Buổi tối trước khi đi ngủ ,Tái Văn lại tới gõ cửa phòng tiểu Vũ . Tiểu Vũ còn đang suy nghĩ Tái Văn có chuyện gì , nhìn thấy cô tiến vào vội vàng hỏi ”Sao vậy ?”
Tái Văn ngồi xuống bên giường cô “Muốn thông báo với em một chút, chị nghĩ mình nên chuyển đi rồi tìm một phòng ở khác , nơi này em nên tìm thêm người mới tới ở đi .”
Tiểu Vũ nóng nảy hỏi “Vì sao?”
Tái Văn không muốn nói, Tứ Phương khả năng không muốn ở cùng với người khác .
Cô vỗ vai Tiểu Vũ, “Bọn chị muốn tìm một nơi khác để ở .”
Tiểu Vũ giữ chặt tay cô “Nơi này vốn do chị thuê trước, nếu bạn trai chị trở về không tiện ở cùng thì em có thể chuyển ra ngoài ở ,em chỉ có một mình , phòng ở cũng dễ tìm , thuê ở đâu cũng được .”
“Không cần, em ở nơi này đã quen , mấy ngày nay lúc tan tầm chị sẽ đi tìm phòng ở.”
Tiểu Vũ tức giận “Chị sao lại như vậy , lúc nào cũng vì người khác suy nghĩ, lúc nào cũng sợ phiền toái đến người khác, em là người khác sao? Vì sao không nghe lời em chứ ?”
Tái Văn thấp cúi đầu, vỗ vỗ tay cô ”Đừng nóng giận , như vậy đi, chúng ta cứ ở như thế này , chờ bạn trai chị quay về sẽ nghe theo anh ấy vậy .”
Tiểu Vũ xoa bóp tay cô ”Chị sẽ không bị anh ấy quản nghiêm chứ .”
Tái Văn ha ha nở nụ cười, “Nhớ rõ trước kia còn có người nói chị là con dâu nuôi từ bé đấy.”
Tiểu Vũ vui vẻ , “Vậy thôi, xem ra em đoán đúng rồi, hừ hừ, về sau em cần phải nhìn chị chê cười thật nhiều mới được .”
Tái Văn cười trừng mắt nhìn cô một cái, đứng lên trở về phòng, chỉ nghe tiếng Tiểu Vũ ở phía sau lẩm bẩm , “OH my god ! Kia liếc mắt một cái biết ngay là phong tình !”
Tái Văn mặc kệ cô , trở về phòng ngủ.
Ngày Tứ Phương đi ra là thứ Năm, Tái Văn từ thứ Hai đã xin nghỉ , được hai ngày, được thêm ngày chủ nhật , tổng cộng có mấy ngày.
Buổi tối Thứ Tư, Tái Văn trắng đêm miên nan, vui mừng đến mức ngủ không yên, cô dứt khoát rời giường , dọn dẹp phòng khách lại một lần, lại chạy đến phòng vệ sinh, đem vật dụng hàng ngày kiểm tra lại một lần cho xong , bàn chải đánh răng, sửa rữa mặt cho nam , dao cạo râu, sửa tắm cho nam, còn có loại nước súc miệng mà Tứ Phương quen dùng .
Kiểm tra xong hết tất cả lại chạy về phòng ngủ, đem hết quần áo phía bên phải nhét hết vào bên trái tủ quần áo, còn vị trí bên phải thì lau dọn sạch sẽ , vì Tứ Phương chuẩn bị áo ngủ, áo tắm , khăn mặt, quần lót, tất, quần áo được thu dọn đặt chỉnh tề ở một bên tủ quần áo.
Lại từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy tiền mua năm gói thuốc lá cho Tứ Phương, bật lửa hiệu ZIPPO, gạt tàn thủy tinh đặt ở tủ trên đầu giường .
Làm xong mọi việc , cô nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nhìn đôi dép lê thật to ở dưới giường, lại sờ vào vỏ chăn trên giường đã được cô đổi lại màu khác , là màu cà phê, hẳn là màu mà Tứ Phương thích.
Cô vui vẻ nở nụ cười.
Bởi vì vẫn không ngủ được, bốn giờ Tái Văn dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cho Tứ Phương bữa sáng rồi tiện thể mang đi luôn , vốn dĩ cô muốn nấu cháo, nhưng cháo thì không thể ăn ở trên đường , nên đành làm cơm tảo biển cho anh , tìm một cái hộp giữ ấm, sữa nóng , rồi cho tất cả vào trong bao, lúc này mới được 5 giờ.
Tái Văn ở nhà đợi cho đến sáu giờ , đến khi có phương tiện giao thông công cộng bắt đầu, liền dọn dẹp một chút mới ra cửa. Đến cửa nhà giam , cũng mới đến bảy giờ rưỡi sáng .
Tái Văn đứng ở cửa chờ , thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào bên trong , xem xem Tứ Phương có đi ra hay không. Đợi mãi cho đến mười một giờ sáng, Tứ Phương mới đi ra .
Tái Văn kích động chạy tới , ôm cổ anh , rồi liền khóc . Tứ Phương cũng ôm cô thật chặt ,cơ thể hơi run, nước mắt cũng không nhịn được, từ hai bên má rơi xuống.
Anh đưa tay lau khóe mặt , lại đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt Tái Văn, “Đừng khóc , ang không phải đi ra rồi sao?”
Tái Văn ngừng tiếng khóc, nghẹn ngào nói “Em vui mừng còn không được sao?”
Tứ Phương hôn hôn lên khuôn mặt đỏ hoe do khóc của cô ”Đi, thế nào đều được.”
Tái Văn nín khóc mỉm cười, cô kéo cánh tay Tứ Phương, “Chúng ta đi thôi.”
Tái Văn kéo Tứ Phương đứng chờ xe ở bến xe nhỏ , nhìn bốn bề vắng lặng , Tái Văn ngồi xổm xuống ôm lấy chân trái Tứ Phương, theo làn da cao thấp vuốt ve chân anh , ngẩn mặt lên hỏi, ” Chân anh gần đây thế nào ? Có đau hay không?”
Tứ Phương kéo cô lên , “Không sao , gần đây tốt lắm.”
“Chờ trở về, chúng ta đến bệnh viện xem sao , trong ngục giam này bác sĩ đều là bọn lang băm.”
“Tốt” Tứ Phương không muốn cô lo lắng, tìm bác sĩ cũng tốt.
Chỉ một lát sau đã có xe đến đây, Tái Văn kêu Tứ Phương đi lên trước, cô sẽ đi lên sau . Tìm được một chỗ ngồi, Tái Văn nói, “Anh ngồi bên trong đi.”
Bên ngoài lộn xộn , còn có nhiều túi đựng đồ ăn , lồng gà, còn có mấy trái dưa hấu lăn qua lăn lại nữa .
Tứ Phương không nói gì, nghe lời cô ngồi dựa vào vị trí cửa sổ. Xe trở bánh ,Tái Văn hỏi anh “Buổi sáng ăn qua chưa ?”
Tứ Phương nói “Ăn rồi “, kỳ thật không có, tối hôm trước đã ngủ không yên, cơm cũng không muốn ăn, buổi sáng hôm nay lại không muốn ăn cơm, chỉ còn chờ thật nhanh để ra ngoài.
Tái Văn từ trong giỏ lấy ta hộp giữ ấm, đưa cho Tứ Phương, “Lấy sữa uống đi, còn ấm lắm .”
Tứ Phương nhận lấy, uống một hơi , còn lại một nửa, anh đưa tới bên miệng Tái Văn, “Em cũng uống một chút đi, thời tiết quá nóng , em lại phơi nắng lâu như vậy .”
Tái Văn nhận lấy uống hết nữa còn lại . Nhìn vào hộp giữ nhiệt , Tứ Phương hỏi cô ” Bên trong hộp là cái gì?”
“À , là cơm tảo biển, vốn sợ anh đi ra sớm mà còn chưa ăn sáng “
“Kia lấy ra đi, anh đói bụng.”
Tái Văn mở hộp, lấy một miếng cơm tảo biển được vo tròn nằm ở trong lồng cơm. Tứ Phương đưa tay cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, “Ừ, không sai. Xem ra tay nghề của em lại có tiến bộ .”
Tái Văn bĩu môi, “Hừ, cũng không nhìn xem là ai làm .”
Nói xong Tái Văn dừng lại một chút, cảm thấy bản thân đã bao lâu rồi không có nói chuyện như vậy, lại bao lâu rồi không có hoạt bát sáng sủa như vậy.
Đến bến xe trong thành phố Tái Văn cùng Tứ Phương lên taxi về nhà. Khi Tái Văn chỉ ra chỗ ở Tứ Phương quay đầu lại nhìn cô.
Tái Văn ôm cánh tay anh lại tựa vào bờ vai của anh nói “Em cảm thấy ở nơi này cách nhà chúng ta trước kia gần một chút, cũng sẽ cách anh gần một chút.”
Tứ Phương lẳng lặng ôm cô , không có nói gì .
Xuống xe taxi, Tái Văn nói với Tứ Phương “Trong phòng lúc trước có một cô gái thuê cùng với em, đã thuê được năm năm , quan hệ cũng rất tốt, em ngại để cho cô ấy chuyển ra ngoài, mấy ngày nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây , ngày mai chúng ta đi ra ngoài tìm phòng ở , rồi chúng ta chuyển ra ngoài, được không?”
Tứ Phương thân ái nhìn cô , “Ừ, được ”
Vào phòng, Tái Văn đem dép lê đặt ở trước mặt Tứ Phương, rồi cô ngồi xổm xuống muốn giúp anh cởi giày, Tứ Phương kéo tay cô ”Để anh.”
Đổi xong dép lê, Tái Văn kéo Tứ Phương đến buồng vệ sinh, lại đem khăn mặt, khăn tắm, áo tắm đưa cho anh “Anh nên tắm rửa một cái ,em đi nấu cơm cho anh .” Tứ Phương bất ngờ ôm lấy Tái Văn đang chuẩn bị đi ra ngoài , ôm chặt vào trong lòng.
Tái Văn im lặng dán chặt vào trước ngực Tứ Phương, nghe trái tim đập mạnh của anh , trong lòng đặc biệt yên ổn.
“Tắm đi.” Tái Văn nói.
“Ừ”
Tứ Phương sau khi tắm xong mặc áo tắm đi ra, Tái Văn đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm , Tứ Phương đi vào phòng bếp, nhìn trên thớt để rất nhiều đồ ăn, lại nhìn Tái Văn mồ hôi tuôn như mưa đang xào thịt bò trên nồi .
Nhìn bên bồn rửa có bó rau xanh chưa rửa, anh liền đứng ở bên cạnh rửa rau .
Tái Văn đang xào đồ ăn, lúc đặt đồ ăn đã xong lên mân mới nhìn thấy anh . Anh dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt bò thổi thổi, đưa tới bên miệng anh , Tứ Phương há mồm ăn.
“Ăn ngon không ?” Tái Văn hỏi anh.
“Rất ngon ” Tứ Phương nói.
Tái Văn đắc ý nâng nâng cằm. Cô nhìn thấy Tứ Phương còn mặc áo tắm, lấy bó rau còn chưa rửa xong để vào bồn , đem anh đẩy đi “Khói dầu nhiều thế này , anh ra trước đi, hơn nữa em phải cảnh cáo anh , lúc có người khác không thể mặc áo tắm thế này đâu , nhanh đi đổi cái khác .”
Tứ Phương cười cười đi vào phòng ngủ, đừng ở phía trước tủ quần áo ,một bên đầy quần áo Tái Văn, một bên khác hình như là quần áo chuẩn bị cho anh . Tứ Phương lấy ra một bộ cái áo sơmi màu đen, cái quần màu xám . Quần áo đều rất vừa vặn , hơn nữa còn tỏa ra hương vị mùi nắng mới .
Lúc đóng cửa thì lại không đóng được , anh đem quần áo Tái Văn đẩy vào trong lúc này mới đóng vào được . Nhưng một lát sau , anh lại mở tủ quần áo ra , nhìn vào đống quần áo của Tái Văn.
Toàn bộ quần áo của cô nằm ở bên góc nho nhỏ , quần áo mùa đông chỉ có hai cái áo khoác với hai cái áo lông, áo khoác cùng áo lông đều đã cũ , quần áo mùa hè nhiều thêm một ít, nhưng cũng chỉ là áo sơmi đơn giản , cổ áo đã có chút bạc . Còn có quần bò, mấy cái váy.
Mà quần áo của anh nhìn kỹ là hiệu ARMANI , ngay cả quần lót đều là CK ,toàn bộ quần áo của Tái Văn cùng cái trên người cô mặt khả năng còn không bằng cái áo sơmi mà anh đang mặc trên người .
Tứ Phương chậm rãi ngồi vào bên giường, trên tủ đầu giường , cái bật lửa ZIPPO cùng gạt tàn thủy tinh còn mới . Anh cầm lấy cái bật lửa hiệu ZIPPO kia, không ngừng mở ra, khép lại, mở ra, khép lại.
Tái Văn từ cạnh cửa tiến vào “Anh muốn hút thuốc sao?”
Tứ Phương vỗ vỗ vào vị trí bên người mình , Tái Văn đi qua đi ngồi vào bên người anh .
Tứ Phương ôm lấy cô , để cô ngồi vào trên đùi mình , gắt gao dán chặt , môi hôn vào cằm , môi đỏ mọng, ánh mắt, rồi nhìn cô ”Anh có nói qua là anh yêu em chưa?” thanh âm Tứ Phương khàn khàn hỏi cô .
Tái Văn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh yêu em” Tứ Phương nói, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô , trong mắt có hơi nước bốc lên.
“Em cũng yêu anh ” Tái Văn hai tay cũng cầm lấy khuôn mặt gầy yếu của anh , khuôn mặt này so với lúc mới gặp anh đã tang thương hơn rất nhiều, cuộc sống âm u nơi ngục giam cuối cùng vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt anh . Cô đưa hôn môi lên khuôn mặt cô yêu thương này , Tình yêu tuổi trẻ của cô , vinh quang của tình yêu cũng như những thăng trầm của anh .