Buổi sáng hôm nay, từ sớm Vương thúc đã dậy , ông sợ dậy muộn , Tứ Phương đã đi làm , dù sao cũng không muốn ngủ ,nên chờ sớm .
Từ hôm qua khi Tứ Phương hỏi ông nên tặng quà gì , về sau ông luôn nghĩ đến chuyện này . Ông cảm thấy mình lúc ấy nói như vậy thật không tốt, Tứ Phương vốn không có kinh nghiệm, nếu chọn không tốt thì làm sao bây giờ, vậy không phải là không quen được bạn gái sao .
Ngày hôm qua là lễ Noel, là ngày lễ lớn ,tặng quà rất quan trọng , nếu là cô gái ưa vật chất, thì tặng vật trang sức bằng kim cương là tốt nhất, cô gái nào cũng sẽ thích , Tứ Phương nhiều tiền như vậy để không cũng vô dụng , vì việc cưới vợ tiền không là vấn đề.
Nhưng nếu cô gái kia lại là người thuần khiết thì tặng cái gì mới tốt ? Mặc kệ thế nào thì giá trị con người mới là đạo lý mạnh nhất . Ai, Vương thúc thở dài, hiện tại cũng không dám hy vọng xa vời Tứ Phương tìm được cô gái như thế nào , chỉ cần là con gái là được rồi .
Điện thoại nội bộ vang lên, Tứ Phương ở trong điện thoại hỏi ông hòm thuốc để chỗ nào . Cái gì hòm thuốc? Chẳng lẽ Tứ Phương bị bệnh? Vương thúc ba bước thành hai bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa vặn nhìn thấy anh đang vọt vào buồng vệ sinh, Vương thúc nóng nảy, “Cậu bị bệnh sao? Tôi đi gọi bác sĩ .”
Tứ Phương ở bên trong nói, “Không cần, tiêu chảy mà thôi.”
“Ngày hôm qua cậu không phải ăn ở nhà sao? Làm sao đột nhiên lại bị tiêu chảy?” Nói xong mới nhớ, buổi tối hôm qua cậu ấy có ra ngoài , có phải lại ăn cái gì hay không ?
“Không có gì, đưa hòm thuốc cho tôi .” Tứ Phương nói.
Vương thúc vội vàng xuống lầu tìm thuốc tiêu chảy, lấy thêm ly nước cho Tứ Phương, anh uống thuốc xong, sắc mặt mới tốt lên một chút .
“Không có việc gì .” Tứ Phương nói. Vương thúc vẫn còn lo lắng không khỏi hỏi thêm ”Cậu hôm qua hẹn hò thế nào ? Cô ấy có thích món quà không ?”
Tứ Phương nhớ lại chuyện đêm qua, cô ấy hẳn là không chán ghét.”Rất tốt .”
Vương thúc gật đầu, yên lòng. Vẫn là không quên căn dặn một chút, “Cậu về sau đừng đi chiếc Land Rover , phụ nữ không thích đi cái đó, BMW có vẻ tốt hơn .” Những lời này ngày hôm qua ông cũng đã nói qua với Tứ Phương một lần .
Tứ Phương không nói gì, vào phòng vệ sinh đánh răng. Vương thúc nhìn anh từ chối cho ý kiến, cũng xuống lầu dặn người hầu chuẩn bị bữa ăn sáng .
Vương thúc vào phòng bếp, căn dặn Tiều Ngọc chuyên môn nấu ăn , “Cô làm một chút cháo loãng , cùng với thức ăn sáng ,mấy miếng bánh ngọt để vào cặp lồng .”
Tiểu ngọc tủm tỉm cười hỏi, “Là để cho Hạ tiên sinh sao? Cậu ấy hôm nay không ăn ở nhà ?”
Vương thúc liếc cô một cái, “Nhanh đi chuẩn bị, hỏi nhiều làm gì .” Tiểu Ngọc le lưỡi, vội vàng đi chẩn bị .
Ăn xong bữa sáng, Vương thúc gọi Tứ Phương lại , “Cậu hôm nay đi đâu ?”
Vương thúc bình thường rất ít khi hỏi như vậy, Tứ Phương quay đầu nói, “Hôm nay đi tới phòng làm việc, có chuyện gì sao?”
Vương thúc lấy ra một cái cặp lồng, “Bây giờ còn rất sớm, bạn gái có lẽ vẫn chưa ăn sáng, cậu đem bữa sáng này đưa cho bạn gái đi.”
Tứ Phương nhìn cặp lồng màu phấn hồng, “Cần như vậy sao?”
Vương thúc như đinh đóng cột nói, “Cần như vậy.” Sau đó đem cặp lồng màu hồng nhét vào tay Tứ Phương .
Tứ Phương cầm cặp lồng ra cửa , nhẹ nhàng để ở bên ghế phải , ngơ ngác nhìn trong một lát , mới khởi động xe.
Tái Văn vừa gặm bánh mì vừa đi vào cầu thang phòng học, hôm nay lại là cô chiếm chỗ ngồi. Liếc mắt nhìn một cái ,đoán chừng còn sớm, trong phòng học chỉ có vài người, đang gặm nốt miếng bánh mì , đột nhiên nhìn vào hàng ghế bên phải , đây không phải là Hạ Tứ Phương sao? Anh vì sao lại ở đây. Tứ Phương nhìn cô tròn mắt ngạc nhiên , cũng muốn cười, “Lại đây ngồi .”
Tái Văn kinh ngạc đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, một cái cặp lồng màu phấn hồng đưa tới trước mặt cô .”Của em ” Hạ Tứ Phương nói.
Tái Văn nhẹ nhàng mở nắp ra , đây là một cái cặp lồng hai tầng , phía trên có hai món rau, hai loại bánh ngọt , phía dưới là cháo trứng thịt nạc, còn có chút nóng .
“Cũng không phải anh chuẩn bị , ăn đi.” Tứ Phương nhẹ giọng nói.
Tái Văn không biết những lời anh nói có ý gì, không phải anh làm ? Vậy là mua ? Kỳ thật cũng không quan trọng, bản thân đã bao lâu không được ăn một bữa sáng như vậy , vì tiết kiệm tiền, bữa sáng bình thường đều tùy tiện ăn một chút bánh mì là được .
Tái Văn nhìn anh cười cười, cầm lấy thìa từ từ ăn, hương vị rất ngon , ” Rất ngon .”
“Ừ.” Tứ Phương nhìn cô ăn giống như con mèo nhỏ chậm rãi nuốt, khẽ ừ một tiếng .
Ăn xong, cũng sắp vào lớp , bạn học cũng vào nhiều hơn, Tái Văn dọn cặp lồng , cất vào trong túi của mình , “Em sẽ rửa sạch rồi trả lại cho anh sau.” Lại thuận tay từ trong túi lấy ra một cái túi ni lông ,cầm lấy một quả cà chua nhỏ màu hồng , “Em buổi sáng đã rửa qua , rất ngọt.”
Tứ Phương nhận lấy , bỏ vào miệng nhai , quả thật là, ngọt .”Anh đi đây .”
Đến phòng làm việc, LISA trợ lí của Tứ Phương đang nấu nước pha cà phê. Nhìn thấy Tứ Phương đi vào, vội vàng hỏi, “Hạ tiên sinh, có cần tôi pha cho ngài một cà phê không ?”
Tứ Phương khoát tay, trực tiếp đi vào văn phòng. Lisa cũng vội vàng trở về chỗ ngồi . Tuần trước số lần ông chủ đến không nhiều lắm, rất nhiều việc tích lũy ở chỗ này, phải nhanh xử lý , bằng không những người khác sẽ chê mình làm việc không hiệu quả . Nhưng mà ông chủ không đến, cô cũng không có biện pháp a.
Lisa gõ cửa hai tiếng , “Mời vào” người ở bên trong thản nhiên nói. Lisa đẩy cửa đi đến trước bàn ông chủ , “Hạ tiên sinh, đây là tài liệu Lý Huy lấy được , vụ án số 0352 ,kế tiếp phải làm như thế nào, anh ấy đang đợi chỉ thị của ngài. Còn đây là tài liệu dự đoán lợi nhuận của Trương Hữu Vi. Đây là phần tư liệu của phòng tài vụ do Vương quản lí lấy tới trong tháng này.” Lisa đem toàn bộ tài liệu đặt ở trên bàn ông chủ. Là một xấp tài liệu thật dày.
“Tốt, tôi sẽ nhanh chóng làm xong .” Tứ Phương nói.
Lisa gật đầu, ông chủ nói rất nhanh chính là rất nhanh, ông chủ tuy rằng không phải mỗi ngày đều đến đây , nhưng chỉ cần đến mọi việc sẽ được xử lí rất nhanh .
Sau khi Lisa đi ra ngoài , Tứ Phương nhanh chóng bắt tay vào phân tích tư liệu và văn kiện, rất nhanh đưa ra chỉ thị. Đang lúc vội , điện thoại nội bộ vang lên, Lisa ở đầu điện thoại nói, ” Điện thoại của cha ngài .” “Tôi nhận” Tứ Phương cầm lấy phone, thanh âm của cha anh Hạ Hữu Quân sang sảng truyện tới, “Tứ Phương, công việc tháng này xử lý xong rồi chứ ?”
“Vẫn chưa , tư liệu tháng này tôi còn chưa lấy , hôm nay làm việc ở văn phòng , ông làm cho người mau chóng mang lại đây.”
“Tiểu Thạch vì sao còn chưa đưa tới , không phải tuần trước hắn đã mượn qua sao? Vì sao còn chưa xong .” Tiểu Thạch là người tâm phúc nhất của Hạ Hữu Quân, chuyên môn phụ trách khoản mục này .
“Ông cho người đưa tới đi, tôi gác máy.” Tứ Phương trực tiếp gác điện thoại .
Hạ Hữu Quân nhìn điện thoại bị cắt, giận mà không dám nói gì a. Ông vẫn rất sợ đứa con trai này của mình , cứ nghĩ ông Hạ Hữu Quân ở vùng Vĩnh Châu này cũng coi như có danh tiếng, nhưng là ở trước mặt con, chỉ sợ kêu là cẩu hung cũng chưa tới . Lời nói của con ông trên cơ bản là thánh chỉ, còn ông nói, con ông chỉ là tùy tiện nghe một chút. Lúc ông tức giận, nhiều nhất chỉ dám mắng một câu “Xú tiểu tử” cũng không dám nói cái gì khác.
Vì muốn con ông hỗ trợ, lời hay ý tốt ông đã nói hết, nhưng con ông vẫn rất thờ ơ, cuối cùng ông không tiếc dùng khổ nhục kế, rốt cục cũng bắt con trai ông thỏa hiệp, chính là đáp ứng xử lý toàn bộ công việc của công ty . Hạ Hữu Quân hắc hắc cười trộm, việc làm ăn của gia đình đã tiếp xúc qua , tại sao phải sợ nó chảy ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của mình nữa chứ ?
Các khoản này muốn xử lý tốt , cũng không phải dễ dàng . thành phố Vĩnh Châu 60% đều sống về đêm , một phần hai chỗ ăn chơi đều là địa bàn của Hạ Hữu Quân , không những vậy ,ông còn sở hữu rất nhiều đất đai , các công trình lớn , nhà máy khai thác đá , đất cát , nhà máy xi măng . Ông rất thích một bộ phim Mỹ 《 giáo phụ 》, ông cho rằng hắc đạo không chỉ có mỗi việc đánh nhau giành địa bàn , hắc đạo cũng phải thành lập công ty kinh doanh. Cũng bởi vậy bang hội của ông ở Vĩnh Châu đã đứng sừng sững mười mấy năm không đổ , có một không hai .
Con ông tuy rằng không muốn quản lí sự nghiệp bang hội của ông , nhưng cuối cùng đáp ứng điều hành công ty , nếu gặp vấn đề gì, cũng sẽ thông bào cho ông nên cải thiện như thế nào , hiện tại ông cảm thấy như hổ thêm cánh, công ty khẳng định sẽ càng ngày càng tốt hơn . Về phần bang hội ,ông cho rằng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn , ông còn trẻ còn còn khỏe, ông còn có thể chờ.
************
Chị Trần vỗ bả vai của cô chớp mắt , “Soái ca lại tới đón chứ .”
Tái Văn ngượng ngùng vội vàng thu dọn mấy cái ly , sau đó ra phía sau rửa . Bởi vì buổi tối cô phải làm thêm, cho nên buổi tối cô cùng Tứ Phương cũng không có thời gian hẹn hò , một tuần trước cô nhìn Phương đi vào tiệm cà phê, lại ngồi vào bàn số 4 cũng rất hoảng sợ.
Tứ Phương gọi một ly cà phê, sau đó mở máy tính xem văn kiện, có lẽ là xử lý công việc, đến mười một giờ anh tắt máy tính, chờ Tái Văn tan tầm, anh lại cùng Tái Văn tản bộ một đoạn đi về trường học. Có khi sẽ đến cửa hàng ăn đồ nướng.
Hôm nay khách vẫn rất nhiều, từ khi Tứ Phương mỗi ngày đến đây uống cà phê ,trong quán khách đột nhiên nhiều lên, rất nhiều học sinh ,sinh viên đến từ các trường gần đây . Các cô ấy có đôi khi vụng trộm nhìn Tứ Phương khe khẽ nói nhỏ. Nhìn qua nhiều lần, Tái Văn cũng không thể trách gì . Cô phát hiện Tứ Phương hoàn toàn không để ý , chỉ chuyên tâm nhìn vào máy tính của mình .
Sau 10 giờ khách cũng bớt dần , Tái Văn cầm một ly nóng sữa đến cho Tứ Phương, ,ngồi xuống đối diện.”Đừng uống cà phê hoài được không , đối vị không phải tốt sao, uống chút sữa nóng đi.”
Tứ Phương nhìn cô cười cười, nghe lời bưng sữa lên uống.
Tái Văn hai tay bưng má nằm sấp ở trên bàn nhìn anh, “Có thể hỏi anh một vấn đề được không ?”
“Ừ?” Tứ Phương đặt cái ly xuống nhíu mày .
“Lần đó vì sao cô gái kia lại hắt cà phê lên người anh ?” Tái Văn muốn hỏi vấn đề này đã lâu , hôm nay rốt cục cô cũng tìm được cơ hội.
Tứ Phương đem máy để qua một bên, im lặng nhìn cô .”Cô gái kia là con gái của thầy giáo anh , bởi vì anh không nhận điện thoại của cô ấy, cho nên mới như vậy.”
“Ừ ,đoán chừng cô gái ấy cảm thấy thật mất mặt đi .” Tái Văn đoán.
“Có lẽ” Tứ Phương nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Anh đợi một chút, em sẽ ra liền, hôm nay chị Trần có việc, ông chủ nói có thể đóng cửa sớm .” Tái Văn đứng lên nói.
Từ trong quán đi ra, Tái Văn giẫm giẫm chân, “Thật lạnh “.
Tứ Phương đang bước chậm một bên , tay khẽ nâng, lúc này Tái Văn đột nhiên hoảng hốt , anh ấy có phải muốn cầm tay của cô hay không? Sau đó cô nhìn anh tạm dừng, lại đút tay vào túi quần .
Tái Văn ngây ngốc một lát , sau đó làm ra một hành động vô cùng dũng cảm , cô nắm lấy tay của Tứ Phương . Chuyện này không cần phải nói ,về sau mỗi lẫn nhớ lại cô đều bội phục bản thân mình gan lớn.
Khi cô cầm tay Tứ Phương trong nháy mắt kia , phỏng chừng Tứ Phương cũng bị dọa, bởi vì cô cảm giác Tứ Phương run lên một chút, sau đó dừng bước, vẻ mặt ngây dại ra nhìn cô .
Tái Văn mặt đỏ như bỏng , nhưng lại không muốn đột nhiên rút tay về , chỉ có thể hét lên, “Chúng ta đi ăn đồ nướng đi. Hôm nay muốn ăn gà nướng.”
Đáng thương cho Hạ Tứ Phương, lại bị cô dắt đi ăn đồ nướng, sau đó buổi tối về nhà lại phải uống thuốc tiêu chảy ..
Đến quán ăn , chon vài loại thường ăn , lại ngồi xuống bàn bên cạnh quán . Tái Văn như thường lệ giúp Tứ Phương lau ghế ,lau mặt bàn .
Đồ nướng trong chốc lát đã được mang lên , Tái Văn cảm thấy xấu hổ, chỉ lo vùi đầu vào ăn, cũng không dám giống như bình thường cùng Tứ Phương nói chuyện .
“Không vệ sinh lắm , không cần ăn nhiều như vậy.” đồ ăn trong tay Tứ Phương đến nữa ngày cũng chưa ăn hết ,anh nhìn Tái Văn chỉ mãi vùi đầu vào ăn, lo lắng cô ăn nhiều quá cũng sẽ bị tiêu chảy như anh , không khỏi lên tiếng nhắc nhở .
“Đồ nướng lúc nào cũng vậy , cũng không vệ sinh lắm . Nhưng em rất khỏe mạnh , ăn nhiều đến mấy cũng không sao .” Tái Văn không thèm để ý nói . Cô nhìn Tứ Phương một bộ muốn nói lại thôi , cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt này của anh cô chưa từng nhìn qua ”Anh, anh không phải là không được đấy chứ ?”
Tứ Phương ngại ngùng lắc đầu, ngượng ngùng nhìn cô .
“Dạ dày không thoải mái sao? Hay là tiêu chảy?” Tái Văn vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Tứ Phương nhìn cô khẩn trương, không khỏi trấn an nói, “Không có gì , chỉ là dạ dày có chút không thoải mái.”
“Anh vì sao không nói sớm.” Tái Văn vô cùng ân hận , đồng thời cũng có chút đau lòng, anh thật sự khác với những người đàn ông cô đã gặp , trừ khuôn măt lạnh như băng cùng bộ dáng đạm mạc không để ý đến ai , thật ra anh là người rất chân thành , ngại ngùng, coi trọng cảm tình, cũng rất cẩn thận.
Tứ Phương nhìn khuôn mặt ảo não của cô có chút không nói nên lời , tuy rằng mỗi lần ăn xong đều bị tiêu chảy, nhưng anh vẫn không muốn cự tuyệt, bởi vì mỗi lần bọn họ ngồi ở đây , Tái Văn đặc biệt thả lỏng, nói cũng đặc biệt nhiều, nói chuyện trời đất, tùy tiện cười đùa , ở bên người cô anh đều đã cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc . Anh thích chính là giờ phút đó, không nghĩ cự tuyệt.