Phùng Tiếu để Trần Tiệp giúp cô từ chối chương trình kia, Trần Tiệp tuy rằng có điểm đau lòng tiền, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Từ chối cũng tốt.”
Ai ngờ nửa đêm, lão bản công ty lại tự mình gọi điện thoại cho Phùng Tiếu, hỏi cô ngày mai có thể tới công ty một chuyến hay không?
Công ty Phùng Tiếu tuy không phải là lão đại giới giải trí, nhưng cũng là công ty lớn có danh tiếng. Lão tổng thế mà lại tự mình gọi cho cô, thái độ còn hòa ái dễ gần như vậy, Phùng Tiếu còn tưởng là điện thoại lừa đảo lưu hành mấy năm trước.
Bất quá kiểm chứng xong rồi, xác thực là đúng người.
“Chiều ngày mai em muốn đến công ty?” Đan Giác hỏi.
“Đi a, dù sao không có việc gì, em xem hắn muốn làm cái gì.”
Đan Giác đè nặng cô, gằn từng chữ một dặn dò: “Mặc kệ hắn nói cái gì, hoặc là hứa hẹn bao nhiêu chỗ tốt, dù sao cũng không cho em đồng ý đi gameshow tình cảm kia.”
Phùng Tiếu cười hì hì: “Nói không chừng a, em sợ khống chế không nổi chính mình, đầu nóng lên liền đồng ý rồi.”
Đan Giác tức giận vồ tới: “Vậy anh đây giúp em hạ hỏa trước.”
“Ha ha…. đừng cắn……”
Từ sau khi khai trai, Đan Giác càng giống với thiếu niên mười bảy mười tám, tinh lực đặc biệt tràn đầy, Phùng Tiếu có đôi khi đều phải lo lắng cho thân thể hắn. Nhưng mà cũng không biết hắn đến tột cùng là thiên phú dị bẩm, hay là bởi vì quan hệ với Vu Tư, buổi tối cho dù hoang đường như thế nào, ban ngày hắn vẫn có thể tinh lực dư thừa, thần thái sáng láng.
A ui! Chỉ đáng thương cho eo của cô!
Tối hôm qua lại ngủ muộn, Phùng Tiếu liền tính toán ngủ đến giữa trưa, buổi chiều tới công ty.
Nhưng mà Đan Giác sáng sớm đã dậy, cũng không ngủ tiếp, còn lăn lộn đánh thức cô.
“Đan Giác, anh là muốn ra phòng khách ngủ đúng không?”
Đan Giác cười khẽ ôm cô vào toilet, nhét bàn chải đánh răng tự động vào miệng cô: “Mau chóng rửa mặt, lát nữa ra ngoài với anh.”
“Đi đâu?”
“Đi sẽ biết” Đan Giác thần bí hề hề nói.
Một tiếng sau, Phùng Tiếu ngây ngốc đứng ở cửa Cục dân chính.
“……”
Đan Giác không chỉ lấy ra chứng minh thư của hai người, còn móc ra hai cái sổ hộ khẩu, trong đó một cái rõ ràng là của Phùng Tiếu.
Phùng Tiếu: “…… Anh từ khi nào chạy tới nhà em làm tặc?”
Nhìn thấy bọn họ hai người ngồi xuống, nhân viên công tác vẫn luôn duy trì biểu tình quỷ dị, trên mặt phảng phất tràn ngập hai chữ “ngọa tào”, lúc nghe được những lời này của Phùng Tiếu, biểu tình càng thêm đặc sắc.
“Đừng nháo, đây là nhạc phụ nhạc mẫu tự mình giao cho anh.”
“Anh gặp qua bọn họ khi nào?”
“Đến thăm vài lần.” Hắn luôn luôn là người có kế hoạch, từ lúc cùng cô ở bên nhau, xác định được tâm ý của chính mình, hắn liền đi bái phỏng vợ chồng Phùng gia rất nhiều lần, cần cù chăm chỉ xoát hảo cảm, chính là vì ngày hôm nay nha.
Cho nên mấy hôm trước hắn đi tìm bọn họ, nói muốn lấy sổ hộ khẩu đi lãnh chứng, bọn họ không chút do dự liền giao cho hắn, đến cô cũng không biết.
“A…… Sao em lại cảm thấy như mình bị lừa hôn nhỉ!”
“Ngạch, hai vị, xin hỏi các người còn kết hôn sao?” Nhân viên công tác là fans trung thực của Đan Giác, nội tâm vốn là vô cùng không muốn. Hoàn toàn là dựa vào đạo đức tốt đẹp của chức nghiệp cùng nhiều năm giáo dục xã hội chủ nghĩa giúp cô không đứng lên đem hai người tách ra.
“Kết, dù sao tới cũng tới rồi.” Phùng Tiếu nói.
Con mẹ nó tới cũng tới rồi.
Vì thế không bao lâu, hai người cầm giấy đỏ mới ra lò ra khỏi Cục Dân Chính, phía sau là ánh mứt oán niệm của nhân viên công tác. Hôm qua cô còn ở trên mạng thề son sắt nói ca ca cùng Phùng Tiếu chỉ là tạm thời sao tác cp, qua một thời gian nữa cũng sẽ gỡ bỏ, kết quả hôm nay nhân gia lại tiện tay dắt nhau tới lãnh chứng.
Ca ca cư nhiên thật sự thích Phùng Tiếu, tâm thật đau!
————
Cùng Phùng Tiếu lãnh chứng, Đan Giác liền mang cô tới bệnh viện tư nhân của vợ chồng Phùng gia, hắn đã sớm đặt bàn ở nhà hàng bên cạnh, người một nhà cùng nhau ăn cơm.
“Không biết ông thông gia bà thông gia bọn họ……”
“Ba mẹ yên tâm, bọn họ sẽ không có bất luận vấn đề gì. “
Phùng Hồng Tinh thở dài một hơi: “Nhà của chúng ta phá sản, ba chính là lo lắng bọn họ ghét bỏ Tiếu Tiếu.”
Mẹ Phùng cũng lo lắng điểm này, trước đây nữ nhi nhà họ gả cho ai cũng không cần lo lắng chịu ủy khuất, bởi vì có bọn họ cùng gia nghiệp khổng lồ. Nhưng hiện tại bọn họ không chỉ có không có tiền, còn mắc nợ mấy trăm triệu, việc này đối với bất luận ai cũng là gánh nặng.
Bọn họ từng nghĩ nữ nhi khả năng không gả được, cho dù cô lại xinh đẹp, nhưng có ai nguyện ý cưới người mắc nợ mấy trăm triệu? Cho nên lúc Đan Giác tìm tới cửa, nói hắn cùng nữ nhi ở bên nhau, lấy kết hôn làm tiền đề yêu đương, bọn họ ngay từ đầu là không tin, cho rằng đây chỉ là đoạn tình cảm nhất thời.
Kết quả mấy ngày hôm trước hắn liền tìm bọn họ muốn mượn sổ hộ khẩu, hiện tại đến giấy kết hôn cũng lĩnh rồi, không phải do bọn họ không tin. Nhưng vui sướng qua đi, hiện tại lại là nồng đậm lo lắng.
“Ba mẹ, hai người không cần lo lắng, Phan Đào đã bị bắt về nước, việc này con đã nhờ luật sư Lưu xử lý, tiền rất nhanh sẽ được trả lại. Nhưng mà Phan Đào tiêu xài mất không ít tiền, hiện tại có thể lấy về tới chắc là tầm 1 tỷ, trừ đi tiền nợ, số còn lại hai người muốn để dưỡng già hay khởi nghiệp một lần nữa đều đủ.” Cô vốn muốn xử lý xong mọi chuyện mới nói với họ, nhưng hiện tại thấy họ lo lắng nhiều như thế, cô đánh nói trước.
Vợ chồng Phùng Hồng Tinh ngây dại: “Tiếu Tiếu, con nói thật?”
“Vâng, cho nên hai người chỉ cần dưỡng thật tốt thân thể, hảo hảo nghĩ xem, tiếp theo muốn làm cái gì. “
Phùng Hồng Tinh móc di động ra: “Ba phải gọi điện thoại, phải bảo bọn họ giữ nhà chúng ta lại, ba muốn mua trở về.”
Đan Giác ngăn ông lại: “Nếu là biệt thự lúc trước của mọi người, vậy không cần gọi, con đã cho người mua rồi.”
Vợ chồng Phùng Hồng Tinh lệ nóng doanh tròng, nói không thành câu, chỉ biết không ngừng nói: “Tốt, tốt……”
Đem hai vị lão nhân gia tiễn về bệnh viện, Đan Giác nắm tay Phùng Tiếu, chậm rãi đi dạo, Phùng Tiếu bóp một bên mặt Đan Giác: “Xem ra anh ngầm làm không ít chuyện a! Thành thật trả lời, còn có cái gì gạt em?”
Đan Giác trở tay véo cô, hai người ấu trĩ đùa giỡn.
————
Dựa theo thời gian ước định tốt với lão bản, Phùng Tiếu đi vào công ty, ở đại sảnh lầu một vừa vặn gặp được Quách Diệu cùng người đại diện.
Quách Diệu liếc xéo Phùng Tiếu, cô ta sắp tức chết rồi. Mấy cái ảnh chụp ái muội lúc trước cũng không có chút tác dụng nào, Phùng Tiếu vẫn giữ được vai diễn, còn cùng Đan Giác xào cp, đi gameshow. Sau khi phim chiếu, không chỉ đạt được danh tiếng trong lĩnh vực diễn xuất, Phùng Tiếu cũng ngược gió lật bàn, hot hơn rất nhiều.
Nếu lúc trước cô ta không mang Phùng Tiếu đi thử kính thì thật tốt! Như vậy hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không đã xảy ra.
Người đại diện của cô ta cũng rất khó chịu, Phùng Tiếu lên cao, người cười nhạo cô ta càng nhiều, một người đại diện kim bài khác đối đầu với cô ta cũng thường xuyên lấy chuyện này ra cười nhạo, quỷ mới biết mấy ngày này cô ta giận đến bao nhiêu.
Càng đừng nói, nếu Phùng Tiếu còn ở trong tay cô ta, cô ta cũng có thể được không ít tiền công, nghĩ tới tim lại đau.
Càng khó chịu chính là, bọn họ nhìn thấy Phùng Tiếu liền nhịn không được muốn chặn đường cô, lại thấy trợ lý lão tổng chạy chậm lại đây, cung cung kính kính: “Phùng tiểu thư, tôi dẫn đường cho ngài.”
Không chỉ Quách Diệu và người đại diện của cô ta giật mình, những nghệ sĩ khác cũng ở đây cũng thực khiếp sợ, thái độ của trợ lý chính là thái độ của lão tổng, để trợ lý riêng đặc biệt chạy tới đón Phùng Tiếu, còn cung kính như thế, chứng tỏ lão tổng cũng vô cùng để ý cô!
Trần Tiệp cũng rất nghi hoặc, cho dù lúc nhà Phùng Tiếu chưa phá sản, tổng tài cũng chỉ đối đãi bình thường với Phùng Tiếu, vì sao hiện tại lại coi trọng như vậy?
Một đám người tràn ngập nghi hoặc nhìn Phùng Tiếu đi theo trợ lý rời đi.
Trợ lý dẫn Phùng Tiếu đi tới văn phòng, cung kính đẩy cửa: “Phùng tiểu thư, mời vào.”
Phùng Tiếu thong thả ung dung bước vào.
Lão tổng cũng không có ở trong văn phòng, ngồi trên ghế là một nam nhân trẻ tuổi, hắn đứng lên, nho nhã lễ độ tự giới thiệu: “Tôi là Chu Ứng Chân, rất vui khi gặp cô, Phùng Tiếu tiểu thư.”
“Chu Ứng Chân?” Phùng Tiếu mạc danh cảm thấy cái tên này có điểm quen tai, cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi liền từ bỏ, “Chu tiên sinh có gì sao?”
Chu Ứng Chân nhìn chằm chằm Phùng Tiếu: “Tôi chỉ là muốn gặp Phùng tiểu thư, muốn rất lâu.”
Phùng Tiếu bật cười, ngồi xuống đối diện: “Cho nên đâu?”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phùng tiểu thư ở rạp chiếu phim, tôi liền rất thích cô.”
Phùng Tiếu nghiêng đầu: “Cho nên các hạ chính là phú nhị đại muốn cùng tôi tham gia gameshow tình cảm kia?”
Chu Ứng Chân thành khẩn nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết làm sao để lưu lại ấn tượng đầu tiên thật tốt, cho nên mới nghĩ từ công tác làm quen tiểu thư. Bất quá giống như có điểm biến khéo thành vụng, nếu làm cô cảm thấy tôi không có ý tốt, tôi liền ở chỗ này xin lỗi, mong tiểu thư tin tưởng tôi chưa từng có ý coi thường cô.”
Phùng Tiếu xua xua tay: “Không có chuyện gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Ứng Chân cười nói, “Vậy không biết có thể hay không mời tiểu thư tham gia cùng tôi?”
“Xin lỗi.” Phùng Tiếu gọn gàng dứt khoát nói, “Tôi nghĩ người đại diện của tôi đã trả lời rất rõ ràng, tôi đối với chương trình kia không có hứng thú.”
“Vậy Phùng tiểu thư thích chương trình nào? Kỳ thật cũng không nhất thiết phải là chương trình đó, tổ chương trình vẫn chưa chốt danh sách, lúc nào cũng có thể sửa đổi.”
Phùng Tiếu nhìn hắn cười: “Chu tiên sinh là ý gì?”
“Tôi thích cô, hy vọng Phùng tiểu thư cho tôi một cơ hội theo đuổi người.”
“Thì ra là thế, vậy Chu tiên sinh không cần uổng phí tâm tư a.” Phùng Tiếu đứng lên, “Tôi đã kết hôn, Chu tiên sinh vẫn nên từ bỏ đi.”
Chu Ứng Chân sửng sốt: “Kết hôn?”
“Đúng vậy, hôm nay vừa mới lãnh chứng.” Vẫn là nhờ phúc của ngươi, nhưng những lời này cô cũng không nói ra.
Chu Ứng Chân che mắt suy nghĩ trong chốc lát, mới sâu kín hỏi: “Là Đan Giác sao?”
Phùng Tiếu có điểm kinh ngạc, người này như thế nào một đoán liền trúng?
“Không sai.”
Chu Ứng Chân thở dài, tâm tình hắn tựa hồ thật phức tạp: “Một khi đã như vậy, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cô.”
“Đa tạ?” Phùng Tiếu cảm thấy ngữ khí hắn có chút cổ quái.
Chu Ứng Chân vươn tay, làm ra tư thế muốn bắt tay với cô, Phùng Tiếu liền cũng vươn tay ra, đối phương nắm tay cô, lôi kéo đặt lên tay một nu hôn nhẹ, làm một cái lễ tiêu chuẩn: “Thỉnh Phùng tiểu thư nhớ kỹ, nếu cô cùng Đan Giác ly hôn, tôi lúc nào cũng có thể cưới cô.”
Phùng Tiếu: “……”
Cô rút về tay: “Không cần, thiên hạ nơi nào không có cỏ, ngài vẫn là đi tìm giai nhân khác đi.” Không thể hiểu được liền nhảy ra nói muốn cưới cô, bệnh tâm thần!!
Chu Ứng Chân nhìn Phùng Tiếu không chút do dự rời đi, hắn che lại trái tim, phảng phất còn có thể cảm nhận được cảm giác nơi này bị móc ra tới bóp nát: “Kết hôn a, cũng không tồi.”
Chính là cô vĩnh viễn không nhớ được hắn là cái tật xấu gì? Hắn có mờ nhạt như thế sao?