía dưới sốt sắng khuyên nhủ, nhìn người trên kia chao đảo theo gió, thực sự kinh hãi.
Cô gái lau nước mắt, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đột nhiên chỉ vào một người trong đó nói: "Cô...... ừm, không đúng, cô không đẹp bằng hoa khôi kia. Bởi vì cô ta trông xinh đẹp hơn tôi sao? Nhưng anh ấy từng nói rất thích tôi mà."
Dường như cô gái kia coi người nọ thành tình địch của mình.
Vẻ mặt Việt Khê mờ mịt khi bị bị cô gái kia chỉ vào, nhưng cô vẫn không vui nói: "Không thể nào, dưới bầu trời này sẽ không có người nào xinh đẹp hơn tôi, hoa khôi đó khẳng định không đẹp bằng tôi. Hai chúng tôi sao có thể giống nhau được?"
Cô gái kia hoàn toàn không nghe lời Việt Khê nói, khóc sướt mướt nói: "Anh ấy là cả thế giới với tôi. Vì sao anh ấy đối xử với tôi như vậy? Vì sao muốn chia tay với tôi?"
Nghe vậy, Việt Khê lập tức trao cho cô gái ánh mắt thương xót, nói: "Hóa ra anh ta là tất cả đối với cô, thế thì cô cũng thật đáng thương."
Vẻ mặt Cô gái đầy thắc mắc cúi đầu nhìn Việt Khê.
Việt Khê đứng thẳng người, hết sức tự hào nói: "Tôi và cô không giống nhau, cô chỉ có anh ta thôi. Còn tôi lại có rất nhiều bạn bè và người thân, bọn họ đều rất tốt với tôi."
Cô gái kia phùng mặt, không phục nói: "Tôi cũng có nhiều bạn tốt, còn có cả bố mẹ yêu thương tôi nhất!"
"Cô có bố mẹ, còn tôi lại không may mắn như cô, tôi không có bố mẹ!" Giọng Việt Khê bình tĩnh, cô hơi khó hiểu hỏi: "Nếu cô có nhiều người yêu thương cô như vậy, vậy vì sao cô lại nói người con trai kia là tất cả của cô? Gì mà anh là tất cả của em, lời này của cô nghe xạo quá. Thế giới của cô rõ ràng không chỉ có như thế."
Cô gái kia hơi mê mang, do uống quá nhiều rượu khiến đầu óc không tỉnh táo nên cảm thấy rất có lý, cô dùng sức gật gật đầu, nói: "Vậy thật xin lỗi, tôi không nên lừa gạt mọi người."
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh bố mẹ của mình, cuối cùng mới là người con trai kia. Cô đột nhiên cảm thấy mình không còn buồn nữa —— đúng vậy, cô còn có bố mẹ, hôm nay mẹ còn nói sẽ nấu cho cô món cánh gà chiên Coca cô thích ăn nhất.
Cô gái lảo đảo đứng dậy, mọi người ai cũng sốt ruột, giống như giẫm phải dây thép, trong lòng người xem căng thẳng, nhịn không được lo lắng vì cô.
Một trận gió thổi qua, cô gái đột nhiên trượt chân, cả người ngã xuống.
"A!"
Vô số tiếng kêu khẩn trương ngắn ngủi vang lên, Việt Khê nhanh mắt trực tiếp vươn tay ra, chuẩn xác bắt được tay cô gái kia.
"Răng rắc!"
Một tiếng trật khớp không rõ ràng vang lên, Việt Khê khẽ nhíu mày, những người khác cũng kịp phản ứng, vội vàng giúp cô cứu người.
Cô gái ngồi dưới đất, trên người ra một tầng mồ hôi lạnh, trải qua một phen dọa người như vậy, rượu cũng tỉnh, chỉ cảm thấy nghĩ đến mà sợ.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, cô vội vàng ngẩng đầu lên, muốn đi tìm kiếm người vừa rồi cứu mình, nhưng không tìm thấy bóng người kia.
Sau khi đã đi xa, Việt Khê giật giật cánh tay. Hàn Húc ở một bên kéo tay cô qua, lưu loát vặn lại cánh tay bị trật khớp cho cô, giọng hơi lạnh lùng nói: "Đối phương muốn chết, đó cũng là sự lựa chọn của cô ta. Cho dù mất mạng cũng là đáng đời, sư phụ cần gì phải cứu cô ta? Còn vì một người như vậy làm tay chính mình bị thương, căn bản là không đáng."
Việt Khê xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Tôi không muốn cứu cô ấy, nhưng khi thấy cô ấy từ bên trên ngã xuống, liền duỗi tay theo bản năng cứu cô ấy một phen...... Thông phải thầy cô đã nói, vật rơi từ trên cao xuống rất nguy hiểm sao......"
Lời còn chưa nói hết, nhưng dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh của Hàn Húc biến mất không tiếng động. Trong lòng Việt Khê nói thầm mình là sư phụ, sao lại sợ đồ đệ mình, ngoài miệng lại nói: "Được rồi, cậu đừng giận, lần này không phải là ngoài ý muốn sao?"
Hàn Húc thở dài, nói: "Sư phụ, tính cô quá lương thiện, như vậy rất dễ bị bắt nạt."
Việt Khê cười, nói: "Tính tôi cũng không tốt đâu...... Chuyện sống chết của những người khác đối với tôi không liên quan, vừa rồi thật sự là nhanh tay."
Hàn Húc không nói chuyện, lẳng lặng đi về phía trước.
Việt Khê đi theo sau lưng cậu, luôn miệng hỏi: "Cậu còn giận à? A, đột nhiên tôi cảm thấy chân yếu quá, không đi được rồi...... Hàn Húc, cậu cõng tôi được không?"
Hàn Húc dừng lại chân, quay đầu nhìn lại, liền thấy Việt Khê mím môi nhìn cậu cười.
"Lên đi!" Hàn Húc Bất đắc dĩ cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Việt Khê nhào lên lưng cậu, cười nói: "Tôi biết mà, cậu mềm lòng."
Hàn Húc nhếch môi, cũng không phải đối với ai cậu cũng mềm lòng.
"Hàn Húc, vai cậu thật rộng...... Có phải đây là cảm giác bờ vai của bố không?"
"......"
"Ha ha, cậu lại giận à?"
"......"
*
Tuy Bành Duệ Chi bị Việt Khê đưa đến địa phủ, nhưng sự việc nhà họ Thẩm cùng nhà họ Bành còn chưa kết thúc. Nhà họ Thẩm cũng không dễ dây vào, họ đem những việc Nhà họ Bành làm nói cho giới truyền thông. Toàn bộ thành phố A đều biết, Bành phu nhân thế mà lại muốn tổ chức đám cưới âm cho đứa con trai đã chết của mình, hơn nữa đối tượng còn là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm.
Lần này, toàn bộ thành phố A rất náo nhiệt, rất nhiều người thảo luận về việc này. Ai cũng âm thầm nói một tiếng, xã hội thượng lưu thật đúng là biết cách chơi lớn. Mà nửa tháng sau, Việt Khê lại thấy tin tức Nhà họ Bành trên thời sự.
Họ đưa tin, Bành phu nhân bởi vì đứa con trai thứ ba qua đời mà đau buồn quá độ, thần kinh không ổn đinh, Bành tiên sinh bất đắc dĩ phải đưa bà vào bệnh viện tâm thần tốt nhất thành phố A để chữa bệnh.
Bành phu nhân là con gái duy nhất của Nhà họ Bành, sau khi bà chết, toàn bộ Nhà họ Bành tất nhiên rơi vào trong tay Bành Lập Nhân - chồng của bà ta. Tốc độ của Bành Lập Nhân rất nhanh, hoàn toàn thu công ty nhà họ Bành vào trong tay. Dưới sự quản lý của ông ta, giá cổ phiếu công ty nhà họ Bành tuy hơi giảm, nhưng rất nhanh đã ổn định lại.
Thủ đoạn quyết đoán mạnh mẽ như vậy, khiến rất nhiều người trong thành phố A âm thầm líu lưỡi.
Thủ đoạn của Bành Lập Nhân thật cao tay, cứ đường hoàng đưa người nhà họ Bành vào bệnh viện tâm thần, trước đây bản thân là người ở rể, giờ ngược lại đã thành tổng giám đốc Bành thị. Trong lòng mọi người đều rõ, rốt cuộc Bành phu nhân kia có bị bệnh tâm thần hay không còn khó nói. Nhưng bọn họ rất rõ ràng rằng cái nhà họ Bành này tuy rằng mang họ Bành, nhưng đã không phải nhà họ Bành lúc trước.
Tốt xấu gì cũng là vợ chồng mấy chục năm, cứ đưa vợ mình vào bệnh viện tâm thần như vậy, thủ đoạn này thật sự tàn nhẫn!
Tuy nhiên vào lúc này, Bành Duệ Chi đã tỉnh táo lại sau khi bị Đầu Trâu Mặt Ngựa kéo vào địa phủ từ giữa hỗn độn. Gương mặt phóng đại của Đầu Trâu ghé sát vào trước mặt Bành Duệ Chi, đôi mắt to nhìn anh ta chằm chằm.
Đồng tử Bành Duệ Chi đột nhiên co rút.
Đầu Trâu ngẩng đầu lên, cầm một quyển sách nhỏ trong tay, mở miệng nói: "Bành Duệ Chi, thành phố A, chết ngày 18 tháng 5 năm 2018, hưởng thọ 28 tuổi...... Lúc còn sống làm nhiều việc ác, ỷ mạnh hiếp yếu, thậm chí hại chết mạng người, vào địa ngục nên chịu hình phạt lột da rút gân!"
Nghe vậy, sắc mặt Bành Duệ Chi thay đổi, anh ta lớn tiếng nói: "Lột da rút gân...... Tôi không muốn, Hồng đạo trưởng đâu, Hồng đạo trưởng đâu?"
Anh ta đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Mặt Ngựa cười khà khà một tiếng, xiềng xích đen nhánh trong tay vung về phía trước, trực tiếp trói chặt eo Bành Duệ Chi, rồi kéo người trở về.
"Lột da rút gân, đi thôi!"
Đầu Trâu Mặt Ngựa mang theo hồn phách của anh ta đi vào trong, đầu trâu sờ sờ cái mũi to của mình, lẩm bẩm nói: "Mặt Mgựa à, hôm nay, sao tôi thấy cô gái kia hơi kỳ quái? Có loại cảm giác quen thuộc nhưng rất khủng bố, cô ấy rốt cuộc là ai, có muốn đi hỏi phán quan một chút không?"
Mặt ngựa nghiêm mặt nói: "Quan tâm cô ta là người nào làm gì, dù sao chúng ta không nên trêu vào cô ta là được rồi...... Còn có người con trai bên cạnh cô gái kia, anh cũng không nên đắc tội với người ta."
Đầu Trâu cười hì hì, nói: "Không đâu, tôi đâu có ngu."
Mặt Ngựa: "...... Vậy con mẹ nó lần sau cấm anh câu sai hồn người khác, mỗi lần ông đây đều phải đi giải quyết hậu quả cho anh!"
Đầu Trâu nói: "Nhưng Mặt Ngựa anh đâu phải là bố của tôi, đồ mặt ngựa nhà anh sao có thể sinh ra con đầu trâu được."
Mặt Ngựa: "......!
Tôi khổ quá mà!
*
—— Tôi phát hiện vợ của tôi có thể không phải người! Nói đúng hơn, tôi cảm thấy, phía sau lớp da đó tồn tại một thứ không biết là yêu ma hay quỷ quái!
Dòng chữ ký tên kéo dài một vệt trên laptop. Dưới ánh đèn, nét mặt Khương Xuyên hơi nặng nề, trong mắt đầy phiền muộn.
Một cánh tay trắng nõn duỗi ra ôm lấy cổ Khương Xuyên, anh ta đóng laptop lại, đầu tóc ướt nhỏ nước rơi vào cổ, anh ta nhịn không được cười nói: "Sao lại không sấy tóc?"
Liễu Doanh bĩu môi, làm nũng nói: "Em không thích dùng máy sấy, nóng hầm hập, không thoải mái."
Khương Xuyên thở dài, để cô ngồi xuống ghế, tự mình đi lấy khăn khô ra, vừa xoa tóc cô vừa nói: "Anh thấy em lười thì có, chờ tóc khô rồi hãy, cẩn thận kẻo bị đau đầu."
Liễu Doanh cười tủm tỉm nói: "Không phải có anh ở đây sao, anh sẽ lau tóc cho em mà."
Khương Xuyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Em đó......"
Liễu Doanh xoay người lại dựa vào người anh, không nỡ rời xa mà cọ cọ, nói: "Khương Xuyên, em thật sự rất thích anh."
Khương Xuyên rũ mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt rạng rỡ của cô, hơi thẫn thờ, nụ cười nơi khóe miệng dần tắt.
Ngày thứ hai, Khương Xuyên vừa kết thúc một ca phẫu thuật, ngay khi bước ra liền bắt gặp ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị của đồng nghiệp.
Người đó dùng khuỷu tay chọc chọc ngực anh, mờ ám nói: "Trách không được cậu nhìn không vừa mắt người đẹp bệnh viện chúng ta, hóa ra em dâu xinh đẹp như thế, thật đúng là may mắn."
"Trước kia cậu nói cậu kết hôn rồi, chúng tôi còn không tin. Việc này cũng không thể trách tôi chúng tôi. Nhiều năm như thế mà chưa có ai trong chúng tôi gặp được em dâu...... Hiện giờ gặp rồi, bảo sao cậu giấu kĩ thế, em dâu đúng là người đẹp!"
Vẻ mặt Khương Xuyên đầy nghi hoặc, đến lúc vào văn phòng, anh ta liền hiểu phản ứng của những người đó.
"Doanh Doanh? Sao em lại tới đây?"
Đồng nghiệp ở phía sau cười hì hì nói: "Thảo nào anh Khương không cho chúng ta thấy chị dâu. Chị dâu xinh đẹp như vậy, nếu là tôi thì tôi cũng giấu kĩ."
Khương Xuyên ngượng ngùng cười một chút, tuy rằng đã kết hôn với Liễu Doanh nhiều năm nhưng từ trước đến nay Liễu Doanh không có hứng thú với công việc của anh ta. Hơn nữa công việc của cô cũng bận rộn, hai người đều như vậy nên bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Khương Xuyên cũng không phải chưa từng đề cập để cô gặp đồng nghiệp của mình nhưng đều bị cô từ chối. Do đó suốt nhiều năm, trong bệnh viện không có mấy người từng nhìn thấy Liễu Doanh.
"Được rồi được rồi, các cậu mau đi ra đi!" Khương Xuyên bất đắc dĩ đẩy đồng nghiệp đi, bắt gặp ánh mắt chọc ghẹo của mọi người, anh ta dứt khoát đóng cửa văn phòng lại, miễn cho bọn họ ở bên ngoài nhìn ngang ngó dọc.
Liễu Doanh ngồi ở trên ghế làm việc của anh, quay đầu lại. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, tóc uốn sóng, tôn lên làn da trắng, nhìn giống như một viên ngọc tỏa ánh sáng rực rỡ, đẹp không tả nổi.
"Không phải tối hôm qua anh nói đồ ăn bệnh viện không ngon sao? Đúng lúc hôm nay không có việc gì nên em làm cơm trưa đưa đến đây cho anh." Liễu Doanh đứng dậy, xoay một vòng ở trước mặt anh, hỏi: "Thế nào, có đẹp không? Em mua quần áo mới, còn làm tóc mới nữa, mọi người đều nói rất đẹp."
"Đẹp lắm!" Khương Xuyên thật lòng khen ngợi, anh ta nhìn hộp đồ ăn, ánh mắt hơi trầm xuống, ngoài miệng lại vẫn cười nói: "Không phải em nói không biết nấu nướng sao? Thường ngày đến cửa phòng bếp cũng không muốn vào, sao hôm nay lại muốn nấu cơm vậy?"
"Em không biết nấu ăn sao......" Cô mặt lộ vẻ mờ mịt, giống như không biết bản thân có biết nấu ăn không. Cô mím môi cười một chút, nói: "Chẳng qua em làm theo công thức nấu ăn, chắc sẽ không khó ăn đâu nhỉ?"
Khương Xuyên mở hộp đồ ăn ra, bên trong là ba món mặn một phần canh, nhìn có vẻ không đến nỗi.
Đến khi anh ta nếm thử một miếng, Liễu Doanh đã gấp không chờ nổi hỏi: "Thế nào, ngon không anh? Có hợp khẩu vị của anh không?"
Khương Xuyên gật đầu, nói: "Ngon lắm, còn ngon hơn đầu bếp khách sạn làm!"
Liễu Doanh lập tức cười, nói: "Vậy là tốt rồi, em đặc biệt làm những món anh thích ăn nhất đấy."
Sau khi Khương Xuyên ăn xong, anh hỏi: "Buổi chiều em không có việc gì sao?"
Liễu Doanh nghiêng đầu nói: "Không có việc gì, công việc trên tay đều làm xong hết rồi, em sẽ nghỉ ngơi mấy ngày...... Buổi chiều anh còn có việc nên không cần phải để ý đến em đâu, tự em đi dạo quanh bệnh viện là được."
Khương Xuyên gật đầu.
Cho nên đến buổi chiều, lúc Khương Xuyên đang làm việc, anh ta đứng ở trước cửa sổ là có thể thấy Liễu Doanh ngồi ở vườn hoa phía dưới, bên người có nhiều đứa bé vây quanh. Cô lấy một ít cành liễu cùng hoa tươi giúp bọn nhỏ bện vòng hoa. Một vòng hoa rất đẹp được bện ra dưới đôi tay cực kì khéo léo, bọn nhỏ vui thích hoan hô.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Xuyên khôngkhoir mỉm cười, nhưng rất nhanh sau đó, không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười lại biến mất.
Đến tối, Liễu Doanh đề nghị đi tiệm cơm Tây ăn bò bít tết, cô giống như cô gái nhỏ tràn ngập tâm thiếu nữ, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta đi ăn bữa tối dưới ánh nến, còn gọi một người kéo đàn violon ở một bên, không khí nhất định rất tốt."
Lúc chọn món, Khương Xuyên gọi bò bít tết bảy phần chín, còn Liễu Doanh thì gọi ba phần chín.
Bò bít tết ba phần chín còn tơ máu, Liễu Doanh nhẹ nhàng cắt một miếng nhỏ bò bít tết, dùng nĩa bỏ vào trong miệng, sau đó mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Nhìn hàm răng trắng như tuyết của cô cắn lên miếng thịt bò dính tơ máu, không hiểu sao Khương Xuyên đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.
——
"...... Vợ của tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, cô ấy độc lập tự chủ, cô ấy cho rằng phụ nữ không nhất thiết phải quanh quẩn giữa việc nhà cùng phòng bếp. Cô sẽ không xuống bếp, tay cũng không khéo léo, chuyện cô ây giỏi nhất đó là công việc......"
"Cô ấy cũng không thích bệnh viện, cô ấy từng nói ghét mùi bệnh viện, ngay cả tôi...... Cô ấy cũng cảm thấy phiền phức."
Cho nên, người vợ trước mắt anh, rốt cuộc là ai?
Khương Xuyên thật sự mờ mịt, thậm chí sợ hãi, đó là nỗi sợ đối với sự vật mà mình không biết.
Nếu người phụ nữ trước mắt này không phải vợ anh, mà là yêu ma quỷ quái, vậy người vợ thực sự của anh ta ở đâu?
Có phải cô ấy đã bị giết hại rồi không?
Điểm này, Khương Xuyên không rõ ràng lắm.
Anh ta đi đến mép giường, nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon lành, nhịn không được duỗi tay chạm vào gương mặt cô. Cảm xúc trong tay mịn màng ấm áp, giống như người phụ nữ trước mắt, không có chút tính công kích nào.
Cô ấy cho rằng mình che dấu rất tốt sao?
Không phải!
Cô ấy hoàn toàn khác với vợ mình. Vợ mình mạnh mẽ tự chủ, không có cảm xúc gì với mình. Nhưng người trước mắt này lại khác hoàn toàn, cô ấy xinh đẹp mà mảnh mai, giống như tơ hồng vàng, bám vào chính mình, làm người ta nhịn không được mủi lòng mà yêu thương cô.
(Tơ hồng vàng (Cuscuta chinensis) là một loài trong.)
Nhưng dù cô ấy có tốt như thế nào thì cũng không phải vợ mình!
Ai biết được dưới lớp da này là thứ gì chứ?
Nhớ lại hôm nay ở siêu thị Liễu Doanh nhìn máu heo lộ ra dáng vẻ thèm ăn, Khương Xuyên nhịn không được rùng mình.
*
Kỳ thi cuối kỳ sắp bắt đầu, bầu không khí ở trường học cũng trở nên khẩn trương nhộn nhịp. Nhưng là học sinh lớp 12, đám người Việt Khê nghỉ đông cũng không quá dài, sang năm mới không mấy ngày đã phải đi học lại.
Với tư cách là học sinh trung học, tuy thành tích không tốt lắm, nhưng Việt Khê vẫn nỗ lực học tập, ít nhất lúc đi học chăm chỉ nghe giảng, không có trực tiếp ghé vào bàn bắt đầu ngủ. Đây cũng là hết cách, nếu cô muốn vào đại học, phải nỗ lực học tập. Bởi vì dù trở thành thiên sư, đại học có thể được đặc quyền, nhưng vẫn có yêu cầu về mặt điểm số.
Việt Khê ghé vào trên bàn, lẩm bẩm nói: "Lúc thi đại học, tôi có thể để nữ quỷ học giỏi làm bài giúp tôi không..."
Hàn Húc tiện tay dùng bút mực đỏ sửa lại bài thi của cô, cười tủm tỉm nói: "Sư phụ, nếu cô làm như vậy, chính là gian lận đó."
Việt Khê lẩm bẩm nói: "...... Tôi thuận miệng nói mà thôi." Cô mới không làm như vậy.
Hà Kiến Nhất cầm hai ly trà sữa vọt vào phòng học, dọc theo đường đi quen cửa quen nẻo, không biết còn tưởng rằng cậu học ở lớp này.
"Đại ca, sư phụ, trà sữa đây...... Tôi đặc biệt nhờ em gái thêm nhiều thạch cùng trân châu đó!"
Việt Khê nói cảm ơn, Hà Kiến Nhất tỏ vẻ không cần khách khí, cậu đặt mông ngồi trên băng ghế, đem ống hút cắm vào ly, uống một ngụm to, lúc này mới mở miệng nói: "Gần đây cổng trường có một gian hàng nhỏ bán đồ trang sức, đặc biệt được các cô gái yêu thích, buôn bán tấp nập tới nỗi chặn cả đường mua trà sữa. Đồ trang sức kia nghe nói gì mà thu hút đào hoa...... Những lời không khoa học này mà mấy cô gái kia cũng tin."
"Gian hàng nhỏ chỗ cổng trường? Tôi biết, lớp chúng tôi có vài người đi mua, nghe nói rất hữu dụng đấy, vài bạn học nữ cùng bạn nam mình thích đã thành đôi rồi." Triệu Lộ Một nghe thấy đề tài này lập tức hứng thú bừng bừng mở miệng nói.
Nghe vậy, trong đầu Việt Khê chỉ có một ý nghĩ, nói: "Đây là yêu sớm đó, tôi có nên báo cho thầy Chu không."
Triệu Lộ: "......"
Hà Kiến Nhất hỏi: "Sư phụ, đồ vật thu hút đào hoa kia, thật sự tồn tại sao?"
Việt Khê hút một ngụm trà sữa, trà sữa nóng hầm hập uống vào bụng, cảm giác cả người đều thoải mái ấm áp, cô cầm trà sữa nói: "Thu hút đào hoa...... Thứ này thật sự có, nhưng không giống như những gì cậu nghĩ đâu, loại đồ vật này giúp tăng ấn tượng người khác phái đối với cậu. Cho nên, sau khi dùng, người cậu thích tự nhiên sẽ càng thích cậu, cũng phát hiện ra ưu điểm của cậu. Dù vậy, mặc kệ thứ gì, đều không thể vô duyên vô cớ làm một người thích cậu. Nếu thực sự có vật như vậy, nhất định là vật tà, mê hoặc tâm trí đối phương."
Đám người Triệu Lộ nghe được thì không khỏi sửng sốt, cuối cùng nhịn không được âm thầm gật đầu.
Buổi chiều tan học, Việt Khê nhìn tiết trời âm u, bọc mình trong lớp áo, lẩm bẩm nói: "Có vẻ trời sắp mưa rồi."
Đến khi tới cửa nhà, lúc cô mở cửa, có người ở sau lưng kêu một tiếng: "Việt tiểu thư."
Việt Khê xoay người lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt mình, thần sắc đối phương có chút mệt mỏi, trông dáng vẻ nhiều phiền muộn.
Khương Xuyên tự giới thiệu nói: "Việt tiểu thư, chúng ta đã từng gặp, cô còn nhớ không? Tôi là Khương Xuyên, bác sĩ của Thẩm Niệm Y tiểu thư."
"À......" Nét mặt Việt Khê bừng tỉnh, cô chỉ vào anh ta nói: "Tôi nhớ rõ anh, anh là bác sĩ, người không tin mê tín dị đoan."
Khương Xuyên: "......"
Anh ta xấu hổ cười cười.
Việt Khê mở cửa mời người vào, rót cho anh ta một chén trà nóng, nói: "Anh nói, anh nghi ngờ vợ mình bị yêu ma quỷ quái bám vào người?"
Khương Xuyên cười khổ gật gật đầu, ngón tay vuốt ve chén trà, nhẹ giọng nói: "Cô ấy hoàn toàn khác trước kia, giống như hai người khác nhau...... Hiện tại cô ấy càng ngày càng thích ăn đồ sống, thịt heo sống còn cả bò bít tết sống. Tôi vừa nghĩ tới liền cảm thấy buồn nôn. Tôi không khỏi suy nghĩ, có phải đến một ngày nào đó lúc cô ấy thèm ngay cả tôi cô ấy cũng có thể ăn luôn không."
Người bên gối mình mỗi đêm không biết là thứ gì. Loại sợ hãi này làm anh ta khó ngủ suốt đêm.
"Thay đổi như vậy là từ khi nào?" Việt Khê ngẫm nghĩ hỏi.
Khương Xuyên nhớ lại, nói: "Là tháng 9 năm ngoái...... Khi đó, cô ấy nghiệp đi du lịch cùng các đồng, không cẩn thận gặp tai nạn ở trên núi, hôn mê hai tháng mới tỉnh. Lúc tỉnh lại, tôi đã phát hiện có chút không đúng rồi. Nhưng tôi cho rằng đây là bởi vì tai nạn nên cô ấy mới thay đổi như vậy. Tuy nhiên, dần dần tôi phát hiện sự tình càng ngày càng không thích hợp. Cô ấy của hiện tại cùng cô ấy của trước kia hoàn toàn là hai người khác. Tôi rất sợ, không biết nên làm gì bây giờ."
Nghe anh ta nói xong, Việt Khê chần chờ nói: "Nghe cách anh nói, vợ của anh quả thực giống như bị tà vật gì đó bám vào người. Dẫu vậy, việc này cũng chưa chắc chắn, tình huống cụ thể vẫn nên để tôi gặp cô ấy mới biết được."
Khương Xuyên gật gật đầu, cười khổ nói: "Tôi hiểu, nếu có thể, tôi cũng hy vọng tất cả đều do tôi lo lắng nhiều...... Vợ của tôi, chỉ thay đổi tính cách, mà không phải bị thứ gì chiếm lấy."
Thật ra ban đầu anh ta căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Tuy rằng việc này kỳ quái nhưng cũng không nghĩ theo hướng yêu ma quỷ quái. Nhưng lần trước Thẩm Niệm Y nằm viện, anh ta nghe được lời của đám người Việt Khê, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Việt tiểu thư, sự tình là như vậy, vợ của tôi...... cô ấy vẫn còn sống phải không?" Khương Xuyên nhịn không được hỏi.
Việt Khê dừng một chút, nói: "Không nói rõ được, có khả năng còn sống nhưng khả năng rất lớn đã chết. Khương tiên sinh, anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Cả người Khương Xuyên chấn động, hốc mắt nháy mắt liền đỏ.
Anh ta cùng Liễu Doanh, thật ra hai người quen biết là do đi xem mắt, không có tình cảm sâu đậm, bởi vì cảm thấy thích hợp nên ở bên nhau. Sau khi cưới, hai người cũng không thân mật, anh ta làm tốt trách nhiệm người chồng, Liễu Doanh cũng làm tốt bổn phận người vợ. Hai người giống như bạn bè, khách khí nhưng không thân thiết.
Tuy ở chung như vậy, hai người bọn họ cũng không có cái gì không vừa lòng. Khoảng cách không nóng không lạnh như vậy, bọn họ đều cảm thấy rất thoải mái. Cả hai người vốn dĩ không phải kiểu người sống tình cảm.
Có điều, tốt xấu gì cũng ở chung lâu như vậy, Khương Xuyên vẫn có chút tình cảm với Liễu Doanh. Lúc nghe Việt Khê nói cô ấy có khả năng đã chết, anh không khỏi có chút đau lòng.
"Tìm một cơ hội, tôi sẽ đến nhà anh, tốt nhất là lúc vợ anh không ở nhà. Nếu là có thứ gì không tốt, trong nhà sẽ có dấu vết." Việt Khê mỉm cười, giải thích nói: "Nếu vợ anh đúng là bị thứ gì bám vào thì còn dễ xử lý. Nếu như không, tôi bất cẩn can thiệp vào, có khả năng sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng hai người."
Khương Xuyên gật đầu, đứng dậy, nói: "Tôi hiểu, cảm ơn cô, Việt tiểu thư. Tôi lưu lại số điện thoại của cô, nếu vợ tôi không ở nhà, tôi sẽ gọi điện thoại báo cô đến."
Lúc về, bên ngoài đã bắt đầu mưa. Mùa đông mưa rơi trên người, lạnh đến thấu xương. Khương Xuyên đứng ở trạm tàu điện ngầm, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiêu điều.
Bởi vì trời mưa, bên ngoài cũng không thấy người nào đi lại. Phía xa, anh ta thấy một bóng người cầm cây dù lớn, lảo đảo từ con phố đối diện đi tới. Dáng người cô tuy cao gầy nhưng rất mảnh khảnh. Cơn gió thổi qua như có thể thổi cả người cô đi.
"Khương Xuyên!" Trong màn mưa, người đó vừa nhấc ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Xuyên đứng ở cửa tàu điện ngầm, nụ cười lập tức xuất hiện trên khuôn mặt, cô vội vàng bước nhỏ chạy tới.
Cô từ xa đến gần, Khương Xuyên ngơ ngác nhìn cô, ngốc ngốc hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Liễu Doanh vừa duỗi tay xoa nước mưa trên mặt mình vừa nói: "Bên ngoài mưa to, em nhớ hôm nay anh ra cửa không mang dù nên em đưa dù tới cho anh."
"Trước cửa tàu điện ngầm có bán dù, sao anh có thể không có dù chứ?" Khương Xuyên nói.
Liễu Doanh ngượng ngùng nói: "...... Em quên mất."
Khương Xuyên đột nhiên duỗi tay ôm cô vào ngực, giờ khắc này, anh ta không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng.
Nếu, nếu cô không phải tà vật thì thật tốt.
Trong lòng anh ta có hy vọng nhỏ nhoi rằng mọi việc đều do anh ta suy nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.