Ở cửa bệnh viện, Tái Vũ lấy tấm hình đưa cho Tứ Phương, “Có người ở diễn đàn gửi tin nói buổi chiều ba ngày trước ở bờ sông phát hiện chuyện này , hắn đoán là có người nhảy sông ,liền lấy điện thoại chụp lại , sau đó đăng lên mạng cùng mấy người khác thảo luận. Chúng tôi hôm qua đã hỏi qua người này , ngày hôm sau hắn nhìn lại , khi đó mọi thứ trong ảnh này đã mất hết , khả năng bị quét sạch rồi .”
Tứ Phương cầm lấy bức ảnh , bên trong hình là bờ sông nơi công viên, gần ngay đó có hai bình rượu xái, bên cạnh có một đôi giày búp bê màu vàng , đôi giày này Tứ Phương nhìn rất quen, bởi vì chính anh đã mua cho cô .
Tứ Phương không chịu nổi nữa ,anh lảo đảo như sắp ngã . Tấm hình từ trên tay rớt xuống đất anh cũng không biết , Tái Vũ cuối cùng cũng phát điên , hắn ta nắm lấy cổ áo anh ,nắm chặt quyền đấm về phía anh ”Tôi đấm chết anh , là anh hại chết Tái Văn, đồ súc sinh “
Nắm đấm còn chư chạm vào người Tứ Phương , A Vũ đứng ở phía sau đã nhanh chóng chặn lại , Tái Vũ giận dữ, ngược lại đánh về phía A Vũ ,hai người đều hết sức ra đòn , khó phân thắng bại .
Tứ Phương đã hoàn toàn tách rời thế giới thực tại , anh bị vây hãm trong sự tuyệt vọng cùng cực , cơ thể như chiếc xe bị trật bánh ,lao nhanh xuống vực . Không được, không được, không thể như vậy , Tái Văn còn sống , cô ấy không thể nào bỏ lại anh . Anh từ từ đưa tay, dùng hết sức bấu vào người, bằng ý chí bắt chính mình phải tỉnh táo để suy nghĩ .
“A vũ”
A vũ nghe Tứ Phương gọi , dùng sức tung một đòn ,đánh vào gáy Tái Vũ, Tái Vũ liền lấp tức ngã xuống đất , cơ thể không còn lực nhưng vẫn còn ý thức , hắn chửi ầm lên, ” Mẹ kiếp , là các ngươi hại chết Tái Văn, là đồ súc sinh các ngươi hại chết em tôi, đồ cắn bã mấy người còn ghét bỏ em tôi, trong khi em của tôi yêu ngươi như vậy , ngươi… con mẹ nó, các ngươi đồ súc sinh…”
A vũ giúp Tứ Phương ngồi vào xe lăn, nghe Tái Vũ mắng càng ngày càng khó nghe, anh muốn quay lại giáo huấn hắn một chút.
“Trở về” thanh âm Tứ Phương rất nhỏ, nhưng lực ý chí mười phần.
A vũ đứng ở trước mặt Tứ Phương, lắng nghe Tứ Phương phân phó “Bây giờ lập tức tới bờ sông công viên” .
A Vũ gật đầu, lái xe còn đứng chờ ở một bên, lần này là A Vũ giúp Tứ Phương ngồi vào xe , toàn thân anh đã xụi lơ, không còn một chút lực.
Vừa lên xe, Tứ Phương liền gọi cho Vương Tu, “bây giờ tìm giúp tôi ba mươi thợ lặn chuyên nghiệp , tìm kiếm dọc theo nước sông , không bỏ qua bất kì dấu vết gì, lấy thêm ảnh đến mỗi nhà gần bờ sông hỏi , không được bỏ qua dù một nhà.”
Tứ Phương yên lặng ngồi bên bờ sông, nhìn nước sông chảy xuôi, sắc mặt thâm trầm, không nói một câu. Bên cạnh xe lăn để một cái giá dùng để treo túi nước biển , Tứ Phương đã ở bên bờ sông mười ngày cũng không quay lại bệnh viện. Vương Tu khuyên như thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể tìm bác sĩ, ở lều trại bên cạnh bờ sông, để phòng Tứ Phương gặp tình huống xấu nhất , thì đã có bác sĩ ngay bên cạnh .
Mười ngày này, các huynh đệ đều ra sức tìm người, cả con sông cũng bị đội lặn sùng sục tìm kiếm , những vẫn không tìm thấy người .
Vương Tu đi đến bên người anh ”Gần trăm người đã không ngừng tìm kiếm suốt mười ngày , vẫn không tìm thấy thi thể , Hạ tiên sinh, xin hãy nén bi thương “
Tứ Phương vẫn nhìn xuống mặt sông như cũ không nói gì, qua thật lâu, anh mới nói, “Không, anh sai rồi, Tái Văn cô ấy khẳng định còn sống.”
Vương Tu kinh ngạc nhìn anh , giống như nhìn một người vì quá bi thương mà không còn tỉnh táo .
Tứ Phương không nhìn ánh mắt hắn , “Anh không nhớ rõ sao? Tại hạ du thành phố Vĩnh An, cha tôi từng xây dựng một khu biệt thự ở ngay bên bờ con sông này , tại một khúc sông có xây một tấm lưới lọc , bình thường chỉ cần một vật hơi lớn một chút cũng đã không trôi qua được tấm lưới , cho nên nếu các anh không tìm thấy người , như vậy khẳng định Tái Văn vẫn chưa chết, cô ấy nhất định đã được cứu .”
Vương Tu không phải chưa nghĩ đến chuyện đó, nhưng một người say rượu vốn đã rất dễ bị chìm , cô ở dưới nước rất nhanh sẽ chết đuối , càng không cần nói đến chuyện trôi được đến thành phố Vĩnh An, kia càng không có đường sống. Nhưng nhìn vào ánh mắt hy vọng Tứ Phương, anh cũng không muốn cãi lại, để cho anh thêm một hy vọng nho nhỏ cũng tốt, ít nhất cũng không đến nỗi tuyệt vọng nhảy xuống luôn xuống sông .
Mùa hè này trôi qua thật lâu , ruốt cuộc qua tháng chín thời tiết cuối cùng đã mát mẻ đôi chút.
Vương Tu nghe bác sĩ nói qua bệnh tình của Tứ Phương, tạm thời yên lòng. Hiện tại chứng viêm phổi Tứ Phương đã tốt lên , phần đùi bị thương chỉ cần chăm sóc thêm . Hắn nhận cái khay từ tay y tá, tự mình bưng vào Tứ Phương .
Vương Tu đi vào , nhìn thấy Tứ Phương ngồi ở trên xe lăn , lẳng lặng nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ, trầm mặc mà cô độc, gần một tháng nay anh vẫn trong trạng thái này, anh vẫn không ngừng tìm kiếm Tái Văn, đăng báo mỗi ngày , lại thuê thám tử tư, không ngừng tìm kiếm .
Vương Tu đi đến bên cạnh ”Hạ tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi.”
Tứ Phương một hồi lâu không phản ứng, Vương Tu đang chuẩn bị nhắc lại một lần, Tứ Phương lại hỏi hắn, “Bên ngoài thế nào ?”
Tứ Phương sở dĩ muốn xuất viện, bởi vì phía Trần Tự Huy lại bắt đầu đuổi giết anh , bệnh viện là nơi không thể ở lâu , nơi này người qua lại thực tạp, muốn giết chết một người thật dễ dàng , hơn nữa bảo vệ ở đây cũng không tốt . Ở Canada Hạ Hữu Quân đã lập tức phái một bác sĩ ngoại quốc tới , kiểm tra bệnh tình cho Tứ Phương.
Vương Tu sau khi đưa Tứ Phương đến một khu biệt thự ,lập tức bố trí người trên hai mươi tư giờ bảo vệ cho Tứ Phương. Mỗi ngày cứ đến tối, bên ngoài biệt thự đều xảy ra một trận ẩu đã , đối thủ vẫn không ngừng nhanh chóng muốn giết chết anh .
Trần Tự Huy cực kì hối hận, hắn không nên nhất thời đồng ý thả Hạ Tứ Phương, lúc ấy đáng ra nên trực tiếp giết chết anh .Sau khi Hách Tái Văn gặp chuyện không may, đã có rất người nhiều đem Vĩnh Châu thành gà bay chó sủa, hắn đương nhiên không thể không nhìn ra , chuyện này đã hoàn toàn làm bại lộ thực lực ẩn hình của Hạ Tứ Phương. Trần Tự Huy cực kì hối hận bản thân đã có quyết định ngu xuẩn, thả hổ về rừng ắc sẽ gây thành đại họa. Cho nên hắn nhanh chóng tập hợp bọn đàn em, không ngừng tấn công vào biệt thự nơi Hạ Tứ Phương đang ở , cũng không còn cách nào, Hạ Tứ Phương có bệnh, mỗi ngày đều ở trong biệt thự, căn bản không có cơ hội để bọn họ ra tay, chỉ có thể lấy cứng đối cứng như vậy. Nhưng mấy năm nay, cuộc sống bọn đàn em quá an nhàn, chỉ lo sống phóng túng, chả làm nên trò chống gì , một tháng trôi qua mà vẫn không có chút tiến triển nào .
Vương Tu thấy Tứ Phương hỏi chuyện , không khỏi phi thường cao hứng, một tháng này, các huynh đệ có vài người bị thương, Tứ Phương lại chẳng quan tâm, cũng không bước chân ra khỏi phòng nữa bước . Vương Tu cẩn thận nói, “Tối hôm qua bọn họ lại xông vào đại sảnh, đấu súng giằng co nửa giờ, một huynh đệ bên ta bị trọng thương, thiếu chút nữa thì mất mạng , may mắn bác sĩ Sử ở đây , mới có thể cứu khỏi .”
Có lẽ là từ ‘chết ‘ này kích thích đến Tứ Phương, anh mỉm cười nhìn ráng đỏ trời chiều ngoài cửa sổ, “Bọn họ làm bất kì điều gì họ muốn phải không?”
“Ai, ai làm bất kì điều gì họ muốn cơ ?” Vương Tu ngẩn người, Trần Tự Huy
Vương Tu vội vàng nói, “Đúng vậy, các huynh đệ muốn giết hắn cũng không phải một ngày hai ngày .”
“Vậy mấy ngày nay đi.” Tứ Phương thản nhiên nói.
Vương Tu kinh ngạc há to miệng , Tứ Phương rốt cục đã quyết định hành động ? Hắn kích động nói, “Các huynh đệ đều chờ lâu , cậu muốn làm như thế nào?”
“Cầm tặc trước cầm vương *, không cần quanh co với hắn làm gì . Hắn gần nhất có xuất hiện không ?”
* Bắt giặt trước tiên phải bắt được kẻ cầm đầu
“Gần đây không thấy , hắn cũng biết chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn, bởi vậy vẫn đóng cửa không ra.”
” Sau bữa cơm chiều anh đến thư phòng của tôi .”
“Vâng ” Vương Tu hùng hồn đáp.