Nam Lân Cẩm Lý

Chương 60:




Hôm nay Quý Chính Tác tan tầm muộn, lại còn chạy đường kẹt xe, trên đường thông được một lúc lại tắc, chạy đến nhà trẻ đã gần sáu giờ, con trai đã tan học.
Cô giáo nói đã được đón đi, "Phương tiên sinh tới đón, Điều Điều thích lắm, lúc chạy còn rớt mất bình nước."
Phương Yểu An mới đi ra từ phòng tắm, quá nóng, cậu chỉ mặc một chiếc áo T-shirt, chân trần, vừa lau tóc vừa đi ra, muốn vào phòng lấy quần.
Cửa nhà đột nhiên RẦM một tiếng, bị lực mạnh đáng sợ nào đó trực tiếp mở ra.
Quý Chính Tác gắt gao nhìn chằm chằm cậu, vừa đi vừa cởi quần áo, ném âu phục cùng cặp táp trên ghế sa lon, cau mày, khó chịu vặn cổ kéo cà vạt, đầu lưỡi trượt một vòng trong cổ họng, từng bước đi về phía cậu.
Cậu bỗng nhiên sợ run, như nhìn thấy con thú to đùng nào đó, trong lòng rình rình như đánh trống, thậm chí còn muốn quay đầu chạy.
Quý Chính Tác bước một bước ngăn trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu lên nhanh chóng liếc Quý Chính Tác một cái, còn chưa kịp nói gì, đã bị trực tiếp bấm eo nâng lên đè trên tường, khăn lông trong tay cũng vì sợ mà rớt xuống.
"Ô..." Hôn môi nóng như lửa ùn ùn thô bạo kéo xuống, mỗi lần Quý Chính Tác hôn cậu như rửa mặt vậy, nhất định phải liếm cả khuôn mặt cậu ít nhất một lần, nước miếng dính trên mặt vừa dính vừa ướt, đặc biệt khó chịu.
Quý Chính Tác hôn vẫn luôn như vậy, vừa lâu vừa ác, như phải cướp đoạt sạch sẽ không khí trong phổi cậu, một phút thở lấy con đường sống cũng không cho, răng cùng lợi bị tỉ mỉ liếm qua, cây lưỡi chảy nước. Cậu không chút đề phòng, bị hôn mặt đỏ bừng, tất cả trên cằm đều là nước miếng hỗn tạp của hai người, hai mắt ngấn lệ mông lung, đặt trên tường chật vật ho khan.
"Chờ chút, khụ khụ..." Môi Quý Chính Tác khô khốc dán trên mặt cậu vuốt ve, mắt nửa khép si mê hôn cậu, một tay chống đỡ bên cổ cậu, một tay khác thô bạo cởi áo sơ mi của mình. Theo mỗi tấc da thịt của cậu hôn từng cái một, cuồng nhiệt lại thành kính, như tín đồ tôn giáo cực đoan, như muốn quỳ lạy kính lễ cậu.
Không buông tha nơi nào cả, cổ, xương quai xanh, bả vai, lại kéo áo cậu lên, hút đầu v* cậu, môi hôn trên bụng cậu. Hô hấp Quý Chính Tác rất hấp, lưu lại trên bụng cậu, cọ cọ má va chạm da thịt cậu, miệng lẩm bẩm, "Gầy, lại gầy, một ít thịt ngang hông cũng mất teo rồi."
Hắn đối với thân thể Phương Yểu An đã quen thuộc đến mức dựa hết vào môi cũng biết cân nặng cậu thay đổi thế nào, Phương Yểu An khó chịu đẩy đẩy hắn đang đâm đâm cọ cọ mình, quát, "Anh làm gì đấy, mau đứng lên đi!"
Quý Chính Tác đứng lên, tay chống hai bên cậu, ôm cậu vào trong ngực, đặt trên trán cậu, hôn hôn, "Sao hôm nay đã về rồi?"
Hô hấp đánh trên mặt cậu, như khói lửa nóng rực, tay cậu để trên ngực Quý Chính Tác, nghiêng đầu tránh, "Đợi chút, anh chờ...Khụ khụ..."
Quý Chính Tác bịt tai không nghe, lần nữa nâng cậu lên ôm, dùng thân thể đè cậu trên tường, mặt chôn trong cổ cậu ngửi ngửi, đầu lưỡi trơn nhẵn liếm sau gáy ẩm ướt thơm tho vừa được tắm của cậu, tỉ mỉ gặm cắn, "Nhớ chết anh, đồ xấu, phải ăn em vào trong bụng đi."
Phương Yểu An rõ ràng cảm thấy cây gậy to lớn dưới háng Quý Chính Tác kia đã hoàn toàn cưng, đang cách quần đỉnh khe mông cậu. Cậu kẹp mông, sau lưng cố gắng giãy giụa, kháng cự, "Chậm chút, chờ đã, anh đừng..."
Quý Chính Tác thô bạo kéo chân cậu quấn ngang hông hắn, bàn tay âm thầm vào với vào trong quần lót cậu, bóp từng bó lớn thịt mông phì nộn, "Ha, may mắn thịt chỗ này không bị rớt."
Cậu lấy tay ngăn trước bả vai Quý Chính Tác, "Điều Điều sắp về rồi, buông em ra, Quý Chính Tác!" Ba chữ Quý Chính Tác cậu hô lên, đáng tiếc đã bị hắn áp chế, tất cả đều là nức nở nghẹn ngào, ngậm nước mắt trừng người cũng không có chút lực công kích.
Quý Chính Tác ngẩng đầu nhìn cậu, lần nữa hôn lên miệng cậu, thô bạo hôn cậu, "Vậy bọn mình đi trốn được không?" Hắn liếm lỗ tai Phương Yểu An, như cậu đang tranh cãi vô lý, dung túng dỗ dành, "Sợ em quá."
Quý Chính Tác quỳ xuống đất, kéo quần lót cậu ra một đoạn, đầu lưỡi như lửa nóng liếm da thịt bụng dưới cậu, một khối bị nước miếng thấm lạnh. Đầu lưỡi Quý Chính Tác liếm xuống, cách quần lót ăn âm hộ cậu, thịt huyệt nóng càng lúc càng tăng, lặng lẽ nở rộ.
Quý Chính Tác lột quần lót cậu, toàn bộ hạ thể bại lộ trong không khí, hắn liếm đùi cậu, giữa hai mảnh âm thần, rồi đến xương hông, ngậm cả côn th*t cậu vào trong miệng, đầu lưỡi đảo cuốn liếm trên mã nhãn.
côn th*t bị liếm quá ác, chuông miệng đau chát, chân mềm phát run, cậu đẩy đầu Quý Chính Tác, mặt đầy nước mắt, kháng cự lắc đầu, "Đừng, không được, đau, đừng hút em."
Quý Chính Tác vỗ lên mông cậu mấy cái, thả côn th*t cậu ra, hôn quy đầu cậu, hài hước nhìn cậu, "Ngọt lắm, ngồi lên mặt anh được không?"
Cậu vẫn còn ho khan, chóp mũi ê ẩm, "Anh có bệnh à, đi ra."
Quý Chính Tác không đợi cậu nói xong đã cởi sạch quần lót cậu, hoa huy*t của cậu nhỏ nhắn, lúc tình dục tăng cao, âm thần sẽ tự động tách ra hai bên, thịt non đỏ tươi bên trong nở rộ ra, như một bông hoa đang đợi hái thịt.
Huyệt nhỏ dính đầy d*m thủy, vừa trơn vừa mềm, ướt sũng, hút vào trong miệng non nớt như hóa mềm. Hắn đè chân đang đạp loạn của Phương Yểu An lại, từ hậu môn cậu liếm đến âm huyệt, mút hai mảnh thịt mềm run rẩy vào trong miệng, hút từng chút một, âm hộ nho nhỏ được ăn ứ máu đỏ lên, không ngừng chảy nước.
Phương Yểu An trợn to hai mắt, bị liếm khóc lóc phát run, tay cào loạn trên vách tường, bụng dưới co quắp, không ngừng đi Quý Chính Tác đảo động trong miệng, âm đề bị liếm nát, "Ô, hức, nóng quá, thoải mái..."
Mắt cậu trống rỗng, miệng đỏ run run không ngừng, khóc chảy nước miếng, "Không muốn, ưm ưm, xấu xa, a ô, đừng hút nữa... "
Cậu ngẩng đầu lên, gân xanh trên cổ đột nhiên nhô ra, âm đ*o co rút lại, có d*m thủy trắng loãng bắn tóe ra từ trong thân thể, như một chim kêu gào, ngắn ngủi sắc bén rên rỉ, toàn thân kịch liệt co rút, "A A A, em chết mất!! "
Trên mặt cậu ướt sũng, đầu gối mềm muốn run rẩy, há miệng quỳ xuống. Quý Chính Tác ngậm thịt hộ triều thổi hung hăng hút thêm mấy hớp, ôm cậu, áp trên ghế sa lon, lại bắt đầu hôn.
Tay chân Phương Yểu An như nhũn ra, bị nụ hôn của hắn nóng bỏng muốn die, ưm ưm nghẹn ngào nghiên đầu trốn, Quý Chính Tác liếm gò má cậu, hôn xương quai xanh cậu, đầu chui vào trong quần áo cậu, ngậm đầu v* nhỏ mềm cưng cứng, đầu lưỡi đảo thịt vú hung hăng nhai hút.
"Con về rồi đây, ăn cơm ăn cơm, ăn cơm được hông?" Cậu nghê tiếng con trai vào cửa, vội vàng ngồi dậy, đẩy đầu Quý Chính Tác," Điều Điều về rồi, anh đi ra, Quý Chính Tác!"
Quý Chính Tác hoàn toàn không để ý tới, siết chặt eo cậu, ngậm một vòng thịt mềm xung quanh núm vú vào trong miệng, hút chậc chật vang dội. Phương Yểu An tức giận, hung hăng đánh mấy cái trên lưng hắn, đành phải cầm một gối ôm ngăn trước ngực, che kín đầu hắn.
Quý Phương Chiêu đi tới, hai tay dính đầy bùn, tò mò nhìn ba mẹ nó, "Ô? Ba sao thế ạ?"
Bị hút quá ác, trước ngực vừa tê dại vừa phồng, đầu v* sắp bị cắn xuống, cậu co rúm đầu vai lại, không ngừng run rẩy, "Ba, ba quá mệt mỏi, ngủ rồi, Điều Điều đi rửa tay trước được không, rửa tay xong rồi ăn cơm."
Đứa bé lo lắng nhìn mấy lần, "Ba không có chuyện gì sao? Thật sự không có chuyện gì sao?" Chạy đi rửa tay.
Đây không phải lần đầu tiên Quý Chính Tác ép buộc cậu làm chuyện này trước mặt con, cậu thấy xấu hổ, khó chịu tới cực điểm, tay ôm mặt, không tiếng động, nước mắt không khống chế được chảy xuống.
Quý Chính Tác đem đầu v* bị mút đính đầy nước miếng phun ra, nhìn thấy cậu ửng đỏ mắt chứa đầy nước, lại ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dàng, "Oa, Tiểu An, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi mà." Hôn hôn trên huyệt thái dương của cậu, Quý Chính Tác vỗ vỗ lưng cậu, "Anh quá nhớ em mà, đánh anh đi được không, Tiểu An đừng khóc nha."
Cậu nghẹn ngào lau nước mắt, "Em không, không khóc, ai khóc, anh đi ra."
"Được được được, anh khóc, là anh khóc, bọn mình đi tìm quần mặc nha? Quý Điều Điều thấy em không mặc quần sẽ cười em."
"Anh đừng ôm em, tự em đi được, anh buông ra, Quý Chính Tác!"
Tay trái Quý Phương Chiêu tập cầm đũa đã dùng rất tốt, không cần người đút, vùi đầu ăn cơm, đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên, "Hôm nay Lục Từ Ân nói với con, ba mẹ cậu ấy ăn cơm sẽ không nắm tay nhau." Nhóc con nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, chính nghĩa chỉ ra, "Ba nói, tất cả ba mẹ đều nắm tay, đây là giả dối! Chỉ có ba mẹ con mới nắm tay!"
Phương Yểu An sợ hãi, từ khi hai người bắt đầu sống chung, Quý Chính Tác đã nắm tay cậu ăn cơm, cậu sớm đã thành thói quen, nhưng bị con trưa nói thẳng ra như vậy lại thấy không được tự nhiên, cậu không biết trả lời thế nào.
Cậu quay đầu đi nhìn Quý Chính Tác, Quý Chính Tác chuyên chú lại trầm mặc nhìn chằm chằm mặt cậu, không phản ứng gì cả. Trong lòng cậu giận dỗi, lấy cùi chỏ đẩy đẩy hắn, xấu hổ, "Anh nói gì đi!"
Quý Chính Tác phục hồi tinh thần lại, nắm tay cậu thả trên đáy quần mình, tính khí cứng rắn ngẩng cao đầu mài lòng bàn tay cậu, giọng khàn đặc, "Bây giờ cái gì anh cũng không muốn làm, chỉ muốn thao em."
Cậu run lên, như bị sợ, ngượng ngùng rút tay về. Bị Quý Chính Tác bắt lại, đặt bên mép, hôn hôn mu bàn tay cậu, "Cũng muốn hôn em."
Cậu thật sự bị đốt cháy, lỗ tai đỏ muốn bay hơi, nhìn chằm chằm bát, không dám nhìn ai, còn đứa bé ngoan ngoãn tính hay quên, ăn được một nửa đã quên mất chuyện này.
Quý Phương Chiêu cầm quần áo đi vào phòng tắm, cậu còn đang thu dọn bàn, đã bị Quý Chính Tác ôm, đè xuống ghế sa lon, tụt quần, thịt roi nặng trĩu đánh mạnh trên huyệt non của cậu mấy cái, đã thẳng tắp đâm vào.
âm đ*o chật hẹp bị lấp đầy, hai người một tuần rồi chưa làm, cậu đương nhiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bên trong càng lúc càng nóng, tính khí Quý Chính Tác dữ tợn xé rách cậu, đau đến co rúm lại một góc.
Quý Chính Tác nhấc chân cậu lên, xương hông đập trên chóp mông cậu, phập phập rút ra cắm vào, "Fuck, thả lỏng chút, đừng kẹp chặt vậy, em tính kẹp gãy anh à."
Hắn mới vào đã đâm xuyên, vật cứng thô to tới lui thật nhanh, vừa nặng vừa ác, nhiều lần đỉnh đến điểm G của cậu, lúc rút ra còn kéo theo một vòng thịt huyệt đỏ tươi, lại đâm thật sâu vào, âm hộ đều bị đụng lõm.
Cậu bị cắm run run, theo động tác Quý Chính Tác không ngừng rung động. Cậu bị ôm mặt đối mặt, đột nhiên bay lên không làm cậu sợ hết hồn, ôm chặt cổ Quý Chính Tác, chân kẹp thắt lưng hắn, bị nâng mông, ở giữa nhà vừa đi vừa thao.
Hắn không ngừng điên cuồng cắm vào, lại bị thao vào, thoải mái rên rỉ, "A, không muốn, thật sâu, ô, cắm chết em, thật thoải mái." Tay cậu mò lung tung trên mặt Quý CHính Tác, tìm môi hắn.
Quý Chính Tác hôn cậu, đầu lưỡi tùy ý hôn trong miệng cậu, điên cuồng mút nước miếng trong miệng cậu. Hắn đè Phương Yểu An trên tường, như nổi điên đị* cậu, thẳng đến khi đỉnh cậu đến mức run lẩy bẩy, thút tha thút thít kêu dâm.
Lúc Quý Phương Chiêu đi ra từ phòng tắm, cậu cùng Quý Chính Tác đang ẩn núp sau cửa phòng chứa đồ làm tình, cậu tựa trên tường lạnh như băng, bị tình ái cuồng nhiệt nhất tẩy rửa. Mỗi một tế bào đều đang thét chói tai, tiếng thở của Quý Chính Tác nổ bên tai cậu, nặng nề, nhẫn nhịn, thô nặng, tràn đầy tinh lực, cậu bị cuồng bạo thao đỉnh, cả người như bốc hơi, gần như hóa thành một bãi nước.
Quý Phương Chiêu chạy tới chạy lui trong phòng, vào từng căn phòng một để tìm, nơi nó sợ nhất là phòng chứa đồ, trong đó quá tối, lại ở trong góc. Nó vào thậm chí không dám mở đèn, chỉ ở cửa thăm dò gọi một tiếng, "Mẹ ơi? Mẹ?"
(Bà tác giả mà để gọi là "Mẹ An ơi Mẹ An?" Wtf ciuuuu nhờ =))))))))
Tiếng gọi của con trai vang vọng trong phòng chứa đồ, khó chịu lại sắc tình, Quý Chính Tác gắt gao ngăn chặn cậu, ngón tay đặt trên môi cậu, cặp mắt đào hoa xinh đẹp bị dục vọng đốt đen bóng, "Suỵt, đừng lên tiếng."
Tính khí trong cơ thể lại tiến vào sâu hơn, gần như tính khí đang đóng đinh trên người cậu, túi trứng đánh trên mặt hoa huy*t, đụng phập phập. Toàn thân cậu là mồ hôi, điên cuồng tình ái làm cậu rơi nước mắt, miệng tử cung bị đánh đảo, tê dại phồng lên, một dòng điện quen thuộc phóng lên từ lòng bàn chân, trong nháy mắt đánh úp về phía toàn thân.
Cậu giống như máy móc chết điện, tay chân giãy giụa, xem thường lật người lại, chân căng thẳng, cả người co cút, "Nhanh, nhanh, không được, đến, nhanh, A A A!"
Mặt cậu ngây ngốc mềm xuống, rúc trong ngực Quý Chính Tác, huyệt nhỏ bị đâm hỏng, bị dương v*t thô to kia cắn không ngừng bắn nước, tích tí tách chảy đầy đất, như đi tè dầm không nhẫn nhịn được.
Cậu gần như hồn lìa khỏi xác, miệng cũng không khép được, bị làm chảy đầy nước miệng, dục hỏa cường hãn nóng rực thiêu hủy cậu gần như không còn. Cậu ôm chặt lấy Quý Chính Tác đang gắng sức dong ruổi trên người cậu, há miệng run rẩy khóc.
dương v*t to dài đáng sợ đâm xuyên cậu, hai mảnh thịt mềm mài bốc cháy, dương tinh đậm đặc nóng bỏng rót vào trong thân thể cậu, đánh trên vách mềm mại bên trong, tính khí cứng rắn như cây gậy sắt, bắn ra, bị tính khí đánh trên khoang bụng lấy đầy cậu.
Cậu nóng hai chân không ngừng co rút, mồ hôi như dội qua nước, ướt hết cả tóc, lúc Quý Chính Tác đặt cậu xuống, đầu gối mềm không chịu nổi, xụp chân ngồi xuống.
Quý Phương Chiêu đang xem ti vi ở bên ngoài, Quý Chính Tác ôm cậu, vòng qua phòng khách vào phòng. Cậu ngã xuống giường, bắp chân đột nhiên rút gân, bắp thịt giật một cái mạnh, đau đến mồ hôi nóng chảy đầy đầu.
Quý Chính Tác nâng chân cậu, vừa hôn trán cậu, vừa xoa bóp cho cậu, "Không sao không sao, thả lỏng chút, Tiểu An ngoan."
Cậu thống khổ ngửa về sau, vòng quanh cổ Quý Chính Tác, khóc đứt quãng xụt xịt, "Đau quá, ô, chân đau quá."
Quý Chính Tác ôm cậu vào trong ngực, như dỗ con vậy, vỗ vỗ sống lưng gầy nhom của cậu, "Sẽ hết đau ngay mà, đừng dùng sức."
Cậu rúc vào trong ngực Quý Chính Tác, vừa khóc vừa ho khan, tiếng dần dần hạ xuống, mặt dán trên vòm ngực vững trãi của hắn, từ từ bình phục lại.
Quý Chính Tác thả cậu trên giường, đắp chăn, hôn miệng sưng đỏ của cậu, "Anh dỗ Điều Điều đi ngủ, về ngay thôi."
Cậu đã rất mệt, rõ ràng còn cao triều hai lần, nhưng mệt mỏi ngay cả lực để giơ tay lên cũng không có. Cậu không muốn làm tiếp, thân thể vẫn trong trạng thái hưng phấn cực độ, có một cảm giác khó thở không tài nào hình dung được, lúc lạnh lúc nóng, khó kiềm chế được run rẩy.
Quý Chính Tác rất nhanh trở lại, trong phòng không mở đèn, hắn đứng ở đầu giường, có rất nhiều hứng thú, như có như không ngậm môi cậu.
"Hửm?" Phương Yểu An không thoải mái hừ hừ, cậu nghe Quý Chính Tác cười một tiếng, đặt thứ gì trên mặt cậu, lành lạnh, rất thoải mái.
Cậu hơi kéo mi mắt lên, thứ đó cách quá gần, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ, Quý Chính Tác cầm trước mặt cậu lung lay vài cái, cậu mới nhìn rõ là tượng gỗ mình mang về, mắt màu xanh, là Đạt phân kỳ (*).
(*) Hiện tại mình vẫn chưa tìm ra nghĩa chính xác của cụm từ này huhu
"Em thích con rùa này không?" Quý Chính Tác đứng lên, cởi quần, tính khí cứng rắn đứng thẳng nhảy ra, vừa thô vừa nóng, hạ thể đầy mùi tanh nồng nặc, nặng nề đánh trên mặt cậu, "Hay thích con rùa này hơn?"
Quy đầu to lớn cứng rắn va chạm trên môi cậu, Quý Chính Tác cười xấu xa, "Em hẳn thích đồ lớn hơn chứ?"
Mùi tinh dịch tanh tưởi xâm chiếm mũi miệng cậu, gân xanh to lớn đâm trên mặt cậu, cậu nghiêng đầu qua, ngũ quan vặn chung một chỗ, vô thức hừ hừ, uể oải, "Khụ khụ, em không muốn, không muốn, anh ôm em cái đi, Quý Chính Tác."
Quý Chính Tác vội vàng ném đồ vật kia, lại đè trên người cậu, đành phải cắn lỗ mũi cậu, "Nên bắt em thế nào đây? Tức giận hả?"
Cậu ôm Quý Chính Tác, cuối cùng một lần nữa được mùi trên người Quý Chính Tác bao phủ, mùi đậm đà mà cay xé hừng hực, cảm giác vừa giống lửa vừa giống mùi rượu.
Quý Chính Tác lại bắt đầu hôn cậu, hôn nóng bỏng phủ kín toàn thân, cậu bị hung hăng lấp đầy, cuồng phong bạo vũ đỉnh lộng làm cậu khó thở, miệng tử cung dần dần tê dại, bị đụng thật sự rất đau, cậu hóp bụng, ưỡn eo lên, cong thành một chiếc cầu đơn bạc, khoái cảm sắc bén như đào núi lấp biển tấn công tới, hai chân cậu co quắp, toàn thân như nhũn ra, hàm răng run rẩy.
Liên tiếp không ngừng cao triều thống khổ như vậy, nhưng rất thoải mái, đầu óc hoàn toàn bị khoái cảm chiếm cứ, cậu say mê ở nơi này thô bạo làm tình không cách nào tự kiếm chế.
Lần đầu tiên bắn tiểu, cậu co thành một góc run suốt ba phút không dừng, ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy, vừa khóc vừa cười, có một cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, cậu hòa tan dưới người Quý Chính Tác.
Đằng trước sưng quá ác, Quý Chính Tác bắt đầu đâm phía sau cậu, thịt roi cường tráng hung hăng đỉnh vào, vừa sâu vừa mãnh, tinh lượng tràn đầy đâm vào trong cơ thể hóa thành từng trận dư âm tàn bạo, "Ô, chậm chút, thật lợi hại, không, không muốn, cứu mạng, A..."
Lần thứ hai bắn tiểu cậu đã không chịu nổi, tử cung tê dại mất cảm giác, nóng hừng hực, đườnh ruột bị làm đau, cậu lăn qua lộn lại trên giường, khóc cầu xin tha thứ, "Bụng muốn phá, không được, không muốn, ô, muốn chết, xấu xa... A A A, đừng làm em."
Chân Mềm nhũn vô lực bị đụng rung động, cậu thật sự đến cực hạn, bụng dưới thả lỏng một chút, hai chân phát run, khóc lóc bắn ra. Quý Chính Tác khẽ hôn lên huyệt thái dương của cậu, ôm cậu vào trong ngực nhẹ nhàng dỗ, "Không làm không làm, chúng ta không nào nữa nha."
Hắn vỗ vỗ Phương Yểu An khóc nghẹn ngào ấn vào ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, vỗ sau lưng cậu, "Đừng khóc, hầy, nhớ chết anh, đừng khóc nha, lần sau nhẹ nhàng được không?"
2 tiếng của tôi chỉ để nhìn hai anh xxxxxxxxxxxxxxx @@ xong lần nào cũng thấy bảo nhẹ nhàng hửm:<
1 chương nữa sẽ Hoàn chính văn hiu hiu hiu:< lại chuẩn bị say goodbye bé An cưng nhất nhà Chese hicc:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.