Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 26.1:




Hôm sau Phùng Tiếu tỉnh dậy, phát hiện Đan Giác đã không còn trong phòng, quần áo với đồ dùng sinh hoạt cũng thiếu một chút, rõ ràng là trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
Kính Linh: 【 Cô dùng việc dì cả tới lừa hắn, tối hôm qua hắn tức giận tới nửa đêm, trời chưa sáng đã đi rồi. 】
“Giận liền giận đi.” Phùng Tiếu cũng thong thả thu thập đồ vật rời đi.
Kính Linh bất đắc dĩ: 【 Cô không định dỗ một chút sao? 】
“Không dỗ, muốn giận bao lâu thì giận.”
Bởi vì phim sắp bắt đầu quay, công ty muốn giúp cô tìm một trợ lý, liền gọi cô tới công ty chọn người.
Phùng Tiếu cùng Trần Tiệp đi vào công ty, vừa xuống xe đã bị Quách Diệu chặn lại.
Lớp trang điểm thật dày cũng không thể che dấu sắc mặt khó coi của cô ta.
Cô ta vốn định mang theo Phùng Tiếu đi làm nền cho mình, kết quả bản thân cô ta không được chọn, mà người được lợi lại là Phùng Tiếu, bởi vì chuyện này mà không biết có bao nhiêu người trong tối cười nhạo cô ta.
“Cô, lên trước đi.” Quách Diệu nhăn mày nói với Trần Tiệp.
Trần Tiệp do dự nhìn về phía Phùng Tiếu, người sau hướng cô gật gật đầu, lúc này mới lên lầu trước.
“Giỏi cho một Phùng Tiếu, giả heo ăn thịt hổ a!”
“Diệu Diệu tỷ quá khen, vận khí tốt mà thôi.”
“Tôi đã nói thái độ của Đan Giác với cô không thích hợp mà, cho nên các người là có quen biết đúng không?”
“Đều lăn lộn trong giới giải trí, mọi người chẳng phải đều quen biết hay sao.”
“Đừng đánh trống lảng với tôi, cô biết tôi là nói cái gì, cô với Đan Giác rốt cuộc có quan hệ thế nào? Các người không phải thực sự có một chân đi?”
“Chúng ta a……” Phùng Tiếu cố ý hạ giọng, lại gần Quách Diệu như là muốn nói điều bí mật, Quách Diệu trong lòng vui vẻ, vì thế cũng chủ động đi lên. Ai ngờ lại bị Phùng Tiếu đẩy một cái, lảo đảo hai bước va phải tường cột bên trong hầm ngầm, “Cô đoán đúng rồi.”
Quách Diệu đau tới muốn khóc, Phùng Tiếu duỗi tay đến túi xách của cô ta tìm kiếm một lúc, từ bên trong lấy ra chiếc di động đang mở ghi âm, cười như không cười nhìn cô ta.
Quách Diệu có điểm ngượng ngùng: “Trả lại di động cho tôi.”
“Đem ghi âm xóa bỏ.”
“Tôi không xóa.” Quách Diệu ngạnh cổ nói.
“Cô xác định cô không xóa?”
“Không xóa chính là không xóa, cô làm gì được tôi?”
“Ai, vậy tôi đây đành phải tự mình tới nha, hy vọng cô không cần hối hận.”
Phùng Tiếu bắt lấy cổ tay Quách Diệu, cô ta tránh không kịp, giãy giụa cũng không thoát, chỉ cảm thấy cánh tay mảnh khảnh của Phùng Tiếu giống như cái gọng sắt, chặt chẽ khống chế cô ta.
Quách Diệu có điểm luống cuống: “Cô muốn làm gì? Cô nên nhớ đây là ngay dưới công ty.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”
Phùng Tiếu gỡ ngón tay Quách Diệu ra, mở khóa vân tay, cô ta vội vàng hô to: “Cô không được xóa ghi âm của tôi.”
Phùng Tiếu dùng một tay khống chế Quách Diệu, một tay khác lại nhanh chóng lướt trên di động, sau khi xóa bỏ liền ném lại cho cô ta, xoay người đi tới thang máy: “Được rồi nha, trả cho cô.”
Phía sau truyền đến thanh âm quỷ khóc sói gào của Quách Diệu: “A a a, mẹ nó, Phùng Tiếu, cô lại đi cách thức hóa di động của tôi!! Một chút dữ liệu cũng không còn, hơn một ngàn thông tin liên hệ của tôi, tôi giết cô!”
Phùng Tiếu cong cong khóe miệng, đóng cửa thang máy.
————
Công ty cấp bốn người trợ lý cho cô lựa chọn, Phùng Tiếu chọn cô gái trẻ tuổi thành thật tên Phương Vân. Vừa ra tới lại đụng phải người đại diện lúc trước, cũng chính là người đại diện kim bài của công ty - Thái Mẫn.
Thái Mẫn mang nguyên chủ đã hơn một năm, đối nguyên chủ vừa kiên nhân vừa tri kỷ, mặc kệ nguyên chủ gây bao nhiêu họa, Thái Mẫn trước sau đều không nói một câu nặng lời, nguyên chủ vẫn luôn coi cô ta là tỷ tỷ tri tâm.
Nhưng mà khi nguyên chủ trong nhà vừa phá sản, Thái Mẫn liền phi thường hiện thực lấy cớ “Tinh lực có hạn, không thể mang nhiều người” mà ném nguyên chủ.
Quách Diệu cũng là nghệ sĩ dưới trướng Thái Mẫn, lúc này cô ta đang khóc lóc tố cáo với Thái Mẫn: “Phùng Tiếu cô ta thật sự quá đáng giận, ô ô ô……”
Thái Mẫn thực bất đắc dĩ: “Em khóc với chị thì cũng làm gì được? Chị còn có thể ấn đầu Phùng Tiếu bắt cô ta khôi phục nguyên trạng di dộng của em sao?”
Hơn nữa, cô ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy Phùng Tiếu.
Phùng Tiếu ở trong tay cô ta hơn một năm, trước nay chỉ biết gặp rắc rối, đắc tội với người khác, ăn nhậu chơi bời, lúc trước trong nhà Phùng Tiếu còn sẽ đưa thêm cho cô ta một số tiền, cho nên cô ta mới kiên nhẫn mang theo Phùng Tiếu. Sau này Phùng gia phá sản, không có Phùng gia cấp tiền, Phùng Tiếu chính là một mớ hỗn độn, cho nên cô ta mới đem cô ném ra.
Lại không nghĩ tới, rời khỏi cô ta không bao lâu, Phùng Tiếu liền tự mình lấy được vai diễn, còn là nữ hai trong phim của Đan Giác, mấy ngày nay không biết có bao nhiêu người lén cười nhạo ánh mắt cô ta, cô ta muốn gặp Phùng Tiếu mới là lạ.
Nhưng mà càng không muốn thấy, lại cố tình gặp được, Thái Mẫn âm dương quái khí nói: “Phùng Tiếu, tiến bộ rồi a, còn có thể đoạt được vai diễn trong tay tiền bối.”
Phùng Tiếu mỉm cười: “Việc này đều phải cảm ơn Diệu Diệu tỷ, nếu không phải chị ấy mang tôi đi thử kính, tôi cũng không lấy được nhân vật này.”
Thái Mẫn trừng mắt nhìn Quách Diệu cái, lúc trước ai bảo mang Phùng Tiếu đi, tự làm tự chịu, xứng đáng.
Quách Diệu ủy khuất ba ba cúi đầu.
“Nhưng mà cô cũng không nên vui vẻ quá sớm, hiện tại chỉ là ký hợp đồng mà thôi, ai biết trước tương lại thế nào đâu? Ai biết nhân vật này cuối cùng lại hoa lạc nhà ai, đến lúc đó cô cũng đừng có khóc.”
“Vậy thì tốt nha, không cần vất vả quay phim, còn có thể lấy được chút tiền bồi thường hợp đồng.” Phùng Tiếu vẻ mặt khát khao.
Thái Mẫn: “……”
Thái Mẫn càng nghĩ càng giận, thấy Phùng Tiếu vào thang máy đi xuống tầng hầm, cô ta cũng đuổi theo. Nhưng mà cô ta mới đuổi theo xuống dưới, liền nhìn thấy Phùng Tiếu lên xe kẻ nổi danh ăn chơi trác táng Đới Trường Thiên, Thái Mẫn vội vàng trốn đi, cầm di động chụp ảnh.
Cô ta vô cùng hi vọng hai người họ làm chút chuyện trên xe, nhưng mà Đới Trường Thiên lại chỉ an an phận phận lái xe, nghênh ngang mà đi.
Thái Mẫn có điểm thất vọng, ảnh chụp loại này, cho dù đưa cho paparazzi, nhân gia cũng lười đăng.
Quách Diệu nhìn ảnh chụp trong di động cô ta, vội vàng nói: “Gửi Đan Giác.”
Thái Mẫn sửng sốt: “Gửi cho cậu ta làm gì?”
“Phùng Tiếu chính miệng thừa nhận với em, cô ta với Đan Giác có một chân. Chọn mấy bức có góc độ ái muội, có thể nhìn thấy mặt Phùng Tiếu gửi cho Đan Giác, khẳng định so với gửi cho paparazzi hữu dụng hơn nhiều, nói không chừng Đan Giác vừa giận, vai nữ hai của Phùng Tiếu cũng không còn.” Quách Diệu càng nghĩ càng cảm thấy sung sướng.
————
Đan Giác cố ý đi trước, chính là muốn dọa Phùng Tiếu một chút, tiêu diệt ngạo khí của cô.
Nhưng mà hắn đợi nửa ngày, cũng không chờ được nửa chữ của Phùng Tiếu, mà lại nhận được tin nhắn nặc danh, là ảnh chụp của Phùng Tiếu với nam nhân khác!!
Nếu là nam nhân khác còn không nói, nhưng hắn nhìn kỹ, liền phát hiện đối phương là Đới Trường Thiên, Đan Giác tức khắc liền bùng nổ.
Đới Trường Thiên là người nào? Nổi danh ăn chơi trác táng, chơi qua vô số nữ minh tinh, người mẫu, còn ý đồ dùng 5000 vạn bao Phùng Tiếu. Đối với tên mơ ước sắc đẹp cùng thân thể mình, Phùng Tiếu cư nhiên còn dám ngồi xe hắn? Còn dám cùng hắn đơn độc ngốc cùng nhau?
Đan Giác tỏ vẻ thực để ý, thập phần để ý.
Hắn lập tức gọi điện thoại cho Phùng Tiếu: “Thu thập đồ vật, trước ngày mai tới phim trường.”
“Không phải nửa tháng nữa tôi mới phải tiến tổ sao?” Phùng Tiếu cảm thấy có điểm kỳ quái.
Đan Giác khóe môi treo một nụ cười lạnh: “Không, cô ngày mai phải tới.” Hắn cường ngạnh cúp điện thoại, vẫn là càng nghĩ càng giận.
Phùng Tiếu không thể hiểu được: “Lại ăn phải cái gì rồi?”
Nghe nói cô ngày mai muốn vào tổ quay, Đới Trường Thiên vội vàng nói: “Vậy tôi giúp ngày đặt khách sạn phụ cận tốt nhất.”
Phùng Tiếu gật gật đầu, Đới Trường Thiên yên lòng, hơn nữa còn cho người đặt hai gian phòng cạnh nhau.
Tuy rằng Phùng Tiếu đã nói với hắn, mười ngày gặp cô một lần là được, nhưng hắn phát hiện một quy luật, cùng Phùng Tiếu tiếp xúc càng nhiều, đồ vật trong thân thể hắn càng an tĩnh, cũng không lại làm hắn sinh ra ý nghĩ muốn tự hại mình. Cho nên mấy ngày nay hắn đều tìm mọi cách ở bên cạnh cô, làm tài xế kiêm sai vặt, vì mạng nhỏ của mình, hắn cái gì cũng làm được.
Ngày hôm sau, Đan Giác nghe nói Phùng Tiếu đã tới phim trường, cô nghe lời như vậy, hắn có chút cao hứng, liền đi ra ngoài đón cô. Sau đó liền nhìn thấy Đới Trường Thiên đẩy hành lý của Phùng Tiếu, chân chó đi bên cạnh cô.
“Tôi có đặt trước hai phòng trên tầng cao nhất. “Đới Trường Thiên nói với lễ tân.
”Vâng, xin hai vị đưa chứng minh thư cho tôi.”
Phùng Tiếu lấy chứng minh thư định đưa qua, phía sau lại bất ngờ duỗi ra một bàn tay, lấy đi chứng minh thư của cô
“Đan Giác? Thời điểm này anh cũng có thời gian rảnh à?”
Đan Giác ôm lấy bả vai Phùng Tiếu, đem cô kéo lại gần mình, thân mật giúp cô vén mấy sợi tóc ra sau tai, ôn nhu nói: “Nghe nói em đến rồi, nên anh ra đón.”
Lễ tân kinh ngạc nhìn hai người.
Phùng Tiếu trầm mặc trong chốc lát, đặt bàn tay lên trán Đan Giác: “Phát sốt?”
Đan Giác kéo tay cô, hướng Đới Trường Thiên gật đầu rồi nói với lễ tân: “Cô ấy ở tầng 8, lấy phòng bên cạnh tôi.”
Đây là khách sạn 5 sao, khách nhân đều là người có tiền, một người cô cũng đắc tội không nổi, đành nhỏ yếu bất lực nhìn Phùng Tiếu, Phùng Tiếu gật gật đầu: “Vậy tầng 8 đi.”
Nghe vậy Đan Giác hơi hơi mỉm cười, đắc ý nhìn Đới Trường Thiên một cái, Đới Trường Thiên vội vàng nói: “Tôi cũng muốn một phòng ở tầng 8.”
“Đới tiên sinh, tầng 8 là đoàn phim của chúng tôi bao, Đới tiên sinh vẫn là ở tầng cao nhất đi, hoặc là đổi khách sạn khác cũng không tồi.” Đan Giác nhàn nhạt nói.
Đới Trường Thiên ngày thường bá đạo thành tính, lập tức uy hiếp lễ tân lấy cho hắn một phòng ở tầng 8, lễ tân run bần bật, thiếu chút nữa liền bật khóc.
Phùng Tiếu lạnh lùng nhìn Đới Trường Thiên, hắn đành phải lui một bước: “Vậy tầng 7 với tầng 9 thì sao?”
Nhận xong phòng, Đới Trường Thiên thập phần ân cần tiếp tục giúp Phùng Tiếu kéo vali, đưa đến tận cửa phòng, mới lưu luyến trở về phòng của mình.
Đan Giác toàn bộ quá trình đều trưng vẻ mặt lạnh nhạt, thẳng đến lúc tát cả đều rời đi, hắn trực tiếp đem Phùng Tiếu áp trên giường, cắn răng cắn cẩm hỏi: “Tên Đới Trường Thiên kia là thế nào?”
“Hắn a, không cần quan tâm hắn, coi như trong suốt là được.” Phùng Tiếu nói.
Đan Giác nghiến răng nghiến lợi: “Hắn có phải chưa từ bỏ ý đồ với cô hay không?”
“Hắn……” Phùng Tiếu ngừng một lúc, kinh ngạc nhìn về phía Đan Giác, “Anh đây là ghen tị?”
“Hắn có phải hay không tính toán theo đuổi cô?”
“Giống như…… Là có chuyện như vậy đi.” Phùng Tiếu chớp chớp mắt nói.
“Vậy cô vì sao không nói cho hắn, cô đã có nam nhân?” Đan Giác tức tới đau ngực.
Phùng Tiếu có điểm ủy khuất: “Anh muốn tôi nói với hắn như thế nào? Nói tôi đã bị người khác bao? Nói người bao tôi chính là anh?”
“Ai cần nói vô nghĩa với hắn nhiều như vậy? Cô chỉ cần nói cho hắn, cô đã có bạn trai.”
“Nga, vậy bạn trai tôi là ai?” Phùng Tiếu rũ mắt, không chút để ý nhìn móng tay xinh đẹp của mình.
“Tôi.”
Cô cười: “Chính là chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch tiền tài nha, anh lại không phải bạn trai của tôi.”
“Tôi nói phải thì là phải.” Đan Giác gằn từng chữ một.
Phùng Tiếu chọc chọc ngực Đan Giác: “Anh cả ngày đều nghĩ ngủ tôi xong liền vứt bỏ tôi, đừng cho là tôi không biết.”
Đan Giác trầm mặc không nói.
Phùng Tiếu nhìn chằm chằm hắn vài giây, liền bắt đầu cởi quần áo. Cô tùy tiện cởi áo khoác ném ra, tiếp theo liền cởi bỏ nút áo sơ mi, một viên một viên chậm rãi cởi bỏ, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Động tác của Phùng Tiếu rất chậm, Đan Giác không dời nổi tầm mắt, thẳng đến lúc cô cởi xong áo sơmi, muốn cởi tới nội y, Đan Giác một phen đè lại tay cô. Yết hầu giật giật, giống như gian nan nuốt nước miếng, thanh âm khàn khàn hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Anh không phải vẫn luôn muốn ngủ tôi sao? Vậy tới ngủ a, ngủ xong anh có thể buông bỏ chấp niệm nhiều năm, không cần lại để ý tôi, tôi cũng có thể khôi phục tự do, đi tìm một người thích tôi, bắt đầu một đoạn tình yêu bình thường, đẹp cả đôi đường.”
“Cô muốn ở bên Đới Trường Thiên đến như vậy?” Đan Giác cảm thấy khó có thể tin.
“Hắn thực không tồi a, tôi bảo hắn hướng đông hắn cũng không dám đi hướng tây, bảo hắn ăn cơm hắn cũng không dám uống cháo, tuy rằng lớn lên không đẹp trai như anh, nhưng hắn đối với tôi tốt hơn anh nhiều.”
Đan Giác không nói gì, sầm mặt đi ra ngoài.
“Ai, anh ngủ rồi đi a? Ngủ sớm siêu sinh sớm!” Phùng Tiếu kêu hắn.
“Không ngủ.” Đan Giác cũng không quay đầu lại rời đi, hắn hiện tại một bụng hỏa, so với ngủ cô, hắn càng muốn cắn chết cô hơn.
Hung hăng đóng sầm cửa, Đan Giác nghe được trong phòng vang tiếng cười, nữ nhân nào đó cười không kiêng nể gì, một chút cũng không cố kỵ hắn còn chưa đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.