Tái Văn từ trong phòng bệnh đi ra, Tứ Phương thấy cô rơi lệ, vội vàng ôm lấy cô ”Làm sao vậy?”
Tái Văn che miệng, lắc đầu, nói không ra lời, nước mắt không nhịn được rơi xuống .
Tứ Phương kéo cô vào trong lòng, lau nước mắt cho cô .
Chu Quân đứng bên cạnh quay đầu đi, hắn cũng có chút khó chịu, hắn đi theo Cao Đông Thành cũng đã nhiều năm , đối với Cao Đông Thành sự hiểu biết cũng có một chút , ở trong mắt người khác, nhân tình Cao Đông Thành vô số, phong lưu trác táng , trên thực tế Cao Đông Thành đã bị bệnh tiểu đường đã gần 20 năm , hàng năm bị đau ốm, cơ năng của cơ thể đã chậm rãi thoái hóa, hắn thậm chí đã không có khả năng sinh sản , hắn trải qua cuộc sống vô tính đã rất nhiều năm . Nhưng hắn lại là một người quật cường , tình nguyện bị người khác mắng hắn hạ lưu, cũng phải giữ sĩ diện.
Hàng năm ốm đau làm tính tình hắn càng trở nên cổ quái, đám người suốt ngày quay xung quanh hắn a dua nịnh hót, đã làm cho hắn đối với người khác cực kỳ đề phòng ,ngờ vực vô căn cứ. Mặc dù có nhiều khuyết điểm như vậy, nhưng hắn vẫn là một người đàn ông chân chính , hắn phân biết rõ các loại người , ở mặt ngoài tuy rằng hi hi ha ha, nhưng không bao giờ kết giao với những người xấu .
Còn có việc muốn làm, Chu Quân ổn ổn suy nghĩ, hắn xoay người lại cùng Tái Văn nói, “Cao tiên sinh muốn tôi đưa cô đến gặp luật sư .”
Tái Văn cũng dần dần bình tĩnh lại , “Chuyện này xin anh khuyên nhủ Cao tiên sinh, tôi sao có thể nhận gia sản của hắn chứ ?”
Chu Quân nói, “Nói vậy Cao tiên sinh đã nói qua với cô , hắn không có thân thích, không có con , không có người thích hợp kế thừa gia sản của hắn, tiếp tục phát triển sự nghiệp của hắn.”
Tái Văn nhìn Chu Quân, “Anh thì sao? Anh đi theo Cao tiên sinh rất nhiều năm , đối với chuyện công ty cũng hiểu rõ , anh kế thừa không phải rất tốt sao?”
Chu Quân nhìn thoáng qua Tứ Phương, lại nhìn Tái Văn nói, “Tôi nghĩ cô hẳn là cũng biết, Cao tiên sinh đem tài sản cho cô , cũng có lí do của hắn , huống chi, Cao tiên sinh đối cuộc sống của tôi cũng đã có sắp xếp .”
Tái Văn cúi đầu, “Đây là sự nghiệp hắn vất vả phấn đấu mười mấy năm, tôi có đức gì mà có thể kế thừa chứ ?”
Chu Quân nói, “Cô vẫn nên cùng tôi gặp luật sư đi.” Cao Đông Thành đã nói anh , nếu Tái Văn đến Đông Hải, sẽ lập tức mang cô đến gặp luật sư nghe di chúc, Cao Đông Thành kỳ thật rất sợ Tái Văn cự tuyệt.
Tái Văn nói, “Không, tôi muốn về suy nghĩ . Có quyết định rồi tôi sẽ nói lại cho anh được không?”
Chu Quân không biết làm thế nào , chỉ có thể gật gật đầu, “Được rồi, vậy tôi chờ điện thoại của cô .”
Tứ Phương nắm tay Tái Văn đi ra bệnh viện, anh hỏi Tái Văn, “Bây giờ trở về sao?”
Tái Văn không có tinh thần nói, “Chúng ta đi về trước đi, ngày mai em đến một mình cũng được .”
“Anh sẽ đi với em .” Tứ Phương nói.
“Không cần, thời gian dài anh đã không đi làm , rất nhiều việc có lẽ chất thành đống rồi , Cao tiên sinh hiện tại đã thành như vậy , em tới một mình cũng không sao .”
Tứ Phương không nói tiếp, anh dời vấn đề đi, “Anh gọi điện thoại cho tiểu Kim, bảo hắn lái xe tới đây .” Tiểu Kim là lái xe Tứ Phương, bây giờ anh không muốn tranh cãi với Tái Văn, cô bây giờ đã mệt mỏi , cô nên nghĩ ngơi , ngày mai anh sẽ nói chuyện với cô , anh nhất định phải tới cùng cô , bất luận ai nói lý do gì cũng không được.
“Quay về Vĩnh Châu vẫn còn một giờ, em ngủ một lát đi, anh thấy em đã mệt lắm rồi .” Tứ Phương sờ sờ đầu cô, kéo đầu cô đặt lên trên vai mình .
“Không muốn ngủ” Tái Văn nói, cô cực kỳ mệt mỏi, rất không có tinh thần, nhưng lại không muốn ngủ, “Cùng em tâm sự đi.”
Tứ Phương ôm cô vào trong lòng, “Tán gẫu cái gì?”
“Em nên làm gì bây giờ? Phải đáp ứng Cao tiên sinh sao đây ?”
Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Vậy em nghĩ như thế nào? ý kiến của anh tốt nhất là không nhận , anh sợ em sẽ mệt , sự nghiệp của hắn cũng không nhỏ ”
Tái Văn ôm cánh tay Tứ Phương, theo lập trường cá nhân của cô , cô muốn cự tuyệt , cô cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, thực hạnh phúc mỹ mãn , nếu kế thừa tài sản đó, cô rất sợ đánh vỡ hạnh phúc hiện tại. Bởi vì cô nhất định phải bỏ nhiều thời gian trông coi sự nghiệp , lại phải ở lại Đông hải, như vậy có thể được không? Tái Văn không muốn như vậy. Nhưng Cao tiên sinh đối với cô có ân, hắn đã khẩn thiết cầu xin cô như vậy, không đáp ứng được sao ? Cũng không được.
Tái Văn không ngừng đấu tranh tư tưởng , lầm bầm lầu bầu, “Làm sao bây giờ?”
Tứ Phương hôn lên cái trán của cô “Đừng nghĩ nữa , em muốn thê nào , anh đều ủng hộ em .”
Tái Văn nở nụ cười, tâm tư cũng nhẹ một chút, trở về lại từ từ nghĩ đi.
Xe chạy đến nội thành Vĩnh Châu, Tái Văn đột nhiên nói, “Dừng xe “
Tứ Phương hỏi cô , “Sao vậy ? Không phải phải về nhà sao?”
Tái Văn nói , “Phải mua cho ba ba chút quà chứ, ông cũng không biết em mất trí nhớ , nhất định nghĩ anh mang theo em đi chơi, anh bỏ công việc ra ngoài , ông nhất định rất tức giận ? Có gọi điện thoại mắng anh hay không?”
Tứ Phương cười, cha anh quả thật mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại đến mắng anh , thúc giục anh mau trở về, sòng bạc đã ngừng kinh doanh lâu , Tứ Phương sợ Tái Văn biết sẽ mất vui , sau lại rõ ràng không nhận điện thoại của ông nữa . Hiện tại có lẽ ông đang giận đến đỏ cả mắt ấy chứ .”Không sao , một năm này anh thường thường bị ông ấy mắng, đã bị mắng thành quen .”
Tái Văn lắc đầu, “Không tốt” cô không muốn bởi vì mình ,khiến cha con bọn họ mâu thuẫn, trước kia quan hệ bọn họ không thể nói rõ ,nhưng là ít nhất bọn họ sẽ không cãi nhau. Hiện tại , bởi vì cô, mâu thuẫn giữa bọn họ càng lớn , chắc Tứ Phương cũng rất khó chịu , anh từ nhỏ đã vất vả , thật vất vả mới có một người cha, anh kỳ thật rất quý trọng. Tái Văn muốn làm nhiều một chút , làm một người con dâu thật tốt càng, hy vọng có thể hóa giải ý kiến của Hạ Hữu Quân, để cha con bọn họ có thể sống chung thật tốt , như vậy Tứ Phương mới có thể càng hạnh phúc .
Cô lắc lắc tay anh ”Nhanh nào, anh nói xem ba ba thích quà gì ? ăn gì ?Uống gì ?”
Tứ Phương hỏi, “Thật muốn sao?”
Tái Văn như đinh đóng cột nói , “Nhất định phải mua.”
Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Ông ấy thích uống trà, vậy mua trà đi , những cái khác ông ấy cũng không thiếu.”
Tái Văn nhíu mày, “Mua trà gì? Em không hiểu a “
Tứ Phương vuốt lên lông mi cô , “Để anh mua a, anh hiểu rõ .”
Không tìm được cửa hàng trà , Tứ Phương kéo Tái Văn đi vào siêu thị mua.
Dọc theo đường đi, Tái Văn đều có chút không yên lòng, chuyện Cao Đông Thành vẫn khiến cô lo lắng , nhưng cho dù cô có bao nhiêu hoảng hốt , cô đều phải nhắc nhở chính mình, trước khi về nhà, nhất định phải mua cho cha chồng lễ vật lấy lòng, muốn ông thực sự vui vẻ . Đây là cuộc sống về sau của cô , cô nên vì cuộc sống hạnh phúc của mình và Tứ Phương mà cố gắng.
“Đến đây ” Tứ Phương kéo cô lại , bằng không cô còn muốn ngây ngốc đi về phía trước.
“A?” Tái Văn lúc này mới hoàn hồn.
Tứ Phương một tay ôm cô, để cô ngồi vào xe đẩy hàng , sau đó đẩy xe vào siêu thị.
Tái Văn bất giác thét chói tai, “anh làm gì vậy ?”
Tứ Phương vỗ vỗ vai cô , “Ngồi yên đi, không cần lộn xộn.”
Tái Văn trừng mắt nhìn hắn, đỏ mặt, ngượng ngùng, tiếng cô oán giận nho nhỏ, “Dừng lại , mọi người đều đang nhìn em.”
Tứ Phương lơ đễnh, giúp đẩy cô vào siêu thị, đi thẳng đến quầy trà . Anh muốn tốc chiến tốc thắng, Tái Văn hiện tại tâm tình không tốt, còn phải quan tâm việc vặt này , quá mệt mỏi .
Tứ Phương đứng ở bên quầy chọn lá trà, Tái Văn ngồi ở trong xe đẩy hàng , thẹn thùng cúi đầu.
Không đến 2 phút, Tứ Phương cũng đã chọn xong loại trà, anh thanh toán tiền, đưa hộp lễ vật cho Tái Văn, “Anh mua rồi nè “
Tái Văn nhìn anh , “Anh chọn kỹ rồi chứ a? Ba ba thật sự thích loại này chứ ?”
Tứ Phương cười, “Yên tâm đi, ông ấy rất thích uống loại hương vị trà Phổ Nhị *này. Thấy em mua cho ông ấy loại chè này , ông ấy sẽ rất vui .”
• Phổ Nhị: một loại chè được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh
Tái Văn ôm lấy hộp lễ vật , “Hừ, em không thích tìm anh tính sổ đâu .”