Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 86:




Edit: Xoài
Mấy người Việt Khê hỏi thông tin từ quầy lễ tân, biết những bệnh nhân mắc bệnh thèm en đều được đưa đến tầng sáu khu nội trú tòa B, là tầng cao nhất của bệnh viện.
Lễ tân nhìn bọn họ, tốt bụng nhắc nhở: “Các em đến thăm người thân nằm viện phải không? Nhớ cẩn thận đấy, những người mắc bệnh đói rất kỳ lạ, các em nên cách bọn họ xa một chút, các bác sĩ đều đau đầu vì căn bệnh này.”
Mấy người Việt Khê hơi bối rối khi nghe những lời này. Khi họ đến tầng sáu tòa B, thang máy vừa mở ra thì một người có khuôn mặt dữ tợn, trông không bình thường, hét lên lao tới. Việt Khê giật mình, nhấc chân đá một cước theo bản năng.
Một bóng người bay ra khỏi thang máy, trực tiếp đập vào tường, ngất xỉu.
Việt Khê vỗ ngực, nói: “Đột nhiên có một người vọt tới làm mình sợ chết khiếp.”
Nhóm bác sĩ đến sau thấy cảnh này: “……”
Y tá kéo người nằm trên mặt đất lên, người nọ bị đập vào tường, lập tức hôn mê bất tỉnh, tay chân người kia lộ ra ngoài gầy đến nỗi không còn hình dạng, sắc mặt càng xanh xao trắng bệch, thân hình mảnh dẻ. Chợt nhìn lại, tình trạng này thật sự đáng sợ.
Một bác sĩ đi tới, nhìn đám người Việt Khê, hỏi: “Các em đến thăm người bệnh sao?”
Mấy người Việt Khê nhìn nhau, không đỏ mặt không thở mạnh gật gật đầu.
Bác sĩ nhíu mày, nói: “Hiện tại bệnh viện cấm thăm bệnh, đặc biệt là bệnh nhân mắc bệnh thèm ăn, các em về đi.”
“Cấm thăm bệnh? Nhưng vừa rồi quầy lễ tân không nói như vậy.”
“Quy định vừa mới tuyên bố, bắt đầu thực hiện kể từ bây giờ. Chao ôi, các em cũng đừng tức giận, chúng tôi cũng vì tốt cho các em thôi. Các bệnh nhân mắc bệnh thèm ăn rất nóng nảy và hung hăng ghê lắm.”
Đang nói, một y tá ở đằng kia vội vã chạy từ chỗ ngoặt tới với vẻ mặt lo lắng, lớn tiếng nói: “Bác sĩ Hoàng, bệnh nhân giường 23 xảy ra chuyện……”
Nghe vậy, bác sĩ Hoàng thay đổi nét mặt, cũng không để ý đến đám người Việt Khê nữa, trực tiếp xoay người đi vào trong, vừa đi vừa hỏi y tá: “Xảy ra chuyện gì?”
Y tá trả lời nói: “Vừa rồi chúng tôi tiêm glucose cho bệnh nhân giường 23, không ngờ cô ấy đột nhiên vùng ra khỏi dây thừng…… Cô ấy rất khỏe, chúng tôi không thể giữ được.”
Hành lang bên kia truyền đến tiếng ồn ào náo động. Lúc mấy người Việt Khê chạy đến thì thấy một người phụ nữ gầy gò tóc tai bù xù đứng trong phòng bệnh, cô ta cắn chính cổ tay của mình, như thể không thấy đau đớn chút nào. Cổ tay bị cắn đến chảy máu, cô ta cũng hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Khi nhìn thấy mọi người, cô ta vừa cắn cổ tay mình, vừa nói: “Đói quá, đói quá, tôi đói quá…… Tôi muốn ăn gà rán, đưa gà rán cho tôi! Gà rán!”
Vừa nói, cô ta duỗi tay cào cổ mình, khuôn mặt lộ ra sự đau đớn không thể chịu đựng nổi, giống như đói khát tới cực điểm, đã không thể khống chế được nữa.
“Ầm!”
Một chiếc bình hoa trên bàn rơi xuống đất, hoa bách hợp bên trong rơi trên mặt đất. Người phụ nữ quay đầu lại, hai mắt lập tức sáng lên. Cô ta xông tới, cầm hoa trên mặt đất nhét vào miệng, thậm chí mảnh vỡ thủy tinh cùng nhét vào trong.
“Cái đó không ăn được!”
Các y tá vội giữ cô ta lại, nhưng cô ta khỏe đến nỗi bảy tám người cũng không thể giữ được. Ngay cả khi bị kìm kẹp, cô ta cũng trừng hai mắt đỏ sậm, hết sức ngoan cố nhét hoa và mảnh vụn bình hoa vào miệng mình. Người thường sao có thể nhai được mảnh thủy tinh, ngay sau đó mọi người thấy cô bắt đầu ho khan, phun ra mảnh thủy tinh dính máu.
Việt Khê nhíu mày, lập tức chen vào, duỗi tay bắt lấy bàn tay của người phụ nữ một cách gọn và lưu loát rồi đè cô ta xuống đất.
Người phụ nữ nức nở giãy giụa, nhưng ở dưới tay Việt Khê cô ta không thể động đậy được, giống như cá thiếu nước, vặn vẹo cơ thể một cách yếu ớt.
“Thuốc an thần!”
Bác sĩ Hoàng thấy vậy thì la lớn, một người từ bên cạnh lập tức đưa ống tiêm ra, anh ta tiêm thuốc an thần vào cơ thể người phụ nữ.
“Hừ hừ hừ!”
Thuốc an thần có tác dụng, người phụ nữ yếu ớt nằm trên mặt đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, trông rất uể oải, nhưng đôi mắt cô đỏ thẫm, dường như rất phấn khích.
“Mau, đưa đến phòng cấp cứu!” Một đám người đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức cực kì rợn người.
“Thật đáng sợ……”
Từ Vi bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, nhích lại gần bên người Việt Khê theo bản năng, thấy vẻ mặt điềm tĩnh và thờ ơ của cô, Từ Vi đột nhiên cảm thấy an tâm thêm vài phần.
Có Việt Khê ở đây, chắc chắn không có chuyện gì!
Y tá ở lại chú ý tới bọn họ, hỏi: “Các em có phải là người nhà người bệnh không?”
Hàn Húc mỉm cười, đó là một nụ cười rất bình yên và ấm áp, cậu nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi có người thân bị bệnh nằm viện, chúng tôi tới đây thăm…… Những người mắc bệnh đói đều như vậy sao? Nhìn cũng thật đáng sợ.”
Y tá thở dài, nói: “Cũng không phải, có trường hợp nghiêm trọng hơn. Ngày hôm qua còn có người ôm cái bàn gỗ gặm, giống như bị điên, vẫn luôn la hét muốn ăn gà rán. Hơn nữa khuynh hướng bạo lực của bệnh nhân cũng trầm trọng hơn, gây thiệt hại nhiều hơn. Rõ ràng thân hình gầy thế kia nhưng sức lực rất lớn. Chúng tôi cũng không dám cho bọn họ ăn, càng không dám thả bọn họ ra, mỗi ngày đều trói bọn họ trên giường bệnh, tiêm đường glucose cho họ, duy trì sự trao đổi chất cơ bản. Nhưng ngay cả như vậy, như cô cậu vừa thấy đấy, bọn họ vẫn khỏe đến mức một khi thoát ra, chúng tôi mất nửa ngày cũng không thể khống chế được. “
“Thật sự vất vả cho các chị, những bệnh nhân này cũng thật đáng thương……”
Y tá thấy ánh mắt nhân từ của Hàn Húc, ngược lại còn chuyển qua an ủi cậu, nói: “Không sao, dù gì tôi cũng quen rồi.”
Mấy người ra khỏi phòng bệnh, Hàn Húc hỏi: “Sư phụ, cô nghĩ gì về căn bệnh này?”
Việt Khê nói: “Không phải quỷ đói làm loạn, dáng vẻ của họ trông như bị trúng cổ. Tôi nhớ rõ có một loại cổ trùng tên là Kim Ngân Cổ. Kim cổ là mẫu cổ, Ngân cổ là tử cổ, mẫu cổ chỉ có một con, còn tử cổ có hàng ngàn con. Quan trọng nhất chính là tử cổ khi gặp thời tiết ấm áp sẽ phát triển nhanh chóng. Mà người trúng tử cổ sẽ cảm thấy đói khát khó chịu, dù ăn cái gì cũng không thấy no. Thứ duy nhất có thể làm cho bọn họ cảm giác thỏa mãn chỉ có nước bọt của mẫu cổ.”
Cô quay đầu lại, qua cửa sổ phòng bệnh có thể thấy những người bị trói bên trong, mặt bọn họ dữ tợn, miệng chửi rủa, hai mắt đỏ sậm. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cơ thể bọn họ đã trở nên cực kỳ gầy gò.
Sắc mặt Việt Khê rất nghiêm túc, cô nhẹ giọng nói: “Điều quan trọng nhất là một khi tử cổ ở quá xa mẫu cổ, không cảm nhận được hơi thở của mẫu cổ, bọn chúng sẽ phát điên. Đến lúc đó, người trúng tử cổ sẽ cảm thấy vô cùng đói, bọn họ sẽ ăn rất nhiều thứ. Nhưng một khi bọn họ ngừng ăn, tử cổ sẽ mất đi lý trí, coi người trúng cổ thành thức ăn.”
Nếu điều này vẫn tiếp tục như vậy, nội tạng sẽ bị tử cổ ăn hết. Đến lúc đó, những bệnh nhân kia chỉ còn con đường chết.
“Loại Kim Ngân cổ này còn có một đặc tính, đó chính là sinh sản…… Đối với chúng, cơ thể con người là nơi sinh sản tốt nhất. Nói cách khác, bên trong cơ thể tất cả những người mắc bệnh đói đều có thể có hàng ngàn hoặc thậm chí hàng chục ngàn trứng Kim Ngân cổ, lặng lẽ chờ ngày nở.” Hàn Húc mở miệng nói.
Việt Khê thực sự không biết điều này, cô chưa từng tận mắt thấy Kim Ngân cổ, những chuyện có liên quan đến chúng đều là ông nội kể cho cô. Cô nhớ rõ khi đó ông nội nói, ông gặp được Kim Ngân cổ trong một ngôi làng, toàn bộ dân làng đều nuôi Kim Ngân cổ, bất kể người lớn hay trẻ con. Kim Ngân cổ có trong nguồn nước của ngôi làng nên khi bọn họ uống nước dĩ nhiên liền trúng Kim Ngân cổ.
“Cuối cùng, tử cổ sẽ nở ra trong cơ thể người, bọn chúng sẽ gặm hết những thứ có thể ăn trong đó, sau đó lột xác lớn lên. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ xâm nhập vào cơ thể người trúng cổ và ăn máu thịt của họ, cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương khô……” Hàn Húc nhẹ giọng nói, dù giọng điệu vẫn điềm đạm vô hại nhưng nội dung bên trong khiến da đầu người ta tê dại.
“Đại ca, lời cậu nói thật rợn người.” Hà Kiến Nhất lẩm bẩm nói, ngó trái ngó phải, sợ có con trùng xuất hiện ở đâu đó.
Việt Khê suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi y tá kia có nói chỉ tiêm glucose vào bệnh nhân mà không cho ăn. Dưới tình huống như vậy, cổ trùng trong cơ thể của người trúng cổ sẽ dễ bị kích thích hơn. Những trứng trùng đó khả năng cao sẽ nở sớm hơn. “
Hàn Húc thản nhiên nói: “Đáng sợ nhất chính là nếu như muốn lấy cổ trùng bên trong ra, việc này ngược lại sẽ kích thích cổ trùng điên cuồng. Khi đó trứng trùng sẽ trực tiếp tự nổ, người bệnh khó mà qua khỏi. Có lẽ các bác sĩ đã phát hiện cổ trùng trong cơ thể bệnh nhân, thậm chí đã cố gắng lấy nó ra, nhưng cuối cùng lại thất bại.”
“Lấy cũng không lấy ra được, nói cách khác có phải những người này vô phương cứu chữa? Không phải họ quá đáng thương sao?” Từ Vi nhỏ giọng hỏi.
Việt Khê suy nghĩ nói: “Cũng không phải là không có cách, chỉ là hiện tại có quá nhiều người trúng cổ, muốn lấy toàn bộ cổ trùng trong cơ thể bọn họ ra là một việc rất rắc rối, hoàn toàn làm ơn mắc oán.”
Mấy người đang bàn với nhau thì phía sau đột nhiên có người mở miệng nói: “Chỉ cần trả tiền cho cô, cô sẽ giúp chứ? Tôi, tôi sẽ đưa tiền cho cô, tôi có một căn nhà, còn có 150 vạn* tiền tiết kiệm, toàn bộ tôi đều đưa cho cô…… Xin cô hãy lấy cứu chồng và con trai tôi.”
*150 vạn=tầm 5 tỷ VND
Đó là một người phụ nữ với vẻ ngoài hốc hác, hai mắt sưng đỏ, dưới mắt có một quầng thâm đen, dường như cô đã không ngủ trong một thời gian dài.
Mấy người Việt Khê nhìn sang phía cầu thang, người phụ nữ này ở đâu ra vậy?
“Chồng và con trai chị cũng bị bệnh đói?” Việt Khê hỏi.
Người phụ nữ gật đầu, tuy rằng trông tiều tụy nhưng chị ta vẫn cố phấn chấn nói: “Tôi là Hà Nhược Ngư. Một tuần trước tôi phát hiện chồng và con trai vào phòng bếp lục tìm đồ ăn lúc nửa đêm …… Bác sĩ nói đây là bệnh đói, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, bác sĩ còn nói có ký sinh trùng trong cơ thể, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì. Tình trạng của chồng và con trai tôi càng ngày càng tồi tệ, tôi thật sự hết cách.”
Chị ta nhìn về phía Việt Khê, nói: “Tôi vừa rồi nghe cô cậu nói, đây là trúng cổ…… Tôi biết cô cậu có cách, xin các người cứu chồng và con trai tôi!”
Vừa nói, chị ta vừa quỳ xuống trước Việt Khê, nước mắt ngay lập tức rơi xuống. Trong khoảng thời gian này, chị ta cảm thấy nước mắt của mình đã cạn khô, lúc này chị ta cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn xin người trước mặt có thể giúp mình.
Việt Khê nghiêng đầu hỏi: “Chị không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?”
Hà Nhược Ngư cười khổ, nói: “Sợ gì chứ? Đã đến nước này, ít nhất xin sự giúp đỡ của cô cậu còn có chút hy vọng.”
Việt Khê mím môi, nói: “Chị dẫn chúng tôi đi xem chồng và con trai chị một chút đi.”
Nghe vậy, hai mắt Hà Nhược Ngư lập tức sáng lên, chị ta lau nước mắt, chỉ về hành lang bên kia, nói: “Ở bên này, mọi người đi theo tôi.”
Cả chồng và con trai của chị ta đều bị bệnh đói, họ ở trong phòng đôi một người một giường bệnh.
Mấy người Việt Khê đi vào thì thấy được người trên giường, một lớn một nhỏ, mặt mày khá giống nhau, đều là thân hình gầy như que, hai mắt đỏ đậm, trên mặt mang theo nét điên cuồng bất thường.
Nhìn thấy đám người Việt Khê, hai người trông rất tức giận, phát ra tiếng gừ gừ từ cổ họng.
Hà Nhược Ngư cáu, cầm cuốn sách trên bàn đánh vào đầu chồng mình, tức giận nói: “Hung dữ cái gì mà hung dữ, trước kia tôi đã dặn hai bố con, ăn ít thực phẩm rác thôi, hết lần này đến lần khác anh cố tình dấu tôi mang theo con đi ăn. Xem đi, ăn ăn ăn, thiếu chút nữa ăn đến mất mạng đó!”
Trong mắt người đàn ông thoáng qua nét mờ mịt, anh ta nói: “Vợ à, anh không dám……”
Mấy người Việt Khê: “……”
Không hiểu sao, nhìn thấy cảnh này mọi người nhịn không được bật cười.
Hà Nhược Ngư cười xấu hổ với mấy người Việt Khê, nói: “Nhà tôi vẫn khá nghe lời, cô Việt, cô xem bọn họ, anh ấy tuyệt đối không dám làm gì đâu.”
Mấy người Việt Khê xem như nhìn ra được người đàn ông này sợ vợ mình theo bản năng. Cho nên cho dù bị bệnh đói, vợ hơi tức giận một chút là khí thế của anh ta trở nên yếu đi.
Việt Khê đi lên phía trước. Người đàn ông rất kháng cự cô tới gần mình, tuy nhiên Hà Nhược Ngư trừng anh ta một cái, anh ta lập tức ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, nhưng cả người trông rất nôn nóng, không ngừng giãy giụa trên giường.
Ngón tay dừng ở trên cánh tay người đàn ông, Việt Khê rót vào một chút chân khí. Sau đó không bao lâu, những người khác thấy trên da thịt bóng loáng của người đàn ông đột nhiên gồ lên một hai cục mụn, rồi sau đó toàn cánh tay đều nổi mụn, chúng nhúc nhích giống như có thứ gì trong cơ thể anh ta đang chạy tán loạn.
Thấy cảnh tượng như vậy, Hà Nhược Ngư lập tức dùng tay che miệng.
Việt Khê rút tay lại, cô vừa thu tay thì động tĩnh dưới cánh tay người đàn ông nhanh chóng ngừng lại.
Hà Nhược Ngư sốt ruột hỏi: “Cô Việt, đây là……”
Việt Khê nói: “Là cổ trùng. Cổ trùng trong thân thể anh ta đã không ít, cần nhanh chóng lấy chúng ra…… Ở đây có rượu trắng không?”
Hà Nhược Ngư lắc đầu, lại vội vàng hỏi: “Cần rượu trắng sao? Giờ tôi mua ngay, chuyển phát nhanh một chốc là có.”
“Cần rất nhiều rượu trắng, tốt nhất nên có một thùng tắm, lượng rượu trắng đủ để ngâm một người. Chu sa cũng cần phải chuẩn bị, nếu có lá tre thì lấy cả lá tre nữa.
Biết được cần có những gì, Hà Nhược Ngư vội vàng đặt hàng trên mạng, chị ta cực kỳ may mắn vì bây giờ ngành logistic* đã phát triển, ngành chuyển phát nhanh cũng ăn nên làm ra, không đến một tiếng đồng hồ những đồ chị ta đặt đã được đưa đến đầy đủ.
*Ngành Logistic: một trong những ngành “dịch vụ hậu cần”, được hiểu đơn giản là quá trình chuẩn bị hàng hóa, sắp xếp, đóng gói, kẻ kí mã hiệu và bảo quản hàng hóa, vận chuyển hàng hóa ra cảng và làm thủ tục thông quan xuất khẩu hoặc nhập khẩu cho hàng.
Đổ rượu trắng vào thùng đủ chứa một người, sau đó cho người vào thùng, Việt Khê lấy chu sa ra rắc hết vào bên trong. Cô cầm một chậu sạch sẽ, bỏ lá tre vào bên trong, sau đó rót nước vào.
Thùng tắm bắt đầu bốc lên hơi nóng, người ngâm ở trong không chịu được nhiệt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, dưới da anh ta có cục mụn nổi lên, tần suất nổi mụn càng ngày càng nhiều.
Hàn Húc bưng chậu nước có lá tre đứng một bên, Việt Khê xem thời gian, thấy vừa lúc bèn kéo tay người đàn ông ra, cầm dao cắt một đường ở cổ tay của anh ta. Ngay lập tức, một dòng máu đen từ cổ tay chảy ra, loại máu này ở trạng thái đặc sệt, mang theo một mùi tanh tưởi.
Một lá bùa được ném vào rượu trắng, giống như mồi lửa, trên cánh tay người đàn ông nổi mụn càng ngày càng nhiều, tần suất cổ trùng kích động cũng càng ngày càng cao.
Đột nhiên, một con cổ trùng màu bạc từ miệng vết thương bò ra, sau đó hai rồi ba con, vô số cổ trùng bò ra, chi chít đến nỗi không biết có bao nhiêu con, toàn bộ đều bò vào chậu có lá tre mà Hàn Húc bưng.
Những con cổ trùng bò ra ngoài này cũng không động đậy, ở trong chậu ngọ ngậy, giống như uống say vậy.
Để như vậy qua nửa tiếng, không nhìn thấy cổ trùng nào bò ra nữa, Việt Khê mới xử lý miệng vết thương. Đến lúc này, không biết có phải do ảnh hưởng của hơi nóng trong thùng tắm hay không mà sắc mặt người đàn ông trông hồng hào hơn một chút.
Hà Nhược Ngư hỏi một cách không chắc chắn: “Như vậy, như vậy là ổn rồi phải không?”
Việt Khê rút ra một lá bùa, đốt nó thành tro rồi cho vào nước, để Hà Nhược Ngư đưa cho chồng mình uống, làm xong mới nói: “Việc trứng nở đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn trứng trùng……”
Thùng tắm bốc lên ngọn lửa, Hà Nhược Ngư suýt nữa kêu lên, chị ta hơi sốt ruột nói: “Này, như vậy không có việc gì sao?”
Việt Khê nói: “Không sao, hơi nóng của chu sa sẽ xâm nhập vào thân thể chồng chị, giết hết toàn bộ trứng trùng bên trong. Tôi cho chồng chị uống nước bùa có thể bảo toàn đường sinh mệnh của anh ta mà không tổn hại đến thân thể, anh ta sẽ không bị thiêu chết đâu.”
Cô cẩn thận quan sát nét mặt người đàn ông, thấy vẻ mặt anh ta càng ngày càng đau đớn thì mới nói: “Hàn Húc.”
Hàn Húc đưa chậu qua, đúng lúc người đàn ông vừa mở mắt ra, nôn vào trong chậu. Thứ anh ta nôn ra không phải cái gì bẩn thỉu mà là trứng trùng trong suốt. Mỗi trứng trùng chỉ có kích cỡ bằng con kiến nhưng chúng ở cạnh nhau chi chít thậm chí đã có thể thấy cổ trùng thành hình bên trong.
Những người khác chứng kiến cảnh này đều cảm thấy buồn nôn.
Cho đến khi chắc chắn chồng của Hà Nhược Ngư không nôn ra gì nữa, Việt Khê mới dừng lại, cô châm một ngọn lửa trong chậu đốt hết sạch sẽ cổ trùng và trùng trứng rồi nói: “Trong cơ thể chồng chị còn một ít trứng trùng chết chưa bài nôn ra hết, nhưng không sao, việc này không có gì ảnh hưởng đến anh ta, chúng sẽ theo quá trình trao đổi chất thải ra ngoài.”
Hà Nhược Ngư cẩn thận hỏi: “Vậy mọi chuyện đã ổn rồi chứ?”
Việt Khê gật đầu, việc loại bỏ trứng trùng không tốn công sức gì nhưng chờ cổ trùng bò ra mất chút thời gian.
“Được rồi, dược tính mạnh nhất của rượu trắng và chu sa đã giảm đi không ít, có thể đưa đứa bé vào rồi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.