Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 65:




“Được chưa ?” Tứ Phương đứng ở cửa hỏi. Bọn họ chuẩn bị ở lại đây thời gian, cho nên muốn đến siêu thị lớn trên huyện mua một ít đồ.
Tái Văn vội vàng đi giày xăng ̣đan, “được rồi ”
Tứ Phương nói, “Em đừng đi có được không? Bị cảm thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi, bên ngoài rất nóng.” Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện , Tái Văn lại không chú ý đến thân thể, trời nóng nhưng lại bị cảm, đêm qua mới hắt xì vài cái, sáng nay dậy, đã bắt đầu chảy nước mũi .
“Em muốn đi ra ngoài một chút, chứ ở nhà mãi cũng buồn chán .”
Tứ Phương đưa tay sờ trán cô, độ ấm bình thường, không có dấu hiện phát sốt.”Được , vậy đi thôi, sớm trở về một chút “
Chuẩn bị kéo tay cô đi ra ngoài, nhìn thấy Tái Văn chuẩn bị chảy nước mũi , Tứ Phương xoay người từ chiếc bàn bên cạnh rút ra khăn giấy, hướng đến mũi Tái Văn, “Đến đây, lau nước mũi đi ” Tứ Phương cười tủm tỉm nói.
Tái Văn thẹn thùng a, Tứ Phương giúp cô lau nước mũi, cô ngây ngốc nhìn anh, mặt đỏ hồng .
Tứ Phương thấy cô không có động tĩnh, ngây ngốc đứng ở đó , còn nói thêm , “Dùng sức nha, nếu không lau, nước mũi chảy xuống dưới đấy .”
Tái Văn thật sự sợ nước mũi rơi xuống, vội vàng dùng sức, Tứ Phương dùng khăn tay lau .
Lau nước mũi xong , mũi Tái Văn hồng hồng , Tứ Phương sờ sờ cái mũi của cô mà đau lòng nói, “Tại sao có thể như vậy!” Tối hôm qua Tứ Phương ngủ ở bên cạnh Tái Văn, thấy cô hắt xì vài cái ,anh sợ cô cảm cúm ,đã rời giường đến phòng khám tiểu khu mua một ít thuốc cảm , còn nấu nước giúp cô uống thuốc, vốn nghĩ đến buổi sáng sẽ tốt lên , không ngờ buổi sáng còn nặng thêm .
Tái Văn sợ anh vẫn lo lắng bệnh của cô, cảm mạo cũng không phải bệnh nặng, không có vấn đề gì , “Chúng ta đi thôi, đi sớm một chút mới có mua được rau dưa tươi “
Tứ Phương thế này mới giãn ra, “uh, đi thôi, thuận tiện đến bệnh viện trên huyện khám một chút “
Tái Văn vội vàng nói, “Emkhông cần đi bệnh viện, cảm xoàng thôi mà, cũng không phải bệnh gì nặng .”
“Mùa hè mà bị cảm rất khó chịu , đi bệnh viện có thể khỏe sớm một chút ” Tứ Phương nói.
“Không cần, em không cần đi “Tái Văn làm nũng, “Trong bệnh viện rất khó chịu “
Tứ Phương bất đắc dĩ nhìn cô, thương lượng nói, “Kia chỉ có thể dùng biện pháp khác , chúng ta đi mua gừng cùng táo đỏ nấu nước uống, em phải ngoan ngoãn uống hết , như vậy bệnh cảm mới có thể nhanh khỏi “
Tái Văn gật gật đầu, “Em uống” đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, như thế nào lại cùng Tứ Phương làm nũng , còn tùy hứng như vậy, cô lại còn tự nhiên như vậy .
Tứ Phương chiếm được trả lời thuyết phục của cô , an tâm, anh kéo tay cô, “Đi, chúng ta đi siêu thị “
Siêu thị là thế giới của phụ nữ , nhóm bà chủ gia đình đang chọn lựa thương phẩm chính mình muốn.
Tái Văn vào siêu thị, công việc quản gia lại thêm thiên tính phụ nữ của cô liền lộ ra, cô cẩn thận nhìn nhãn mác thương phẩm, chọn lựa thích hợp, Tứ Phương phụ giúp đẩy xe, nhắm mắt theo theo đuôi đi sau cô , Tái Văn nhìn thương phẩm, Tứ Phương lại nhìn Tái Văn. Tái Văn thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi “Này được không ?” ” Cái này anh thích không?” Hai người cứ thế thương lượng, mặc kệ là Tứ Phương hay là Tái Văn, đều cảm thấy một khắc này thật hạnh phúc.
Đi ra siêu thị, Tứ Phương đeo một chiếc ba lô thật to , một tay mang túi plastic siêu thị, một tay nắm tay Tái Văn , đứng ở ven đường chờ xe taxi.
Tái Văn lắc lắc tay hắn, “túi kia để em mang cho ” Tứ Phương mang một cái ba lô thật to , lúc đầu Tái Văn còn không biết anh sao lại mang ba lô theo, đợi lúc tính tiền, nhìn anh một thứ lại một thứ nhét vào ba lô, ba lô đầy rồi thì nhét vào túi plastic cầm ở trên tay
“Không cần” Tứ Phương cười nhìn cô nói.
“Chúng ta nên mỗi người cầm một túi ?” Tái Văn nói, như vậy anh sẽ thoải mái hơn một chút .
“Không cần ” Tứ Phương nói, anh sở dĩ lấy ba lô chính là muốn dùng một cái tay nắm lấy tay Tái Văn .
Tái Văn nhìn anh không đồng ý, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, xem có xe taxi hay, hy vọng mau chóng tìm thấy một xe trống, như vậy anh sẽ không mệt như vậy.
Nhìn thấy một chiếc xe trống chạy về hướng này Tái Văn vội vàng ngoắc, cô sợ lái xe không thấy bọn họ, vội vàng chạy về phía trước vài bước, vừa chạy hai bước, Tái Văn cảm thấy trên chân trống không , cúi đầu hóa ra là dây giày xăng ̣đan đã hỏng.
Tứ Phương cũng phát hiện giầy cô bị hỏng , lúc lái xe đưa xe taxi đứng ở bên cạnh bọn họ, Tứ Phương hướng lái xe nói, “Ngại quá , chúng tôi không đi “
Lái xe làm cái xem thường, bây giờ là giờ cao điểm, nhiều người rất muốn ngồi xe, lái xe cũng không muốn chậm chễ, tiếp tục đi đón khách .
Tứ Phương cùng Tái Văn nói, “em ở đây chờ một lát ,anh đi đem mấy thứ này gởi lại một chút.”
Tái Văn há mồm, còn không kịp nói cái gì, Tứ Phương đã đi vào siêu thị . Tái Văn đành phải đứng nguyên tại chỗ chờ .
Không đến 5 phút, Tứ Phương từ siêu thị đi ra , anh ngồi xổm trước mặt Tái Văn, “Đi lên “
Tái Văn ngượng ngùng, “Em đi chân trần cũng được “
“Mau lên đây, chúng ta đi mua giầy.” Tứ Phương bắt lấy tay cô, kéo cô hướng trên người anh , Tái Văn chống đỡ không được, ghé vào tấm lưng dày rộng của Tứ Phương.
Tứ Phương cõng cô lên , lại cầm giầy cho cô , nhàn nhã tiêu sái đi trên đường, thỉnh thoảng nhìn qua bên đường, tìm kiếm xem có tiệm giày hay không. Trên đường lui tới mọi người thỉnh thoảng hiếu kỳ nhìn bọn họ một cái, ý cười càng nhiều , Tái Văn thẹn thùng cúi đầu, gắt gao dán vào lưng Tứ Phương.
Rốt cục tìm thấy một cửa hàng giày, Tái Văn kêu nhỏ, “Chỗ đó có cửa hàng giày, có cửa hàng giày…”
Tứ Phương cũng thấy được, anh cõng Tái Văn đi vào trong quán, trong quán có một chiếc sô pha màu hồng phấn , Tứ Phương đem Tái Văn đặt ở trên ghế , sau đó nhìn xung quanh xem có thứ Tái Văn đi vừa hay không . Một nữ nhân viên vội vàng tới tiếp đón, ” Giầy trong quán chúng tôi chất lượng đều rất tốt, mới tự nhiên xem thử .”
Tứ Phương hỏi, “Có đôi hài nào thoải mái hay không ?”
Nhân viên vội chỉ về bên cạnh , “Ở bên cạnh, đây là loại mới nhất .”
Tứ Phương nhìn một lần, chỉ vào một đôi hài màu trắng , “cho chúng tôi thử một lần.”
Nhân viên vội lấy đôi hài ra, đưa cho Tái Văn, lúc này Tứ Phương nói, “Anh đến đây.” Chỉ thấy anh ngồi xổm xuống ở trước mặt Tái Văn, lấy giầy trên tay cô , nâng chân cô lên, giúp cô thử giầy.
Tái Văn cũng không dám nhìn ánh mắt mọi người bốn phía bắn lại đây , cô đứng lên đi qua đi lại.
Tứ Phương hỏi cô , “Thoải mái không ?”
Tái Văn gật gật đầu, “Rất tốt , lấy cái này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.