Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1507: Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới 33




Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nửa ngày sau, Họa Nhu bước ra, cười nói
"Quan nhân nhà ta nói, đêm nay các vị có thể ở lại nơi này."
Dứt lời, Họa Nhu chỉ vào hai gian phòng gần đó
"Hai gian phòng kia, các vị có thể ở lại đó, nhưng có chút bừa bộn, thu dọn qua loa là có thể ở lại."
Đại khái cũng vì mấy thỏi bạc, cách nói chuyện của Họa Thiến Nhi cũng nhiệt tình hơn trước.
Ba người bọn họ đều được mời vào trong.
Họa Thiến Nhi mở miệng
"Ba vị đã dùng cơm tối chưa? Có muốn cùng ăn với chúng ta không?"
Vừa dứt lời, Họa Nhu liền nói
"Được."
Họa Nhu vừa nói xong, nụ cười trên mặt Họa Thiến Nhi trở nên vô cùng gượng gạo.
Nàng ta vốn chỉ khách khí hỏi một câu, ai ngờ nữ nhân kia liền đồng ý luôn.
Họa Thiến Nhi xắn tay áo, nói
"Ta đi nấu cơm."
Nói xong, Họa Thiến Nhi liền đi ra phòng bếp.
Họa Nhu đứng ở đó, nhìn một màn này chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Ha, đúng rồi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(_) ]
Từ lúc Họa Nhu thành thân, Họa Thiến Nhi nói thích ăn cơm cô ta nấu nhất. Lâu lâu sẽ chạy tới đây ăn cơm chiều.
Cô ta cũng sẽ giống như Họa Thiến Nhi vừa nãy, xắn tay áo lên cười nói một câu
"Ta đi nấu cơm."
Cảnh tượng đó làm Họa Nhu có chút hoảng hốt.
Họa Nhu nhìn đi chỗ khác, ánh mắt dừng lại ở gian phòng tướng công của mình vừa đi tới.
Ha, không đúng, giờ đã không phải là tướng công của cô ta nữa rồi. Là của Họa Thiến Nhi.
Bàn tay buông thõng xuống, chiếc dù rơi xuống mặt đất.
Họa Nhu nhấc chân bước đi, đứng ở cửa phòng.
Chỉ nhìn thấy một nam nhân ngồi ở trên ghế, đưa lưng ra ngoài, không biết đang xem cái gì ở trên bàn.
Họa Nhu bước đi không có chút âm thanh nào, cô ta thật sự không có ý định tìm tòi nghiên cứu cái gì hết.
Chỉ là rất nhớ hắn.
Nếu để Họa Nhu nói trên đời này còn điều gì khiến cô ta lưu luyến nhất, thì đó chính là nam nhân này.
Hắn là người đối xử tốt nhất với cô ta, đào tim đào phổi cho Họa Nhu khi cô ta còn sống.
Họa Nhu bước lên phía trước, cảm giác như tất cả mọi chuyện mới chỉ là ngày hôm qua.
Họa Nhu không tự chủ được mà đặt tay trên vai gã, hai mắt long lanh ngập nước, nhẹ giọng gọi một tiếng
"Tướng công!"
Nàng thật sự rất nhớ hắn, nhưng nhân quỷ thù đồ, chung quy lại, nàng không thể quấy rầy cuộc sống của hắn nữa.
Vừa dứt lời, nam nhân kia giống như bị dọa, thân thể cứng đờ, đồ vật đang cầm trong tay rơi bịch xuống đất.
Là một miếng ngọc bội vô cùng tốt.
Trên mặt còn khắc hình một cây sáo, sinh động như thật.
Nam nhân run rẩy, hô một tiếng
"Họa, Họa Nhu?"
Trong giọng nói của gã không có lấy một chút thương nhớ hoài niệm nào, ngoại trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi.
Gã lên tiếng, không nghe thấy có tiếng đáp lại.
Một lúc sau, gã quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ nhân xa lạ đứng sau lưng mình.
Ánh mắt của nữ nhân đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên mặt đất.
Nữ nhân đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên ghế, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Giống như từ lúc cô ta nhìn thấy viên thúy ngọc đó, tất cả những cảm xúc hoài niệm, thương nhớ trong ánh mắt liền lập tức biến mất.
Họa Nhu vẫn nhớ rõ viên ngọc này.
Ký ức đó khắc quá sâu vào đầu cô ta, chỉ cần liếc mắt qua, Họa Nhu cũng có thể nhận ra.
Ngày hôm đó, Họa Nhu bị ép uống rượu, rượu bị hạ dược, mơ mơ màng màng bị người ta bế đi, sau đó, loáng thoáng nghe thấy âm thanh đáng khinh
Đến bây giờ, Họa Nhu vẫn còn nhớ rõ. Cô ta không dám quên, đó là kẻ thù của chính mình, cô ta vừa mới báo thù xong, làm sao có thể quên được??
"Khà khà, đứa nhỏ này quả thật không tồi, chờ lát nữa chúng ta ai bắt đầu trước?"
"Ha, ha, ha, ha, ai cũng có phần, ai cũng có phần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.