Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 31.2:




Đông Phương Dạ trầm mặc nhìn này hết thảy, hắn lại nhìn sang tiểu công tử đang phát tiền cho người ta, một ý niệm bỗng nhiên nổi lên trong lòng, chẳng lẽ đó là......
Đông Phương Dạ lắc đầu, không có khả năng, đã sớm nghe nói đương kim tiểu hoàng đế tính cách yếu đuối không có chủ kiến, ở trước mặt đại tướng quân ăn nói cũng không nhanh nhẹn, sao có thể là tiểu công tử tiêu sái kiêu ngạo này?
Thẩm Giác hướng Phùng Tiếu đi qua, nàng đang phát tiền cho một đại nương, đại nương nói ngọt, Phùng Tiếu liền cho nàng thêm một nén bạc, đại nương kinh hỉ cất đi, Phùng Tiếu lại hỏi nàng: "Đại nương, ngươi cầm nhiều như vậy bạc trở về an toàn không?"
Đại nương cong môi cười cười: "Tiểu công tử yên tâm, ba nhi tử của ta đều ở chỗ này, chúng ta sẽ cùng nhau trở về."
Phùng Tiếu gật gật đầu, đại nương nhìn nàng thêm hai lần, chỉ cảm thấy tiểu công tử này giống hệt Bồ Tát.
Đằng sau đại nương là một nữ hài 9 tuổi, Phùng Tiếu hỏi nàng: "Muội có người lớn đi theo không?"
"Có." Tiểu nữ hài chỉ vào một nam một nữ diện mạo hung ác trong đám người, "Đó là cha mẹ muội."
"Bọn họ đối với muội tốt không?"
"Bọn họ đối với muội rất tốt, nhưng là luôn không cho muội mua kẹo hồ lô ăn." Tiểu nữ hài tiểu giống như đại nhân mà thở dài.
Phùng Tiếu xoa xoa mặt nàng, trộm nhét vào ngực nàng mấy khối bạc nhỏ: "Cầm về đi mua kẹo hồ lô ăn."
"Đại ca ca, huynh thật tốt." Tiểu nữ hài ngây ngốc nhìn Phùng Tiếu, "Đại ca ca, huynh đối với người ta tốt như vậy, có phải hay không thích muội a?"
"Đúng vậy, ca ca thích muội nha." Phùng Tiếu lại nhéo nhéo má của nữ hài, cười cười nói.
Tiểu nữ hài bị Phùng Tiếu chọc đến mặt đỏ hồng, nàng xoắn xoắn tay: "Muội cũng thích đại ca ca, chờ sau khi lớn lên, muội gả cho đại ca ca được không?"
Phùng Tiếu cười ha ha, đang muốn nói được, Thẩm Giác đã lạnh mặt đi tới, tiểu nữ hài bị khí thế trên người Thẩm Giác dọa đến, tức khắc lời đến miệng cũng không dám nói.
Phùng Tiếu sờ sờ tóc tiểu nữ hài, liền để cha mẹ nàng tới đón, tiểu nữ hài ghé vào vai cha, hướng Phùng Tiếu vẫy tay lưu luyến không rời: "Đại ca ca, huynh nhớ phải chờ muội a!"
"Được." Phùng Tiếu cũng cười vẫy tay.
Thẩm Giác chỉ cảm thấy một màn này hết sức chói mắt, hắn cười lạnh một chút, lôi kéo cánh tay nàng đi ra ngoài: "Cùng ta trở về."
Phùng Tiếu muốn kéo tay Thẩm Giác ra, chỉ tiếc tay hắn giống hệt vuốt sắt, kéo thế nào cũng không nổi, nàng lập tức ngồi xổm xuống, ý đồ đè thấp trọng tâm chơi xấu: "Ta hiện tại còn chưa muốn trở về."
Thẩm Giác kéo nàng đi hai bước: "Ngươi có đi hay không?"
"Không đi." Phùng Tiếu ngẩng cằm quật cường nói, "Ta còn muốn chơi tiếp."
Thẩm Giác cười, khom lưng vớt Phùng Tiếu lên, khiêng nàng trên vai sải bước ra ngoài, mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào cũng không thả xuống.
Trò mèo. Còn trị không được ngươi?
Những người khác đi theo sau hai người, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
Đại tướng quân cùng bệ hạ, là đang chơi cái gì đâu?
Phùng Tiếu thấy giãy không thoát, liền một ngụm cắn vai Đan Giác, hung hăng nghiến răng.
Thẩm Giác hít một ngụm khí, tay bóp eo nàng, ném vào trong xe ngựa, bản thân cũng vén rèm đi lên: "Hồi cung."
Trong xe ngựa trải thảm lông rất dày, Phùng Tiếu lăn vài vòng, quăng ngã thất điên bát đảo, chờ nàng từ thảm lông ngẩng đầu lên, Thẩm Giác đã ngồi trên xe, kéo một góc áo ra, xem xét vết thương trên vai.
Phùng Tiếu cũng không có lưu tình, cho dù cách quần áo cắn, bờ vai của hắn vẫn là chảy máu, hai dấu răng thật sâu, bên trên còn vương tơ máu.
"Bệ hạ, ngươi biết mấy kẻ trước đây cắn ta có chuyện gì không?"
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta."
Thẩm Giác cười lạnh hướng Phùng Tiếu nhào qua, một tay khống chế được đôi tay đang giãy giụa, tay kia nắm lấy cằm nàng, làm nàng lộ ra hàm răng trắng tinh: "Người cắn qua ta, hàm răng của hắn, ta cho người nhổ từng cái xuống, sau này ngoài cháo với nước, hắn cái gì cũng không ăn được."
Nhìn thấy tiểu hoàng đế trợn to mắt, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy khiếp sợ, hắn cố ý tăng thêm sức lực, tiểu hoàng đế tựa hồ có điểm kinh hoảng, đầu lắc trái lắc phải.
Hắn đánh giá hàm răng của Phùng Tiếu: "Ngươi nói, ta nhổ từ cái răng nào thì tốt?"
Đôi mắt tiểu hoàng đế trừng lớn hơn một chút, thân thể hơi hơi phát run, tựa hồ là bị hắn dọa tới rồi.
Thẩm Giác cảm thấy mỹ mãn, liền buông lỏng kiềm chế.
Phùng Tiếu liên tục lui về phía sau, nàng xoa xoa cằm bị niết đến đau, trong lòng phát giận.
Thế giới này giá trị vũ lực của Thẩm Giác quá cao, tình huống không được tốt cho lắm, nàng cần điều chỉnh thêm vài thủ đoạn phòng thân.
Thấy tiểu hoàng đế an phận xuống dưới, Thẩm Giác thực vừa lòng, hắn dựa vào vách xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa chạy tốc độ đều đều trên đường, người qua đường nhìn thấy gia huy của đại tướng quân, đều sôi nổi nhường đường.
Đúng lúc này, một con con ngựa trắng từ đối diện nhanh chóng chạy tới, là một nữ hài trẻ tuổi, nàng hô to: "Mau tránh ra......"
Xa phu phản ứng không kịp, xe ngựa bị con ngựa trắng kia hung hăng đụng phải.
Phùng Tiếu bên trong xe không có phòng bị, thân mình không tự chủ được nghiêng sang bên trái, một đầu liền đập thẳng vào góc bàn, vừa vặn đụng tới miệng vết thương trên trán.
Lực độ va chạm rất lớn, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa liền ngất xỉu, nước mắt tức khắc không khống chế được mà rơi xuống.
Đau quá.
Thẩm Giác mở mắt ra, nhìn thấy lụa trắng trên đầu tiểu hoàng đế nhiễm đỏ, còn có máu tươi không ngừng thấm ra, vừa nhìn là biết vết thương vỡ ra rồi.
Lúc này xe ngựa lại xóc nảy lên, Phùng Tiếu cả người đầu óc choáng váng, bị xe đảo tới đảo lui. Mắt thấy nàng lại muốn đụng vào miệng vết thương, Thẩm Giác vội vàng vươn tay, đem nàng kéo đến phía mình, bảo hộ trong lồng ngực.
Phùng Tiếu duỗi tay muốn sờ cái trán, Thẩm Giác giữ chặt tay nàng: "Đừng chạm vào."
"Đau quá." Bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng ồn ào, lửa giận từ trong lòng dâng lên, Phùng Tiếu nảy sinh ác độc nói, "Là vương bát đản nào đâm xe ngựa của ta?"
Thẩm Giác thấy gương mặt tươi cười của tiểu hoàng đế tái nhợt, thoạt nhìn rất đáng thương, hắn xốc lên bức màn: "Đái Đồng."
Đái Đồng đang cùng nữ hài tử cưỡi ngựa nói chuyện, nữ hài kia mồm miệng lanh lợi, Đái Đồng rất nhiều lần không tiếp lời được: "Ta đã kêu các ngươi tránh ra, là các ngươi không có tránh, cho nên trách nhiệm là ở các ngươi, không phải ta, ngươi xem ta đều đâm bị thương, ngựa của ta còn bị các ngươi đâm gẫy một chân, ngươi phải cho ngựa của ta bồi tội."
"Bồi cái con mẹ ngươi....ngô...." Phùng Tiếu máu nóng bốc lên đầu bị Thẩm Giác một phen che miệng lại, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói, "Hay cho một cô nương miệng lưỡi sắc bén."
Đái Đồng hành lễ nói: "Tướng quân."
"Tướng quân?" Từ Ngọc Như nhìn về phía cửa sổ xe ngựa, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi, Từ Ngọc Như kinh diễm, "Ngươi chính là đương triều đại tướng quân Thẩm Giác?"
Bị che miệng Phùng Tiếu giãy giụa muốn nói chuyện, nhưng Thẩm Giác nhìn biểu tình phẫn nộ của nàng, liền biết tiểu hoàng đế tất nhiên sẽ không có lời hay gì, để nàng không lại phun ra một đống ngôn ngữ thô tục, hắn cũng không có buông ra.
Tiểu hoàng đế cực kỳ không cao hứng, ánh mắt trừng hắn hết sức hung ác.
Chẳng qua sắc mặc nàng tái nhợt, trên trán hồng hồng, biểu tình hung ác này không chỉ có không có tính uy hiếp, ngược lại có vài phần đáng thương, Thẩm Giác nhịn không được nhu hòa thanh âm: "Ngươi bị thương, an tĩnh chút, đừng giãy giụa, cẩn thận đầu đau."
Phùng Tiếu trừng hắn: Chẳng lẽ hiện tại đầu ta không đau???
Thẩm Giác cũng không biết sao, nhịn không được sờ sờ đỉnh đầu tiểu hoàng đế, giống như đang trấn an thú nhỏ bị thương: "Đừng tức giận, chờ một chút liền không đau."
Đó là miệng vết thương không ở trên người của ngươi, ngươi nói sao chả được!
Kính Linh vừa nói cho nàng, cái người bên ngoài chính là nữ chủ, Phùng Tiếu nhịn không được liền muốn mắng, kết quả hỗn đản Thẩm Giác này cư nhiên còn không cho nàng mắng nữ chủ của hắn!
Trán nàng đã bị thương thành như vậy, mắng một câu cũng không được, Phùng Tiếu cảm thấy thực tức giận, liền hung hăng dẫm chân Thẩm Giác.
Thẩm Giác thở dài, dù sao chân cũng không đau, hắn liền tùy ý tiểu hoàng đế phát tiết.
Mới vừa trở lại kinh thành đã có thể ngẫu nhiên gặp được đại tướng quân, Từ Ngọc Như cảm thấy rất có duyên, liền muốn lại gần nói vài câu biểu thị lòng khâm phục.
Nhưng mà Thẩm Giác căn bản không có ý tứ muốn nghe nàng ta nói chuyện, hắn nhìn tiểu hoàng đế đang tạc mao trong ngực, hướng ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: "Vả miệng hai mươi cái."
"Tuân mệnh."
Từ Ngọc Như vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Thẩm Giác.
Đái Đồng vung tay lên, liền có thị vệ đi lên kéo Từ Ngọc Như ra, một người khống chế được Từ Ngọc Như, một người khác bắt đầu vả miệng.
Trên mặt nóng rát, Từ Ngọc Như lúc này mới phản ứng lại đang xảy ra chuyện gì, thập phần tức giận, nàng ta lớn như vậy, cha mẹ cũng chưa từng đánh nàng ta, nơi nào chịu được bị người vả mặt.
Từ Ngọc Như kịch liệt giãy giụa, Đái Đồng tự mình đi lên khống chế được nàng, đợi đánh đủ hai mươi cái, Đái Đồng mới buông nàng ta ra.
Mặt Từ Ngọc Như có chút sưng, muốn tìm đại tướng quân lý luận, lại bị thị vệ ngăn trở, xe ngựa một lần nữa khởi động, chậm rãi đi về hướng hoàng cung.
Thẩm Giác vui mừng phát hiện, tiểu hoàng đế rốt cuộc cũng an tĩnh lại, hắn buông nàng ra, tiểu hoàng đế cũng chỉ dựa vào vách xe ngựa, im lặng không nói, giống như đang đi vào cõi thần tiên.
Trán không thấy đau nữa?
Thẩm Giác cởi bỏ băng bó trên trán tiểu hoàng đế, miệng vết thương bị va đập mấy lần, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Hắn lấy kim sang dược trong người, nhẹ nhàng rắc vào vết thương của tiểu hoàng đế, lại cẩn thận băng lại.
Nhìn tiểu hoàng đế cả quá trình vẫn luôn đi vào cõi thần tiên, tựa hồ một chút cảm giác đau cũng không có, Thẩm Giác nhịn không được nhéo nhéo cằm nàng đánh giá: "Tiểu hoàng đế?"
Phùng Tiếu chụp bay hắn tay, vứt cho hắn một ánh mắt xem thường, tiếp tục phát ngốc, sau đó lại cười cười
Thẩm Giác là ngốc tử đi? Lần đầu tiên gặp mặt liền cấp nữ chủ định mệnh của mình vả miệng, ha ha quá khôi hài.
Thẩm Giác: "......"
Trở về liền cho tiểu hoàng đế truyền thái y, khẳng định là đâm hỏng rồi.
- --------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Như đã nói từ đầu, truyện không hắc nguyên nữ chủ, thế giới này cũng thế. Chẳng qua quang hoàn nữ chính của nàng không còn, hành vi vô lễ của nàng cũng không được người khác nhẹ nhàng bỏ qua mà thôi.
Mị thực sự, thực sự không thích kiểu nữ chủ như thế này, cơ bản đều né đường vòng. Đây là cổ đại, là thế giới coi tôn ti, quyền lực đi đầu. Cái logic mấy bà nữ chủ xuyên qua hay lớn lên trong giang hồ đụng phải người quyền cao chức trọng thích nói là nói, thích chửi là chửi nhưng vẫn được hứng thú với bỏ qua phi lý vô cùng.
Trường hợp này cũng thế, Từ Ngọc Như phi ngựa trong thành, cho dù là ngựa mất khống chế đi chăng nữa, đụng phải người ta cũng nên xin lỗi một câu. Đằng này thì không, lại còn nói ngược, muốn người ta xin lỗi ngựa của mình?? Mị thấy Thẩm Giác làm thế chẳng sai, một người quyền khuynh triều dã, thế lực to lớn lại lạnh lùng như Thẩm Giác bị một người xa lạ cản đường, xúc phạm mà vẫn bỏ qua, còn hứng thú với nữ chủ mới là kỳ lạ ấy.
Đây chỉ là ý nghĩ của mình thôi, mn nếu không đồng ý có thể bỏ qua. Nhưng xin đừng nghĩ tác giả đang muốn hắc nguyên nữ chủ, tác giả chỉ đơn giản là đưa mọi thứ về đúng cách xử lý của nó mà thôi.
Cảm ơn mn đã ủng hộ bộ truyện cho tới bây giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.