Chu Vân chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như thế, nơi người nọ đi đến, sàn nhà cứng rắn dưới chân đều hóa thành bột mịn.
Cho dù nàng không hiểu võ công, nhưng trong đầu vẫn hiện lên hai chữ: Sát khí!
Thời điểm Chu Quốc Công ở nhà với con cháu, ông thường xuyên nhắc tới chỗ đáng sợ của Thẩm Giác, Chu Vân ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được, cho nên đối với nam nhân trẻ tuổi mà tuấn mỹ này, nàng càng thêm sợ hãi trong lòng, mà nỗi sợ hãi này, hiện giờ đã đạt tới đỉnh điểm.
Chu Vân vội vàng trở lại Từ Ninh Cung, không bao lâu liền rời khỏi hoàng cung, vốn đã nói sẽ ở trong cung một thời gian, lúc này lại bất chấp vội vàng trở về.
Phùng Tiếu lại lần nữa bị Thái Hậu gọi tới.
“Ngươi đã nói cái gì với Thẩm Giác? Sao lại khiến hắn tức giận như vậy?” Thái Hậu mặt đầy kinh hoảng, cả người phát run, “Chẳng lẽ hắn biết ngươi là nữ nhi rồi? Hắn biết chúng ta lừa gạt hắn?”
“Mẫu hậu, người suy nghĩ nhiều, không phải việc này.” Phùng Tiếu nói.
“Vậy các ngươi rốt cuộc nói cái gì? Ngươi phải nói hết với mẫu hậu, một chữ cũng không được giấu.”
“Có chút tranh chấp nho nhỏ mà thôi.” Phùng Tiếu dựng thẳng ngón út, lại dùng ngón cái miêu tả khoảng cách nhỏ bé.
Thái Hậu thiếu chút nữa tức điên; “Ta bảo ngươi để tâm cẩn thận, ngàn lần vạn lần không được đắc tội hắn, ngươi cư nhiên lại cùng hắn tranh chấp? Ngươi là không muốn sống nữa? Ngươi muốn liên lụy chúng ta cùng ngươi mất mạng sao?”
“Không có biện pháp, chuyện này không tranh không được.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Thái Hậu lại bắt đầu bổ não, “Chẳng lẽ hắn muốn ngươi thoái vị cho hắn?”
Phùng Tiếu lắc đầu: “Chúng ta tranh chấp chính là hoàng hậu chi vị.”
“Hoàng Hậu chi vị?” Thái Hậu vẻ mặt mờ mịt, hoàng hậu chi vị có cái gì mà tranh?
Đối với ngôi vị Hoàng Hậu, mấy năm trước bà liền bắt đầu nói bóng nói gió, uyển chuyển báo cho Thẩm Giác người mình chọn là chất nữ nhà mẹ đẻ, muốn thử xem hắn có phản đối hay không. Nhưng Thẩm Giác chưa hề có ý tứ phản đối, bà cho rằng chuyện này đã nắm chắc trong tay, hiện tại tiểu hoàng đế lại nói Thẩm Giác đối với ngôi vị hoàng hậu có dị nghị?
“Hôm nay ta nói với hắn, biểu tỷ là hoàng hậu tương lai của ta, hắn không đồng ý, ta liền cùng hắn tranh chấp hai câu, nói biểu tỷ là người mẫu hậu giúp ta chọn, hắn không đồng ý cũng vô dụng, sau đó hắn liền tức giận.” Phùng Tiếu thở dài, “Mẫu hậu, người nói Thẩm Giác có đáng giận không a?”
Thái Hậu nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, tựa hồ là muốn nhìn xem lời này của nàng là thật hay giả, Phùng Tiếu nơi nào sẽ để bà nhìn ra sơ hở? Toàn bộ quá trình đều tỏ vẻ thuần lương, trên mặt tràn ngập hai chữ thành thật.
Thật lâu sau, Thái Hậu thở dài: “Cũng do ai gia đem ngươi dạy tới mức quá thành thật, nếu Thẩm Giác không muốn biểu tỷ ngươi làm hoàng hậu, ngươi cứ theo ý hắn là được, chúng ta thực lực không bằng, hà tất phải vì việc này mà cứng đối cứng với hắn? Chỉ cần giữ được ngôi vị hoàng đế của Phùng gia, mọi chuyện khác đều có thể thoái nhượng, cho dù là tôn nghiêm của chúng ta bị Thẩm Giác tùy ý giẫm đạp, chúng ta cũng phải nhịn xuống.”
Vì thế Phùng Tiếu bị Thái Hậu cưỡng chế ra lệnh, muốn nàng lập tức đi tìm Thẩm Giác xin lỗi.
————
Làm võ tướng thế gia, bên trong Thẩm gia có một võ trường vô cùng lớn, có thể chứa được hơn một ngàn người ở chỗ này tỷ thí. Lúc này, bên trong Diễn Võ Trường lại nằm không ít người.
“Các ngươi cùng nhau lên đi.” Thẩm Giác lại đem vài người đánh ngã, sau đó liền chỉ vào một đội ngũ khác, trên mặt tràn đầy sắc lạnh.
Thẩm Liễn lo lắng nhìn đệ đệ, trong đầu phiêu đãng nỗi nghi vấn to đùng: Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy? Làm Thẩm Giác tức giận đến mức này?
Thẩm Giác về đến nhà liền tới thẳng Diễn Võ Trường, một hơi đánh ngã nhiều người như vậy, hiện tại tức giận còn chưa tiêu, có thể thấy được hắn nổi giận bao nhiêu.
Thẩm Liễn đều hoài nghi, người chọc hắn tức giận có phải đã bị hắn xé nát hay không?
Thẩm Hạo ngày thường không sợ trời không sợ đất cũng tránh ở trong lòng ngực Thẩm Liễn, nhỏ giọng hỏi: “Cha, thúc thúc làm sao vậy?”
“Thúc thúc con tức giận.”
“Thúc thúc tức giận thật đáng sợ.”
Thẩm Liễn cười cười: “Cho nên con phải ngoan một chút, nếu là chọc thúc thúc con nổi giận, cha cũng không cứu được con.”
Thẩm Hạo gật đầu thật mạnh, một lần nữa đem đầu chôn vào trong ngực phụ thân.
Quản gia chạy chậm tiến vào: “Tướng quân, bên ngoài có một tiểu công tử họ Phùng cầu kiến.”
“Không gặp.” Thẩm Giác lạnh lùng nói, một chân đem một tướng sĩ đá văng.
“Nhưng mà, vị tiểu công tử kia cầm ngọc bội tùy thân của ngài.” Quản gia chần chờ nói, đó chính là ngọc bội tướng quân đeo bên người từ nhỏ, bằng không ông cũng sẽ không tự mình tiến vào bẩm báo.
Động tác của Thẩm Giác dừng lại một chút: “Người đâu?”
“Lão nô lập tức mời người vào.” Lão quản gia tung ta tung tăng chạy ra bên ngoài, 60 tuổi mà chạy ra bước chân như mới 30.
Từ lúc nghe tới bốn chữ ngọc bội tùy thân, Thẩm Liễn liền dựng lỗ tai nghe ngóng.
Thẩm Giác có một khối ngọc bội chưa từng rời khỏi người, nhưng từ mấy ngày trước, khối ngọc bội này lại không thấy đâu, đối với việc ngọc bội ở chỗ nào, trong tay ai? Thẩm Giác vẫn luôn ngậm miệng không nói, Thẩm Liễn đối chuyện này luôn rất tò mò.
Sau đó hắn liền nhìn đến lão quản gia dẫn tiểu hoàng đế tiến vào.
Thẩm Liễn: “……”
Ngọc bội? Tiểu hoàng đế? Có phải có chỗ nào không thích hợp hay không?
Nhìn thấy Phùng Tiếu xuất hiện, Thẩm Hạo phản ứng lớn nhất, hắn giương nanh múa vuốt nhào về phía Phùng Tiếu.
Mấy ngày trước bị Phùng Tiếu hung hăng chỉnh một trận, Thẩm Hạo vẫn luôn muốn trả thù lại, chỉ tiếc thúc thúc không cho nó rời phủ, bị giam trong phủ đọc sách luyện võ, mỗi ngày đều mệt như chó, cũng không tinh lực nghĩ tới việc trả thù.
Hiện giờ kẻ thù lại ở ngay trước mặt, lý trí của nó lập tức rời nhà trốn đi, chỉ nghĩ tới báo thù.
Thẩm Hạo vốn là lớn lên to cao, thời gian này mỗi ngày luyện võ, người càng giống như nghé con, Thẩm Liễn nhất thời không giữ chặt nó, nhìn nó cách tiểu hoàng đế càng lúc càng gần, Thẩm Liễn nhịn không được hô to: “Thẩm Hạo, đứng lại.”
Thẩm Hạo thở phì phì tính toán dùng đầu húc Phùng Tiếu, nó muốn một đầu đem tiểu hoàng đế húc bay!
Nhìn Thẩm Hạo giống như đạn pháo đâm về phía mình, Phùng Tiếu vội vàng vặn eo, vọt đến phía sau Thẩm Hạo, nâng một chân đá vào mông Thẩm Hạo, Thẩm Hạo liền lấy tư thế chó ăn phân ngã xuống đất.
Thẩm Hạo tức điên, từ trên mặt đất bò dậy, xoay người tiếp tục xông tới chỗ Phùng Tiếu.
Phùng Tiếu liên tục lùi lại vài bước, phần lưng liền đụng vào một thân thể nóng rực, nàng vừa muốn quay đầu, cổ đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Người nọ một tay đè bả vai nàng, một tay nắm lấy cổ nàng, ở bên tai Phùng Tiếu nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngươi là đi tìm cái chết sao?”
Cổ tay lại dùng chút lực, Phùng Tiếu bị hắn bắt ngẩng cổ, hô hấp có chút khó khăn.
Sau khi Thẩm Giác nắm lấy cổ tiểu hoàng đế, sắc mặt Thẩm Liễn liền đại biến, hắn ra ý bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, bản thân cũng kéo Thẩm Hạo rời đi, Diễn Võ Trường to lớn trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người.
Thẩm Liễn ra lệnh tất cả mọi người không được đem sự tình ngày hôm nay nói ra ngoài, còn bản thân dẫn người trấn thủ cửa ra vào của Diễn Võ Trường, nội tâm một trận lại một trận thấp thỏm, lo lắng Thẩm Giác đương trường hành thích vua.
Bên trong Diễn Võ Trường trống rỗng, Phùng Tiếu duỗi tay gỡ tay Thẩm Giác ra, năm ngón tay Thẩm Giác có vết chai rất dày, tay nàng lại trắng nõn mềm mịn như ngọc, dùng hết toàn lực cũng không có thể gỡ ra một chút.
“Buông ra.” Nàng tức giận vỗ hắn tay.
Thẩm Giác thu hồi sức lực, nhưng tay vẫn đặt ở trên cổ nàng, một tay kia vẫn đặt trên vai, duy trì tư thế chế trụ Phùng Tiếu.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ mảnh khảnh của nàng, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác quái dị nổi lên trong lòng: “Bệ hạ tựa hồ phát dục có chút chậm.”
“Ta mỗi ngày đều lo lắng ngươi chừng nào thì muốn giết ta mưu quyền soán vị, ăn không ngon ngủ không yên, phát dục chậm thì có cái gì kỳ quái?”
Thẩm Giác hừ cười: “Bệ hạ luôn là quá mức thẳng thắn.”
“Mệnh của ta bị ngươi nắm chặt trong tay, thẳng thắn hay không thì có liên quan gì?” Thanh âm Phùng Tiếu có điểm chua xót.
Lông mày Thẩm Giác hơi hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Bệ hạ yên tâm, chỉ cần bệ hạ ngoan ngoãn nghe lời, thì bệ hạ vĩnh viễn không cần lo lắng tới tính mệnh của mình.”
“Cho nên ngươi có thể buông ta ra sao?” Phùng Tiếu lạnh lùng hỏi.
Thẩm Giác vuốt ve cổ nàng hai cái, cuối cùng mới chậm rãi buông nàng ra, đôi mắt đầy lực áp bách nhìn chằm chằm Phùng Tiếu.
Phùng Tiếu rời khỏi phạm vi khống chế của hắn, đứng cách hắn vài bước, biểu tình thoạt nhìn không quá vui vẻ.
Thẩm Giác vốn đang tức giận tận trời, hiện tại một bụng lửa tựa hồ đều không thấy, hắn đánh giá tiểu hoàng đế: “Bệ hạ, quang lâm hàn xá, là có chuyện gì sao?”
“Mẫu hậu bảo ta tới nhận lỗi với đại tướng quân.”
Thẩm Giác nhướng mày, thong thả ung dung hỏi: “Nga, vậy bệ hạ tính toán nhận lỗi như thế nào?”
Phùng Tiếu lắc đầu, đúng lý hợp tình nói: “Ta chỉ là nhân cơ hội ra ngoài chơi, ta lại không có làm sai, sao lại phải nhận lỗi với ngươi?”
Thẩm Giác khống chế tâm tình muốn véo tiểu hoàng đế đang ngo ngoe rục rịch tưởng trong lòng, cười lạnh nói: “Bệ hạ, thần còn đang tức giận đâu!”
Phùng Tiếu xoa bụng: “Ta thật đói, chỗ này của ngươi có ăn sao?”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Thẩm Giác: “…… Bệ hạ, người biết thần hiện tại muốn làm cái gì nhất không?”
“Bóp chết ta?”
Thẩm Giác: “…… Bệ hạ còn rất tự hiểu lấy mình.”
“Nếu muốn bóp chết ta, kia cũng để ta làm một con ma no đi, đại tướng quân anh minh thần võ, ta thật sự đói chịu không được.”
Thẩm Giác do dự giữa việc bóp chết tiểu hoàng đế cùng dẫn nàng đi ăn cơm hồi lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn dẫn nàng rời khỏi Diễn Võ Trường.
Bên ngoài Diễn Võ Trường, Thẩm Liễn đã bày sẵn trận địa đón địch, nhìn thấy tiểu hoàng đế lông tóc vô thương ra tới, vị đệ đệ lửa giận ngập trời của hắn tựa hồ cũng không còn tức giận, trong longg Thẩm Liễn tràn đầy kinh ngạc.
“Chuẩn bị cơm.” Thẩm Giác phân phó nói.
Thẩm Liễn: “……” Vừa nãy không phải một bộ muốn lập tức bóp chết tiểu hoàng đế sao? Vì sao lại muốn đãi tiểu hoàng đế ăn cơm? Đệ đệ, ngươi từ khi nào trở nên dễ dỗ như vậy?
————
Phùng Tiếu trước ánh mắt tức giận của Thẩm Hạo cùng ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Liễn, ở Thẩm gia yên tâm thoải mái cọ bữa cơm, ăn uống no đủ lại ở ra ngoài đi dạo, sau đó liền bị Thẩm Giác áp giải hồi cung, chuyện lúc trước dường như đã qua đi.
Chẳng qua sang ngày hôm sau, thái độ của phụ thân Chu Vân - cữu cữu Phùng Tiếu - Chu Quốc Công liền có chút cổ quái, vài lần nhìn Phùng Tiếu như muốn nói lại thôi, nhưng Phùng Tiếu hỏi ông có việc gì muốn nói hay không, ông lại lắc đầu.
Không quá mấy ngày, Phùng Tiếu liền nghe nói, Chu Vân đính hôn, hôn kỳ định vào tháng sau.
Nàng là ở Thượng Thư Phòng nghe được việc này.
Vốn là một ngày phê duyệt tấu sớ như bình thường, Tạ thái phó cùng Vương thừa tướng vừa nhìn thấy Chu Quốc Công xuất hiện liền cùng nhau chúc mừng: “Chúc mừng Chu Quốc Công chọn được rể hiền.”
Chu Quốc Công trong lòng phát khổ, lại không nghĩ ở trước mặt kẻ địch bày ra vẻ mềm yếu, đành cười cảm tạ.
Tạ thái phó cùng Vương thừa tướng đều biết việc Chu Quốc Công muốn đem nữ nhi gả cho hoàng đế, cho nên Chu Vân đột nhiên đính hôn, hơn nữa hôn kỳ còn gấp như thế, hai người đều biết có uẩn khúc, chúc mừng là giả, trên thực tế là muốn thám thính nguyên do.
Ba người đối đầu nhiều năm, vô cùng hiểu biết lẫn nhau, Chu Quốc Công cũng biết ý đồ của hai người, vì thế ba người liền ngươi tới ta đi đánh Thái Cực.
Phùng Tiếu ở bên cạnh nghe tới bút lông đều làm rớt, nàng nhìn về phía Thẩm Giác: “Biểu tỷ đột nhiên đính hôn, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?”
“Bệ hạ sao lại nói vậy?” Thẩm Giác bình tĩnh phê duyệt tấu sớ.
“Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ!” Phùng Tiếu đem bút lông hướng Thẩm Giác ném qua, bị hắn phất tay hất đi.
Phùng Tiếu thở phì phì nhào qua phía hắn, một chân đạp lên ghế hắn đang ngồi, nắm lấy cổ áo Thẩm Giác: “Ngươi bồi thường hoàng hậu cho ta.”
“Nga…… Bồi thường hoàng hậu cho bệ hạ.” Thẩm Giác gằn từng chữ một, biểu tình cười như không cười.